Thân Ái Bác Sĩ Cố
CHƯƠNG 13: GẶP LẠI NAM THẦN CỐ CẬN HIÊN
Bộ phận thiết kế gần đây nhận được
một đơn hàng lớn nên bộ phận tuyên truyền cũng bận rộn theo. Nào là thiết kế
hàng mẫu đến tuyên truyền quảng cáo rồi đến triển khai tài nguyên. Giang Ý Đồng
cũng không tránh khỏi bận rộn theo, bận đến nỗi gần như quên luôn mình còn đang
là một người bị thương. Làm trợ lý thực tập nên Giang Ý Đồng
có rất nhiều việc phải làm, bất kể là khiêng bảng quảng cáo hay nâng các loại
giá đỡ thì cô đều phải làm. Trải qua hai tháng cô cảm giác như cánh tay mình đã
có cơ bắp luôn rồi, may mắn là gần đây có Tiểu Hứa đã giúp đỡ kha khá việc. “Tiểu Giang, vào đây một chút.” Giang Ý Đồng đang mệt mỏi, người đầy
mồ hôi thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của đại ma đầu làm cho lông tơ khắp
người cô gần như dựng đứng hết lên. Đại ma đầu: Từ ngữ mà dân mạng TQ
hay dùng để chỉ sếp hay chủ quản. Tiểu Hứa vỗ vai bả vai cô nói: “Còn
lại cô phải tự cầu phúc cho mình rồi.” Mỗi lần vào văn phòng sếp cô đều bị
mắng, đó là điều cô không bao giờ thoát khỏi. Cho nên cô cũng đã chai mặt rồi,
chỉ là mỗi lần trước khi mở cửa “Địa ngục chi môn” cô sẽ phải hít một hơi thật
sâu thôi. Địa ngục chi môn: Cổng địa ngục. “Giang Ý Đồng, cô đến LH được bao
lâu rồi.” Vừa nghe thấy sếp hỏi như vậy cô đã
biết lại bị hỏi tội rồi, huống chi sếp còn trưng cái vẻ mặt thối kia ra nữa. Từ khi nhận chức cho đến bây giờ cô
chưa từng thấy sếp cười dù chỉ một cái, giống như tất cả mọi người đều nợ tiền
ông ta vậy. “Được hơn hai tháng rồi ạ.” “Đã hơn hai tháng rồi à, vậy mà cô
không biết chỗ để biển quảng cáo ở đâu sao?“ “Nhưng chị Nhàn bảo tôi để ở đó mà!” “Cô bớt đổ lỗi đi. Trương Nhàn là
người phụ trách chính mà cô ấy lại không biết chỗ để sao? Thà rằng cô nói là cô
quên rồi thì tôi còn có thể chấp nhận được.” Sự thật là như vậy, cô chỉ ăn ngay
nói thật thôi. Cô không biết tại sao loại hôn quân này có thể lên làm sếp được. Hôn quân: ý chỉ là vua nhưng không
biết lo và không quan tâm đến việc nước. Biển quảng cáo bị đặt sai vị trí nên
trong quá trình phát sóng trực tiếp không thể nhìn thấy biển ở trong camera,
dẫn đến có vài khách hàng tìm nhầm liên kết rồi xảy ra một ít hiểu lầm. Nhưng sau đó đã kịp thời chỉnh sửa
nên cũng không gây ra tổn thất nào đối với công ty hết. Giang Ý Đồng biết cân nhắc đúng sai
nhưng cô chỉ làm theo lời người phụ trách chính thôi mà. Cô vẫn đang muốn tiếp tục giải thích
nhưng ông ta có vẻ rất không kiên nhẫn nghe cô nói. Điện thoại di động vang
lên, ông ta vừa nghe vừa nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của đối phương và cũng đồng
thời chỉ vào tập tài liệu được đưa tới không lâu nằm ở trên bàn. “Tổng giám đốc Ngô gọi điện tới nói
muốn xem bán thành phẩm. Đây là địa chỉ, sau khi tan tầm thì cô đưa qua đó đi.” Bán thành phẩm: là những sản phẩm
chỉ mới hoàn thành được một hoặc một số công đoạn (trừ công đoạn cuối cùng) của
quá trình sản xuất.(Abilene
x T Y T) “Lúc trước không phải công ty mình
đã gửi email xác nhận cho tổng giám đốc Ngô rồi sao? Sao…” Ông ta cúp điện thoại xong sắc mặt
lập tức trầm xuống: “Bên kia muốn nhìn thấy hàng thật, hàng thật. Cô hiểu
không?” Lần này thấy sắc mặt của ông ta thay
đổi nhanh hơn bất cứ thứ gì khác nên Giang Ý Đồng cũng đành cam chịu. Nói là mang bán thành phẩm đi nhưng
cũng không chỉ đơn giản là như vậy, trước khi đi cô còn phải sửa lại tài liệu
giới thiệu rồi mới mang đi. Cô thường xuyên phải tăng ca đến tối
chính là bởi vì mỗi lần sắp tới giờ tan ca thì cô lại có thêm công việc mới để
làm thế này đây. Tiểu Hứa nói đây là tình huống bình
thường trong thời gian thử việc, là một bài khảo sát đối với người mới. Sau khi
chuyển sang nhân viên chính thức thì sẽ trở lại bình thường thôi. Tiểu Hứa cũng không lừa cô bởi vì
những nhân viên chính thức kia, ngoại trừ những ngày đặc biệt ra thì cô rất ít
khi thấy bọn họ phải tăng ca. Cho nên bây giờ Giang Ý Đồng có gãy
răng thì cũng phải nuốt máu vào trong, kiên trì đến cùng! Ông ta đã nói như thế thì cô còn có
thể nói gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ những sửa tài liệu phải mang đi kiểm tra
và xác minh. Sau đó địa chỉ được gửi vào hòm thư
của cô, Giang Ý Đồng mở ra xem: [King.] ‘King không phải là quán bar sao?
