Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 15 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (14)

Bởi vì sự tồn tại của Phương Càn An, không chỉ giáo viên mà ngay cả học sinh đều không tập trung được trong tiết học này.

Nhưng với tư cách là kẻ chủ mưu gây rối làm mất trật tự trong lớp học, Phương Càn An đối với chuyện này lại không hề cảm thấy kì lạ, tất cả những tâm tư của gã đều đặt trên bóng người mơ hồ mà gã vừa nhìn thấy rồi... Trên thực tế, khi ngã ngẫm lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã nhìn thấy thứ gì kỳ quái hay không, dù sao người bình thường khi quá rảnh rỗi, sẽ dễ nghĩ lung tung, còn hiên tại gã đang nghĩ tới hình ảnh phản chiếu trên điện thoại của gã khi nãy, nó khiến gã tò mò.

Hẳn là lúc trước bị thứ kia dọa sợ ở tòa nhà tổng hợp, cho nên gã mới có thể nghi thần nghi quỷ như vậy?

Phương Càn An thuận tay rút ra một quyển sách tham khảo từ chồng sách chất đống như núi trên bàn học của một học sinh bên cạnh, tâm không yên mà lật qua lật lại không ngừng, dù gã chẳng hề nhìn tới nó.

Học sinh kia đương nhiên rất tức giận nhưng không dám nói, giáo viên chính trị nghe phía sau phòng học truyền đến tiếng lật sách, sắc mặt thay đổi, lại không thể nói gì, chỉ là biểu cảm nhìn rất khó coi.

Lý Tú ngồi bên cạnh Phương Càn An cũng bị ảnh hưởng, ngón tay cầm bút kìm nén tức giận đến trắng bệch, nhịn tức vô cùng vất vả.

Cho nên, đợi đến khi chuông tan học vang lên “reng reng”, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

......

"Này, A Tú, nhanh nhanh lại đây, cậu nói có phương pháp trừ tà quỷ, nhanh lấy ra xem."

Sau khi giáo viên chính trị kêu tan học, Phương Càn An thậm chí còn không đợi được những người khác rời khỏi phòng học, gã từ chỗ ngồi nhảy lên, trực tiếp tiến đến trước mặt Lý Tú rồi vội vàng nói.

Lý Tú đang giật mình khi bị luồng khi lạnh bất ngờ phả vào tai, cậu vô thức lùi lại một chút, nhưng Phương Càn An một tay đặt lên bàn học, tay còn lại đè lên thành ghế của Lý Tú, khiến cậu như bị vây hãm trong vòng tay của Phương Càn An, dù muốn né tránh một chút cũng không chỗ để đi.

"Chờ... Chờ một chút, đợi những người khác đi rồi nói sau. ”

Lý Tú hừ nhẹ một tiếng, dù vô ích nhưng cậu vẫn muốn thử làm cho bản thân không bị người khác chú ý đến.

Tuy nhiên, nhìn lướt qua vai Phương Càn An, Lý Tú cũng không bất ngờ khi thấy rằng, ngay từ khi Phương Càn An chủ động nói chuyện với cậu, các bạn cùng lớp đã đồng loạt quay về phía cậu, ném cho cậu những ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ.

Lý Tú trầm mặc.

Kỳ thật cũng không trách những người khác trong lớp học được, họ cũng không thể khống chế được mà nhìn trộm hai người bọn họ.

Trong mắt người ngoài, thân hình gầy gò của Lý Tú, dưới sự áp chế của Phương Càn An càng thêm gầy yếu không chịu nổi, chưa nói đến chuyện dùng địa vị quyền lực để áp chế, chỉ riêng khoảng cách về thể chất, Phương Càn An đã có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể đè chết Lý Tú

Dù Phương Càn An có vẻ như cực kì không vừa quýt với Lý Tú, đến mức muốn tự tay dạy dỗ đối phương, nhưng xét theo tình huống hiện tại, có vẻ như không hẳn là vậy.

Thậm chí có thể nói, giờ phút này bộ dáng Phương Càn An hơi khom người, kề sát bên tai Lý Tú nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó... dường như còn lộ ra dáng vẻ muốn lấy lòng.

Chờ một chút, Thái tử gia nhà họ Phương, khiến người ta run sợ nhất Khải Minh - Phương Càn An, từ khi nào lại cần phải "lấy lòng" người khác?

Vốn còn có người nhìn thấy dáng vẻ Lý Tú và Phương Càn An hơi thở và suy nghĩ đều bị loạn nhịp.

