Thân Ái Bác Sĩ Cố
CHƯƠNG 14: CẢM ƠN ANH XONG CÔ CẢM THẤY CÓ CHÚT...
Khách hàng VIP nghĩa là sao? Cô chỉ
là một trong số rất nhiều bệnh nhân của anh thôi. Tại sao cô lại mong anh đối
xử với mình khác với mọi người chứ? Không hiểu sao cô lại thấy hơi hụt
hẫng, mới vừa đi ra khỏi quán bar một đoạn không xa thì cô đã dừng lại dưới đèn
đường rồi nghĩ. Vừa rồi nếu như không phải anh ấy thì bọn họ chắc hẳn cũng sẽ
không để cho cô đi đâu nhỉ? Cô đứng ngẩn người bên đường nhớ về
dáng vẻ dịu dàng của Cố Cận Hiên khi cúi đầu nói chuyện với cô. Cố Cận Hiên rất biết cách đối nhân
xử thế, từ tận đáy lòng cô cảm kích anh vừa rồi đã giúp đỡ cô. Giang Ý Đồng vẫn đang suy nghĩ về Cố
Cận Hiên thì có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên nhìn thì
thấy Cố Cận Hiên. “Bác sĩ Cố?” Cô kinh ngạc nhìn anh xen vào đó có
chút lơ đãng. Cố Cận Hiên hạ cửa xe xuống, cô thấy
miệng anh đang cử động nhưng cô không biết anh đang nói gì. Mặc dù xe anh đỗ cách cô không xa
nhưng có tiếng còi xe ngoài đường át đi tiếng anh nên cô không nghe thấy anh
nói gì cả. Vì thế nên Cố Cận Hiên đành phải lấy
điện thoại ra rồi ngay sau đó điện thoại của cô vang lên. “Em không sao chứ?” Giang Ý Đồng nghe điện thoại, trong
lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô vội vàng trả lời: “Tôi không sao,
cảm ơn anh, bác sĩ Cố.” “Chân bị thương đã khoẻ hơn chưa?” “Đã đỡ nhiều rồi.” “Vậy em đi ra đây đi.” “Hả?” Cô có chút kinh ngạc nhưng cũng
không do dự đi về phía anh. “Lên xe đi.” Giang Ý Đồng cảm thấy sửng sốt một
chút, trong lòng bỗng có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn bước lên xe. Bên trong xe rất yên tĩnh, cô bắt
đầu cảm thấy khẩn trương nên cô ngồi vô cùng nghiêm chỉnh. “Thắt dây an toàn vào, tôi đưa em về
nhà. Đọc địa chỉ cho tôi đi.” Giang Ý Đồng nghe thấy Cố Cận Hiên
nói như vậy thì rất vui mừng, vẻ mặt cô không thể tin nổi nhìn Cố Cận Hiên rồi
lại vội vàng dời tầm mắt đi. “Em không về nhà sao?” “Tôi có về nhà!” Cô liên tiếp gật đầu vài cái rồi lập
tức đọc cho anh một địa chỉ. Cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, hai tay bất an
đan vào nhau, cô bất an đến nỗi không khỏi xoa xoa lòng bàn tay. Khuôn mặt cô phản chiếu lên cửa sổ
của xe, mặc dù ở ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra ở trong lòng lại
vô cùng khẩn trương, tim còn đập rất nhanh nữa. Giống như cô không thể điều
chỉnh được hô hấp của mình nữa rồi. Cố Cận Hiên cũng không nói gì nên
trong xe có vẻ yên tĩnh dị thường, còn trong lòng Giang Ý Đồng bất an chỉ có
tăng chứ không hề giảm. Ngay cả ánh mắt cũng không biết nền nhìn vào đâu cho
đúng nên chỉ đành yên lặng quay đầu ra nhìn đường phố ngoài cửa sổ. Đường phố bên ngoài rất đẹp, cảnh
vậy lùi dần về phía sau. Nhưng cô lại không có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh
đẹp hết. Ngay tại lúc này, ánh mắt cô trống
rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mình đang ở đâu. Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ lại có
một ngày mình có thể tự nhiên được ngồi lên xe Cố Cận Hiên như này. Thời gian từng giây từng phút trôi
qua nhưng bên trong xe vẫn vô cùng yên tĩnh, cảnh đêm ngoài cửa sổ thì rất
nhanh vụt qua trước mắt cô.(Abilene x T Y T) Thấy rằng khoảng cách về nhà trên lộ
trình chỉ có mười phút nữa nên cô lại càng thêm lo lắng. Thật vất vả mới có thể gặp được anh,
