Thân Ái Bác Sĩ Cố

CHƯƠNG 17 : BA VỊ "LÃO ĐẠI"

Cố Cận Hiên để xe dừng ở ven đường rồi tựa đầu lên cửa sổ, hiếm khi nhàn rỗi có cảm giác thoải mái khi say như thế này.

Chẳng biết đã qua bao lâu,  tiếng điện thoại trong túi vang lên.

Là một cuộc gọi khẩn cấp của Trương Khải Phát triệu tập anh đến bệnh viện.

Anh vội vàng chạy đến bệnh viện rồi bị chặn lại ở cửa cầu thang.

Ba người Trần Hựu Huyền, Phương Cảnh Minh, Trương Khải Phát cùng nhau xuất hiện, Cố Cận Hiên vừa thấy thế đã biết mình bị lừa.

Ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua bọn họ, ba người đứng thẳng như đang được xét duyệt kiểm tra.

“Trần Hựu Huyền, Phương Cảnh Minh hai lão già mấy cậu không được phép dạy hư trẻ nhỏ đâu đấy.” Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Trương Khải Phát: “A Phát, giờ cậu học được cách lừa tôi rồi à?”

Trương Khải Phát im lặng không lên tiếng và nhìn không chớp mắt, len lén đưa tay chỉ chỏ Phương Cảnh Minh và đổ lỗi cho anh ta.

Phương Cảnh Minh không thích nghe Cố Cận Hiên nói thế, nên bắt đầu càm ràm: “Tôi đồng ý cậu nói Trần Hựu Huyền là lão già nhưng tôi có phải lão già đâu, tôi còn chưa kết hôn nữa mà.”

Trương Khải Phát nghe lời lão Phương vừa nói thì kinh ngạc nhìn qua phía Trần Hựu Huyền: “Chủ nhiệm Trần, anh kết hôn rồi à ?”

Trần Hựu Huyền liếc mắt trừng lão Phương một cái bởi vì  gần đây anh mới ly hôn, thật đúng là nhắc điều không cần nhắc mà.

Cố Cận Hiên thay Trần Hựu Huyền trả lời: “Anh ta hả ? kết hôn rồi lại ly hôn, bây  giờ sợ cưới lắm.”

“Cậu còn có gan nói tôi à, dù sao thì tôi cũng kết hôn rồi, còn cậu thì sao? Cậu chỉ có bạn gái trên danh nghĩa thôi, sau này e rằng còn phải làm đám cưới.”

Trương Khải Phát cười xấu xa: “Anh sợ kết hôn còn anh ấy thì kết hôn, hai người siêu hợp đôi.”

Gương mặt Trần Hựu Huyền nghiêm túc nhìn Trương Khải Phát: “Cậu không học được gì từ Cố Phi Dao mà ngược lại học được cách đâm chọt à ? Có thể nào học tốt hơn được không ?”

( Cố Phi Dao chính là biệt danh của Cố Cận Hiên)

Cố Cận Hiên nghe lời này của anh không lọt tai: “Này, cậu đang ném đá giấu tay gì đấy?”

“Cố phi dao” có hai loại nghĩa. Loại đầu tiên mọi người đều biết — là dao giải phẫu vừa nhanh vừa chính xác, loại khác chuyên dùng cho bạn bè — là hàm răng sắt nhọn, lời nói đanh thép cực kỳ đau lòng.

Trong mắt người ngoài anh là bác sĩ Cố điềm đạm, thuật chữa bệnh tỉ mỉ chuyên nghiệp, còn ở trong mắt Trần Hựu Huyền thì anh là bạn xấu thích đâm anh ta nhất.

Mắt thấy hai người bảy mươi tuổi sắp vùng lên đánh nhau, lão Phương ở giữa tách cả hai ra: “Ê ê ê đừng ép nữa, học trò cậu bảo muốn mời 'Bộ ba biểu tượng vàng của bệnh viện Minh Viễn' chúng ta đi uống rượu sẵn tiện chúc mừng cậu ấy trở thành bác sĩ thường trú, đi chút đi.”

Họ sắp ra khỏi bệnh viện Cố Cận Hiên mới nhướng mày: “Được rồi, hay là giết người cầm đầu dạy hư học trò tôi trước đi?”

Trương Khải Phát cười: “Đâu có, là em chủ động mời khoa trưởng Phương với chủ nhiệm Trần, em thật sự rất muốn gặp 'Bộ ba biểu tượng vàng' trong lời đồn.”

Trần Hựu Huyền vỗ nhẹ Cố Cận Hiên: “Mới theo chưa lâu mà đã bắt đầu bao che nhau rồi à. Viện trưởng muốn mời tôi ăn cơm nhưng tôi từ chối rồi, nể mặt học trò cậu đó.”(Abilene x T Y T)

Cố Cận Hiên lười nhiều lời với Trần Hựu Huyền, cả bọn đến nhà hàng gần bệnh viện rồi kêu vài món nhỏ để uống với rượu.

