Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 14 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (13)

“Đẩy mạnh đổi mới khoa học và công nghệ là nhu cầu thúc đẩy phát triển chất lượng cao, là thực hiện nhu cầu cuộc sống chất lượng cao của nhân dân, là nhu cầu xây dựng mô hình phát triển mới, cũng là khởi đầu thành công chặng đường mới xây dựng toàn diện một nước xã hội chủ nghĩa hiện đại…”

Lớp 11 ban A1, lớp chính trị.

Giọng nói của giáo viên chính trị vẫn giống như trước đây,

Nhạt nhẽo và không chút gợn sóng vang vọng trong lớp học

Hôm nay là tiết học thứ tư của buổi sáng, tiết học chính trị cũng không phải tiết học chính khóa, cho nên số người ngủ say trong tiết học này luôn là nhiều nhất.

Nhưng bây giờ cả lớp không ai được ngủ yên giấc.

Bất luận là ghi chép cẩn thận, hay giấu điện thoại di động dưới gầm bàn bấm bàn phím một cách vô vọng… thì những học sinh đãng trí sẽ thỉnh thoảng bị phân tâm và nhìn vị khách không mời cuối lớp.

Một thiếu niên cao ráo, đẹp trai với vẻ mặt kỳ lạ so với các nam sinh khác chỉ chiếm một góc nhỏ trong lớp học.

Trước mặt gã, có chiếc bàn trống rỗng xiêu vẹo, trông rất bất ngờ, nó phá hỏng sự sắp xếp ngăn nắp vốn có của bàn ghế trong lớp. Trên mặt đất vẫn còn vài vết xước, rất rõ ràng, là bàn ghế được kéo tạm từ phòng học khác sang.

Phương Càn An không làm điều gì khác thường trong lớp A1, gã chọn ngồi ngay ở cuối lớp, có lẽ là để giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân trong lớp học, nhưng dáng vẻ, ngoại hình với thậm chí cả địa vị của gã trong trường. Với đủ loại tin đồn khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của gã. Đừng nói là học sinh trong lớp, ngay cả giáo viên chính trị vẻ mặt nghiêm nghị giảng bài như tụng kinh vạn năm không đổi, khi vừa bước vào lớp liền nhìn thấy Phương Càn An, trên mặt cũng lộ ra vẻ như gặp quỷ.

Rốt cuộc, tất cả mọi người ở Khải Minh đều biết rằng, Phương Càn An chỉ cần có thể ở lại Khải Minh một cách bình yên, là đã giữ thể diện cho trường rồi, còn về việc để Phương đại thiếu gia nghiêm túc học tập thì ... Haha, bạn đang đùa tôi đấy à?

Hầu hết thời gian, Phương Càn An thậm chí chỉ cần xuất hiện vào buổi sáng, sau đó gã có thể rời đi bất cứ lúc nào. Khải Minh có vô số phòng để sinh viên nghỉ ngơi và phòng học được trang trí sang trọng ở mỗi tầng, đó thường là nơi để Phương Càn An viết thời gian.

Dạy ở Khải Minh lâu như vậy, giáo viên chính trị thậm chí còn không biết lần cuối ông nhìn thấy Phương Càn An trong lớp là khi nào.

Nhưng bây giờ, Phương Càn An không chỉ đến lớp, mà gã còn mơ hồ có vẻ như muốn tham gia lớp học.

...điều đó thật đáng kinh ngạc rồi.

Giáo viên chính trị vừa giảng bài, vừa kinh hãi khi nhìn thấy Phương Càn An quay người, tùy tiện lôi cuốn sách chính trị của bạn học bên cạnh ra, cau mày xem rất lâu.

“Này, Tú Nhi—“

Phương Càn An buồn ngủ đến nỗi mí mắt nhắm nghiền, gã đưa tay chọc vào Lý Tú.

"Tôi phát hiện phương pháp của cậu thật là hữu dụng bây giờ ngoài buồn ngủ ra, tôi hoàn toàn không nhớ rõ cái gì khác."

Gã lẩm bẩm một cách mơ hồ.

Lý Tú: "..."

"Sao trông cậu không buồn ngủ chút nào vậy ? Cậu làm sao mà hay vậy?"

Lý Tú mặt không chút thay đổi, đưa tay rút sách giáo khoa của mình từ trong tay Phương Càn An trở về.

"Đừng gọi tôi là Tú Nhi."

Thiếu niên cau mày, hạ giọng và nói nhanh.

Phương Càn An ngáp một cái.

“Vậy thì, ừm, Tú Tú?” Gã thờ ơ nói, và quay đầu về phía Lý Tú để đọc những ghi chú mà Lý Tú viết.

Lý Tú nhanh tay đậy quyển ghi chép của mình lãi, cậu ta liếc nhìn Phương Càn An, dùng ánh mắt lạnh lùng biểu lộ sự chán ghét tột độ đối với biệt danh này.

Phương Càn An bị ánh mắt sắc như đao của Lý Tú chém qua một phát.