cô cứ không nói được lời nào như thế này sao? ‘Nhưng nói chuyện với anh thì phải
nói về đề tài gì mới khiến anh thấy hứng thú đây?’ Lúc này dù trên mặt Giang Ý Đồng
không thay đổi nhưng trong lòng cô đã rất nhộn nhạo, xao động rồi. Cô đấu tranh nội tâm một lúc lâu,
hai tay vẫn nắm chặt như cũ muốn tìm chủ đề gì đó để nói chuyện. “Cố…” Cô không muốn bỏ qua khoảng thời
gian gặp anh ngắn ngủi này, cô đã nghĩ ra được đề tài nói chuyện nhưng vào lúc
cô vừa mở miệng thì bụng của cô lại không đúng lúc kêu lên. Ọc ọc ọc— — Cô vẫn chưa ăn tối nên bây giờ bụng
đang kháng nghị mãnh liệt. Mấy tiếng vừa rồi cô nghe được vô
cùng rõ ràng, trong nháy mắt không gian như bị đóng băng và cô lập tức cứng đờ
người lại. “Em muốn nói gì đó?” Cố Cận Hiên vẫn nghiêm túc lái xe
rồi thản nhiên hỏi một câu. Trong lòng Giang Ý Đồng âm thầm thở
dài một hơi, cô xấu hổ lắc đầu. “Không— — có gì.” Giọng nói của cô hoà vào không khí,
nhẹ nhàng và bay bổng. Trong đó còn mang theo một chút khổ sở mà người khác không
dễ nhận thấy. Cô vốn muốn lấy dũng khí để nói gì
đó nhưng trong chớp mắt cô đã bị mất tinh thần rồi. Cho nên cô tiếp tục yên tĩnh ngồi
trên xe anh cùng với vẻ mặt mất mát nhìn ra cửa sổ. Chỉ một lúc sau thôi thì xe của Cố
Cận Hiên đã dừng ở trước một con đường nhỏ. Còn chưa đến nhà cô nữa, Giang Ý
Đồng không biết tại sao anh đột nhiên dừng lại. Cho nên cô quay sang nhìn anh
một cái, quay sang thì thấy ánh mắt của anh đang dừng trên ở trên vết thương
của cô rồi hỏi: “Em tự thay thuốc sao?” Cô vẫn ngồi ngay ngắn rồi lập tức
gật đầu. “Dán không được tốt lắm nên phải
thay lại ngay đi. Vết thương chắc là đã khép lại nhiều rồi nên em có thể tháo
ra, không cần dán nữa. Chỉ cần không cho vết thương chạm vào nước là được.” Quả thật vết thương của cô đã gần
như khép lại rồi, hôm nay cô đi làm cả ngày nên không có thời gian thay băng.
Bây giờ nhìn thấy mới phát hiện ra băng gạc đã rơi mất một bên. “Xuống xe đi.” Giang Ý Đồng hơi bất
ngờ. Thấy vậy, Cố Cận Hiên nói tiếp: “Em vừa tan ca xong, đã ăn cơm tối chưa?” Anh nhìn ra ngoài một cái rồi lại
quay đầu nhìn cô nói: “Vừa rồi trên đường đi về tôi không thấy cửa hàng nào còn
mở nữa nên tiện đường ở đây em mua chút đồ ăn mang về đi.” Trong lòng Giang Ý Đồng thấy vô cùng
cảm động, quả nhiên vẫn là bác sĩ Cố chu đáo. Cô ngây người nhìn Cố Cận Hiên, anh
tốt như vậy cho nên trong lòng cô dường như đã có chấp niệm với anh. ‘Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy
thì cô nên làm gì bây giờ?’ Thấy Giang Ý Đồng chậm chạp không
xuống xe nên Cố Cận Hiên quay ra nhìn cô một cái. Hôm nay phản ứng của cô rất
chậm làm cho Cố Cận Hiên hoài nghi rằng không biết có phải cô bị bệnh gì không. Ánh mắt anh tỏ vẻ nghi hoặc rồi anh
đưa tay ra muốn sờ lên trán cô. Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn nên dừng
tay lại rồi chỉ hỏi: “Em không bị bệnh chứ.” “À không, tôi không.” Cô hoàn hồn lại vừa nói vừa lắc đầu
lia lịa, vẻ mặt và cử chỉ của cô có chút mất tự nhiên rồi cô vội vàng ra khỏi
xe. Cố Cận Hiên cũng theo cô xuống xe
rồi bước vào tiệm mì vằn thắn. Ông chủ nhìn thấy khách hàng mới vào
nên vô cùng nhiệt tình chào đón. “Cho hỏi hai người đóng gói hay ăn ở
đây vậy?” “Đóng gói.” “Ăn ở đây.” Suy nghĩ của hai người không giống
nhau, Cố Cận Hiên liếc nhìn Giang Ý Đồng rồi nói: “Vậy thì ăn ở đây đi.” Dù sao
