Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 16: Ghen tuông, bất an
Chương 16: Ghen tuông, bất an

Tạ Tri Phồn đương nhiên đã nhận ra Lâm Yểu Yểu không thích hợp, nhưng cô nói cô bận học, anh cũng tin, sợ mình tìm cô, quấy rầy cô sẽ khiến cô phiền chán.

Anh lại có chút lo lắng Lâm Yểu Yểu thấy được tai tiếng lần trước anh cùng nữ diễn viên chung đoàn phim kia mà suy nghĩ lung tung. Nhưng Lâm Yểu Yểu cũng không thường chú ý tới tin tức giới giải trí, vạn nhất cô căn bản không biết đến chuyện đó thì sao? Anh muốn giải thích cũng không cách nào nói ra.

Kỳ thật tai tiếng kia xuất phát từ bút tích của ai vừa xem đã hiểu ngay. Người đại diện của nữ diễn viên kia đã từng cùng Diệp Hân nói đến chuyện xào CP, bị Diệp Hân lấy câu “Tạ Tri Phồn là diễn viên đi theo phái thực lực, không cần xào cp” để từ chối, sau đó liền có chuyện “chụp lén” với góc đo vừa vặn như thế.

Ngày đó Tạ Tri Phồn ra khỏi tiệm cơm trước những người khác, trùng hợp vị nữ diễn viên kia cũng theo sát sau đó, trùng hợp là cô ta bỗng nhiên nhón chân tiến đến bên tai anh nói chuyện, một màn thập phần ái muội ấy trùng hợp bị chụp được bởi một góc không rõ ràng.

Anh không rảnh chú ý những tin đồn nhảm nhí trên mạng, anh chỉ lo lắng Lâm Yểu Yểu có thể nhìn đến hay không.

Anh phát hiện nếu Lâm Yểu Yểu không chủ động nói với anh những chuyện trong cuộc sống của cô, anh dường như cách cô rất xa, rất xa.

Anh nhìn Lâm Yểu Yểu phát tin tức trong vòng bạn vè, đại khái là cô vừa tham gia một CLB gì đó, có chín tấm ảnh chụp. Anh click mở từng tấm một tìm kiếm bóng dáng Lâm Yểu Yểu.

Có một tấm ảnh chụp chung, anh nhìn thấy bên người Lâm Yểu Yểu có một nam sinh, đầu nam sinh kia hơi nghiêng về phía cô, hai người dựa rất gần. Tiếp theo anh nhìn thấy một tấm ảnh khác hai người chụp riêng, vẫn giữ khoảng cách xã giao bình thường nhưng Tạ Tri Phồn vẫn cảm thấy thật sự chướng mắt.

Anh đem bức ảnh kia lưu lại, sau đó đem cắt người bên cạnh kia đi, chỉ để lại gương mặt tươi cười của Lâm Yểu Yểu.

Không phải đã bảo cô đưunfg cười đẹp như vậy trước mặt người khác rồi hay sao?

Anh cảm thấy càng thêm bất an, mà loại bất an này ở buổi tối ngày đó đạt tới đỉnh điểm.

Ngày đó anh mới vừa lên lớp xong, Diệp Hân tới đón anh đi gặp một nhà làm phim, khi đó đã là chạng vạng, đúng là lúc tan tầm, trời tối sớm, trên đường ngựa xe như nước, một cái đèn xanh đèn đỏ cũng phải đợi rất lâu.

Trong lúc chờ đèn đỏ, anh hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem.

Từ sau khi Lâm Yểu Yểu khai giảng anh đã hẹn cô rất nhiều lần, cô đều nói mình không có thời gian, mà giờ phút này, anh lại trùng hợp nhìn đến bên trong cửa sổ pha lê tiệm cơm ven đường, người đang cùng một nam sinh nói cười vui vẻ kia không phải người nói với anh cô không rảnh hay sao?

Ánh mắt anh dừng ở nơi đó hồi lâu, anh nhận ra nam sinh kia, chính là người ôm cô buổi tối hôm đó.

Mà hiện tại, anh cũng chỉ có thể giống như tối đó, nhìn cô từ xa.