Sắp mười giờ chỉ còn mỗi một bàn bọn họ uống rượu ăn cơm.

“Này, đã bao lâu rồi chúng ta không uống cùng nhau thế ?”

Ba người họ là bạn cũ, lúc trước đi du học thường hay tụ lại đi ăn với chung.

Sau này về nước thì đường ai nấy đi không thể ở cùng được, tiếp theo đó là do Cố Cận Hiên nên bây giờ bọn họ mới gặp lại nhau.

Cố Cận Hiên nhìn thoáng qua Trần Hựu Huyền, anh ta vô tội nhún vai.

Sau khi Trần Hựu Huyền kết hôn thì bị vợ trông coi rất kĩ. Không ra cửa chính, không bước cửa sau trừ việc đi làm ra thì chắc chắn sẽ ở nhà, vì lẽ đó mà giờ anh ta mới sợ hôn nhân.

“Không được trách mắng người sợ kết hôn nha !”

“Lão Phương lại đây, tôi muốn đánh cậu, rõ ràng là thời gian công việc ai cũng bận sao chỉ trách mỗi mình tôi ?”

Bình thường Trương Khải Phát nói nhiều nhưng bây giờ đối mặt với ba kẻ đầu sỏ bọn họ tôi một lời anh một lời thì cậu cũng không thể xen vào nổi.

Lão Phương vừa sỉ nhục Trần Hựu Huyền thì Trương Khải Phát lại gần: “Khoa trưởng, vậy sao anh không có người yêu thế ?”

Trương Khải Phát thật sự đúng là truyền nhân đích thực của Cố Cận Hiên, vừa nói câu đầu tiên đã đâm chọt trái tim người ta rồi. Trần Hựu Huyền với Cố Cận Hiên cười phá lên.

Trần Hựu Huyền nói: “Cậu ấy làm bạn với con gái nên sống một mình là được rồi.”

“Tránh ra đi, còn không phải tại mấy cậu làm xấu danh tiếng không muốn lập gia đình của tôi à.”

Tối nay có nhiều thông tin lớn như vậy làm tâm hồn buôn chuyện của Trương Khải Phát bùng cháy điên cuồng.

Bọn họ đều là thiên tài tinh anh, chuyên gia trong lĩnh vực của bản thân nên Trương Khải Phát tò mò sao họ lại tập trung ở bệnh viện Minh Viễn được.

Mấy người họ uống chút rượu xong thì bóc trần gốc rễ của Cố Cận Hiên và bệnh viện Minh Viễn ra.

Ít người biết bệnh viện Minh Viễn là bệnh viện tư nhân do công ty LH đầu tư xây dựng.

Cố Tu Viễn anh trai của Cố Cận Hiên là nhà đầu tư lớn nhất của bệnh viện nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần công ty, nói thẳng ra thì ông chủ của bệnh viện này là Cố Tu Viễn.

Ban đầu Cố Cận Hiên không định đến bệnh viện Minh Viễn nhưng Cố Tu Viễn vì để giữ anh lại đã ký thỏa thuận mỗi năm sẽ lấy hai mươi phần trăm lợi nhuận trợ cấp chữa trị cho một số bệnh nhân đặc biệt.

Do đó mà Cố Cận Hiên mới chấp nhận ở lại bệnh viện Minh Viễn.

Nhiều năm trước, đầu vào của bệnh viện chẳng bằng đầu ra, Cố Tu Viễn lại có thỏa thuận thế là bệnh viện xém chút nữa đã bị đóng cửa.

Sau đó triển khai chế độ VIP hàng năm đã cống hiến rất nhiều cho bệnh viện Minh Viễn. Hiện giờ được đưa vào hoạt động bình thường, chuyện cứu trợ chữa bệnh của Cố Cận Hiên cũng dần đi đúng hướng và càng ngày càng có nhiều người ủng hộ.

Một bệnh viện muốn vận hành tốt thì không thể thiếu những chuyên gia chủ chốt, nếu chỉ có mỗi Cố Cận Hiên thì chắc chắn là không làm được, thế nên Cố Cận Hiên mới mời hai người bạn xuất sắc của mình đến với một giá rất cao.

Một người là chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh - Phương Cảnh Minh hiện đang giữ chức khoa trưởng khoa giải phẫu thần kinh. Người còn lại là bác sĩ gây mê - Trần Hựu Huyền giữ chức chủ nhiệm khoa gây mê bệnh viện Minh Viễn.

Cố Cận Hiên là người trẻ tuổi nhất, tuy năm nay mới được xét chức danh nhưng đã vào hàng ngũ chuyên môn phẫu thuật tổng quát từ lâu.

Khoa ngoại đang thiếu bác sĩ nội trú nên tạm thời Cố Cận Hiên đang làm các công việc đơn giản nhất.

Nghe đồn viện trưởng thấy họ ở ngoài phải nhường nhịn ba phần, đúng là sự thật.

