Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 4: Thuốc
Lâm Yểu Yểu đặt âm hưởng thứ năm làm nhạc chuông báo của di động.

Lâm Yểu Yểu đi WC, di động đặt trên bàn, vài phút ngắn ngủn mà WeChat liên tiếp báo vài lần tin nanh.

Tạ Tri Phồn nhìn thoáng qua màn hình sáng lên, tin nhắn gửi tới đều là của Trình Ngôn.

Anh kiềm chế dời ánh mắt, tầm mắt trở lại trên sách vở.

Khi Lâm Yểu Yểu trở lại phòng, màn hình di động đã tối sầm, bên kia tựa hồ như đã ngừng lại. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tạ Tri Phồn lại không chủ động nhắc nhở cô vừa rồi có người tên Trình Ngôn tìm cô.

Lâm Yểu Yểu không phát hiện khác thường, tiếp tục nhấc bút viết đề.

Nhưng chỉ qua vài giây, di động Lâm Yểu Yểu lại lần nữa vang lên. Lần này không phải tin tức, mà là gọi điện thoại trực tiếp.

Lâm Yểu Yểu mới vừa đặt điện thoại lên bên tai đã bị thanh âm như sấm bên kia làm cho sợ tới mức đưa điện thoại di động ra xa.

Chờ Trình Ngôn một hồi quỷ đói sói gào chất vấn xong, cô mới đưa di động thả lại bên tai, giải thích nói: “Vừa rồi tôi không xem điện thoại, không thấy cậu gửi tin nhắn.”

“Được rồi, ông đây tạm thời tha thứ cho cậu.”

Trong phòng thực an tĩnh, thanh âm ống nghe cách di động truyền đến rõ ràng, Lâm Yểu Yểu cảm thấy Tạ Tri Phồn cũng có thể nghe thấy. Không biết vì sao, cô có chút chột dạ nhìn anh một cái.

Tạ Tri Phồn còn đang cúi đầu đọc sách.

“Đừng nhiều lời, có gì thì nói đi.”

“Câu số hai đề thứ nhất trong sách toán ấy, cậu giảng tôi nghe chút đi.”

Lâm Yểu Yểu không thể tin tưởng mà buột miệng thốt ra: “Cậu bị bệnh à? Từ khi nào mà cậu lại thích học tập vậy hả?”

“Tôi thay đổi rồi có được không? Cậu nhanh lên đi.”

Lâm Yểu Yểu bất đắc dĩ thở dài, mở bài giải cô đã làm xong ra bắt đầu giảng cho hắn.

Trình Ngôn cũng thật sự nghiêm túc lắng nghe, thường thường đưa ra một vài câu hỏi nhỏ, Lâm Yểu Yểu đều kiên nhẫn giải đáp.

Cuối cùng.

“Hiểu rõ chưa?”

“Cảm tạ, đại học bá.”

Lâm Yểu Yểu hừ lạnh một tiếng: “Gặp lại sau.”

“Đừng tắt đừng tắt Méo Mó, chờ tý nữa nhỡ lại cần hỏi đấy.”

Lâm Yểu Yểu nhìn thoáng qua Tạ Tri Phồn, cũng không biết anh có biết hay không, anh đã nhìn chằm chằm trang sách kia thật lâu thật lâu.

“Đại ca à, tôi còn đang bận làm bài đấy, không rảnh cùng cậu nói chuyện phiếm đâu.”

“Tôi là đại ca á?” Trình Ngôn nổi lên tâm tư hài hước: “Vậy cậu gọi tiếng anh trai cho tôi nghe một chút.”

“Cậu nằm mơ hả.”

“Được rồi, vậy mai gặp, Méo Mó.”

Rốt cuộc cũng tiễn được vị đại ca này, Lâm Yểu Yểu nhanh chóng cắt điện thoại.

Cô cẩn thận chọc chọc cánh tay Tạ Tri Phồn: “Anh trai, anh đang làm gì vậy?”

Lúc này Tạ Tri Phồn mới phát hiện bản giấy nháp đã bị anh cắt thành một lỗ hổng, phía trên là những đường mực màu đen bị anh đè qua đè lại thật lâu.

Anh đem bản giấy nháp kia xoa thành một nắm rồi ném vào thùng rác, nwor nụ cười: “Không có gì.”

Lâm Yểu Yểu hỏi: “Anh không vui sao?”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra khi nào anh cười từ nội tâm, khi nào không phải.

Tạ Tri Phồn nhìn cô, hỏi: “Cậu ta là ai?”

“Bạn ngồi cùng bàn ạ.”

“À, anh trai của em cũng nhiều thật.” Anh cúi đầu đọc sách một lần nữa, nỗ lực làm mình bình đạm nói ra những lời này.

Lâm Yểu Yểu sửng sốt một chút, sau đó bật cười.

Tiếp theo cô ra dáng ra hình mà giơ lên ba ngón tay: “Em thề, anh trai em chỉ có một người Tạ Tri Phồn, từ nhỏ đến lớn em cũng chỉ gọi một mình Tạ Tri Phồn là anh trai.”

Tạ Tri Phồn bị bộ dáng nghiêm trang của cô chọc cười, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu cô. Thoạt nhìn dường như tâm tình có chút hòa hoãn, chính là chỉ mình anh biết, anh vẫn khó có thể chịu đựng.

