Thân Ái Bác Sĩ Cố

CHƯƠNG 19: CƠ BỤNG SÁU MÚI

Hành động cứu người của họ sang hôm sau đã lan truyền trên khắp các nền tảng xã hội. Thậm chí còn được lên bảng tin sáng tối, là tấm gương gương mẫu mực về cách hồi sức tim phổi.

Hôm nay, Lão Phương đi làm trong sự nhiệt tình chào đón của cả bệnh viện khiến anh  lập tức cảm nhận được đãi ngộ hàng ngày của Cố Cận Hiên.

Hoàn thành xong ca đêm, anh chịu hết nổi mà ngâm nga đến khoa ngoại để tìm Cố Cận Hiên. Nhưng nhìn đông ngó tây một hồi vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc đó.

"Chủ nhiệm có thể vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật."

"Ca mổ lúc 10 giờ sáng của cậu ấy vẫn chưa xong à? Hay lại nhận thêm ca nữa? ”

Lão Phương vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã là mười một giờ đêm rồi.

"Có ca kéo dài hơn 10 tiếng là chuyện thường, dù sao cũng chẳng dễ dàng."

Đang buôn chuyện với y tá thì Cố Cận Hiên trở về.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Đến  ngắm sao cùng cậu đó."

Lão Phương luôn muốn khoác vai Cố Cận Hiên, nhưng đáng tiếc họ Cố kia lại quá cao khiến mỗi lần anh ta kiễng chân rất vất vả, bộ dạng cũng  rất buồn cười.

Anh nhanh chóng  né sang một bên: "Thích ngắm thì đến chỗ Trần Hựu Huyền đi. ”

"Ha ha, vừa nãy đã tới rồi. Thật trùng hợp, cũng vẫn đang phẫu thuật. Cậu xem, hai chúng ta quả là do duyên phận. "

Cố Cận Hiên không muốn đôi co, liếc nhìn vào văn phòng rồi quay đầu lại hỏi Tiểu Trần đang đứng ở quầy y tá: "Khải Phát đâu? ”

"Ở trong phòng trực."

Nghe vậy thì anh bèn đi tới phòng nghỉ, Lão Phương vẫn bám theo nói: "Tên nhóc này ngày càng chân chó*,  dạo này hôm nào cũng mang cà phê đến văn phòng tôi. ”

chân chó: ý chỉ những người chạy việc  vặt.

Cố Cận Hiên khựng lại, cau mày: "Đây gọi là biết làm kính trên nhường dưới, chân chó cái gì. ”

"Che chở như vậy thì tôi sẽ ghen đó."

Anh nhìn chằm chằm vào  Lão Phương, sắc mặt càng ngày càng tệ.

"Sao nó không mua cho tôi chứ?"

Lão Phương đắc ý lắc đầu: "Cái này gọi là sức hút đó. Ai mà chẳng biết ‘thần’ Phương tôi y thuật cao minh, tài hoa hơn người, tướng mạo nổi trội sánh ngang Phan An chứ ..."

*Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Chàng được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại. Ngoài khuôn mặt mê hoặc lòng người, Phan An còn là một tài tử có tài năng thiên bẩm, cực kỳ thông tuệ. Bên cạnh đó, chàng còn là một người chồng vô cùng chung thủy, chưa từng làm vợ mình đau lòng, buồn khổ.

Theo thói quen, anh ta muốn vuốt tóc nhưng lại nhận ra tóc đã bị cắt rất ngắn không thể vuốt được nên đành phải kiêu ngạo mà hất đống tóc vụn trước trán.

Đang trò chuyện thì một ông lão chậm rãi đi về phía bọn họ:

"Bác sĩ Cố, trí nhớ của tôi không tốt lắm, lại không biết chữ nên phiền bác sĩ cho tôi biết thuốc này là phải uống trước hay sau ăn vậy?"

Cố Cận Hiên nhận lấy tờ giấy, bên trên là lời dặn dò chi tiết liều lượng và cách sử dụng của Trương Khải Phát.(Abilene x T Y T)

Ông lão ngày mai được xuất viện, con cái đều ở xa, bên cạnh chỉ có bác gái hình như cũng không rành chữ nghĩa. Thấy vậy, Cố Cận Hiên lấy ra bộ bút màu trong túi, dựa theo dáng vẻ và màu sắc của từng loại thuốc mà vẽ ra.

"Loại viên nang màu đỏ này, hai viên; viên nang màu xanh lá cây, ba viên; viên thuốc lớn hình tròn màu trắng, hai viên..."

