Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 11: Dần dần cách xa
Tuy rằng Trình Ngôn vẫn luôn cà lơ phất phơ nhưng thành tích cũng không tệ lắm, cơ bản có thể giữ hạng trong top 50, chỉ là hiện giờ đã tới cuối cấp, chỉ mới kiểm tra hai lần đã liên tục lộ ra một đám ngựa đen tài năng, một đám bạn học thường ngày thoạt nhìn bình thường nay vọt hẳn lên phía trước.

Vì thế lần thi này Trình Ngôn quang vinh rơi xuống dưới hạng 100, bị chủ nhiệm lớp cùng với giáo viên bộ môn luân phiên mời uống trà.

Hôm nay Lâm Yểu Yểu giảng bài cho cậu ta đến tận đêm khuya, khi hai người kết thúc cả phòng học cũng gần như chẳng còn lại ai, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay ra về trễ.

Nhìn ra hôm nay tâm tình Trình Ngôn không tốt, dọc đường đi Lâm Yểu Yểu đều suy nghĩ biện pháp trêu cậu ta vui vẻ.

Khi đi đến cửa tiểu khu, Trình Ngôn bỗng nhiên dừng bước.

“Méo Mó.”

Trình Ngôn kêu cô là Méo Mó là bởi vì tên cô viết tắt là “YY”, cậu ta luôn thích lấy cho cô các loại biệt danh kỳ quái.

Hôm nay Lâm Yểu Yểu không định cùng cậu so đo, cô cũng ngừng lại, hai người khó có được hài hòa như bây giờ: “Làm sao vậy?”

Cậu ta đứng đối mặt với cô, bỗng nhiên nặng nề thở dài, đem cô ôm vào trong lòng ngực, cằm gác trên vai cô, giống như trọng lượng cả người đều đè ở trên người cô.

Lâm Yểu Yểu theo bản năng ngửa người ra sau, bộ dáng muốn trốn đi nhưng lại bị cậu ta ôm càng thêm chặt: “Chỉ một chút thôi.”

Thanh âm cậu quá mức mệt mỏi yếu ớt, vì thế đôi tay đang muốn chống đẩy của Lâm Yểu Yểu chậm rãi hạ xuống, buông xuống hai bên sườn, tùy ý cậu ôm.

Cô nhìn bóng đêm trầm mặc, giống như có chút hiểu được năm cuối cấp rốt cuộc là bộ dáng gì.

Mà trên xe cách đó không xa, Tạ Tri Phồn thấy một màn như vậy, nắm tay vốn luôn nắm chặt chợt buông ra, giây tiếp theo liền muốn mở cửa xe xuống xe.

Diệp Hân đè tay anh lại.

Không biết bà tỉnh từ khi nào, cũng thấy được đôi nam nữ mặc đồng phục phía trước.

“Bây giờ cậu xuống thì làm được gì? Đem bọn họ kéo ra? Để cho con bé thấy cậu sau đó lại lập tức rời đi?”

Tay đang nắm then cửa của Tạ Tri Phồn siết chặt.

Diệp Hân tiếp tục nói: “Bây giờ cậu không thể ở bên cạnh con bé vậy thì đừng đi quấy rầy cuộc sống của nó nữa.”

Anh buông lỏng tay ra, dựa về ghế ngồi, đôi mắt vẫn nhìn hướng đó, cả người thoạt nhìn rất vô lực.

“Đã được chưa?” Một lát sau, Lâm Yểu Yểu cẩn thận hỏi.

Trình Ngôn buông cô ra, tựa hồ lập tức khôi phục tinh thần, bĩu môi: “Thật nhỏ mọn”

Lời phản bác của Lâm Yểu Yểu nói tới bên miệng nhưng lại cảm thấy khó có khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trình Ngôn, vì thế quyết định không cùng cậu so đo.

Kỳ thật lần này Lâm Yểu Yểu thi cũng không phải tốt lắm, tuy rằng vẫn ở vị trí đứng đầu nhưng khoảng cách của người thứ hai với cô đã được thu ngắn lại, cô không còn dẫn đầu vượt trội như trước nữa, điều này cũng làm cô ít nhiều có cảm giác nguy cơ.

Cô nghĩ, cô phải nỗ lực hơn, lại nỗ lực hơn một chút, nỗ lực đuổi theo bước chân Tạ Tri Phồn.

Tạ Tri Phồn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng bọn họ đến khi biến mất ở trong bóng đêm, sau đó tài xế lại bắt đầu lên đường.

Anh nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào, khí áp quanh thân thấp xuống bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Diệp Hân ấn huyệt Thái Dương thở dài, cố gắng muốn nói ra gì đó để hòa hoãn không khí nhưng bà biết dù cho có nói gì cũng chỉ là vô dùng vậy nên cuối cùng cái gì cũng không nói.

Trình Ngôn nghiêm túc lên thì tiềm lực vẫn là rất lớn, sau vài lần thi cử không chỉ quay lại top 50 mà thậm chí còn vọt tới top 10.

Mà Lâm Yểu Yểu cũng càng thêm nỗ lực hơn so với trước kia, vẫn ổn định ngồi ở vị trí hạng nhất như cũ, bất luận bài thi khó khăn cỡ nào cũng ném xa người đứng nhì mấy chục điểm.

Bây giờ cô rất ít xem di động, cũng rất ít chú ý tới tin tức giải trí, đã lâu lắm rồi cô không liên hệ gì với Tạ Tri Phồn, hiện giờ cô hoàn toàn không biết gì về động thái của Tạ Tri Phồn cả. Có đôi khi cô cảm giác mình càng nỗ lực lại giống như đang cách anh ngày càng xa.