anh cũng không nhất định là phải mang đồ ăn về. Tiệc rượu vừa rồi anh cũng không ăn
gì mấy nên nếu cô đói bụng thì anh cũng dự định mua chút đồ ăn rồi mang về nhà
ăn cùng nhau cũng được. Nhưng không ngờ cô lại muốn ăn tại
quán, dù sao thì mì vằn thắn mang về cũng dễ đổ nên thôi anh quyết định ăn luôn
ở đây cũng được. Anh đã nhiều năm không ăn cái này
rồi, vừa nhắc đến hoành thánh anh đã có chút hoài niệm hương vị trước đây của
bà nội làm. Mì vằn thắn nóng hổi đã được bê ra,
Giang Ý Đồng đói muốn chết nên ăn rất vội vàng. Gắp lên thấy mì rất nóng không
dám ăn ngay nên cô liều mạng thổi. Cô vẫn đang thổi thì thấy Cố Cận
Hiên đang mỉm cười nhè nhẹ. Anh chỉ cảm thấy cô có chút đáng
yêu, không tránh khỏi bị hành động này của cô chọc cười. “Bác sĩ Cố, anh đừng cười nữa mà.” Anh có chút kinh ngạc, nụ cười dần
dần thu lại. “Tôi cười trông rất kì lạ sao?” Nghe vậy Giang Ý Đồng vội vàng lắc
đầu rồi nói: “A, không phải! Là bởi vì… có cái gì buồn cười đâu cơ chứ!” Bởi vì Cố Cận Hiên cười lên thật sự
quá đẹp trai, khi cười lên ánh mắt anh trong vắt dịu dàng, nụ cười vô cùng rạng
rỡ và đáng yêu… Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh cô sợ mình sẽ chìm đắm vào nên
mới bảo anh đừng cười. Vì để che dấu sự chột dạ của mình
nên cô cũng xấu hổ cười. Cố Cận Hiên thì đã không cười nữa và
cúi xuống bắt đầu ăn mì vằn thắn. Giang Ý Đồng len lén nhìn anh, hàng
mi của anh khẽ chớp như đang nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô vậy. Khuôn mặt của anh trông thật dịu
dàng, khí chất thì hơn người. Mọi thứ kết hợp lại như thể đã khắc sâu vào trong
trái tim cô rồi vậy. Trong lòng cô âm thầm cảm thán, thì
ra Cố Cận Hiên ăn mà cũng đẹp như vậy. Giang Ý Đồng vui vẻ ra mặt, cô cảm
thấy việc cùng anh ăn mì vằn thắn khiến cho cô vô cùng hạnh phúc. Mặc dù cô rất đói nhưng hiện tại mọi
sự chú ý của cô đã đặt lên Cố Cận Hiên cho nên cô ăn rất chậm chạp. Trong lúc vô tình Cố Cận Hiên đã
thoáng nhìn thấy mì vằn thắn trong bát cô, vì thế nên anh đã cố ý nhai chậm lại
một chút. Qua một lúc lâu, chờ cô ăn xong thì
anh mới đứng dậy đi tính tiền. “Để tôi cho.” Giang Ý Đồng chặn điện thoại của Cố
Cận Hiên lại. Thấy vậy ông chủ cười nói: “Để bạn trai cô trả tiền đi.” “Tôi không phải.” Anh trả lời rất dứt khoát, lời nói
ngắn gọn và súc tích! Bình tĩnh! Tự nhiên hào phóng! Biết rằng Cố Cận Hiên chỉ là không
muốn ông chủ hiểu lầm nhưng cô vẫn cảm thấy rất mất mát, vì thế nên nụ cười
trên môi cũng trở nên gượng gạo. Anh ngăn cô lại: “Lần sau lại đến em
trả.” “Cảm ơn bác sĩ Cố.” Cố Cận Hiên chỉ gật, trên mặt cũng
không có cảm xúc gì đặc biệt. Thấy vậy Giang Ý Đồng tiếp tục
nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh chuyện tối nay, còn có chuyện ở bệnh viện nữa. Tất
cả đều cảm ơn anh rất nhiều.” Cuối cùng cô cũng có thể hoàn thành
lời cảm ơn muộn màng này, mặc dù lời cảm ơn nói miệng không quan trọng nhưng
trong lòng cô đây vẫn là lời cô muốn nói nhất. Vẻ mặt anh mang ý cười nhẹ nhàng,
nói: “Em không cần khách khí, tôi cũng rất cảm kích sự giúp đỡ của em đối với
lão Lý.” Sau khi cảm ơn nhau xong thì hai
người lại tiếp tục lên đường. Con hẻm nơi Giang Ý Đồng không lái
xe vào được nên Cố Cận Hiên chỉ đưa cô đến gần đó, chỗ đó cách nhà trọ có mấy
chục mét thôi. Sau khi xuống xe, cô vẫy
tay với anh rồi xe của anh cũng nhanh chóng rời đi.