Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 19 - PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (18)

Ngay sau khi đến trường, Lý Tú nhận ra bầu không khí của lớp học ngày hôm nay có một chút không đúng lắm.

Quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng xì xào bàn tán, tiếng lật sách tự học cũng như tiếng nhấn nút giảm thanh cũng nghe thấy được.

Cậu nhíu mày, vừa mới vào phòng học, liền nhìn thấy cái bàn bên cạnh chỗ ngồi của mình xuất hiện một người.

Bóng dáng Phương Càn An thật sự có độ nhận dạng rất cao, cho dù lúc này nam sinh đang vùi mặt vào trong khuỷu tay, đầu cũng không ngẩng lên, Lý Tú vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra gã.

Đúng là, cũng chỉ có vị thái tử gia này, mới không biết kiêng nể bất cứ ai, và cũng không hề có áp lực tâm lý ở buổi sáng tự học, mà nằm ngủ bù ngay trong lớp học.

Đại khái cũng chính vì nguyên nhân này, mà những người khác trong lớp sợ hãi không dám làm ầm ĩ lên, cho nên mới yên tĩnh đến mức triệt để như vậy?

Lý Tú tùy ý nhìn lướt qua phòng học, phát hiện sắc mặt mọi người đều có chút kỳ quái, mỗi người đều ngơ ngác trừng mắt nhìn sách giáo khoa trong tay mình không dám lên tiếng.

“......”

Cậu mím môi sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua đỉnh đầu Phương Càn An.

Tại sao gã này vẫn còn ở đây?

Lý Tú không kiềm chế được cơn oán giận trong lòng mà thốt ra thành tiếng.

Vừa nghĩ đến Phương Càn An hôm qua quấy rầy mình, hôm nay gã đến lớp học bằng cách nào, tâm tình thiếu niên rơi vào trong trầm mặc.

Phương Càn An đêm qua cố ý gọi cho cậu qua số điện thoại, khiến Lý Tú cả đêm không ngủ ngon. Lúc này đầu của cậu nặng như muốn đổ chì, hoàn toàn không có tinh lực nào hết. Kết quả là, cho dù cậu nhìn Phương Càn An không vừa mắt, Lý Tú cũng chỉ có thể rũ mắt xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lướt qua khoảng trống hẹp giữa Phương Càn An và chỗ ngồi của mình, tới được vị trí của bản thân mà ngồi xuống.

Nhìn Phương Càn An bên kia không có chút động tĩnh gì, vẫn là bộ dáng ngủ sâu đó.

Lý Tú liếc mắt nhìn về phía gã một cái, thấy gã chưa tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, ít nhất bây giờ cậu không cần phải đối phó với vị đại thiếu gia này nữa.

Lý Tú từ trong túi xách tìm ra bài thi ngày hôm qua còn hai trang vẫn chưa hoàn thành, sau khi làm xong bài thi, cậu liền phát hiện bản thân có chút không tập trung được.

Học sinh lớp A1... Hôm nay có vẻ như thực sự là quá yên tĩnh. Ý niệm này giống như mây đen trên bầu trời lúc này, âm u chợt thoáng qua trong suy nghĩ của cậu.

Phương Càn An thật sự kinh khủng như vậy sao? Có thể dọa bọn họ thành ra bộ dáng như thế này, ngay cả tin tức đêm qua mạnh mẽ như vậy cũng không làm cho bọn họ bàn tán xôn xao một chút nào sao? Lý Tú vừa nghĩ, vừa theo thói quen nhìn thoáng qua chương trình giảng dạy ở góc bảng đen.

Trên đó viết là:

Tiết đầu tiên: Tiếng Anh

Tiết thứ hai: Tiếng Anh

Tiết thứ ba: Tiếng Anh

Tiết thứ tư: Tiếng Anh

......

Đồng tử Lý Tú co rụt lại, ngây người tại chỗ ngồi một lát.

Cậu nhớ rất rõ rằng khóa học ngày hôm nay không chỉ có tiếng Anh. Huống chi, ngày hôm qua không phải Âu Dương phụ trách tiếng Anh đã mất tích, thậm chí có thể treo cổ tự tử sao?

Là trường học đã tìm thấy giáo viên thay thế được rồi sao?

Tuy nhiên, ngay cả khi có một giáo viên thay thế, tại sao ngày hôm nay chỉ học tiếng Anh cả ngày?

khoảng trống hẹp giữa Phương Càn An và chỗ ngồi của mình, tới được vị trí của bản thân.

Ngay khi Lý Tú liều mạng suy nghĩ, tiếng chuông lớp bỗng nhiên vang lên.

Lớp học đang trong trạng thái yên tĩnh, đã bị tiếng chuông có vẻ đặc biệt chói tai phá hỏng sự im lặng vốn đang diễn ra lúc này. Ngay sau đó, có một bóng dáng mảnh khảnh trực tiếp giẫm lên tiếng chuông, từ ngoài phòng học đúng lúc bước vào.

Chính là Âu Dương.