Nếu như người khác dám nhìn gã như vậy, Phương Càn An cũng không keo kiệt để cho người nọ biết gã lợi hại cỡ nào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại là Lý Tú.

Rõ ràng là bị người khác khinh bỉ, nhưng ngực của gã giống như bị cái gì cào một phát làm cho gã ngứa ngáy.

Có chút khó chịu, nhưng cũng có một chút sảng khoái.

Ừm, không hiểu sao muốn làm cho người kia, càng thêm mất hứng một chút.

"Cậu vẫn còn bất mãn à, vậy thì gọi cậu là..." Phương Càn An đang suy nghĩ, cái tên gọi đó, chính là cái tên gọi ấn tượng đang xuất hiện trong đầu gã

"A Tú."

[ A Tú.]

Đúng vậy, thanh niên mảnh khảnh ngồi bên cạnh gã lúc này nên gọi là A Tú thì mới đúng.

[ A Tú tội nghiệp. 】

Mặc dù có hơi chíu chít giống con gái, nhưng A Tú chính là A Tú.

【... A Tú của ta. 】

... "Này, A Tú, đừng phớt lờ tôi nữa."

Thanh âm của thiếu niên lúc này cực kỳ trầm thấp khàn khàn. Đó rõ ràng là giọng nói lanh lảnh đặc trưng của những người trẻ tuổi,

Nhưng khi gã gọi "A Tú", trong giọng điệu lại có chút tham lam và u ám.

"Vì cậu không phản đối, từ giờ tôi sẽ gọi cậu là A Tú."

Phương Càn An hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của gã.

Gã nhếch miệng, cười hì hì, thì thầm bảo.

Một tiếng "A Tú", làm cho tay Lý Tú đột nhiên run lên một cái, bút đỏ dùng để vẽ trọng điểm rơi xuống trên quyển sổ, đầu bút rơi trên tờ giấy trắng như tuyết bắn ra một chút mực đỏ tươi.

Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phương Càn An.

Kỳ thật bà ngoại cũng sẽ gọi cậu là "A Tú", nhưng mà, khi cách xưng hô này từ trong miệng Phương Càn An thốt ra, Lý Tú lại cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể lý giải được.

Lông tơ sau gáy dựng lên, Lý Tú lấy tay ấn xuống huyệt thái dương của mình.

Sốt nhẹ khiến cậu hơi ù tai.

Vừa rồi, tiếng kêu "A Tú" của Phương Càn An xẹt qua, có một giọng nói giống như ở sâu trong tai của cậu đáp lại, tựa như mảnh gương vỡ nát, không ngừng lặp đi lặp âm thanh ấy.

"Cậu ồn ào quá."

Nhặt bút lên, Lý Tú xé trang giấy trắng bị mực làm bẩn, mặt cậu không chút thay đổi hướng về phía Phương Càn An nói.

"Còn nữa, đừng gọi tôi là A Tú."

Nhưng Phương Càn An một chút ý tứ đổi giọng cũng không có.

"A Tú này, trước mắt cậu hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi? Chúng ta thật sự gặp phải 'thứ kia' hả ... Lớp chính trị thật sự có tác dụng chứ, 'thứ kia' chắc là sẽ không đi theo cậu nữa đúng không..."

Vô số những ánh mắt tự cho là bí ẩn rơi vào trên người họ, quỷng theo ngọn lựa tìm tòi và tò mò nóng bỏng. Phương Càn An rất tự nhiên đem những ánh mắt kia coi như không thấy, nhưng tâm tình Lý Tú lại trở nên rất kém cỏi.

"Tôi có biện pháp xua đuổi quỷ hiệu quả."

Lý Tú nghiêm mặt, nói với Phương Càn An.

"Nếu cậu muốn biết, tiết học này liền câm miệng cho tôi, sau đó nghiêm túc mà nghe giảng."

...... Cuối cùng Phương Càn An cũng đành im lặng.

*

Phương Càn An ngậm chặt miệng, thế nhưng thân thể gã lại không rời đi.

Cách một lớp đồng phục, Lý Tú có thể cảm nhận được, thân thể của Phương Càn An hoàn toàn không giống với mình, luyện tập khoa học kết hợp với chế độ ăn uống chất lượng cao, gần như khiến nam sinh trưởng thành có được bờ vai rộng lớn cùng cơ đùi rắn chắc.

Ngay cả nhiệt độ cơ thể của Phương Càn An cũng cao hơn Lý Tú rất nhiều.

Lý Tú lặng yên không một tiếng động mà dùng chút sức lực, muốn đẩy Phương Càn An ra xa một chút, kết quả ngày cả đánh rắm cũng không dám dùng được.

Ngược lại Phương Càn An nhìn chằm chằm cậu, nhận ra chút động tác nhỏ ấy, gã muốn nói cái gì đó -- nhưng Lý Tú nhìn một phát liền biết gã chuẩn bị nói đùa vài câu, cậu liền dựng thẳng một ngón tay đặt trước môi mình, ẩn ý bảo gã đừng gây tiếng động.

【Phương pháp xua đuổi ma quỷ. 】

Phương Càn An mím môi, hậm hực dựa vào ghế.

