Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 3: Bí mật sâu trong tim mỗi người
Khi tháng 5 vừa mới bắt đầu, Tạ Tri Phồn đúng hẹn trở lại.

Mẹ Tạ Tri Phồn, Quách Nhã, mời một nhà Lâm Yểu Yểu đi ăn.

Khi Tạ Tri Phồn mới xuất đạo đều là Quách Nhã mang theo anh bay đến khắp các nơi trong nước, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý, Quách Nhã liền không nhúng tay vào nữa, bởi vậy hiện tại quanh năm suốt tháng Quách Nhã cũng thấy không gặp được Tạ Tri Phồn mấy lần.

Quách Nhã là một người phụ nữ mỹ lệ dịu dàng, tuy rằng vẫn luôn ở đối diện, nhưng từ nhỏ Lâm Yểu Yểu đã không cách nào thân thiết với bà.

Vẻ dịu dàng của Quách Nhã khiến người ta cảm giác chỉ là tỏ vẻ ngoài mặt, kỳ thật bên trong vẫn luôn giữ khoảng cách cùng mọi người. Có điều cũng may mẹ Lâm Yểu Yểu, Ngụy Như là một người tùy tiện, cũng không chú ý đến vẻ xa cách của bà ấy, bởi vậy nên mối quan hệ của hai nhà cũng không tồi.

Cha Lâm Yểu Yểu, Lâm Văn bởi vì công việc nên không trở lại ăn cơm chiều, trên bàn cơm cũng chỉ có bốn người. Lâm Yểu Yểu ngoan ngoãn lùa cơm, thường thường giương mắt cùng Tạ Tri Phồn ngồi ở đối diện liếc nhau.

Quách Nhã gắp một đũa rau cần cho Tạ Tri Phồn: “Tri phồn, còn một tháng nữa là phải thi đại học, lần này con trở về nhất định phải bế quan an tâm học tập cho tốt để thi đậu đại học điện ảnh có biết không? Bây giờ con nổi tiếng rồi, không biết còn có bao nhiêu người đang chờ để chê cười con đâu.”

Tạ Tri Phồn rũ mắt, “Vâng” một tiếng.

“Đặc biệt là làm Tạ Dịch nhìn xem……”

“Dì ơi, anh ấy không thích ăn rau cần đây.” Lâm Yểu Yểu bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang, đứng dậy đem rau cần trong chén anh kẹp tới trong chén mình.

Ngụy Như đánh cánh tay cô một chút: “Con làm cái gì vậy, không biết lễ phép.”

Lâm Yểu Yểu bĩu bĩu môi với mẹ, không thèm để ý nói: “Anh ấy cũng chẳng ngại.”

Tạ Tri Phồn cong khóe miệng.

Quách Nhã giật mình, tươi cười cứng đờ một chút: “Con không thích ăn rau cần sao? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc tới?”

Thanh âm Tạ Tri Phồn thực đạm: “Cũng không có gì, có thể ăn.”

Quách Nhã trầm mặc một lát, đối Ngụy Như xấu hổ cười cười: “Đứa nhỏ không nên kén ăn, cái gì cũng phải ăn được mới tốt.”

Dưới bàn, Lâm Yểu Yểu duỗi chân dài, chân phóng tới trên mu bàn chân Tạ Tri Phồn, ngón chân gãi gãi chỗ cổ chân anh, cách vớ, có chút ngứa.

Tạ Tri Phồn giương mắt xem cô, trong mắt cô đều là ý cười nghịch ngợm, vì thế anh mặt mày trầm tịch vốn có của anh cũng trở nên ôn nhu.

Cô thu hồi chân, tiếp tục ăn cơm.

Ngụy Như cười phụ họa, còn nhân tiện quở trách Lâm Yểu Yểu một trận.

Quách Nhã lại quay đầu nói với Lâm Yểu Yểu: “Yểu Yểu, hai đứa là bạn cùng lứa tuổi, rất nhiều chuyện anh trai không nói với dì, con hiểu anh trai hơn dì, con giám sát anh ấy nhiều hơn một chút, cùng anh học tập thật tốt có biết không?”

Lâm Yểu Yểu vỗ vỗ ngực: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Quách Nhã nhìn vẻ tươi cười xán lạn trên mặt cô, ngây người trong nháy mắt.

Quách Nhã hỏi: “Yểu Yểu nhỏ hơn tiểu Phồn một tuổi đúng không?”

Ngụy Như gật đầu nói phải.

Quách Nhã bừng tỉnh phát giác, giống như đã thật lâu thật lâu bà không thấy được nụ cười tươi vui vẻ như thế trên mặt Tạ Tri Phồn.

Ban ngày Tạ Tri Phồn mời gia sư về nhà phụ đạo một kèm một, buổi tối sau khi Lâm Yểu Yểu tan học liền tới tìm anh, hai người cùng nhau làm bài tập.

Thành tích học của Lâm Yểu Yểu rất tốt, không phải tốt bình thường mà là tốt nhất trong toàn trường. Các giáo viên đều ngầm nói, Nhất Trung đã nhiều năm không có mầm non đọc sách tốt như thế.

Lâm Yểu Yểu học khoa học tự nhiên, Tạ Tri Phồn học văn khoa, nền tảng môn văn, toán của Tạ Tri Phồn cũng tốt, chỉ cần học bù lại các môn chính sử địa, bởi vậy Lâm Yểu Yểu cũng giúp không được anh cái gì.

