Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 10: Nhớ cô
Lâm Yểu Yểu chính thức bước vào lớp mười hai, cô sửa lại tâm thế tùy ý lười nhác của trước kia, chú tâm vùi đầu vào việc học. Cô nghĩ đến Tạ Tri Phồn đã thi đậu vào trường tốt nhất trong lĩnh vực anh đang làm, vậy thì cô lại phải càng thêm cố gắng, làm tốt nhất lĩnh vực mà mình am hiểu mới được.

Bây giờ Tạ Tri Phồn bắt đầu phát triển theo hướng điện ảnh, nghe nói anh vừa tiếp nhận một bộ điện ảnh mới do một vị đạo diễn nổi danh trong giới đảm nhận. Đây cũng sẽ là chòm sao Xử Nữ trong hành trình gia nhập phim điện ảnh của anh, đoàn đội và bản thân anh cũng rất coi trọng.

Địa điểm quay phim dược chọn ở núi sâu, xung quanh đó ngay cả khách sạn cũng chẳng có, chỉ có mấy nhà khách cũ nát, đến cả paparazzi cũng chẳng muốn tới ngồi xổm.

Điều kiện gian khổ, khí hậu không tốt, những thứ này làm cho việc quay chụp trở nên càng thêm vất vả, đối với những việc này Tạ Tri Phồn đều không có biểu hiện oán giận chút nào, chuyên viên trang điểm xoa cho anh một ít phấn nền tối màu anh cũng chẳng chút do dự, vì thế đạo diễn biết ông không nhìn lầm người. Anh sẽ trở thành tồn tại dẫn đầu trong thế hệ diễn viên cùng lứa.

Kết thúc một ngày làm việc, Tạ Tri Phồn tắm nước ấm. Trong núi chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, anh có chút cảm mạo, một ngày quay chụp người cũng thấy rất mệt nhọc. Nhưng cho dù thân thể cùng tâm lý đều rất mệt, anh vẫn rất khó có thể đi vào giấc ngủ.

Sau khi Lâm Yểu Yểu không ở bên người, anh nỗ lực thử không uống thuốc nhưng không mấy thành công.

Tạ Tri Phồn click mở khung thoại của Lâm Yểu Yểu, đánh mấy chữ, lại xóa đi.

Hiện tại đã 12 giờ, có phải đã ngủ rồi hay không?

Tạ Tri Phồn buông di động, nghiêng người nằm, nhìn tảng sơn tróc trên vách tường nhà khách.

Tiếng chuông di động vang lên.

Anh cầm lấy, là Lâm Yểu Yểu gọi điện thoại tới.

Nghĩ đến hẳn là bởi vì trong núi thường xuyên tín hiệu không tốt, cô gọi video WeChat không được.

Anh nhấn trả lời, nghe được thanh âm Lâm Yểu Yểu, cảm nhận được một loại cảm giác an ủi quá thoải mái.

“Anh trai, anh đang làm gì thế?”

Tạ Tri Phồn trở mình nhìn trần nhà, khóe miệng không tự giác treo nụ cười: “Mới vừa tắm rửa xong, em thì sao? Sao lại còn chưa ngủ?”

“Em cũng vừa tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ.”

Trước khi đi ngủ cô có thói quen mở khung chat của Tạ Tri Phồn ra, chỉ vài giây sau cô thấy được biểu tượng Tạ Tri Phồn biến thành “Đối phương đang nhắn……”, Đợi nửa ngày lại không có hồi âm, vì thế cô mới gọi điện thoại.

“Lớp mười hai học có vất vả không?”

“Có một chút nhưng cũng được.” Lâm Yểu Yểu chọc cười nói, “Em chính là hạng nhất bền vững đấy.”

“Yểu Yểu thật lợi hại.”

“Anh thì sao? Đóng phim có vất lắm không?”

“Có một chút, nhưng cũng được.” Anh rập khuôn giọng điệu cô.

Cô oán trách làm nũng gọi anh: “Anh trai ——”

Tạ Tri Phồn trầm khẽ cười rộ lên.

Hai người nhất thời không nói gì, trong phòng đều tắt đèn, ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau qua điện thoại, không khí trở nên ái muội mà quyến luyến.

“Yểu Yểu.”

“……Vâng?”

Lâm Yểu Yểu cảm thấy ngữ khí cùng thanh âm này của anh rất quen thuộc.

Đã từng nghe qua ở đâu rồi?

Cô rất nhanh liền nhớ tới, là vào buổi tối khi cô xem lén phim cấm bị phát hiện kia.

Ngày đó, cô ngồi ở trên đùi anh, anh cũng gọi tên cô như thế.

“Gọi anh một tiếng.”

“Anh trai……”

Cô nghe được bên kia truyền đến một tiếng thở dốc áp lực, cô không khỏi kẹp chặt hai chân.

Giọng cô có chút nức nở: “Anh trai, thật khó chịu…… Anh có thể tiếp tục dạy em không?

Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Yểu Yểu lại lần nữa nghe được thanh âm Tạ Tri Phồn, thanh âm của anh làm cô nhớ tới tiếng đàn cello trầm thấp ưu nhã, tựa như đang ở rạp hát không người, chỉ có cô là người xem của anh.