Tổng giám đốc Ngô muốn cô cầm tài liệu đến quán bar á?’ Giang Ý Đồng chưa từng đến quán bar
nhưng có lẽ tổng giám đốc bàn chuyện làm ăn ở trong quán bar là việc bình
thường. Cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, thu dọn một chút rồi ngựa không dừng
vó chạy đến King. Ngựa không dừng vó: Bận rộn suốt,
không có thời gian nghỉ ngơi. Vốn Giang Ý Đồng đã hẹn sẽ gặp trợ
lý của tổng giám đốc Ngô ở trước cửa quán bar nhưng đợi rất lâu cũng không thấy
anh ta đâu cả, mà tin nhắn cũng không trả lời. Cho nên cô đành phải đi vào
trong xem sao. Tổng thể bố cục quán bar rất có
phong cách, thiết kế rất lịch sự tao nhã. Trong quán bar có mở nhạc nhẹ nên
không gian rất thoải mái. Xem ra suy nghĩ của cô về quán bar
có chút sai lệch rồi, thì ra không phải tất cả các quán bar đều xa hoa giống
như trong tưởng tượng của cô. “Mời vào, tổng giám đốc Ngô đang ở
phòng 202.” Nghe vậy nên cô đã đi đến gõ cửa
phòng 202, bên trong khá ồn ào nên không có ai nghe thấy tiếng gõ cửa của cô.
Vì thế cô phải tự đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra cô
giật mình cứng đờ cả người, cô thấy một đám đàn ông đang ngồi uống rượu với nhau,
mùi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt cô. Họ đẩy nhau, uống rượu cụng ly và
trò chuyện rất vui vẻ, không khí vô cùng sôi nổi. Mà trong đám đàn ông này có một
người sống lưng thẳng tắp ngồi ở đó, trầm tĩnh thong dong, có vẻ không hợp với
bầu không khí này. Cho nên sự chú ý của Giang Ý Đồng lập tức hướng đến người
đàn ông này, nhìn kĩ lại thì ra là Cố Cận Hiên! Cô thoáng ngẩn ra, vốn tưởng rằng sẽ
không bao giờ gặp lại nữa nhưng không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này. Đây là duyên phận thần kì gì vậy
chứ? Sự bực tức của Giang Ý Đồng khi bị bắt tan ca đã lập tức biến mất. “Là cô Giang của LH phải không? Mời
cô vào.” Không biết là ai đã gọi cô, ở đây
ngoại trừ Cố Cận Hiên thì cô không nhận ra ai cả. Cho nên cô không tránh khỏi
liếc nhìn anh vài lần, anh vẫn lạnh nhạt ngồi trong đám người và anh cũng không
nhìn về phía cô một lần nào. “Cận Hiên, cậu đừng chỉ ngồi nghe
thôi, cậu cũng nói chuyện cùng đi chứ.” “Tôi không có nhiều chuyện thú vị để
kể như mọi người đâu.” “Cậu cũng thật là, không nói gì với
mọi người cả. Trước kia mọi người không biết lại còn liên tục giới thiệu đối
tượng cho cậu đó.” “Cố Cận Hiên đâu cần chúng ta giới
thiệu đâu!” “Khi đó mọi người nghe nói bà cụ cố
giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu không nói hai lời đã đồng ý. Đây quả thật là
hình mẫu của đứa cháu hiếu thảo thời nay mà. Cũng không biết là Tiểu Uyển có
tức giận hay không.” “Đừng nói giỡn nữa, mọi người cũng
biết tình huống của bà nội Cố mà. Xem thời gian lúc nào rảnh chúng ta cùng nhau
đi thăm một chút.” Giang Ý Đồng ngồi nghe bọn họ trò
chuyện một lúc, nhân vật chính hình như là Cố Cận Hiên nhưng trên mặt anh lại
không có cảm xúc gì cả. “Tổng giám đốc Ngô tôi tới đưa tài
liệu cho ngài.” “Cô đưa cho trợ lý Hứa nhé, trợ lý
Hứa không có ở đây sao?” “Tổng giám đốc Ngô, trợ lý Hứa uống
say mất rồi.” “Thì ra là uống say, chẳng trách vừa
nãy mất liên lạc.” “Được được được, cô để đó là được.
