Thân Ái Bác Sĩ Cố

CHƯƠNG 18: CỨU NGƯỜI TỪ TAY THẦN CHẾT

Đường phố nửa đêm không một bóng người, mặt trăng đã ẩn mình vào trong mây.

Bốn người sánh bước cạnh nhau, kể từ giờ Bệnh viện Minh Viễn không chỉ có ba trụ cột mà còn có thêm một người nữa là Trương Khải Phát.

Lão Phương hát suốt dọc đường, trong màn đêm tĩnh lặng âm thanh vọng lại không gian. Cảm giác này giống như đột nhiên được quay trở lại thời học sinh, tìm thấy được giây phút nhàn nhã ngay trong cuộc sống đầy bận rộn.

“Này, hôm nay mọi người  đều rảnh à?”

Lúc Cố Cận Hiên tới bệnh viện, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đợi anh. Chiều mai anh có ca trực, thời gian nghỉ của anh khác với Lão Phương và Trần Hựu Huyền. Để có thể tụ tập một chỗ với nhau thì bọn họ đều phải tự sắp xếp lịch nghỉ riêng

“Nếu đã như vậy, đi bộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Mọi người đều để xe dưới tầng hầm vì uống rượu không thể lái xe nên dự định đi bộ và cuối cùng thì ai tự bắt xe về nhà nấy.

Cố Cận Hiên nới lỏng cà vạt, cởi áo vest khoác lên vai. Trần Hựu Huyền xắn tay áo, Lão Phương kéo bỏ áo chếc đang đóng thùng một nửa ở trong còn một nửa tùy tiện rơi ra ngoài,  còn Trương Khải Phát thì cởi bỏ một cúc áo để lộ ra xương quai xanh hình chữ V.

Bốn người đàn ông lôi thôi nhếch nhác không có lấy một điểm hình tượng.

Trong màn đêm tối, bọn họ chen chúc trên đường thi thoảng có người qua lại nhịn không được mà quay sang nhìn bọn họ. Ai không biết còn tưởng là mấy người say rượu từ đâu tới.

Gió thu mát mẻ, bầu trời đêm cũng thật yên tĩnh. Bốn người bọn họ  tự do thoải mái, tùy tiện phóng túng.(Abilene x T Y T)

Trương Khải Phát cao gần một mét tám khoác vai Cố Cận Hiên một lúc thì có chút khó chịu liền lẳng lặng đi tới bên Lão Phương: “Chủ Nhiệm Trần bị bệnh sợ kết hôn, có thể chữa không?”

“Cậu nói cái gì?” Lão Phương uống chút rượu nên thính giác trở nên kém đi nhưng giọng nói lại to hơn.

“Sợ kết hôn có thể chữa không?”

“Đấy không phải bệnh, không có thuốc chữa! Anh Trần của cậu và vợ cũ gặp phải khó khăn trong giao tiếp nên mới phát triển tới tình trạng này. Cậu đừng có thấy  trước mặt chúng ta anh Trần nói năng hoạt ngôn như vậy nhưng một khi gặp vợ cũ thì liền biến thành một con thỏ trắng.”

Trần Hựu Huyền cười bất lực: “Anh mới là thỏ trắng.”

 

“Theo tôi thấy, em dâu thật sự rất tốt, một lòng một dạ với cậu. Hai người ít nói chuyện với nhau nên mới biến thành như vậy. Em trai à, hôn nhân là cần phải bồi đắp và vun vén.”

Trương Khải Phát cười đáp: “Trưởng phòng, người không biết còn tưởng anh kết hôn mấy lần rồi đấy, anh biết rõ ràng như vậy à.”

Nếu không phải Lão Phương hiện tại không rảnh tay thì chắc chắn cậu ấy đã bị ăn đòn rồi.

“Cậu đúng là giống Cố Cận Hiên. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm thực tế nhưng kiến thức lý luận vẫn rất là phong phú.”

Cố Cận Hiên liếc anh ta một cái: “Thế nên trên giang hồ cậu mới có một cái biệt danh. ”

Ba người cùng đồng thanh: “Người bạn của phụ nữ.”

Lão Phương bày ra vẻ mặt đắc ý: “Tôi tự hào về điều đó.”

“Ừm, bọn tôi cũng thấy không tệ.”

Nói xong bốn người nhìn nhau cười lớn, tiếng cười vang vọng cả bầu trời đêm, vô cùng vui vẻ tự tại*. 

      *自在 tự tại:  tự do

Trương Khải Phát thầm nghĩ, cũng chỉ cần có vài người bạn như vậy, giống như đêm nay cùng nhau tắm gió thu trăng sáng thì dù có độc thân cả đời cũng được.

Bọn họ đi bộ được một lúc, màn đêm vốn dĩ đang yên tĩnh thì đột nhiên phía trước có rất nhiều người đang xúm lại.

Bọn họ tiến lại gần liền nhìn thấy một người đang nằm bất tỉnh trên đường. Bốn người ngay lập tức tỉnh rượu.

“Mọi người tránh ra một chút.”

Cố Cận Hiên ngồi xuống xác nhận hơi thở sinh mạng của đối phương nhưng động mạch cảnh không có phản ứng. Anh ngẩng đầu lên nhanh chóng nói với Trần Hựu Huyền: “Ở bên cạnh số 306 phố Hữu Tứ có một AED.”

Ngay sau đó Trần Hựu Huyền lao ra ngoài, Lão Phương cùng Cố Cận Hiên cởi áo cho bệnh nhân để tiến hành kiểm tra rồi làm hô hấp nhân tạo. Trương Khải Phát thì gọi cho cấp cứu 120.

