Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 13: Chờ anh một chút (H)
Động tác hai người khựng lại, thanh âm ngoài cửa vẫn còn đang tiếp tục.

“Yểu Yểu, ngủ rồi sao? Mẹ nấu canh giải rượu cho con.”

Lâm Yểu Yểu căng thẳng vô cùng, cô sợ Ngụy Như đẩy cửa tiến vào giờ phút này, càng khẩn trương, dòng nước dưới thân càng nhiều, theo huyệt khẩu đóng mở ào ạt chảy ra, tưới lên dương vật thô dài của anh, trong suốt dính nhớp.

Một bàn tay cô gắt gao bắt lấy bờ vai anh, một tay khác che miệng anh lại, đôi mắt bởi vì khẩn trương mà trợn to, nhăn mày đẹp hướng anh khẽ lắc đầu ý bảo anh không cần ra tiếng.

Lấy sự hiểu biết của cô đối với Ngụy Như, nếu cô không trả lời, Ngụy Như sẽ cho rằng cô đã ngủ, sau đó sẽ rời đi.

Khác với Lâm Yểu Yểu, Tạ Tri Phồn có vẻ thong dong hơn rất nhiều, lòng bàn tay cô ấm áp mềm mại, đè ở trên môi anh, anh lộ ra đôi mắt rất có hứng thú nhìn bộ dáng hoảng loạn của cô, phía dưới còn ác ý dùng sức đỉnh đỉnh đỉnh, làm cho đôi mắt Lâm Yểu Yểu mở lớn hơn nữa, không thể tin tưởng nhìn anh, đáy mắt anh lại đều là ý cười bỡn cợt.

Kỳ thật khi anh tiến vào phòng cô đã thuận tay khóa cửa phòng, khi đó cô còn đang tắm rửa.

Một lát sau, tiếng bước chân ngoài cửa quả nhiên dần dần đi xa, Lâm Yểu Yểu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tay cô đặt ngoài miệng anh rơi xuống, rồi lại bị Tạ Tri Phồn nắm lấy đưa đến bên miệng anh, anh ngậm lấy ngón trỏ cô, cô cảm giác được lòng bàn tay mình xẹt qua đầu lưỡi cùng hàm răng của anh.

Đầu cô ong ong không cách nào suy nghĩ nổi, cúi đầu, nhìn đến dưới thân hai người sớm đã lan tràn, giương mắt khẩn cầu anh, ánh mắt ngập nước: “Đi lên giường được không?”

Sao lại không được? Anh cầu mà không được.

Anh đem cô bế lên, Lâm Yểu Yểu có thể cảm giác được dương vật anh hoạt đến rãnh mông cô.

Anh đem cô áp đảo trên giường, vùi đầu ở cổ cô hít thật sâu, lại nhấc váy ngủ cô lên, dễ như trở bàn tay xoa ngực nhũ cô, một tay nắm lấy, vừa vặn, còn có chút thịt mềm từ khe hở ngón tay tràn ra, anh cúi đầu ngậm lấy phấn hồng một chút, đầu lưỡi phác hoạ liếm mút, nghe cô bởi vì động tác của anh mà rên rỉ.

Tay cô vươn ra sau đầu anh, ngửa đầu, một chân khó nhịn mà gập lên, mặc anh ở trên người cô đánh dấu lãnh địa.

Nụ hôn của anh dần dần dời xuống phía dưới, đến bụng nhỏ bình thản của cô, sau đó tiếp tục đi xuống, có đôi khi cảnh tượng trùng khớp với cảnh trong mơ của cô.

Cô sợ tới mức người cong lên, rồi lại bị anh không khỏi phân trần bắt lấy chân kéo xuống, anh bẻ chân cô ra, nơi riêng tư của cô liền hoàn chỉnh hiện ra trước mắt anh.

Cô chưa từng gặp qua người cường thế như Tạ Tri Phồn, xấu hổ đến không được, đành phải dùng mu bàn tay che đôi mắt lại, bịt tai trộm chuông.