Vừa vẽ, anh vừa nhẹ nhàng giải thích. Lão Phương thấy hẳn còn tốn nhiều thời gian nên biết ý mà rời đi trước, yên lặng trốn vào phòng trực ban.

Trương Khải Phát đang ngủ say thì bị Lão Phương bất ngờ bóp cổ bắt tỉnh giấc.

"Cố Cận Hiên cũng ‘nước lèo’ như tôi thôi, chắc chắn đó."

“Ảo tưởng giai đoạn cuối.”

Cậu trầm mặt nhìn chằm chằm vào lão Phương, mỡ bụng chắc hẳn ai mà chẳng có? Đúng là vừa rồi lúc bị chơi xấu, quả thật cậu đã thấy cả tảng mỡ bụng đè lên mặt mình khiến giờ đây khó thể tranh cãi.

"Tin đi, Cố Cận Hiên cũng chỉ có một múi như tôi thôi. ”

Trương Khải Phát lắc đầu, son sắt thề: "Vậy thì anh sai chắc rồi, ít nhất cũng phải sáu múi, em đã vô tình sờ qua rồi. ”

Mặt còn rất tự hào như thể là của mình mà liều mạng khoe khoang.

Lão Phương hừ lạnh: "Đừng hòng nói bậy để lừa gạt tôi. ”

"Vậy thì cược đi.”

“Cược cái gì!”

"Em thua thì cà phê tháng tới anh khỏi lo. Còn nếu anh thua thì cứ gọi hai tiếng thầy Trương là được."

"Thành giao."

Dặn dò kĩ lưỡng cho ông lão xong, Cố Cận Hiên mới đẩy cửa vào phòng. Chưa kịp ngồi nghỉ thì đã bị hai người vây quanh như muốn đánh trận.

Giây sau, hai tên kia điên cuồng lột quần áo anh. Trong lúc cố gắng chống cự, vạt áo đã bị kéo lên để lộ cơ bụng săn chắc.

Lão Phương u buồn ngồi xuống giường: "Thầy Trương, tôi muốn mỉm cười nơi chín suối quá. ”

Cố Cận Hiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, giơ nắm đấm lên đánh vào lưng bọn họ vài cái. Trương Khải Phát làm bộ làm tịch, cung kính đứng thẳng, nhịn cười.

"Lên cơn à? Cậu là bác sĩ thần kinh hay là bệnh nhân tâm thần vậy? Có bệnh thì nhanh chữa đi. ”

"Thầy Cố nói đúng quá!"

Trương Khải Phát mỉm cười: "Đêm khuya thanh vắng, hai anh bất ngờ đến thăm là vì chuyện gì?”

Lão Phương thở dài: "Cố Cận Hiên tìm nhóc, tôi đi cùng cậu ấy.”

"Thầy Cố tìm em có việc gì vậy?"

"Lão Phương bảo là muốn ngắm sao."

A, Lão Phương cuối cùng cũng đã hiểu, Cố Cận Hiên đây là đang muốn lợi dụng học trò nhà mình. Làm cho hai người bọn họ giống như mấy tên lừa đảo chuyên lừa bắt trẻ con vậy.

Trương Khải Phát cụp mắt, không nói một lời nào nữa. Rõ ràng bận rộn đến vậy mà lại kéo nhau đi làm chuyện nhàm chán này, khiến người trẻ tuổi anh đây phải già dặn trước tuổi. .

Ngắm sao, nhìn trăng chỉ là câu nói đùa thú vị. Đôi khi phải tăng ca làm  đêm quá mệt mỏi nên bọn họ thường có thói quen đi dạo quanh khu vườn dưới bệnh viện cho thư giãn.

Trương Khải Phát mắt đã híp lại nhưng lại bị Lão Phương ác độc kéo xuống giường.

Cố Cận Hiên rảo bước đi cùng bọn họ. Anh đã làm phẫu thuật cả ngày, bây giờ mới rảnh rỗi có thời gian để lướt điện thoại. Bỏ qua mấy tin tức không cần thiết,  ngón tay anh bỗng khựng lại ở một tin nhắn.

Giang Ý Đồng: [Bác sĩ Cố thật khiến người khác phải tán thưởng! Tôi đã đọc tin tức trên 《Bác sĩ Nhân dân》 rồi, rất tuyệt vời.]

Buổi trưa, khi đang ăn cơm ở căng tin LH, cô có thấy tin về bệnh viện Minh Viễn được  chiếu ở đại sảnh. Bởi vậy, mới chú ý thấy có vài người đang được các y bác sĩ sơ cứu.