Từ lâu Cố Tu Viễn đã hỏi ý kiến của ba người họ về chức viện trưởng nhưng họ đều thống nhất không ai muốn. Ngay cả chức khoa trưởng Phương Cảnh Minh còn muốn đẩy đi, sau thuyết phục lắm mới miễn cưỡng chấp nhận.

Trương Khải Phát nghe được thì chết lặng vì danh hiệu này có rất nhiều người muốn nó nhưng không có được. Quả đúng là thần y, càng nhìn càng thấy bọn họ là bộ ba hoàn hảo.

“Hai lão đại này ở bệnh viện khác chắc cũng được đối đãi tốt lắm nhưng vì thầy Cố nên mới đến bệnh viện Minh Viễn, tình cảm của mọi người làm người khác hâm mộ quá.”

Vẻ mặt Cố Cận Hiên đắc ý nhướng mày.

“Em trai à, cậu không biết đâu.” Lão Phương kề sát tai Trương Khải Phát nói: “Nếu không phải anh Tu Viễn cho tôi một căn nhà hướng ra biển thì chắc tôi sẽ không có tự tin ở lại đây đâu.”

Đột nhiên lão Phương chia sẻ làm Cố Cận Hiên giật mình nhìn chằm chằm Trần Hựu Huyền đang im lặng cúi đầu.

“Nhà không còn là của tôi nữa, tôi cho vợ cũ rồi.”

Cố Cận Hiên chẳng hay biết gì về chuyện này, anh vẫn tưởng ba bọn là vì tình cảm bạn bè nồng nàn mới tụ họp lại thành công nhưng hóa ra chỉ có mỗi anh diễn hề.

Wow ! Bỗng nhiên cảm thấy trên lưng bị cắm đầy dao.

Máu Cố Cận Hiên lập tức dâng trào, nếu tính tình anh không tốt chắc có lẽ đã đập bàn đánh người rồi.

Tình bạn hai mươi năm cứ để nó đi đi.

“Tóm lại các cậu đã làm những gì sau lưng tôi thế ?”

“Không có.” Lão Phương uống chút rượu dáng vẻ có phần ngại ngùng cười mỉm chi nói: “Cố Phi Dao, tụi tôi không đáng giá sao ?”

 Giá trị thì chắc chắn là đáng giá rồi nhưng việc làm trong tối của bọn họ rất đáng giận, còn nói gì mà bạn tốt phải đối xử chân thành với nhau,  đúng là chút không thể tin được chút xíu nào cả.

Cố Cận Hiên càng nghĩ càng tức giận: “Tại sao anh tôi tặng hai người mà lại không tặng tôi, tụi tôi mới là anh em ruột mà.”

Lão Phương nhíu mày: “Nói vậy thì tặng cậu có ích gì không? Cậu không có nhà à ? Hơn nữa cậu còn đục thủng một lỗ lớn túi tiền của bệnh viện Minh Viễn khiến cho mỗi năm thất thố biết bao nhiêu là tiền. Cậu còn dám đòi hỏi gì cơ?”

“Cũng đúng, nhưng ai nói tôi vô dụng chứ, chẳng phải bán nhà đi thì tôi sẽ có nhiều tiền hơn để chạy trợ cấp chữa bệnh sao?”

Trần Hựu Huyền vỗ ngực của lão Phương: “Chúng ta đều là người thường nên uống thêm mấy ly đi.”

Trương Khải Phát ngửi được mùi thơm nhanh chóng chạy tới trước mặt ba vị lão đại rót rượu, phục vụ chu đáo hơn.

Lão Phương gõ bàn nói với Trương Khải Phát: “Chỉnh đốn cũng vô ích thôi, quan trọng nhất là cứ đi theo học hỏi thêm kỹ năng thầy Cố của cậu đó.”

“A Phát là học trò của tôi nhưng cậu cũng có phần nuôi dưỡng cậu ấy đấy.”

“Được được được, để tôi uống vui vẻ cái rồi nói tiếp.”

Trương Khải Phát sống đến bây giờ đã thấy đời người đủ đầy rồi, thoáng cái gặt hái được hai lão đại, mà nếu họ không đến khoa ngoại tìm Cố Cận Hiên chắc cậu sẽ không biết trong bệnh viện Minh Viễn đang cất giấu những tài năng như thế.

Lâu rồi Cố Cận Hiên và những người khác mới như này nên mọi người đều uống rất thoải mái. Say hơi men, họ ngâm nga một bài hát rồi đi ra khỏi quán ăn nhỏ.

Trương Khải Phát bị tụt lại ở phía sau, cậu đang chuẩn bị tính tiền thì không ngờ Cố Cận Hiên đã thanh toán trước rồi.

Cậu nhìn bộ dạng ba người họ kề vai sát cánh gật gù đắc ý có phần đáng yêu. Cậu chạy tới cầm tay Cố Cận Hiên khoác lên vai mình đồng thời nghe lão Phương ngâm nga bài hát “Độc Đoán” trong đêm.

Chương kế tiếp