Nhưng thân thể gã vẫn kề sát vào Lý Tú.

Lý Tú rũ mí mắt xuống, nhìn những câu từ khiến người ta an tâm trong sách chính trị, bỗng trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ sợ hãi, sợ quỷ đến mức mặt tái mét của cậu bạn học bên cạnh

Bỏ đi.

Lý Tú hít sâu một hơi, quyết định buông bỏ kháng cự, chuyên tâm nghe giảng.

Đương nhiên, cuối cùng tiết học này vẫn rối tinh rối mù như cũ, hoàn toàn không nhớ được bất kỳ câu nói hữu dụng nào -- đầu tiên là số người lên lớp được một nửa, tiếp theo đó bóng người ngoài cửa sổ bỗng nhiên tăng lên. Xem ra rất giống như vô tình đi ngang, nhưng nếu thật sự là học sinh trong lúc vô tình đi ngang qua, cũng không đến mức khiến cho mỗi người đều dùng ánh mắt cẩn thận dè dặt mà dò xét người trong phòng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khi ánh mắt chạm đến người Phương Càn An, mỗi người đều lộ ra loại cảm giác, giống như đang nằm mơ, hoàn toàn không dám tin.

......

[ Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? 】

Điện thoại di động của Phương Càn An rung lên, gã chán nản mà lấy ra nhìn thoáng một chút, là một tên đàn em tương đối thân thuộc gửi tin nhắn cho gã.

【Nếu anh muốn giáo huấn tên què quặp đó, thì cứ để bọn em ra tay giúp anh, chứ anh Phương cần gì phải ấm ức ngồi ở chỗ đó chứ? 】

Phương Càn An nhíu mày một chút.

Lớp A1, ngoại trừ Lý Tú ra còn có mấy học sinh có điểm cao được Khải Minh đào từ trường bên ngoài, mặc dù những người đó không nghèo như Lý Tú, nhưng trong mắt những người khác họ vẫn là một tầng lớp "dân nghèo" không hơn không kém. Tuy rằng chỉ là những ký tự đơn giản, nhưng tin nhắn gửi tới vẫn không cách nào che giấu được sự ghét bỏ đối với cả lớp, thậm chí là "tên què quặt" Lý Tú.

"Chậc."

Lý Tú đột nhiên nghe tiếng hừ lạnh lùng đầy khinh thường của vị đại thiếu gia ở bên cạnh.

Cậu nhìn Phương Càn An, người sau cũng vừa lúc nhìn về phía cậu.

"Haiz..."

Trong ánh mắt không giải thích được của Lý Tú, Phương Càn An lắc đầu.

Chỉ có người này, bộ dáng gầy trơ xương ốm yếu, đúng là rất dễ bị bắt nạt.

Vị đại thiếu gia hồi tưởng lại chuyện Lý Tú gặp phải lúc trước, ngực có chút buồn bực.

Ngay sau đó, gã cầm điện thoại di động của mình và bắt đầu soạn tin nhắn.

【Thứ nhất, tao thích ở đâu thì ở đó, không liên quan gì đến tụi mày. 】

【Thứ hai, quản kỹ con mắt của mày vào, ở bên ngoài qua loa khoác loác muốn biến tao thành khỉ cho mày à? 】

【Thứ ba, đừng tùy tiện gọi người khác "tên què quặp". 】

Quả nhiên, không bao lâu sau, người nhìn xung quanh cửa sổ ít nhiều cũng rời đi một ít.

Phương Càn An chú ý tới điểm này, lúc này gã mới hài lòng tắt hộp thoại WeChat, nhấn nút tắt màn hình.

Một giây sau đó, tay Phương Càn An run lên, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, kể cả Lý Tú đang vất vả lấy lại bình tĩnh để nghe giảng.

Đối diện với ánh mắt của Lý Tú, vẻ mặt của Phương Càn An có chút cứng ngắc.

"Điện thoại di động không cẩn thận bị rơi."

Phương Càn An gượng gạo nói.

Trong lúc nói chuyện đã có người giúp gã nhặt điện thoại di động lên.

Phương Càn An nhìn chiếc điện thoại kia, chần chờ một chút mới lấy lại.

"Làm sao vậy?"

Lý Tú hỏi một câu.

Phương Càn An nhún nhún vai.

"Không sao."

Chỉ là không cẩn thận hoa mắt mà thôi.

Phương Càn An từ tận đáy lòng mình âm thầm nói.

Màn hình điện thoại bóng loáng sẽ phản chiếu cái bóng của người dùng khi chúng chuyển sang màu đen.

Đó là một tình huống vô cùng bình thường.

Thế nhưng, trong nháy mắt vừa rồi, khi điện thoại di động tắt màn hình, bỗng màn hình điện thoại của Phương Càn An phản chiếu một bóng người mờ ảo tăm tối.

Phương Càn An cũng không thấy rõ cái gì, nhưng không hiểu sao gã lại cảm thấy, đó không phải là... Không phải là khuôn mặt của gã.

Chương kế tiếp