Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 14: Hoài nghi
Lâm Yểu Yểu không có gì ngoài ý muốn thi đậu đại học tốt nhất thủ đô. Ngày khai giảng đó, Tạ Tri Phồn tới sân bay đón cô, Lâm Yểu Yểu đi đến bên ngoài tìm được xe anh. Khi anh xuống xe giúp cô để hành lý, cô so với anh càng thêm khẩn trương nhìn quanh khắp nơi, thúc giục anh nhanh lên xe, sợ bị người nhận ra.

Cô ngồi ở ghế phụ, xem anh thuần thục đánh tay lái, lập tức bị bộ dáng anh lái xe mê hoặc đến không rời được mắt.

Cách mỗi một khoảng thời gian cô không nhìn thấy Tạ Tri Phồn sẽ phát hiện anh lại nhiều thêm một tia mị lực đàn ông.

Cảm giác được cô vẫn luôn nhìn anh, anh quay đầu nhìn cô một cái, nhịn không được cười duỗi tay sờ sờ đầu cô, hỏi cô: “Trực tiếp đến trường học hay là đi đến nhà trước?”

“Nhà?”

“Ừm, nhà của anh.”

Mắt cô sáng rực lên: “Thật không? Em có thể đi xem sao?”

“Đương nhiên, em có thể ở nơi đó.”

“Em vẫn muốn ở lại trường học, em còn muốn cùng bạn cùng phòng làm quen nữa.” Lâm Yểu Yểu nghiêm túc nói, “Trước đưa em đến trường đi anh trai, chờ em có thời gian lại đi tham quan nhà anh.”

Tạ Tri Phồn muốn nói, “Đó cũng là nhà của em”, há miệng thở dốc, chung quy vẫn nuốt lời xuống đáy lòng.

Hiện tại hình như vẫn còn sớm, không nên dọa cô.

Tới trường học, Tạ Tri Phồn muốn đưa Lâm Yểu Yểu đến cổng trường, thậm chí còn muốn giúp cô dọn hành lý, bị Lâm Yểu Yểu kịch liệt ngăn lại, giống như người lớn nói anh quá hồ nháo.

Kỳ thật Tạ Tri Phồn cũng biết như vậy không khỏi quá mức rêu rao, cuối cùng có khi lại chọc cho cô thêm phiền toái. Anh cũng biết mình muốn giống như người bình thường chăm sóc cho cô đã là yêu cầu quá mức xa vời.

Anh tìm chỗ đậu xe đem xe dừng lại, nhìn Lâm Yểu Yểu cởi bỏ đai an toàn.

“Anh trai, em đi trước đi.”

“Từ từ.”

Bàn tay muốn mở cửa xe của cô dừng lại, nghi hoặc nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Anh xoa ót cô, không hề do dự đem cô kéo về phía mình, thân thể anh hơi khom, môi bao trùm ở trên cổ trắng nõn của cô, anh dùng sức lực, nặng nề mút vào một chút, chọc đến cô không tự chủ được mà phát ra một tiếng ưm ư.

Anh lại duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm chỗ kia, môi vẫn còn lưu luyến bên trên.

Tới đại học rồi, cô nhất định sẽ còn được hoan nghênh hơn so với trước đây, những người đối với cô như hổ rình mồi kia càng ngày càng nhiều. Anh muốn cô không nhìn nam sinh khác, không cười với nam sinh khác, cũng không để cho người khác ôm cô.

Nhưng anh không nói nên lời, anh biết mình không có quyền can thiệp vào bất luận chuyện gì của cô.

Nhưng mỗi đêm anh vẫn khó có thể an tâm, vì thế anh chỉ có thể ti tiện lần đầu tiên lưu lại dấu vết tại vị trí người ngoài có thể thấy được trên người cô.

Mãi đến khi Lâm Yểu Yểu cảm giác được có chút ngứa, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, anh mới hơi hơi buông cô ra, nhìn đến trên cổ phấn nộn của cô có một vệt đỏ ái muội, là anh lưu lại, cái này làm cho cảm xúc bất an trong nội tâm anh thoáng được trấn an một ít.

Lâm Yểu Yểu nhìn anh, trong mắt anh có thứ cảm xúc mà Lâm Yểu Yểu xem không hiểu.

Anh xoa xoa tóc cô: “Đi thôi.”

Lâm Yểu Yểu bị một cái hôn bất thình lình của anh làm cho đỏ mặt, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, bỗng nhiên xoay người, đặt lên môi anh một nụ hôn, sau đó nhanh chóng chạy xuống xe, cầm lấy hành lý liền chạy.

Tạ Tri Phồn dùng ngón cái vuốt ve nơi cô vừa hôn qua, bật cười. Anh vẫn luôn nhìn bóng dáng cô cho đến khi biến mất trong tầm mắt, mới đánh xe rời đi.

Cùng giống như Tạ Tri Phồn tưởng tượng, Lâm Yểu Yểu tới đại học đích xác càng được hoan nghênh, vô luận là bạn học đồng giới hay khác giới.

Dấu vết Tạ Tri Phồn lưu lại trên cổ cô ước chừng một tuần mới tiêu hết, này đích xác đạt được tác dụng mà anh muốn. Mọi người đều hiểu dấu vết chói lọi như vậy là ám chỉ cái gì, này cũng làm Lâm Yểu Yểu bớt đi rất nhiều phiền toái.