Trong điện thoại tối hôm qua, Âu Dương tự bảo mình dâm ô trẻ vị thành niên, cuối cùng sợ tội mà tự sát.

Nhưng hiện tại nam nhân vẫn là bộ dáng quen thuộc, ngũ quan đoan chính, nói năng hài hước và dí dỏm.

Ngoại trừ sắc mặt hắn ta hôm nay có chút quá mức trắng bệch ra, Âu Dương nhìn qua không có gì khác với ngày thường.

"Ai ya, hôm nay tất cả đều là tiếng Anh à, như vậy xem ra nhiệm vụ của các bạn học rất nặng..."

Âu Dương cười tủm tỉm nói.

Khi nói chuyện có chút mơ hồ.

Môi hắn ta có chút tím tái, Lý Tú cũng không biết mình nhìn lầm, nhanh chóng liếc thấy kẽ răng Âu Dương tất cả đều là vết máu bầm đen.

Lý Tú nuốt nước miếng.

Cậu nhịn không được lại nhìn xung quanh mình, phát hiện các bạn cùng lớp của mình nhìn qua đều rất bình tĩnh.

Bọn họ chăm chú nhìn nam giáo viên anh tuấn, hài hước trên bục giảng, không có một chút gì là bất thường. Nếu phải nói, thực sự cái gì cũng không đúng, đó chính là bọn họ hôm nay trông giống như lớp học rồi, nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...

Lý Tú choáng váng đầu óc.

Do dự một hồi, cậu nhận ra rằng mình có thể đã bị Phương Càn An lừa.

Một cuộc gọi mơ hồ ngày hôm qua hoàn toàn là tin giả đúng không?

Đây là trò đùa ngu ngốc nhàm chán gì vậy?

Không, không đúng, chỉ sợ cũng chỉ có loại ngu xuẩn như mình mới có thể tin tưởng lời nói ra từ miệng của kẻ bắt nạt chứ?

Ánh mắt Lý Tú bén nhọn nhìn về phía Phương Càn An bên cạnh, người sau vẫn nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, chưa từng có chút động tĩnh gì.

Gã ngủ rất sâu.

Ngay khi Lý Tú vì Phương Càn An mà phân tâm, trên bục giảng, thầy giáo tiếng Anh sắc mặt trắng bệch đã nhếch miệng, trước sau như một bắt đầu giảng bài.

"...Chà, hôm nay chúng ta hãy nói về câu hỏi thứ ba trên tờ báo ngày hôm qua."

Nghe đến đây, Lý Tú sửng sốt.

Nói như vậy, bài giảng hẳn là sẽ bắt đầu từ đề cơ bản, nhưng Âu Dương hôm nay vì sao bỗng nhiên bắt đầu nói về vấn đề đọc sách. Dựa theo yêu cầu của Âu Dương, Lý Tú nhìn về phía quyển sách trong tay.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tiêu đề đọc thứ ba của tài liệu đọc tiếng Anh là "The death car".

Tài liệu đọc không khó, trong các câu hỏi tiếng Anh, cốt truyện mang hơi hướng kinh dị phổ biến thậm chí có thể gọi là khá thú vị. Câu chuyện này kể về một cặp vợ chồng lái xe ra ngoài vào ban đêm, nhưng xe bị hỏng trong trận mưa lớn, người chồng bỏ xe để cầu cứu, người vợ vẫn ngồi đợi trong xe nhưng người chồng không về. Cô đợi mãi cho đến khi tiếng gõ cửa liên tục phát ra từ phía trên nóc xe.

Người vợ run rẩy trốn trong xe chờ cho đến khi cảnh sát đến, và cuối cùng đã biết được những gì đã xảy ra đêm qua trên nóc xe của cô.

Quỷ đã treo cổ chồng cô trên cành cây phía trên xe.

Mũi chân nạn nhân không ngừng, không ngừng đập vào nóc xe...

......

Mặc dù cảm thấy trình tự giảng bài của Âu Dương không đúng, nhưng thói quen nhiều năm qua vẫn khiến Lý Tú theo bản năng cầm bút chuẩn bị ghi chép.

“…Bị treo cổ thực sự rất đau đớn.”

Tuy nhiên, những gì rót vào tai cậu lại không phải là một vấn đề về tiếng Anh.

"Thật sự rất đau, dây điện rất nhỏ, vẫn đang dán chặt ở cổ họng, quả thực so với dao cắt còn đau hơn nhiều. Bất luận dùng tay như thế nào, cũng căn bản không dùng được lực như vậy..."

Cây bút trong tay Lý Tú dừng lại.

Cậu vẫn duy trì tư thế lắng nghe nghiêm túc như cũ, nhưng ngón tay lại không tự chủ được mà bắt đầu hơi run rẩy.

Trên lớp học, tiếng Âu Dương càng ngày càng không rõ ràng, phảng phất biết được giọng của hắn ta bị thương tổn nghiêm trọng gì đó, hoặc là trong miệng hắn ta đang ngậm gì đó.

"Ù ù..."