Anh thực cẩn thận nhìn chằm chằm phía dưới cô, hầu kết vô thức lăn lộn trên dưới, sau đó cúi đầu hôn lấy.

Là hôn, nụ hôn môi nhẹ nhàng ngọt ngào, nhẹ mà mềm mại.

Trên môi anh dính đầy ánh nước thuộc về cô, sau đó anh bắt đầu vươn đầu lưỡi liếm láp toàn bộ âm hộ cô, từ ngoài và trong, mỗi một góc, ở huyệt khẩu khẽ nhếch của cô, anh thử thăm dò đem đầu lưỡi duỗi vào, huyệt khẩu co chặt một trận, đầu lưỡi của anh bắt đầu ở bên trong ra ra vào vào, hạ thân cứng đến phát đau.

Anh không khỏi nghĩ, nếu thật sự cắm vào sẽ sung sướng biết bao nhiêu.

Lâm Yểu Yểu thoải mái đến muốn kêu to thành tiếng, rồi lại sợ bị cha mẹ nghe được, chỉ có thể che miệng nhỏ giọng rên rỉ.

Cô cảm giác nước trong thân thể mình đều phải bị anh hút khô, cuối cùng còn run rẩy thân mình lại phun một đợt nước, làm khăn trải giường thấm ướt.

Anh lại lần nữa vòng trên người cô, Lâm Yểu Yểu cảm thấy không mặt mũi gặp người, nhanh chóng dùng đôi tay che lại mặt mình.

“Đừng nhìn em!”

Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, tay cô bị anh lấy ra, sau đó cô thấy ánh mắt sáng quắc chứa đầy ôn nhu của anh.

“Đẹp như vậy, vì sao không cho xem?”

Lâm Yểu Yểu che miệng anh lại không cho anh nói chuyện, rồi anh lại vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.

Quá sắc tình.

Lâm Yểu Yểu tự nhận không phải đối thủ của anh.

Phía dưới anh còn cứng, lúc có lúc không đỉnh lộng chân tâm cô.

Dư vị cao trào trong Lâm Yểu Yểu còn chưa qua đi, giờ phút này đối mặt với người thích đã lâu không thấy, đầu óc cũng có chút nóng lên, lời nói ra không chịu khống chế của mình.

“Anh trai, anh vào đi.” Cô không đành lòng xem anh nhẫn nại khó chịu, chủ động vòng lấy eo anh mở chân ra.

Giữa mày Tạ Tri Phồn nhảy nhảy, cảm giác cây đồ vật kia của mình lại trướng đại vài phần, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói: “Hiện tại không được, Yểu Yểu.”

“Em đã thành niên.” Cô sốt ruột giải thích.

“Cũng không chuẩn bị thi cử gì cả.”

“Kỳ sinh lý của em vừa qua khỏi không bao lâu, em nghe nói……”

Tạ Tri Phồn không để cô nói xong, anh sợ cô tiếp tục nói tiếp anh thật sự sẽ không khống chế được chính mình: “Yểu Yểu, anh sẽ không để em thừa nhận bất luận nguy hiểm gì.”

Trong lòng Lâm Yểu Yểu nóng lên, đảo mắt đã bị anh trở mình.

Anh nghiêng người ôm cô, khẽ cắn vành tai cô: “Kẹp chặt một chút, bảo bảo.”

Bởi vì hai chữ sau, cô rõ ràng cảm giác được dưới thân mình lại có dòng nước ra tới.

Cô nghe lời kẹp chặt chân, dương vật anh từ giữa hai chân cô cắm tiến vào, cô cúi đầu, nhìn đến quy đầu màu hồng phấn kia ở giữa hai chân cô ra ra vào vào, lúc ẩn lúc hiện.

Cô lại chảy nước, anh giống như cũng vậy, dịch thể hai người giao hội ở bên nhau, thành bôi trơn tự nhiên.

Vành tai cô bị anh liếm láp, cô che miệng mình lại phòng ngừa mình lộ ra thanh âm gì. Sau đó lại bị anh vỗ về mặt nghiêng đầu cùng anh hôn môi, tiếng rên rỉ đứt quãng trong nụ hôn môi, như trêu lòng người.