Trong khoảng thời gian vừa mới khai giảng này Lâm Yểu Yểu rất bận, ngay sau đó lại phải tham gia học kỳ quân đội, vì thế ước định muốn đi tham quan nhà của Tạ Tri Phồn cũng bị gác lại sau.

Lâm Yểu Yểu ở phòng bốn người, có hai nữ sinh đều có bạn trai, một ngày nọ khi cả phòng rảnh rỗi tám chuyện, Lâm Yểu Yểu bị hỏi đã có bạn trai chưa.

Phòng ngủ đã tắt đèn, Lâm Yểu Yểu nhìn màn giường đen sì có chút không xác định nói: “Hẳn là…… có đi.”

Cẩn thận ngẫm lại, Tạ Tri Phồn giống như cũng chưa nói cô là bạn gái anh, cô đơn phương ở nơi này có phải không tốt lắm hay không?

Một bạn cùng phòng kỳ quái nói: “Loại chuyện này mà còn có thể gọi là chắc là?”

“Yểu Yểu khẳng định là có rồi, ngày vừa tới mình đã thấy dâu tây trên cổ cậu ấy.”

“Vậy cũng không hẳn, dù sao thì quan hệ của người trưởng thành cũng cởi mở hơn……”

Lâm Yểu Yểu trở mình: “Nhưng…… Chúng mình cũng chưa xác định quan hệ bây giờ……”

“Hai người nắm tay chưa?” Bạn cùng phòng hỏi.

Lâm Yểu Yểu gật đầu, lại ý thức được bạn cùng phòng nhìn không thấy, vì thế trả lời: “Rồi.”

“Ôm chưa?”

“Ừm……”

“Hôn môi chưa?”

“Ừm……”

“Đã từng “ấy ấy” chưa?”

Tuy rằng không làm đến bước cuối cùng nhưng giống như, cũng đủ thân mật. Lâm Yểu Yểu trầm mặc trong chốc lát, do dự cho đáp án khẳng định.

“Nhìn không ra nha Yểu Yểu, tiến triển rất nhanh.” Bạn cùng phòng cảm thán một chút, lại tiếp tục sắc bén hỏi, “Vậy anh ta nói thích cậu chưa?”

Lâm Yểu Yểu ngây ngẩn cả người.

Tạ Tri Phồn nói thích cô chưa sao? Hình như chưa từng.

Bọn họ từng nắm tay, ôm, hôn môi, thậm chí làm chuyện còn thân mật hơn nữa, nhưng anh chưa từng nói thích cô.

Lâm Yểu Yểu trầm mặc làm bạn cùng phòng hiểu rõ, cô ấy một đao định luận nói: “Yểu Yểu, cậu nhất định gặp phải tra nam rồi.”

Bạn cùng phòng khác phụ họa nói: “Đúng vậy, phỏng chừng là muốn ngủ cậu mà thôi.”

“Không phải, anh ấy không phải tra nam.” Lâm Yểu Yểu theo bản năng muốn bảo vệ Tạ Tri Phồn.

“Khai giảng lâu như vậy, anh ấy đã từng tới gặp cậu chưa?” Bạn cùng phòng sắc bén tiếp tục hỏi.

“Không có……” Thanh âm Lâm Yểu Yểu yếu đi, lại không cam lòng phản bác, “Đó là bởi vì anh ấy bận công việc……”

Bạn cùng phòng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Anh ta là đại minh tinh hay sao mà cả ngày bận rộn như vậy?”

“……” Thật đúng là.

Một bạn cùng phòng khác ngạc nhiên nói: “Anh ta đi làm rồi à?”

Lâm Yểu Yểu vội vàng giải thích: “Không phải, anh ấy…… vừa học vừa làm việc.”

“Vậy điều kiện gia đình của anh ấy có phải cũng chẳng ra gì hay không? Yểu Yểu cậu phải cẩn thận phượng hoàng nam* nha!”

*Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu.

Lâm Yểu Yểu có chút dở khóc dở cười nhưng lại không thể nào giải thích, đành phải đồng ý với lòng tốt nhắc nhở của bạn cùng phòng.

Nhóm bạn cùng phòng nghiễm nhiên đem cô xem như thiếu nữ ngây thơ bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, bị tra nam che mờ hai mắt, lại tận tình khuyên bảo cô vài câu, sau đó sôi nổi đi vào giấc ngủ, buổi tâm sự đếm của phòng đến đây kết thúc.

Nhưng Lâm Yểu Yểu lại trằn trọc trắng đêm.

Cô bắt đầu tự hỏi, cô cùng Tạ Tri Phồn rốt cuộc xem như là quan hệ gì? Tạ Tri Phồn thích cô sao? Hay là chỉ xem cô như một công cụ đơn thuần dễ lừa dùng để giải quyết tịch mịch?

Cô lại cảm thấy hổ thẹn bởi bản thân vì dăm ba câu của bạn cùng phòng mà bắt đầu hoài nghi Tạ Tri Phồn, nhưng hạt giống bất an tồn tại trước đây sớm đã nãy mầm từ lâu, chẳng qua là bị Tạ Tri Phồn ức chế sinh trưởng, hiện giờ Tạ Tri Phồn không có mặt, vào lúc người khác quạt gió thêm củi, lại bắt đầu ngoi đầu vươn lên.
Chương kế tiếp