Nhưng trong nháy mắt ý tưởng "Phương Càn An lấy lòng Lý Tú" vừa hiện lên đã vội vụt tắt, hắn cho là ý nghĩ này cực kỳ hoang đường mà nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Một giây sau, hắn lại bởi vì suy nghĩ trong nháy mắt kia của mình mà rùng mình: Đáng chết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, vạn nhất nếu mình không cẩn thận tiết lộ ra ý nghĩ vừa rồi, đoán chừng cũng đừng hòng lăn lộn ở Khải Minh nữa.

Học sinh kia vừa lau mồ hôi lạnh, vừa tò mò liếc nhìn các bạn học khác của mình, phát hiện những người khác cũng đều thu hồi ánh mắt ban nãy, làm ra bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

......

Nét mặt của Lý Tú không được ổn lắm. Nhìn Lý Tú như vậy, thần kinh thô như Phương Càn An, lúc này cũng cảm nhận ra bầu không khí trong lớp không đúng.

Nam sinh nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Thế nào, các cậu đều không tan học hả?"

Phương đại thiếu gia lãnh đạm nói một câu, liền lập tức làm cho mọi người g nháy mắt rụt cổ, trực tiếp đem chút hiếu kỳ trong lòng ném đi, một đám người hoảng hốt mà rời khỏi phòng học tránh chọc đến vị thái tử gia này.

Nhìn phòng học vừa nãy còn đông người mà trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng, Phương Càn An hài lòng quay đầu lại, ân cần hướng về phía Lý Tú cười cười.

"Được rồi, hiện tại có thể chưa?"

Với một chút háo hức, Phương Càn An tiếp tục thúc giục.

Lý Tú ở đáy lòng thở dài một hơi.

...... Cậu làm gì có phương pháp xua đuổi quỷ hàng thật giá thật chứ.

Trên môi thiếu niên gầy gò xanh xao nở một nụ cười gượng gạo, hàng mi đen hơi khẽ rung, sau đó xé một mảnh giấy từ trong cuốn sổ, rồng bay phượng múa viết được viết thành một hàng ngang trên tờ giấy trắng kia.

[Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa ái, tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền, yêu nước, tận tụy, trung thực và nhân ái]

Sau khi viết xong, cậu đưa tờ giấy kia cho Phương Càn An.

Phương Càn An ngây người nhìn dòng chữ quen thuộc trên đó, vẻ mặt cứng đờ.

"Đây là cái gì?"

Gã không khỏi khiếp sợ.

Gã vẫn cho rằng, Lý Tú sinh ra trong gia đình chuyên vẽ bùa chú, cậu sẽ vẽ cho gã một chút bùa phép hoặc chú ngữ gì đó.

Nhưng mà, hiện tại gã lại thấy...

"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."

Thế nhưng Lý Tú còn nghiêm túc trả lời gã.

"Cậu đang đùa giỡn với tôi à?"

Sắc mặt Phương Càn An trở nên có chút khó coi.

Ngữ khí của gã chỉ hơi nặng một chút, hơi thở quanh quẩn trên người gã trong nháy mắt liền trở nên có chút lạnh lẽo hung ác. Trong nháy mắt, nam sinh lạnh lùng, ngạo mạn, không thèm để ý đến hành vi bạo lực và bắt nạt trong trường học dường như đã trở về trước mặt Lý Tú. Lý Tú không khống chế được khẽ run một chút, cậu lui về phía sau hai bước. Mắt cá chân phát triển không tốt rõ ràng không bị ngoại lực áp bức, lúc này lại không hiểu tại sao bắt đầu nổi lên đau đớn khó chịu.

Tuy nhiên, sự việc này trên người Lý Tú chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn.

"Ai dám đùa giỡn với cậu chứ, Phương Càn An. Tôi không muốn trải qua sự bắt nạt trong trường một lần nào nữa. ”

Lý Tú thần sắc lạnh nhạt nói.

Phương Càn An ngẩn ra: "Chuyện trước kia không phải đã nói rõ ràng sao? Hơn nữa tôi thề, sau này sẽ không để cho người khác khi dễ cậu còn không được hả?”

Lý Tú cũng không đáp lại những lời hứa của Phương Càn An về việc bắt nạt trong khuôn viên trường.

Ánh mắt và nét mặt của cậu đều rất lãnh đạm, lạnh nhạt đến mức khiến Phương Càn An cảm thấy có chút hoảng hốt khó hiểu.

"Này, A Tú, cái kia. Tôi đã nói rồi, xin lỗi, sau này sẽ không... Tôi cũng không phải cố ý..."