Đoạn video được người qua đường quay lại, do không chuyên nghiệp nên chỉ vài góc nhìn thấy được đỉnh đầu của Cố Cận Hiên và Lão Phương. Giang Ý Đồng chỉ nhận ra Cố Cận Hiên khi nhìn được nửa góc mặt lướt qua chóng váng.

Cô kích động không thôi, vội muốn gửi tin nhắn thể hiện lòng ngưỡng mộ, nhưng rối rắm nửa ngày mới có dũng khí bấm nút.

Trong quãng thời gian ngượng nghịu này, cô đã chén thêm được một suất cơm nữa, coi như là để tăng thêm động lực

Cố Cận Hiên đọc tin nhắn, bật cười rồi đáp lại hai chữ: [Cảm ơn.]

Liếc thấy anh cầm điện thoại cười ngu ngơ một mình, Trương Khải Phát và Lão Phương nhanh chóng dừng bước. Bằng trực giác bát quái đầy nhạy bén của mình, họ nhanh chóng bắt được một tia manh mối, vội vàng nhón chân tiến lại gần. Ngờ đâu, Cố Cận Hiên đã kịp thời tắt màn hình.

"Bệnh nhân tối hôm qua thế nào rồi?"

"Tỉnh rồi, đã được chuyển vào phòng lão Lưu."

"Nguyên nhân là gì? Tuổi còn trẻ mà tim đã ngừng đập, lúc đó tôi còn nghĩ rằng không thể cứu nổi. ”

"Tôi cũng vậy, may mà đã làm hô hấp nhân tạo kịp thời."

Trương Khải Phát và Cố Cận Hiên đối mặt, yên lặng giơ ngón cái khen thưởng.

Trương Khải Phát vừa đi làm đã lập tức thăm hỏi: "Nghe bảo là do liên tục thức đêm tăng ca. ”

"Làm công nhân thật không dễ dàng, giờ ngày càng nhiều người đột tử rồi."

Cố Cận Hiên ngồi xuống ghế đá, chậm rãi nói: "Cho nên hai người nên dành thời gian tập thể thao đi. Công việc ai chẳng vất vả nhưng sức khỏe vẫn là trên hết. Phải chú ý lao - nghỉ kết hợp mới sống lâu trường thọ được. ”

Nghe Cố Cận Hiên lên lớp, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Lão Phương không biết xấu hổ nói: "Tôi đi bộ mỗi ngày mà, đây không phải là tập thể dục à? ”

Cố Cận Hiên liếc chiếc bụng mỡ kia, yên lặng thở dài.

Trương Khải Phát đáng thương than thở bên cạnh.

"Sao đấy?"

"Gần đây ngày nào cũng ngủ có ba tiếng, người kế tiếp rất có thể là em đó!"

Lão Phương cũng ngồi xuống bên cạnh: "Là lỗi của tôi, lần sau  không gọi cậu dậy nữa. " Nói rồi, anh  vỗ vỗ bả vai mình.

"Thầy Trương đến đây, bờ vai này sẵn sàng cho nhóc mượn để nhắm mắt dưỡng thần. ”

Trương Khải Phát mồm thì chê bai nhưng đầu vẫn chậm rãi ngả xuống.

Bởi ban ngày trời mưa nên giờ đây không khí trong vườn vô cùng trong lành.

Bởi vì trời đã khuya, bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi nên hoa viên lúc này  chỉ có bọn họ ngồi cảm nhận màn đêm yên tĩnh.

Thật ra Cố Cận Hiên và lão Phương cũng ngủ rất ít, chẳng qua bọn họ đã dần quen và biết nên điều chỉnh thế nào. Trương Khải Phát như chú chim non vừa xổ lồng, chỉ mới vào đời được vài năm cho nên không quen là chuyện bình thường.

Ban đêm quá tĩnh lặng, tiếng hít thở yếu ớt của Trương Khải Phát chậm rãi vang lên. Cậu dựa vào vai Lão Phương, chưa đầy hai phút  đã say giấc nồng.

Đã quen nói nhiều, nhưng  giờ đây buộc phải im lặng nên Lão Phương chỉ có thể  nhàm chán ngước nhìn bầu trời.

Đêm nay sao  trên trời tụ lại với nhau, lấp lánh tỏa sáng, xinh đẹp vô cùng.

Cố Cận Hiên và Lão Phương  ngồi ở đó thật lâu mà không ai nói với ai lời nào cả.

Chương kế tiếp