Cô Giang đúng không, đến đây ngồi xuống uống một ly đi.” Ngay lập tức tay cầm tài liệu của
Giang Ý Đồng đã trống rỗng và cô bị ai đó đẩy vào chỗ trống ở ghế giữa. “Tôi xin giới thiệu một chút, đây là
Tiểu Giang của LH. Vất vả cho cô phải đi đến đây rồi, đến đây tôi kính cô một
ly.” Bởi vì không khí quá mức náo nhiệt
cho nên Giang Ý Đồng từ lúc đi vào đến giờ đầu óc vẫn còn mơ hồ. Không biết là
ai đã đẩy vai cô ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, vừa đặt mông xuống thì đã có
người đưa ly rượu đến trước mặt rồi. Giang Ý Đồng chưa từng gặp cảnh
tượng như thế này nên cô rất đề phòng và cô lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc
Ngô, thật sự không cần đâu. Chân tôi bị thương nên không thể uống rượu, tôi
không làm phiền mọi người nữa. Tôi đi trước, mọi người ăn uống vui vẻ nhé.” “Ai, cô Giang thật không nể tình gì
cả, cô uống một ly đã rồi đi.” Xem ra nếu cô không uống thì đám ông
chủ này sẽ không thả cô đi rồi. Thấy vậy cô không nhịn được lia mắt ra nhìn Cố
Cận Hiên một cái, anh đang bình tĩnh nhìn cô nhưng ánh mắt lại không khác gì
đang nhìn một người xa lạ. ‘Có lẽ anh không nhận ra cô’ Giang Ý
Đồng xấu hổ cười với anh. Bây giờ Giang Ý Đồng đâm lao thì
phải theo lao, cũng không phải do chân cô bị thương mà không thể uống rượu. Chủ
yếu là cô không muốn uống rượu cùng với bọn họ. Lúc trước khi đi vào cô đã nhìn thấy
biểu ngữ dán ở cửa, hình như hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc Ngô thì phải. Những người ở đây cô đều không thể
đắc tội, mà cô cũng không muốn làm mọi người mất vui. Vì vậy cô đành phải hạ
quyết tâm rồi cầm ly rượu lên. Giang Ý Đồng giơ cao ly rượu: “Cảm
ơn tổng giám đốc Ngô, vậy tôi chúc tổng giám đốc Ngô mỗi năm vào ngày này, năm
nào cũng vậy bình an vui vẻ, vạn sự như ý.” Theo tình hình nên cô đành phải nhớ
lại những lời chúc sinh nhật quê mùa trước kia, hình như đại đa số tổng giám
đốc đều thích được chúc như vậy. Quả nhiên, tổng giám đốc Ngô vô cùng
vui vẻ và dường như còn rất hài lòng với biểu hiện của cô. Giang Ý Đồng đang
định uống một hơi cạn sạch, ly rượu vừa mới rút lại thì bỗng nhiên có một người
đã lấy đi ly rượu của cô. “Lão Ngô, đừng ép cô ấy uống rượu.
Cô ấy vừa mới ra khỏi phòng bệnh của tôi, mà tôi cũng không muốn tiếp nhận bệnh
nhân này nữa.” Giọng nói quen thuộc ở trên đỉnh đầu
phát ra, cô cũng không chú ý Cố Cận Hiên đi tới đây từ lúc nào. “Cận Hiên, thì ra hai người quen
nhau à?” “Ừ, cô Giang bây giờ là khách VIP
của bệnh viện Minh Viễn.” Tổng giám đốc Ngô là bạn học cũ của
Cố Cận Hiên, ở đây ngoại trừ bạn học cũ của Cố Cận Hiên thì còn có mấy người là
bệnh nhân VIP của bệnh viện Minh Viễn. Tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc
Ngô và Cố Cận Hiên nhưng hôm nay mới có cơ hội tụ tập ở đây. Những người ở đây ít nhiều gì cũng
đều có lai lịch, tất cả mọi người đều biết để trở thành bệnh nhân VIP của bệnh
viện Minh Viễn cũng là một điều không hề đơn giản. Chỉ riêng số tiền mỗi năm
đầu tư vào bệnh viện Minh Viễn thôi cũng đã không phải là con số nhỏ rồi. Cố Cận Hiên nói như vậy nên cũng
không có ai tiếp tục làm khó Giang Ý Đồng nữa. Giang Ý Đồng không hiểu Cố Cận Hiên
đang nói gì nhưng anh đã đưa tay ra giúp đỡ cho nên cô cảm thấy anh là người
rất ga lăng. “Cái này nồng độ rất cao” Anh với
lấy đồ uống bên cạnh rồi đưa cô: “Đây, cô uống ly này đi.” “Vậy tôi lấy đồ uống thay rượu, chúc
phúc tổng giám đốc Ngô.” Chờ cô uống xong, Cố Cận Hiện cúi
đầu nhỏ giọng nói với cô: “Cô về đi.” Cô cười tạm biệt giám đốc Ngô, sau
đó đi ra rồi lặng lẽ đóng cửa. Vừa bước ra khỏi phòng thì trong chớp mắt cô đã
thở phào nhẹ nhõm.