Anh càng ngày càng dùng sức, cô nghe được thanh âm thân thể va chạm, thanh âm cô cũng bị đâm cho phá thành từng mảnh nhỏ, chiếc giường nhỏ cô nằm từ thời thơ ấu đến khi dậy thi hơi đung đưa, làm cho bọn họ hưởng vui sướng vô tận.

Lâm Yểu Yểu ngủ trong lòng ngực Tạ Tri Phồn một đêm, trước khi mở mắt ra cô đã làm tốt công tác chuẩn bị chỗ bên người lại lần nữa rỗng tuếch, nhưng mơ hồ cô như cảm giác được mình tựa như đang nằm trong một cái ôm cực kỳ ấm áp.

Cô mở mắt ra, liền nhìn đến gương mặt phóng đại của Tạ Tri Phồn.

Cô vươn một ngón tay chọc chọc mặt anh.

Là thật.

Tay cô bị nắm lấy, Tạ Tri Phồn mở mắt ra, Lâm Yểu Yểu ở giây phút anh mở mắt kia tim đập như ngừng đập, sau đó lấy tần suất cao điên cuồng nhảy lên.

Cô vì những người chỉ có thể nhìn gương mặt này của anh qua tivi mà cảm thấy tiếc nuối thay.

“Sao anh vẫn còn ở đây?”

Anh cười: “Sao vậy? Muốn đuổi anh đi?”

Cô rút vào trong lòng ngực anh: “Không có.”

“Vốn dĩ buổi tối phải đi, có chút không nỡ.” Anh hôn đỉnh đầu cô, “Cố gắng tranh thủ thêm một chút thời gian.”

Tạ Tri Phồn muốn mở miệng hỏi cô rất nhiều thứ, nam sinh ngày đó cùng cô ôm ấp là ai.

Nhưng anh không hỏi.

Anh không nỡ đem thời gian trân quý của họ lãng phí trong việc dò hỏi những chuyện như vậy, thậm chí cũng không muốn để suy nghĩ của Lâm Yểu Yểu có một phút một giây chia cho nam sinh kia. Nhưng vì quá mức để ý, anh chỉ có thể tự mình suy nghĩ, hồi tưởng trong đầu, giống như tự ngược mà suy đoán hình ảnh khi cô cùng người khác ở chung.

“Yểu Yểu.”

“Vâng?” Lâm Yểu Yểu bị anh ôm đến có chút không thở nổi, nhưng cô cũng không đẩy ra.

“Chờ anh một chút.”

Anh không nói muốn cô chờ cái gì, nhưng Lâm Yểu Yểu hiểu, bởi vì cô cũng muốn anh chờ cô một chút.

Hai người ở trên giường ngọt ngào trong chốc lát Tạ Tri Phồn mới đi.

Lâm Yểu Yểu nhìn bên người trống rỗng, nhưng lần này lại không có cảm giác lo được lo mất, cô biết, trong những ngày tháng không gặp mặt thậm chí không liên hệ kia, Tạ Tri Phồn cũng nhớ cô như cô nhớ anh vậy.

Cô xốc chăn lên, nhìn đến giữa đùi mình vẫn có màu đỏ, ấn ký bị cọ xát tàn nhẫn, trên khăn trải giường có vết nước đã khô cạn, không lưu lại dấu vết.

Cô nhớ tới cái gì, xuống giường đi đến bên bàn sách, quả nhiên nhìn thấy vệt nước trên sách luyện tập đã được xử lý nhưng dấu nước vẫn làm trang sách có dấu vết nhúm nhó.

Cô mặt đỏ một trận, giấu đầu lòi đuôi đem vài tờ kia xé xuống, lại xoa thành nhúm ném vào thùng rác.

Cô đem khăn trải giường kéo xuống ném vào máy giặt, Ngụy Như kỳ quái hỏi cô như sao lại đổi khăn trải giường, cô đành phải nói kỳ sinh lý vừa rồi không cẩn thận làm dơ.
Chương kế tiếp