Cùng bạn cũ gặp mặt luôn khiến cho con người ta vui vẻ, hôm nay tâm tình Lâm Yểu Yểu không tồi, bạn cùng phòng chỉ coi như cô vẫn chấp mê bất ngộ cùng tra nam hẹn hò, không khỏi cúi đầu thở dài.

Lâm Yểu Yểu tắm rửa xong nhận được điện thoại Tạ Tri Phồn, cô vẫn không biết nên đối mặt với anh như thế nào, chuông điện thoại vang lên một trận cô mới ấn nghe.

“Alo?”

“Yểu Yểu, xuống dưới.”

“Cái gì?”

“Anh ở dưới lầu.”

Lâm Yểu Yểu vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống xung quanh, liền nhìn thấy một bóng người đĩnh bạt đang đứng ở đàng kia, đang giơ di động ngẩng đầu hướng lên trên xem.

Tuy rằng hiện tại đã khuya, nhưng ngẫu nhiên cũng vẫn sẽ có sinh viên về muộn đi ngang qua, Lâm Yểu Yểu bất chấp, quần áo cũng không đổi liền chạy nhanh đi xuống.

Gần ký túc xá là một mảnh yên tĩnh, có vài phòng ngủ đã tắt đèn, Tạ Tri Phồn xa xa liền thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mặc áo ngủ phim hoạt hình chạy tới phía anh, sau đó anh liền bị cô dắt tay trực tiếp kéo đến rừng cây phía sau.

“Sao anh lại tới đây?” Lâm Yểu Yểu rốt cuộc ngừng lại, hít thở gấp, cũng buông lỏng tay nắm tay anh.

Chỉ là tay cô mới vừa buông ra, liền bị Tạ Tri Phồn dắt lấy.

Lâm Yểu Yểu nhìn thoáng qua, chung quy là không tránh được.

Tạ Tri Phồn cúi đầu nhìn chằm chằm cô, ngón cái ở mu bàn tay cô vuốt ve, Lâm Yểu Yểu nhạy bén ngửi được trên người anh có chút mùi rượu.

“Anh uống rượu?”

“Ừm, buổi tối có bữa tiệc.” Anh đến gần cô một bước.

Lâm Yểu Yểu lui về sau một bước, nói: “Anh còn hút thuốc.”

“Sao cái mũi lại linh như vậy.” Anh cười, tiếp tục đi về phía trước, đem Lâm Yểu Yểu bức đến góc tường.

Anh cúi đầu, muốn cọ cọ mũi cô, Lâm Yểu Yểu đem đầu nghiêng sang một bên.

“Em không thích mùi thuốc.” Kỳ thật mùi thuốc lá trên người anh cũng không nồng như vậy, còn hỗn tạp mùi hương trên quần áo anh, cũng không khó ngửi.

Chỉ là hiện tại cô không biết nên ứng đối với sự thân mật của anh như thế nào.

Cô kháng cự làm trái tim Tạ Tri Phồn co rút lại một chút, anh nhìn cô, duỗi tay ôm lấy eo cô đem cô kéo vào trong lòng ngực, đầu chôn thật sâu ở cô cổ.

Kỳ thật anh càng muốn hôn cô, nhưng cô không muốn, anh cũng sẽ không làm bất luận chuyện gì cô không muốn.

“Yểu Yểu,” Âm cuối của anh có chút run rẩy, “Đừng không cần anh.”

Lần đầu tiên Lâm Yểu Yểu nhìn đến Tạ Tri Phồn như vậy, thoạt nhìn mỏi mệt mà yếu ớt, trái tim cô phảng phất cũng đau đớn theo.

Lâm Yểu Yểu thở dài, nâng vòng tay lên ôm eo anh: “Anh, anh thích em sao?”

Anh buông lỏng cô ra một chút, nhìn đôi mắt cô, tay vuốt ve ở má cô, trong mắt hình như có hoang mang, lại thành kính vô tận: “Em không biết sao? Yểu Yểu, anh yêu em.”

Gió đêm phất quá, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh trăng mông lung bao phủ, Lâm Yểu Yểu cảm giác được tâm mình lại thất bại một chút.

