Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 15: Cố gắng không để ý tới
Chương 15: Cố gắng không để ý tới

Toàn bộ buổi tối Lâm Yểu Yểu cũng không cách nào ngủ ngon, sáng sớm hôm sau cô mang quầng thâm mắt rời giường, trong lòng có tâm sự, mất hồn mất vía, còn thiếu chút nữa nhầm kem đánh răng và sữa rửa mặt.

Cô nỗ lực làm cảm xúc không ảnh hưởng đến việc học tập, nhưng bạn cùng phòng đều nhìn ra hôm nay cô thất thần cả một ngày.

“Yểu Yểu cậu xem này.” Khi cùng nhau ăn cơm, bạn cùng phòng đem điện thoại đưa tới trước mặt cô, “Tạ Tri Phồn này tới rất thích đấy.”

Nghe thấy cái tên này Lâm Yểu Yểu hồi lại một chút tinh thần, tầm mắt cô ngắm nhìn trên màn hình di động, chăm chú xem.

Là hot search đầu bảng, paparazzi chụp được anh cùng đoàn phim liên hoan, anh cùng một nữ diễn viên khác đứng ở cửa tiệm cơm, nữ diễn viên nhón chân tiến đến bên tai anh, như là đang nói lời thì thầm nào đó, lại giống như hôn lên mặt anh một cái. Đó là nơi không có cameras, không ai người biết.

Tuy rằng bức ảnh rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn được ý cười trên mặt nữ diễn viên, Tạ Tri Phồn tựa hồ không có biểu tình gì, không quá rõ ràng.

“Hai người bọn họ thật xứng đôi, fan CP nhiều lắm đấy.”

Bạn cùng phòng có lòng tốt nói chút bát quái dời lực chú ý của cô, lại không biết kỳ thật làm làm cô như rơi vào động băng.

Đúng vậy, mỹ nữ giới giải trí như mây, Tạ Tri Phồn dựa vào cái gì mà vì cô dừng lại? Cô dựa vào cái gì cảm thấy Tạ Tri Phồn sẽ thích cô? Nhưng những hành động thân mật trước đây của họ thì tính là gì đây?

Lâm Yểu Yểu không muốn làm lòng nhiệt tình của bạn cùng phòng thất bại, nâng cao tinh thần cười cười với cô ấy, ăn mà không biết mùi vị gì nuốt xong bữa cơm.

Thậm chí Tạ Tri Phồn gửi tin nhắn đến cho cô cô cũng không muốn xem, nhưng lòng tự trọng kỳ quái lại làm cô không muốn để anh nhận thấy mình có gì bất thường, bởi vậy vẫn đáp lại mấy chữ.

Khi rửa mặt buổi tối cô lại thiếu chút nữa đem kem đánh răng xem như sữa rửa mặt, Lâm Yểu Yểu quyết tâm không để những chuyện yêu đương làm anh hưởng, chuyện của Tạ Tri Phồn tạm thời ném ra sau đầu.

Lâm Yểu Yểu hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt việc của mình mà bình thường cô cũng đã làm không kém.

Gần đây trùng hợp gặp CLB điện ảnh tuyển thành viên, Lâm Yểu Yểu tùy tiện đăng ký, cô đối với điện ảnh cũng chẳng coi là thích thú bao nhiêu, chỉ là nhàm chán muốn tìm gì đó tiêu khiển, lựa chọn CLB này hoàn toàn chỉ bởi vì đây là tấm poster đầu tiên lọt vào mắt cô.

Cô làm mình trở nên bận rộn, cả ngày ngâm mình ở thư viện, trở lại phòng ngủ rửa mặt xong ngã đầu liền ngủ, ngày tháng trôi qua cũng xem như phong phú.

Cô cùng Tạ Tri Phồn cũng không cắt đứt liên lạc, thông thường là Tạ Tri Phồn tìm cô, nhưng cô đáp lại càng thêm lạnh nhạt. Ban đầu tần suất hai người nói chuyện phiếm đã không cao vậy nên hiện giờ cô đột nhiên xa cách cũng không có vẻ đột ngột mấy.

Hình như Tạ Tri Phồn cũng không nhận thấy cô khác thường, cô cũng không biết mình rốt cuộc là hy vọng anh nhận ra hay là không nhận ra, cô cực kỳ chán ghét cảm giác như vậy, bản thân cứ như người bạn gái yên lặng giận dỗi cáu kỉnh, đáng tiếc, trên thực tế cô cũng không tính là bạn gái.

CLB điện ảnh là một CLB nhàn tản, ngày thường cũng không có hoạt động gì, chỉ là mỗi tháng sẽ tổ chức cho các thành viên cùng xem phim một lần, tham gia hay không tham gia hoàn toàn là tự nguyện.

Dù sao thì đây cũng là hoạt động đầu tiên sau khi cô gia nhập, Lâm Yểu Yểu vẫn quyết định không vắng mặt.

Xã trưởng mượn một gian phòng học nhỏ, kéo bức màn lên, tắt đèn, phòng học chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh của máy chiếu.

Người đến không nhiều lắm, chỉ có chừng mười người. Lâm Yểu Yểu ở trong bầu không khí tối tăm yên tĩnh như vậy, nội tâm bỗng nhiên dần an tĩnh.

Mới đầu Lâm Yểu Yểu không biết xã trưởng mở phim gì, mãi cho đến khi gương mặt tuấn tú của Tạ Tri Phồn xuất hiện ở trên màn hình —— đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Tạ Tri Phồn đảm nhiệm vai chính, thành công chuyển hình sang lĩnh vực điện ảnh.