Phương Càn An gãi gãi tóc, rầu rĩ nói.

Lý Tú bình tĩnh nhìn gã một cái, rất hiển nhiên, Phương Càn An là đại thiếu gia trên đỉnh kim tự tháp, căn bản không cách nào lý giải hành vi lúc trước của hắn, đối với học sinh bình thường như Lý Tú mà nói, cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Sau hai giây trầm mặc, Lý Tú giật giật khóe miệng.

Mình rốt cuộc đang chờ mong cái gì...

Cậu tự chế giễu nghĩ.

Sau khi đè nén hết tâm tư, Lý Tú mặt không chút thay đổi mở miệng, dễ dàng chuyển đề tài khác.

"Lý trí và khoa học mới là vũ khí hữu dụng nhất để xua đuổi quái lực loạn thần, nếu như cậu nguyện ý, lần sau gặp lại loài vật này, cậu cứ trực tiếp hướng về phía chúng nó giải phương trình toán học cũng được... Tuy nhiên, cậu không nên nhớ các định luật toán học phức tạp đâu?”

Lý Tú hướng về phía Phương Càn An nhẹ giọng nói, trong giọng nói không có một tia gợn sóng.

Về phần những lời cậu nói, thoạt nghe quả thật có chút âm dương quái khí, nhưng phối hợp với nét mặt nghiêm túc của mình, Lý Tú dường như là đang nghiêm túc.

"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chỉ có hai mươi bốn chữ, cho dù là cậu, thì cũng có thể học thuộc lòng."

“...... Ồ.”

Phương Càn An bị Lý Tú nói đầu óc có chút rối loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời cái gì, chỉ có thể túm chặt tờ giấy Lý Tú đưa cho gã, ngơ ngác đáp.

"Ừm, được rồi, tôi đi đây."

Lý Tú lúc này cũng thu dọn xong sách tham khảo cần xem trong giờ nghỉ trưa, kẹp sách dưới cánh tay, Lý Tú kéo ghế, khập khiễng đi về phía ngoài cửa phòng học.

- A Tú, cậu đi đâu vậy?

Phương Càn An buồn bực nhìn cậu hỏi.

"Nghỉ trưa."

Lý Tú đáp.

Phương Càn An theo bản năng mở miệng nói: “Cậu không ở cùng một chỗ với tôi sao?”

Nghe được những lời này, Lý Tú quay đầu lại, thần sắc thập phần cổ quái nhìn gã một cái: "Hai chúng ta vì sao phải ở cùng một chỗ.”

Phương Càn An ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, sau khi gặp quỷ, lớp chính trị gã cũng lên học, giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa gã cũng ghi nhớ. Hai người bọn họ cũng không phải là thân mật gì, quả thật không có bất kỳ lý do gì ngay cả nghỉ trưa cũng phải dính vào nhau.

Đạo lý chính là đạo lý. Nhưng vì sao mình lại cảm thấy rất khó chịu?

Phương Càn An chìm vào mê man.

Mắt thấy Lý Tú căn bản không để ý tới hắn mà xoay người muốn đi, Phương Càn An trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên xúc động.

Không muốn người này rời khỏi mình.

[A Tú chỉ có thể ở lại... Bên cạnh ta.]

Sâu trong đầu gã dường như có một thanh âm không ngừng thì thầm.

“Phương Càn An. Đau quá, cậu buông tay ra!”

Khi định thần lại, Phương Càn An mới nhận ra rằng mình đã lao đến hành lang và trực tiếp ngăn cản Lý Tú, không chỉ vậy, để ép buộc hành động của thiếu niên, gã đã vô tình trực tiếp nắm lấy cổ tay của người kia.

Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, Lý Tú thở hổn hển, cau mày, lộ ra dáng vẻ khốn khổ.

Đồng tử Phương Càn An trong nháy mắt thu nhỏ lại.

Gã chăm chú nhìn mặt Lý Tú, nét mặt đối phương có chút khốn khổ, không hiểu sao, trong đầu gã hiện ra nét mặt nhục nhã lúc trước của Lý Tú, bị người khác ức hiếp, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, vẻ mặt giàn giụa nước mắt.

Một luồng nhiệt lượng hắc ám không hề báo trước trào dâng trong sâu thẳm cơ thể.

Tay Phương Càn An run lên một chút, giống như bị hâm nóng, nhanh chóng hất Lý Tú ra.

"Xin lỗi."

Nam sinh khàn khàn nói.