Phục hồi tinh thần lại, cô kiên cường trấn định, chớp chớp mắt: “Vì sao anh chwua bao giờ nói?”

“Anh cho rằng em sẽ biết.” Tay anh luồn vào tóc cô, ánh mắt như đang xem trân bảo.

Lâm Yểu Yểu không thể nói cô không biết.

Làm sao cô có thể không biết. Được một người thiên vị, cưng chiều quanh năm suốt tháng sao lại không cảm nhận được gì đây.

Đại để là tình yêu sẽ luôn khai quật thói hư tật xấu của người ta, làm người ta đa nghi, làm người ta ghen tị, khi đã quá yêu lại khiến cho con người ta muốn lùi bước.

Lâm Yểu Yểu vốn còn muốn đuổi theo hỏi chuyện anh cùng nữ diễn viên kia, nhưng trong nháy mắt cô cảm thấy truy vấn những cái đó giống như không còn ý nghĩa.

Cô tin tưởng lời Tạ Tri Phồn nói.

Sau một lúc lâu, Lâm Yểu Yểu ngẩng đầu, ngữ khí khôi phục loại kiêu ngạo trước mặt anh, giơ giơ cằm lên: “Vậy em là bạn gái của anh sao?”

Nhìn đến bộ dáng quen thuộc của cô, lòng Tạ Tri Phồn cuối cùng cũng an ổn, nở nụ cười: “Nếu có thể, anh còn hy vọng em sẽ là——”

Lâm Yểu Yểu che miệng anh lại, tim đập vẫn rất nhanh, mặt trở nên đỏ bừng: “Đừng nói nữa.”

Tạ Tri Phồn đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay cô, Lâm Yểu Yểu cảm thấy lòng bàn tay ướt át, ngượng ngùng buông xuống.

“Có thể hôn sao?” Anh thấp giọng hỏi.

Kề sát, thanh âm đè thấp, trong đêm đen không người, dục niệm trở nên có chút nặng.

Lâm Yểu Yểu chọc chọc cơ bụng cứng rắn của anh, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Lần sau còn hút thuốc thì không cho anh hôn.”

Đàn ông luôn hiểu cách chọn trọng điểm câu, Lâm Yểu Yểu vừa dứt lời, Tạ Tri Phồn đã lĩnh ngộ ý tứ cô, cúi đầu cắn xuống.

Cắn còn không nhẹ, làm trong nháy mắt Lâm Yểu Yểu có chút đau, như là phát tiết toàn bộ những nhung nhớ bấy lâu.

Cô theo bản năng trốn ra sau, rồi lại bị ấn ót hôn đến càng sâu, lui không thể lui.

Kế tiếp Tạ Tri Phồn ôn nhu hơn rất nhiều, Lâm Yểu Yểu cũng nhớ anh, cũng muốn cùng anh thân cận, thân thể rất nhanh liền mềm xuống.

Cô cảm giác được khóe miệng có nước bọt chảy xuống, lưỡi bị mút đến tê dại, Lâm Yểu Yểu cảm thấy hô hấp khó khăn, nức nở đẩy bờ vai của anh.

Anh di động môi lưỡi, hôn ở cổ cô, Lâm Yểu Yểu ngẩng đầu lên mặc anh đánh dấu chủ quyền.

Anh nhớ cô lâu lắm, hôn nơi nào với anh mà nói cũng đều là thỏa mãn.

Nút thắt áo ngủ cô không biết bị cởi bỏ một cái khi nào, anh hôn nửa bầu ngực lộ ra của cô.

Cô cảm giác tình thế càng thêm có chút không chịu khống chế.

“Anh trai……” Thanh âm cô run rẩy, có chút sợ hãi đẩy đẩy anh.

Lúc này anh mới như ở tỉnh mộng ngẩng đầu, dục vọng trong ánh mắt nhìn cô còn chưa tiêu tán.

Xem đôi mắt ướt át của cô, anh nhận mệnh đem cô hung hăng kéo vào trong lòng ngực, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngày mai về nhà có được không?”
Chương kế tiếp