Giống như có người, vô luận bạn né tránh cỡ nào, cố gắng quên đi ra sao thì anh ấy vẫn sẽ vô tình cố ý xuất hiện trong cuộc sống của bạn, dễ như trở bàn tay xâm chiếm tư tưởng, suy nghĩ của bạn.

Lần đầu tiên cô cảm giác được sự nỗ lực của mình không có hiệu quả.

Mấy ngày nay, cô cho rằng mình đã không thèm để ý anh. Nhưng giờ phút này Lâm Yểu Yểu bỗng nhiên phát hiện, những cảm xúc bị cô bỏ qua kia cũng không biến mất, mà là tích táp đọng lại từng chút một trong lòng cô, chờ một khắc nào đó toàn bộ trút xuống.

Đây là lần đầu tiên cô chính thức xem Tạ Tri Phồn diễn, trước kia chỉ vào lúc cha mẹ xem TV ngẫu nhiên ngó qua vài lần.

Cô không thể không thừa nhận, mị lực trên người Tạ Tri Phồn dường như là vô hạn, anh trời sinh đã là người thuộc giới này.

Anh ở trên phim tái hiện lại một con người hoàn toàn khác với anh ở hiện thực, cho dù là người hiểu anh như Lâm Yểu Yểu cũng thành công trong 90 phút chìm đắm trong một anh hoàn toàn khác biệt.

Anh là một diễn viên thực sự ưu tú.

Nếu một người tỏa sáng trong chính lĩnh vực mình hiểu biết thì nhất định sẽ khiến người khác động tâm.

Lâm Yểu Yểu phát hiện mình thật sự rất thích anh.

Nhưng làm sao bây giờ đây, hình như anh không thích cô như vậy.

Cô che ngực lại, một mình ngồi trong căn phòng đó đến khi đêm khuya.

Học kỳ mới bất tri bất giác đã đi qua được một nửa, Lâm Yểu Yểu nhận được tin nhắn của Trình Ngôn.

Cậu ấy cũng thi đậu một trường ở thủ đô, là một đại học y cách trường của Lâm Yểu Yểu không xa, mà Chương Giai Tĩnh lại tiếp tục lưu lại phương nam, học một trường sư phạm, muốn làm giáo viên tiếng anh.

Lâm Yểu Yểu cảm thấy rất thần kỳ, cô không thể tưởng tượng được một học sinh từng nghịch ngợm náo đến trường học gà bay chó nhảy lại có thể cầm dao phẫu thuật khống chế sinh mệnh con người, cũng không tưởng tượng ra một cô gái ầm ĩ như Chương Giai Tĩnh lại có thể dạy dỗ trẻ nhỏ, có điều Chương Giai Tĩnh cũng thật có thể là minh chứng cho một khảo nghiệm thú vị trên mạng —— giáo viên môn tiếng Anh luôn là giáo viên xinh đẹp thời thượng nhất.

Bạn học cùng Lâm Yểu Yểu thi vào các trường ở thủ đô không ít, nhưng người cô đồng ý giữ liên lạc lại chỉ có một mình Trình Ngôn.

Việc học tập của hai người trong trường học đều rất vội, lần gặp mặt này cũng đã lần lữa rất lâu mới dời đến hiện tại.

Bọn họ hẹn ở một cửa hàng thịt nướng, đây là lần đầu tiên Lâm Yểu Yểu đơn độc cùng Trình Ngôn ăn cơm, toàn bộ hành trình Lâm Yểu Yểu không cần động tay, Trình Ngôn phục vụ cô rất chu đáo.

Ngắn ngủn mấy tháng, Trình Ngôn giống như thay đổi một ít, cảm giác cậu trở nên đẹp trai hơn, không còn giống cậu thiếu niên đầu trọc ầm ĩ thời cấp ba nữa. Lâm Yểu Yểu nghĩ thầm câu nói đại học là viện tu sửa nhan sắc hóa ra cũng áp dụng với cả nam sinh.

“Cậu không cảm thấy, hai chúng ta cùng thi đến một nơi xa như vậy, đột nhiên có loại……” Trình Ngôn sắp xếp từ ngữ một chút, “Cảm giác thưởng thức lẫn nhau sao?”

Lâm Yểu Yểu nhìn tay cậu thịt nướng đến phát ngốc, nghe được lời cậu ta nói, kéo kéo khóe miệng: “Hình như không có.”

“Méo Mó, cậu vẫn vô tình như thế.” Trình Ngôn che ngực lại, làm bộ dáng bị thương.

Lâm Yểu Yểu cười lên tiếng.

Nhưng cô không khỏi bắt đầu nghĩ, cho tới nay, hình như cô chưa từng cảm thấy lo âu hoặc là lo lắng khi mình thi đến một nơi xa lạ như vậy.

Là bởi vì cô luôn độc lập sao? Hiển nhiên không phải, kỳ thật Lâm Yểu Yểu là một người rất lưu luyến gia đình.

Chung quy lại cũng chỉ vì Tạ Tri Phồn ở chỗ này.

Tạ Tri Phồn ở đây, cho nên cô cảm thấy vô luận xảy ra chuyện gì, cũng có người có thể bảo hộ cô, có người có thể để cho cô ỷ lại và tín nhiệm vô điều kiện, cho nên cô cũng không sợ hãi.

Nơi phố thị phồn hoa xa lạ này bởi vì có Tạ Tri Phồn nên khiến cô có một loại cảm giác an lòng.
Chương kế tiếp