"Cậu còn muốn gì nữa?"

Lý Tú cũng không nhận ra Phương Càn An khác thường.

Cậu cau mày xoa xoa cổ tay, dù có nhắc nhở bản thân rằng người đứng trước mặt mình là kẻ bắt nạt bao nhiêu lần đi chăng nữa, giọng điệu của cậu cũng trở nên hèn hạ không thể kiểm soát.

"Không có, không có gì." Phương Càn An lắp bắp nói. "Chỉ là..."

Nói đến một nửa, Phương Càn An lại im lặng.

Lý Tú tức giận ngẩng đầu nhìn gã một cái, lúc này mới phát hiện đối phương không biết như thế nào, trên mặt lại có một biểu cảm ngu ngơ bất định.

Đây có phải là bị dọa đến ngu rồi không?

Lý Tú nghĩ ở trong lòng

Đúng lúc này, trong hành lang bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi ân cần nịnh nọt.

- Phương thiếu!

Lý Tú quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy người giống như Kim Ngư Thỉ, hàng ngày đi theo phía sau Phương Càn An, toàn bộ chạy đến tầng này.

"Tôi đi đây."

Lý Tú vừa nhìn thấy mấy đứa con nhà quyền quý kia liền cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cũng không để ý đến những thứ khác, thừa dịp Phương Càn An bừng tỉnh, cậu quyết định ôm sách bỏ chạy.

【A Tú——】

Phương Càn An theo bản năng lại muốn đi theo, thế nhưng lúc này những người khác đã tiến lại gần, đúng lúc chặn đường đi của gã.

"Phương thiếu, lúc trước tôi đọc tin tức trong nhóm còn tưởng rằng bọn họ đang lừa tôi, không ngờ tới cậu thật sự ở trong lớp học này?"

- "Hahaha, mấy lão già kia phỏng chừng bị sốc lắm nhỉ?"

"Đúng rồi, Phương thiếu này, tôi ở trong nhóm lớp khác còn thấy một trò đùa đặc biệt buồn cười, nói bây giờ cậu với tên què kia..." Nói được một nửa, người kia bỗng nhiên nhớ tới lời của Phương Càn An, vội vàng đổi lời, "Nói cậu cái người tên Lý Tú kia, quan hệ không tệ ha ha ha.”

"Cười chết tao, đám người kia rốt cuộc có biết Phương thiếu đây có địa vị gì không? Thật đúng là nói lung tung.”

"Nhưng mà người vừa rồi đứng chung với cậu là Lý Tú đúng không? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Phương thiếu, cậu là đang tìm thú vui cho mình sao? ”

Đám người này kỳ thực đã sớm nhìn thấy Lý Tú.

Lúc này, rốt cuộc có người cũng không nhịn được, thăm dò hỏi như không có chuyện gì.

Ánh mắt Phương Càn An vẫn như cũ dừng lại ở phương hướng Lý Tú rời đi, nghe thấy ám chỉ thăm dò của đám người kia, gã cũng không lập tức mở miệng trả lời, thế nhưng nét mặt của gã lại…

Mấy người trao đổi ánh mắt qua lại, đều cảm thấy vẻ mặt lúc này của Phương Càn An quả thực rất kỳ quái.

Nếu nói tức giận cũng không hẳn là vậy, nhưng nếu nói cao hứng, thì cơ mặt cứng ngắc kia nhìn chẳng liên quan gì đến hai từ đó.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đám người này đều phải liều mạng chen chúc mới đến được đứng bên cạnh Phương Càn An, thời gian ở bên cạnh vị Thái tử gia này cũng không tính là ngắn, lại chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc này của Phương Càn An ——

- Phương thiếu, có phải tên kia chọc gì đến anh hay không?

May mắn, trong đám người bọn họ còn có tên ngốc Vương Vinh Phát này.

Trong khi những người khác đều giữ im lặng cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của Phương Càn An, cũng chỉ có tên liều lĩnh này trực tiếp la hét

"Hay là tôi đi cho nó biết sự đời một chút? Tôi thấy, tên què này chắc là ăn không đủ khổ, đến bây giờ còn dám chạy tới làm anh gai mắt..."

Bởi vì trong lòng đầy ác ý, Vương Vinh Phát nhìn Lý Tú tự nhiên cho là một vạn thứ không vừa mắt, đến lúc hắn nhìn thấy Phương Càn An sắc mặt không đúng, cũng đương nhiên cảm thấy Lý Tú đang chọc đến Phương Càn An.