Chỉ trong vòng 10 giây bốn người bọn họ đã hoàn thành những chuyện này và phối hợp vô cùng ăn ý.

Cố Cận Hiên phụ trách đè nén, Lão Phương ở bên kia chịu trách nhiệm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim. Không lâu sau Trần Hựu Huyền quay trở lại thở hổn hển đưa đồ cho Cố Cận Hiên.

“Phiền mọi người tất cả tránh ra một chút.”

AED bắt đầu khử rung tim, mọi người xung quanh muốn tiến lại gần để quan sát nhưng đều bị Trương Khải Phát và Trần Hựu Huyền che lại. Sau khi khử rung tim, AED không được sạc điện việc hồi sức không thành công, Cố Cận Hiên ngay lập tức tiến hành hồi sức tim phổi sau đó khử rung tim một lần nữa. Anh và Lão Phương phối hợp với nhau lặp đi lặp lại như vậy.

Thời gian dần dần trôi qua từng giây từng phút, mọi người yên lặng chờ đợi từ lúc còn ồn ào cho đến lúc yên tĩnh. Ai nấy đều nghiêm túc, bầu không khí cũng trở lên nặng nề. Mọi người đều đang đang chờ đợi một kỳ tích.

Bệnh nhân vẫn chưa có dấu hiệu của sự sống, Trương Khải Phát bên kia đang duy trì trật tự cũng không khỏi lo lắng.

Trần Hựu Huyền xuống thay Cố Cận Hiên tiến hành hồi sức tim phổi, Lão Phương đếm số, ngay khi Trần Hựu Huyền dừng lại Lão Phương lập tức hô hấp nhân tạo.

 “Có rồi, có rồi.”

Trần Hựu Huyền kích động hét lên, mặc dù đối phương chưa tỉnh nhưng bọn họ đã cướp được người từ trong tay của thần chết rồi. Trên trán Cố Cận Hiên toàn là mồ hôi bất chợt rơi xuống đất.

Mọi người xung quanh cùng nhau vỗ tay hoan hô. Lão Phương ngẩng đầu lên mới nhận ra có rất nhiều người đang xem.

Trần Hựu Huyền đỡ Cố Cận Hiên đứng dậy rồi đặt bệnh nhân từ từ nằm trên mặt đất. Lúc này xe cứu thương mới rú còi chạy tới. Anh giải thích tình trạng của bệnh nhân với nhân viên cấp cứu còn Cố Cận Hiên thì theo bệnh nhân lên xe cứu thương.

Trương Khải Phát đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện chiếc áo khoác của Cố Cận Hiên vẫn đang ném trên đất liền chạy tới nhặt lên đến lúc ngẩng đầu lên thì cửa xe cứu thương đã đóng chặt, giây tiếp theo đã lái ra ngoài.

 

Điện thoại trong túi Trương Khải Phát vang lên và giọng nói của Cố Cận Hiên truyền tới: “A Phát, thu lại AED về phố Hữu Tứ…”   “Số 306 phố Hữu Tứ.”

Trương Khải Phát lập tức ghi nhớ, đầu dây bên kia Cố Cận Hiên khẽ cười: “Thu dọn xong thì về nhà đi.”

Mọi người trên phố đã sớm tản đi hết chỉ còn lại một mình Trương Khải Phát. Cảnh cấp cứu thành công vừa nãy khiến cho cậu  sôi sục nhiệt huyết. Sau một hồi căng thẳng, gió mát thổi qua toàn thân liền khiến cậu sởn gai ốc.

Cậu mang theo AED từ từ đi về phía phố Hữu Tứ, không ngờ con phố này dài tới  như vậy. Điều đó cũng đủ thấy chủ nhiệm Trần của bọn họ đã chạy nhanh như thế nào, không khác nào phải chạy nước rút mấy trăm mét. Chẳng trách vừa rồi Trương Khải Phát thấy sau lưng anh ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi trở về nhà thì Trương Khải Phát không tài nào ngủ nổi, cậu bật dậy mở máy tính và ghi nhớ tất cả các địa điểm cất giữ AED ở thành phố A. Đêm nay cậu ngủ không nổi, chứng kiến cảnh Cố Cận Hiên và những người khác cứu sống bệnh nhân khiến  trong lòng cậu vô cùng xúc động.

Trong trường hợp khẩn cấp như vậy mà Cố Cận Hiên đã ngay lập tức phản ứng được vị trí cụ thể cất giữ AED, đồng thời cấp cứu một cách vô cùng bình tĩnh. Điều này đã giúp tranh thủ thời gian quý báu cho việc cấp cứu bệnh nhân. Lão Phương và Trần Hựu Huyền cũng hợp tác vô cùng ăn ý với anh ấy. Không thể không nói bọn họ đã rèn luyện rất chuyên nghiệp.

Bệnh nhân gặp họ đêm nay cũng thật may mắn. Nếu như là ở một nơi khác thì có thể không giữ được mạng rồi.  Bọn họ đã tạo ra một kỳ tích  ngay trước mắt cậu và những người vây xem xung quanh. Từ tận sâu trong đáy lòng Trương Khải Phát thật sự tôn trọng và ngưỡng mộ họ. Những tiếng vỗ tay của mọi người bên tai khiến cho Trương Khải Phát vô cùng phấn khích và tự hào. Trong tương lai cậu cũng muốn được giống như bọn họ.

Sau khi học thuộc các vị trí của AED Trương Khải Phát còn xem thêm video phẫu thuật nhiều lần nên cậu có chút buồn ngủ. Không đến hai tiếng đồng hồ cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.

Chương kế tiếp