Cô bắt tay duỗi vào vạt áo, đặt lên bộ ngực mình. Cô nghĩ tới cảm giác đêm trước kỳ sinh lý Tạ Tri Phồn giúp cô xoa ngực. Tay anh lớn hơn nhiều so với cô, đầu ngón tay cũng thường thường cọ qua đầu vú thẳng đứng.

Cô không thầy dạy cũng hiểu mà dùng ngón cái áp sát đầu vú, một trận khoái cảm rùng mình lan tràn đến mắt cá chân.

Lâm Yểu Yểu đem bàn tay đưa vào quần lót, sờ đến một mảnh thấm ướt.

Con người luôn có một ít bản năng ở phương diện này. Rất nhanh Lâm Yểu Yểu đã tìm được biện pháp có thể làm mình thoải mái.

Cô tránh ở trong ổ chăn, trên người chảy một chút mồ hôi, thực nóng, nhưng cô không muốn dừng lại.

Cô muốn nghe thanh âm của anh, nghe anh động tình gọi tên cô, nghe anh trầm thấp thở dốc.

Tưởng tượng hiện tại vuốt ve cô là tay anh.

……

Lâm Yểu Yểu lại ngủ một giấc ngon.

Cô bắt đầu có chút hiểu được vì sao lại có nhiều người cả trai lẫn gái đều sa đọa vào trong việc này. Nếu như hai người cùng yêu nhau thì nó xác thật là khiến người ta sung sướng, làm người ta thoải mái.

Từ khi Tạ Tri Phồn rời đi, bất tri bất giác đã qua hơn ba tháng, thành phố này cũng từ giữa hè tiến vào đầu thu.

Lâm Yểu Yểu lại bắt đầu cuộc sống chỉ có hai nơi để đi là nhà và trường học. Tuy nói tháng chín mới chính thức khai giảng nhưng trên thực tế học sinh năm cuối như bọn họ từ lúc nghỉ hè đã bắt đầu học bù, học kỳ mới của bọn họ sớm đã bắt đầu.

Nếu muốn nói có điều gì khác biệt thì đó chính là Trình Ngôn cũng dọn tới tiểu khu này—— bởi vì cách trường học gần hơn. Tới năm cuối, rất nhiều người lớn có thể nói là tận lực hơn cả học sinh bọn họ.

Bởi vậy mỗi ngày Lâm Yểu Yểu đều học nhóm cùng rất nhiều bạn học.

Điều này khiến cô bừng tỉnh, nhớ đến quãng thời gian trước kia cùng Tạ Tri Phồn cùng nhau học tập, cô vốn cho rằng mình sớm đã quên những hình ảnh đó nhưng hiện tại lại phát hiện những ký ức có liên quan đến anh đều được khắc sâu trong đầu cô.

Có điều mỗi khi cô hoảng hốt, Trình Ngôn sẽ lại lấy kỹ năng làm người ta phiền chán của mình làm cô tỉnh mộng.

Khi Tạ Tri Phồn kết thúc ba tháng quay chụp điện ảnh, nhưng anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Nghệ sĩ vốn là ăn ngủ với nghề, Diệp Hân xếp lịch làm việc liên tục khiến anh cảm thấy như mình đã tiêu hao quá mức sinh mệnh nửa đời

Nhưng anh vẫn nỗ lực tranh thủ thời gian mấy giờ về nhà, có điều lần này Diệp Hân cùng anh đồng hành, anh biết bà sợ anh chậm trễ quá nhiều thời gian, hoặc cũng là không muốn để anh quá để ý chuyện của người bên này.

Xe chạy đến cửa tiểu khu, anh nhìn thời gian, cách tiết tự học buổi tối còn có một giờ, cách thời gian Lâm Yểu Yểu xuất hiện hẳn là còn một giờ mười lăm phút.

Rõ ràng mới vừa kết thúc lịch quay chụp, mới vừa tham gia tiệc đóng máy lại ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, thân thể anh đã rất mỏi mệt, ngay cả Diệp Hân cũng nhịn không được dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng anh vẫn cứ nhìn không chớp mắt về hướng cô sẽ đi tới.

Bóng đêm ngày một trầm xuống, tới thời gian kết thúc tiết tự học, cửa tiểu khu dần nhiều người lên, phần lớn là học sinh mặc đồng phục đeo cặp sách, tầm mắt anh tìm kiếm trong biển người nhưng cũng chưa nhìn được bóng dáng người mà anh muốn gặp.

Mãi cho đến khi sóng người tan học qua đi, cửa tiểu khu lại quay về yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi về muộn, đèn đường lặng im đứng lặng, bảo vệ cửa buồn ngủ, anh rốt cuộc cũng nhìn được bóng dáng khoan thai tới muộn kia.

Tóc đuôi ngựa của cô hơi hơi đong đưa, mặc đồng phục xanh trắng đan xen, môi hồng răng trắng.

Mắt Tạ Tri Phồn sáng rực lên chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh, anh đã nhìn thấy bên người cô còn có một nam sinh đi theo.

Nam sinh này cao hơn cô một cái đầu, cũng mặc đồng phục, hơi hơi cúi đầu đang nghe cô nói cái gì, hai người như hình thành một thế giới nhỏ hồn nhiên. Lâm Yểu Yểu hiển nhiên là đang nói đến thích thú, nhìn nam sinh kia lộ ra nụ cười tươi xán lạn.
Chương kế tiếp