Kết quả hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy Phương Càn An đột nhiên nghiêng đầu, lạnh như băng nhìn về phía hắn.

“Mày dám ——"

Trong nháy mắt, thanh âm rơi vào lỗ tai Vương Vinh Phát có chút biến dạng.

Rõ ràng là ở hành lang trường học buổi trưa, trong nháy mắt bị ánh mắt Phương Càn An làm khiếp sợ, Vương Vinh Phát lại cảm thấy chung quanh giống như trong nháy mắt đã tối sầm lại. Mắt màu nhạt của Phương Càn An, nhìn qua giống như đôi mắt của thi thể sống, bên trong tràn đầy một cỗ tử thi âm trầm, khiến người ta sởn tóc gáy.

Thân thể Vương Vinh Phát cứng đờ.

"Hì hì, Phương thiếu à, lão Vương có lẽ chỉ tùy tiện nói một chút."

"Ha ha, thằng đó cũng bị hồ đồ thôi, lúc trước Phương thiếu đã đánh tiếng rồi, ai còn dám đi bắt nạt học sinh tên Lý Tú kia chứ."

"Chính là..."

May mắn, sau khi phát hiện bầu không khí vừa rồi quá cứng nhắc, trong đám người tự nhiên có người mở miệng, bắt đầu hòa giải.

Cùng lúc những người khác mở miệng, cái loại khí tức khủng bố khiến Vương Vinh Phát động không được trong nháy mắt tan thành mây khói, nhanh đến mức chính Vương Vinh Phát cũng có chút hoảng hốt.

Hắn không nhịn được lại nhìn Phương Càn An.

Phương Càn An nhìn sắc mặt vẫn rất khó coi, trong ánh mắt cũng tràn ngập cảnh cáo... Thế nhưng, Vương Vinh Phát cũng không khỏi cảm thấy một chút âm u khủng bố.

“...... Đã học lớp 12 rồi, tụi bây còn bắt nạt trong trường học, không cảm thấy mình rất trẻ con sao? ”

Phương Càn An thấy Vương Vinh Phát nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, tâm tình gã càng thêm khó chịu.

Với thân phận của gã hiện tại, tất nhiên cũng không cần bận tâm đến lòng tự trọng của Vương Vinh Phát.

"Bắt nạt Lý Tú không bối cảnh không gia thế, ha, buồn cười thật, sau này lấy bản lĩnh đó của tụi bây đi đấu với người của Thành gia hoặc Hứa gia đi? Hai nhà kia mới là đối tượng thông gia mà Trương gia sẽ lựa chọn đó." Vừa nói, Phương Càn An vừa cười lạnh, "Nhưng tụi bây không dám, không phải sao? ”

"Tôi, tôi …"

"Chỗ làm ăn kia của Vương gia đều trông cậy vào việc ôm chân hai nhà kia mới có được, cho nên tụi bây nào dám đi đấu với người của hai nhà kia."

Phương Càn An ngữ khí thản nhiên, lời nói lại không chút khách khí.

Vương Vinh Phát mặt đỏ bừng, nhưng một chữ cũng không dám phản bác.

Ánh mắt Phương Càn An nhìn Vương Vinh Phát giống như nhìn rác rưởi.

“Cóc không ăn được đòi thịt thiên nga, cũng không trách ai được. Vương Vinh Phát, mày cũng đừng nghĩ đến việc tìm người khác trút giận, có thời gian thì đi tiểu soi gương, nhìn xem rốt cuộc mày có đức hạnh gì. ”

......

Phương Càn An hiếm khi một hơi nói nhiều nhưng vậy.

Mà gã không hề che dấu sự chán ghét, càng làm cho Vương Vinh Phát ở trong đoàn thể nhỏ không còn chỗ dung thân.

Hắn tương đương với việc bị trục xuất.

Chờ những người khác tiến lại gần Phương Càn An nói chuyện đùa, đi nghỉ trưa, trong hành lang cũng chỉ còn lại một mình Vương Vinh Phát. Nhìn thấy bóng lưng của những nam sinh kia đi xa, khuôn mặt vốn đỏ bừng, dần dần trở nên trắng bệch.

"Chậc, tên kia xong đời rồi..."

"Phỏng chừng việc làm ăn sẽ bị ảnh hưởng?"

"Chậc, vốn là nhà giàu mới nổi, có thể vào vòng tròn với Phương thiếu toàn bộ đều dựa vào vận khí tốt và không biết xấu hổ. Bị đá ra cũng là chuyện bình thường.”

......