Khó có thể chịu đựng cô tốt như vậy, có thể tùy ý nói giỡn cùng nam sinh ngồi cùng bàn, khó có thể chịu đựng người khác có nickname thân mật đặc biệt với cô như thế, khó có thể chịu đựng có người cũng mơ ước cô, yêu cô say đắm như anh.

Càng khó chịu đựng, anh càng biết rõ mình không thể cướp đoạt thế giới vui vẻ rộng lớn của cô, chỉ có thể mắt thấy người khác đến trước một bước nhanh hơn so với mình, chiếm cứ thời gian cùng không gian của cô.

Nhưng những điều này anh đều không thể biểu hiện ra ngoài, làm cho cô biết. Như vậy chỉ dọa đến cô, làm cô cách anh xa hơn.

Vì thế anh phảng phất giống như không có việc gì mà gõ gõ đầu cô: “Mau làm bài tập đi.”

Cuối tuần Lâm Yểu Yểu được nghỉ, nhưng Tạ Tri Phồn không có kỳ nghỉ.

Hôm nay Quách Nhã có việc không ở nhà, để Tạ Tri Phồn đến nhà Lâm Yểu Yểu ăn cơm chiều. Vì không chậm trễ thời gian học tập của học sinh cuối cấp, hôm nay Ngụy Như cố ý làm cơm thật tốt, dùng hộp giữ ấm, lại cắt một hộp trái cây để Lâm Yểu Yểu đưa đến đối diện.

Thời điểm Lâm Yểu Yểu gõ cửa vừa lúc gặp phải Tạ Tri Phồn đưa giáo viên dạy kèm ra cửa, Tạ Tri Phồn nhìn thấy cô, tươi cười, nghiêng người để cô vào cửa.

Lâm Yểu Yểu lập tức đi đến bàn ăn, đem hộp cơm dọn ra: “Đây là mẹ em cố ý chuẩn bị cho anh, em còn chưa có đãi ngộ tốt như vậy đâu.”

Tạ Tri Phồn cười ngồi xuống: “Thay anh cảm ơn dì.”

“Nếu anh thật sự cảm thấy biết ơn, vậy thì ăn hết đi! Mẹ em thích nhất nhìn đồ ăn bà làm được ăn hết không còn một mảnh.”

Lâm Yểu Yểu ngồi xuống bên cạnh anh, đôi tay chống chống cằm xem anh ăn cơm, cô chỉ cảm thấy người đẹp ngay cả ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui.

Tạ Tri Phồn ăn cơm, Lâm Yểu Yểu nhàm chán, đi vào phòng anh nằm xuống giường.

Anh sạch sẽ đến ngay cả khăn trải giường cũng không có nếp uốn, Lâm Yểu Yểu trở mình, ghé vào tủ đầu giường, tròng mắt đảo khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng ở hộp thuốc trên tủ đầu giường.

Cô cầm lấy xem, tên thuốc cô không biết, cô lật ngược lại xem công dụng đằng sau.

—— yên giấc, trấn tĩnh, kháng lo âu.

Cô một lăn long lóc bò dậy ngồi thẳng trên giường, có chút không thể tin tưởng mà đem hàng chữ nhỏ nhìn một lần nữa.

Cô trố mắt một lúc lâu, sau đó đem hộp thuốc thả lại tại chỗ, điều chỉnh hô hấp, đẩy cửa ra đi đến trước bàn ăn.

Cô nhìn Tạ Tri Phồn thật sự thực nghe lời đem đồ ăn ăn hết, một chút cũng không thừa.

Tạ Tri Phồn thu thập chén đũa chuẩn bị đi phòng bếp rửa, Lâm Yểu Yểu theo sát ở phía sau anh: “Anh trai, không sao đâu, em mang về rửa là được.”

Tạ Tri Phồn không nghe cô, mở vòi nước ra súc rửa.

Lâm Yểu Yểu đứng ở bên cạnh anh, nhất thời thần sắc phức tạp nhìn anh.

Chú ý tới cô muốn nói lại thôi, Tạ Tri Phồn nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”

“Anh, anh bị bệnh sao? Vì sao lại phải uống thuốc?”

Động tác lau tay của Tạ Tri Phồn dừng một chút, Lâm Yểu Yểu nhìn thấy dòng nước từ khe hở ngón tay trắng nõn thon dài của anh chảy xuống.

Anh biết là cô đã nhìn thấy thuốc trong hộp thuốc, không dự đoán được hôm nay cô tới, quên thu dọn.

Trầm mặc, anh thành khẩn nói: “Anh không bị bệnh, chỉ là có chút ngủ không được.”

Trên thực tế, sau khi trở về mỗi ngày đều được nhìn thấy cô, anh đã giảm lượng thuốc dùng.

Lâm Yểu Yểu không hỏi anh vì vì sao lại ngủ không được, chỉ nói: “Anh trai, buổi tối hôm nay không uống thuốc có được không? Em ngủ cùng anh.”

Tạ Tri Phồn nhìn đôi mắt chân thành lại thanh triệt của cô, gật đầu nói “Được.”

Anh không lý do từ chối, anh không có biện pháp từ chối, anh cũng không muốn từ chối.

Anh ỷ lại, tham luyến điều tốt lành từ cô.

Hơn nữa còn hy vọng xa vời, cô có thể chỉ đối tối với một mình anh.

Cô hào phóng lại ôn nhu như thế, mà anh lại có thể ti tiện mà ích kỷ thế này.
Chương kế tiếp