Khi cô lại nghe được cái tên Tạ Tri Phồn lần nữa là từ miệng Chương Giai Tĩnh.

Cô ấy hưng phấn thừa dịp Trình Ngôn đi chơi bóng ngồi vào chỗ Trình Ngôn hỏi cô có xem ảnh Tạ Tri Phồn hút thuốc tối hôm qua hay không, quả thực soái đến cực kỳ bi thảm.

Lâm Yểu Yểu ghé vào bàn học mơ màng sắp ngủ, không có tinh thần gì: “Anh ấy lại quay bộ phim mới?”

Cô theo bản năng cảm thấy đây là yêu cầu của nhân vật.

“Không phải! Là bị paparazzi chụp lén đấy!”

Lâm Yểu Yểu từ trên bàn ngồi bật dậy, trong mắt có kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng được, sau một lúc lâu, cô vươn tay: “Cậu có mang điện thoại không? Tớ muốn nhìn một chút.”

Chương Giai Tĩnh liếc mắt một cái ngoài cửa sổ, xác nhận không có thầy giáo, lúc này mới lén lút đem điện thoại lấy ra mở Weibo.

Qua một buổi tối, ảnh Tạ Tri Phồn hút thuốc vẫn chễm chệ chiếm vị trí đầu hot search.

Cô click mở, ảnh paparazzi chụp rất mờ, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bởi vì quay phim mà đầu cạo ba phân, tóc con mọc ra rất nhiều, xung quanh không có người, anh đưa điếu thuốc trong tay lên miệng hút một ngụm.

Cái tư thế kia tuyệt nhiên không giống người mới hút.

Cô click mở bình luận, bình luận gần như được chia làm hai phe.

Có người fans đối thủ mượn cơ hội bôi đen một hồi.

【hút thuốc nơi công cộng không để ý đến cảm nhận của người khác sao? Không có tố chất. 】

Nhưng lại có rất nhiều người qua đường cùng fans thét chói tai.

【 vị ca ca này thật là giấy rác cũng chẳng ngăn được vẻ đẹp kia nha! 】

【 Anh trai đừng hút thuốc, hút em này. 】

【 paparazzi chụp lén cũng y như cảnh trong phim vậy á ô ô ô ô ô 】

【 đã thành niên cả rồi, khi bị chụp lén là lúc đoàn làm phim bọn họ liên hoan, xung quanh không có người thì làm sao tính là nơi công cộng được, làm ơn đi.]

Lâm Yểu Yểu lướt tới lui, đưa điện thoại di động cho Chương Giai Tĩnh.

Chương Giai Tĩnh không chú ý tới sắc mặt cô, vẻ mặt bát quái hỏi: “Khi nào thì Tạ Tri Phồn học được cách hút thuốc vậy? Cậu có biết không?”

Cô nhìn cô ấy, lắc lắc đầu, nụ cười có chút chua xót.

Cô làm sao biết được.

Bây giờ cuộc sống của họ hoàn toàn tách biệt không điểm chung, ở nơi người kia không nhìn thấy nhanh chóng trưởng thành, từng người đều mang trên lưng những trọng trách khác nhau.

Buổi tối, Lâm Yểu Yểu nằm ở trên giường, muốn gửi tin nhắn hỏi Tạ Tri Phồn.

Bức ảnh anh hút thuốc thoạt nhìn quá mức cô đơn.

Cô muốn hỏi anh, là gặp phải chuyện gì không vui sao? Cũng muốn hỏi anh, bắt đầu học hút thuốc khi nào? Có phải lại uống thuốc ngủ hay không?

Nhưng đã lâu lắm rồi bọn họ không liên hệ, cô bỗng nhiên cảm thấy mình như vậy rất đột ngột, không còn tự nhiên đối mặt với anh như trước kia nữa.

Cô cách cuộc sống của anh đã quá xa.

Vì thế xóa xóa sửa sửa, cuối cùng cái gì cô cũng không gửi.

Một năm này Tạ Tri Phồn đang đà nổi tiếng, cơ hồ cả năm không được nghỉ ngơi, hoạt động qua lại khắp các thành thị.

Anh càng ngày càng nổi, fans càng ngày càng nhiều, Lâm Yểu Yểu không để ý đến chuyện bên ngoài, quá chú tâm ôn tập thi cuối cấp, ngẫu nhiên cũng nghe được đôi câu vài lời về Tạ Tri Phồn, nhưng những thứ này tựa như chẳng hề ảnh hưởng tới lòng cô.

Cô cùng Tạ Tri Phồn cũng liên hệ vài lần, khi nghỉ đông ăn tết Tạ Tri Phồn cũng không trở về, bọn họ chỉ gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho nhau, Ngụy Như gọi Quách Nhã cùng nhau ăn tết, Lâm Yểu Yểu đem chụp ảnh cả nhà gửi cho anh xem.

Tạ Tri Phồn có vài lần cùng cô gọi video, nói muốn nhìn cô, nhưng rất nhanh lại bị trợ lý báo đến phiên anh diễn, vì thế chỉ có thể vội vàng tắt máy. Lâm Yểu Yểu chỉ có thể cười nói không sao cô cũng muốn học tập.

Tạ Tri Phồn sợ quấy rầy cô học tập, cô sợ quấy rầy anh làm việc, dần dà tin nhắn gần đây nhất của hai người vẫn luôn dừng lại ở một tháng trước.

Lâm Yểu Yểu bắt đầu hiểu được, hóa ra thật sự không có gì là vĩnh viễn không đổi, kể cả thứ mà bạn đã từng tôn thờ kiên định nhất.
Chương kế tiếp