Chứng kiến một màn vừa rồi cũng có không ít học sinh.

Vương Vinh Phát cứng ngắc đứng tại chỗ, rất dễ dàng có thể nghe được tiếng cười nhạo của những người khác. Sau khi bị Phương Càn An trục xuất, các học sinh khác trong trường này tự nhiên cũng không cần kiêng nể suy nghĩ của hắn.

Nhục nhã.

Đau khổ.

Hoảng loạn.

......

Tất cả đều phát sinh quá nhanh, Vương Vinh Phát thậm chí đến bây giờ cũng không hiểu vì sao mình lại lưu lạc đến cánh đồng này. Rõ ràng là hơn mười phút trước, mình còn cùng đám nhị đại kia nói cười bằng hữu mà.

Cũng bởi vì mình nói muốn đi tìm tên người khập khiễng kia làm phiền một chút mà thôi, hắn ta cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới vào được vòng tròn bạn bè này, liền triệt để hủy diệt.

Có Phương Càn An lên tiếng, đoán chừng cả Khải Minh này, sẽ không còn bất kì kẻ nào muốn liên quan đến hắn ta.

Lần này hắn ta thật sự xong đời rồi.

Vô số ý tưởng xấu liền hiện lên trong đầu như vậy, thân thể Vương Vinh Phát lạnh lẽo, ngực lại càng giống như bị tảng đá đè lên, trước mắt một màn hắc ám.

Hắn ta thậm chí không biết làm thế nào rời khỏi hành lang đó. Hắn chỉ biết bản thân một mình chạy trốn rất vất vả, bởi vì bất luận hắn ta đi tới nơi nào, dường như đều có thể nghe thấy những lời chế giễu xấu xa và tràn lan của họ.

"Nhưng vì một thằng què quặt. Không biết từ khi nào nó lại thông đồng với Phương Càn An nhỉ, cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ, ngoại trừ bán mông ra có lẽ không còn cách nào khác.”

Để tránh các học sinh khác, Vương Vinh Phát vô thức đi đến bên cạnh tòa nhà tổng hợp. Thời điểm đó, giáo viên đã đi ăn tối từ sớm, học sinh cũng sẽ không đến đây.

Tòa nhà tổng hợp rộng lớn và tráng lệ vì vậy trông đặc biệt yên tĩnh.

Vương Vinh Phát tùy ý tìm một góc, khom lưng ngồi xuống ghế dài, một bên nắm tóc, hắn ta vừa cúi đầu gắt gao trừng mắt nhìn mặt đất —— hắn ta hồi tưởng lại Phương Càn An và Lý Tú, nét mặt dần dần trở nên dữ tợn và đầy vặn vẹo.

Căn bản trong đầu hắn ta trống rỗng. Nhưng sau khi bị làm nhục như vậy, người mà hắn ta oán hận, thay đổi từ một trở thành hai người.

"Phương Càn An chết tiệt, luôn cho rằng mình chính là Thái tử gia, vì một tên què mà chỉnh tao? Người như vậy còn có thể bàn tán tới, thật con mẹ nó quá biến thái..."

Vương Vinh Phát bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì vừa rồi hắn ta vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua cách đó không xa, khập khiễng, bóng lưng hơi nghiêng ngả, cậu ta thế nào cũng sẽ không nhận sai.

Đó là Lý Tú.

Ánh mắt Vương Vinh Phát lập tức sáng lên.

Hắn ta không ngờ mình có vận khí tốt như vậy... nhìn xem, lúc hắn tức giận nhất, vừa may gặp được đối tượng có thể trút giận.

Cũng không biết vì sao Lý Tú lại ở đây lúc này, nhưng trong mắt Vương Vinh Phát, Lý Tú này lại không biết đã bị bắt nạt ở đâu, cả người nhìn qua so với bình thường càng thêm u ám.

Hắn ta cúi đầu, cằm gần như chạm vào ngực, mái tóc dài xõa xuống che mặt.

Vương Vinh Phát không nghĩ nhiều, cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi theo.

"Ka-"

"Ka-"

"Ka-"

Thất sách chính là, Vương Vinh Phát quên mất, hiện tại tòa nhà tổng hợp thật sự rất yên tĩnh, hắn ta vừa mới đi chưa được mấy bước, liền phát hiện tiếng bước chân của mình phát ra rất rõ ràng trong sảnh trống.