Thời điểm hai người làm bài tập đều thực an tĩnh, chỉ là chân Lâm Yểu Yểu không thành thật, cô thích cởi giày đạp lên mu bàn chân Tạ Tri Phồn, có đôi khi mang vớ lông xù xù, có đôi khi chân trần.

Có đôi khi thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước mà trực tiếp đem chân đáp lên trên đùi anh.

Lâm Yểu Yểu cũng không có làm gì khác khác, giống như đây chỉ là thói quen nhỏ thường ngày mà thôi, tầm mắt vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm sách vở, trong đầu nghiêm túc giải đề.

Chỉ là có đôi khi Quách Nhã tiến vào đưa trái cây, Lâm Yểu Yểu sẽ thu liễm một ít mà đem chân buông xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đặt ở mu bàn chân anh.

Lâm Yểu Yểu viết xong một bộ bài thi tiếng Anh đưa cho Tạ Tri Phồn, làm anh hỗ trợ dò đáp án.

Tạ Tri Phồn vươn tay về phía cô, Lâm Yểu Yểu nghi hoặc nhìn anh một cái, theo bản năng đem tay mình đặt lên.

Tạ Tri Phồn bật cười: “Bút đỏ.”

Lâm Yểu Yểu cũng không cảm thấy đỏ mặt, “A” một tiếng, thu hồi tay, cầm bút đỏ đưa cho anh.

Tạ Tri Phồn duỗi tay nhận lấy bắt đầu giúp cô sửa bài thi, anh một bên vẽ vẽ vạch vạch trên bài thi, một bên mở tay kia ra lần nữa.

Lâm Yểu Yểu lại đem tay mình thả lên lần nữa.

Một tay anh lấy bút đỏ đánh dấu trên bài thi, một tay khác đặt ở trên đùi, ngón cái vuốt ve mu bàn tay Lâm Yểu Yểu, trong chốc lát lại chơi đùa ngón tay cô một chút.

Lâm Yểu Yểu đem cằm gác ở trên bàn, tay mặc anh thưởng thức.

Nguyên bộ bài thi, Lâm Yểu Yểu cơ hồ không sai mấy cái.

Tạ Tri Phồn xem xong, đem bài thi đưa cho cô, Lâm Yểu Yểu ngồi dậy đem rút tay ra lấy bài thi.

Tay Tạ Tri Phồn đặt ở trên đùi lập tức trở nên vắng vẻ, anh vuốt ve đầu ngón tay một chút, không nói chuyện.

“Lần sau phải nhìn kỹ đề hơn mới được.” Cô tự mình lẩm bẩm.

Lâm Yểu Yểu bắt đầu nghiêm túc đối chiếu đáp án sai, Tạ Tri Phồn nhìn cô trong chốc lát, khóe miệng không tự giác mà mỉm cười.

Anh cầm lấy một miếng dâu tây vừa rồi Quách Nhã đưa vào đưa tới bên miệng Lâm Yểu Yểu.

Lâm Yểu Yểu không ngẩng đầu, há mồm cắn một nửa, giây tiếp theo, khi ngẩng đầu lông mày đôi mắt cái mũi đã nhắn lại thành một đoàn.

“Chua quá đi.”

“Phải không?” Tạ Tri Phồn đem nửa cô chưa ăn hết nhét vào trong miệng.

Thói quen kiểm soát cảm xúc làm anh không mảy may lộ ra cảm xúc của mình, anh mặt không đổi sắc mà nhấm nuốt, nuốt xuống, sau đó bình luận: “Đúng là có một chút.”

Lâm Yểu Yểu xem xong giải thích câu sai cuối cùng, đem bút đặt sang một bên: “Đến đây đi, đến phiên em sửa cho anh.”

Tạ Tri Phồn đem sách lịch sử đưa cho cô.

“Thời gian chiến tranh Nha phiến* bắt đầu.”

*Chiến tranh Nha phiến hay Các cuộc chiến Anh-Trung là hai cuộc chiến xảy ra giữa thế kỷ 19 (1840 – 1843 và 1856 – 1860) gây nên xung đột kéo dài giữa Trung Quốc dưới triều Mãn Thanh và đế quốc Anh.

“Năm 1840.”

Lâm Yểu Yểu gật gật đầu, lật một trang: “Ảnh hưởng của Chiến tranh Nha phiến.”

Thanh âm Tạ Tri Phồn trầm ổn dễ nghe, không biết khi nào đã rút đi cảm giác thiếu niên ngây ngô, trở nên có một tia vị đàn ông.

Giọng đọc của anh rõ ràng, ngữ điệu bằng phẳng, ngâm nga lưu sướng. Mặc dù đụng phải những chỗ mình không nhớ lắm, anh cũng không lắp bắp vài câu tự hỏi tình hình như người khác, chỉ tạm dừng trong chốc lát sau đó lại nhớ lại rất nhanh.

Lâm Yểu Yểu thích nghe anh đọc sách.

Cửa sổ để lại một khe hở, ánh trăng lặng im ngoài cửa sổ, gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ thường thường đem màn che lay động.

Lâm Yểu Yểu nhìn chữ trên sách vở, bên tai nghe thanh âm Tạ Tri Phồn gần trong gang tấc.

Cô bỗng nhiên hy vọng, buổi tối mỗi ngày khi về đến nhà là có thể thấy anh, có thể lâu một chút, lại lâu một chút thì tốt rồi.

Nhưng cô biết, ngày tháng như vậy một tháng sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cũng sẽ kết thúc theo.

Bọn họ cũng đều biết.
Chương kế tiếp