Lý Tú đứng ở phía trước hắn cách đó không xa dường như dừng lại một chút, trong khoảnh khắc Vương Vinh Phát còn tưởng rằng Lý Tú đã phát hiện mình, không nghĩ tới người sau căn bản không có dừng lại, Sau khi dừng lại một chút, hắn ta thậm chí không biết phải đi như thế nào, rồi tiếp tục đi về một nơi nào đó trên tòa nhà tổng hợp.

Vương Vinh Phát đuổi theo, phát hiện Lý Tú trực tiếp đi xuống dưới lầu.

Mẹ kiếp, thằng nhóc này vừa rồi đã phát hiện ra mình rồi chứ?

Vương Vinh Phát cũng không bận tâm đến tiếng bước chân của mình nữa, trực tiếp mở cửa ra đuổi theo. Nhưng, không thể không nói tên què này, bước chân cũng rất nhanh. Vương Vinh Phát tự nhận mình chạy rất nhanh, nhưng cách lan can cầu thang, bóng dáng Lý Tú lại như ẩn như hiện cùng hắn ta cách một cầu thang.

Cũng may cuối cùng Vương Vinh Phát cũng đuổi kịp cậu, thấy Lý Tú đẩy cửa chống cháy ở cuối cầu thang, đi vào tầng ba của tòa nhà giảng dạy.

"Ọp ọp——"

Vương Vinh Phát cũng đẩy cửa chống cháy ra, từ một đến ba, nhìn thấy chính là một hành lang thật dài.

Một đầu hành lang là thang máy, đầu kia là phòng vệ sinh công cộng, ở giữa là vài phòng văn phòng, nhưng xem ra đều đã bị khóa.

Một cơn ớn lạnh trộn lẫn với bụi lan lên mắt cá chân của cậu ta, và Vương Vinh Phát rùng mình.

Mẹ kiếp, lạnh vãi.

Hắn nhỏ giọng oán giận một câu, chỉ liếc mắt nhìn thang máy một cái, liền cười lạnh một tiếng —— đèn thang máy hoàn toàn tối đen, hiển nhiên không được kích hoạt.

Lý Tú hiển nhiên là phát hiện Vương Vinh Phát rồi, vì chạy trốn mà hoảng hốt chạy đến tầng ba dưới đất, vốn là định ấn thang máy, thừa dịp Vương Vinh Phát còn ở trong cầu thang tự mình dùng thang máy trở lại lầu một rồi chạy ra.

Kết quả là mạng của cậu không tốt, khi cậu đi xuống thì phát hiện thang máy ở tầng ba của trường hoàn toàn không được kích hoạt, cậu không có cách nào trốn thoát.

Vì vậy, ...

Bây giờ tên què đó chỉ có thể ở một nơi.

Vương Vinh Phát vừa nghĩ, vừa đi theo vào nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.

"Tích tắc ——"

Ở đây yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay cả âm thanh của nước từ vòi không được vặn chặt cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối mơ hồ, được che lấp dưới mùi gỗ đàn hương nồng đậm, khiến người ta buồn bực. Không có ai khác trong nhà vệ sinh.

Vương Vinh Phát thò đầu ra hai mắt dò xét, rất dễ dàng phát hiện mấy gian còn lại đều không có người, chỉ có khoảng cách ở cuối cùng là đóng lại.

Rất hiển nhiên, Lý Tú đang ở bên trong.

Nói thế nào thì ông trời cũng đang giúp hắn...

Vương Vinh Phát không kìm lòng được nhếch miệng cười.

Hắn lại nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định bốn phía không có người, nhặt cây lau nhà sau cửa, đi tới trước nhà vệ sinh đó.

...... Kỳ thật, trong nháy mắt, ban đầu, Vương Vinh Phát muốn trực tiếp kéo Lý Tú ra khỏi nhà vệ sinh, dùng nắm đấm cho đối phương một trận.

Thế nhưng lời cảnh cáo của Phương Càn An đối với hắn ta lúc trước vẫn còn ở bên tai, cho dù trên miệng mắng đến hung dữ, Vương Vinh Phát chung quy vẫn không có lá gan kia, trực tiếp đối nghịch với Phương Càn An.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn ta có ý định bỏ qua cho Lý Tú.

Bởi vì vừa rồi, cậu ta phát hiện trên người Lý Tú không có gì, túi xách cùng áo khoác đều không có.

Hơn nữa lúc hắn ta đi đường hai tay liền rũ xuống như vậy, trên tay cũng trống rỗng.

Tên này, không có điện thoại di động.

“...À, ai bảo mày không mang theo điện thoại? Nếu không, mày có thể gọi người hay cùng mày tác chiến đến cứu mày rồi.”

Vương Vinh Phát cười hì hì hướng về phía gian phòng vệ sinh nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đặt cây chổi xuyên qua tay nắm cửa, trực tiếp ở ngoài khóa chặt cửa.

Cứ như vậy, Lý Tú bị hắn chặn trong phòng vệ sinh, cửa không đẩy ra được, hơn nữa chân không tốt, cho dù muốn từ trên cao bò ra cũng hoàn toàn không được. Trừ phi thật sự có người nghe thấy cậu kêu cứu, giúp cậu tháo cây gậy ra, Lý Tú mới có thể thoát thân.

Chỉ tiếc, Lý Tú vừa chạy đến tầng ba.

Mà ở tầng này căn bản là không có người dùng, cũng căn bản sẽ không có người đến.

"Phanh——"

Cửa ngăn bị người từ bên trong nhẹ nhàng va chạm một chút.

Vương Vinh Phát vỗ tay, lui về phía sau một bước.

"Mày cứ ở đây đi."

Hắn độc ác nói với Lý Tú.

"Chờ một hai ngày, tâm tình của tao tốt rồi sẽ thả mày ra."

Lý Tú trong gian phòng vẫn không lên tiếng.

Thay vào đó, là một tiếng va chạm ở cửa ngăn.

"Phanh——"

"Chậc, còn làm bộ làm tịch."

Không thể không nói, nhìn cậu bị mình nhốt ở trong chỉ có thể phanh phanh đập cửa, quả thật rất hả giận.

Sau khi hạ hỏa, Vương Vinh Phát ít nhiều cũng bình tĩnh một chút.

Đương nhiên, Lý Tú sau khi ra ngoài nhất định sẽ cáo trạng, bất quá mình không lưu lại vết thương ngoài da trên người cậu. Ừm, cùng lắm thì đến lúc đó tìm vài người làm chứng giả nói mình cái gì cũng không làm... Không bằng chứng, Phương Càn An chẳng lẽ còn có thể ở trước mặt nhiều người như vậy, vì một người tàn tật mà làm khó mình?

Mang theo một chút thấp thỏm, Vương Vinh Phát nuốt nước miếng, ở trong lòng tính toán.

Hắn ta quay lại và đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh.

Sau đó, từ khóe mắt của Vương Vinh Phát, hắn ta liếc nhìn chiếc gương trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Gương chiếm gần một bức tường nhìn thẳng vào ngăn nhà vệ sinh.

Cảnh tượng phản chiếu, khiến động tác của Vương Vinh Phát đóng băng tại chỗ.

"Phanh——"

"Phanh——"

"Phanh——"

Cửa ngăn thường xuyên vang lên.

Hơi thở của Vương Vinh Phát dần dần trở nên nặng nề, hắn ta giống như một người máy đã lâu không bôi dầu, vô cùng gian nan quay đầu, nhìn về phía trên khoảng cách ở góc cao nhất.

Lúc tiến vào gian phòng này, hắn ta chỉ lo tìm kiếm bóng người trong nhà vệ sinh, tự nhiên cũng không có tâm tư nhìn lên trần nhà phía trên gian phòng.

Nhưng bây giờ, hắn ta rốt cuộc cũng đem ánh mắt hướng về vị trí kia.

Phía trên gian phòng nhà vệ sinh cuối cùng treo một bóng người mảnh khảnh.

Một sợi dây điện phế thải không được giấu trong quá trình cải tạo được treo trên trần nhà, và nó được quấn thành một chiếc vòng treo thô kệch, một khuôn mặt sưng tấy và xanh xao bị buộc vào chiếc vòng treo, khuôn mặt rũ xuống và cằm gần như chạm đến ngực.

Một đầu lưỡi thật dài thè ra, chặn cái miệng đang mở to. Một khuôn mặt rất đẹp trai từng được học sinh yêu thích, giờ trông méo mó và gớm ghiếc một cách dị thường.

Có lẽ... chỉ có lẽ, người đàn ông đã phải vật lộn rất nhiều khi chiếc vòng đó siết chặt, nên cổ anh ta giờ mới dài ra, gầy đi như vậy.

Nhưng trong phòng tắm không có gió, người đã chết bị kéo dài thành một dải dài đang lắc lư thường xuyên

Do đó, những ngón chân của anh ta thường xuyên đập vào cửa lớn của nhà vệ sinh hết cái này đến cái khác.

......

"Phanh——"

"Phanh——"

"Phanh——"

Chương kế tiếp