Hơi thở của Âu Dương cũng trở nên nghiêm trọng đến kỳ lạ.

“Cơ thể cũng sẽ trở nên nặng đi, một mực kéo cổ xuống. Sau khi nghe được tiếng rắc rắc kỳ quái, cậu biết ngay thì ra âm thanh đó là tiếng của chiếc cổ bị gãy..."

Theo tiếng kể chuyện càng lúc càng quỷ dị, bàn tay của Lý Tú tràn đầy mồ hôi lạnh trở nên đặc biệt trơn trượt, trong lúc run rẩy, không cẩn thận, bút liền rơi xuống đất.

Âu Dương thì thầm đột nhiên dừng lại.

Tiếng bút trung tính rơi trên mặt đất trở nên vô cùng rõ ràng.

Mà trong miệng Lý Tú khô ráo.

"Lý Tú, bút của cậu bị rớt."

Dường như có bạn học ở bên cạnh nhắc nhở cậu một câu.

"À."

Lý Tú cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Âu Dương. Cậu cúi xuống với sự nơm nớp lo sợ và chuẩn bị nhặt bút từ mặt đất.

......

Trong nháy mắt nhặt được bút chuẩn bị đứng dậy, Lý Tú nhìn lướt qua xung quanh.

Mà cũng chính là cái liếc mắt này, làm cho mồ hôi lạnh của Lý Tú trong nháy mắt thấm ướt sống lưng.

Cậu nhìn thấy đôi chân của "các bạn cùng lớp".

Bàn chân của họ bị đảo ngược

Rõ ràng mỗi người đều ngồi ngay ngắn trên ghế đối mặt với bảng đen.

Thế nhưng, ở dưới ghế, Lý Tú lại thấy rất rõ ràng, mũi chân bọn họ lại đồng loạt nhắm ngay phía sau phòng học.

[A Tú à... Lại lén ở chỗ này xem cái gì thất lí bát lí]

[Bà ngoại, hu hu hu... Con sợ quá...Quỷ, gót chân của quỷ đang nhấc lên... hu hu... Dì đó, dì đó, cô ta cũng nhón chân...]

[Con ngốc, trên TV những thứ này đều nói bậy. Ngoại nói cho con biết, quỷ chân chính nha...】

......

[ Bàn chân của chúng mọc ngược]

Không hiểu sao, một đoạn đối thoại mơ hồ không rõ bỗng nhiên từ trong biển ký ức hỗn độn xa xôi đột nhiên lóe lên.

"Phanh——"

Lý Tú đứng lên mạnh mẽ, thân thể nặng nề đụng vào bàn, phát ra một tiếng nổ lớn.

Cậu nghiến chặt răng, tim đập hoảng loạn vì sợ.

Đầu óc trống rỗng.

Hết lần này tới lần khác, cậu nghe được bên cạnh truyền đến tiếng run rẩy, nhỏ như tơ.

[Đừng gọi.】

【"Đừng để chúng phát hiện..."]

Lý Tú gian nan chuyển động con ngươi một chút, đối diện với một con mắt nam sinh bên cạnh từ khe hở cánh tay lộ ra.

“ Ơ…..Cổ tôi đau quá... ù ù... Đau quá..."

Tiếng giảng dạy của Âu Dương đã hoàn toàn biến thành tiếng hít vào cùng với tiếng kêu rên thống khổ đến cực điểm.

Trong cái lạnh thấu xương, Lý Tú cứng ngắc nhìn người tái nhợt trước kia từng bắt nạt học đường.

[“Phát hiện gì?"】

Lý Tú dùng âm lượng gần như khí âm, vừa phát run vừa hỏi.

["Phát hiện ra rằng cậu đã tìm thấy chúng."”】

【"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? ”】

Phương Càn An lần này cũng không trực tiếp trả lời Lý Tú, mà là đem mặt tiếp tục vùi vào trong cánh tay.

Một bàn tay bỗng nhiên bắt được Lý Tú.

Là Phương Càn An.

Tay gã cũng giống như Lý Tú, lạnh đến mức thành một khối băng.

[Đó là một giấc mơ.]

Gã cẩn thận viết trong lòng bàn tay của Lý Tú.

Phải...

Tất cả những gì cậu trải qua là một cơn ác mộng.

Phương Càn An ở trong đầu liều mạng nói với mình, bởi vì chỉ có như vậy, gã mới không bị dọa sợ đến mức điên.

Gã đã không nhớ rõ mình rốt cuộc đã mơ thấy mấy giấc mơ.

Lúc này đây, gã thậm chí còn cho rằng mình thật sự tỉnh, dù sao ngay cả buổi sáng rời giường, dì Tô chuẩn bị bữa sáng cho gã, những chuyện này gã đều đã trải qua. Nhưng khi ngồi trong lớp học, gã đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Hoàn toàn không giống với Lý Tú nghiêm túc học tập, tâm không chút lo lắng, tên bắt nạt học đường nhàn rỗi rất nhanh nhìn thấy cảnh tượng dưới ghế.

Tất cả mọi người trong lớp học đều có khuôn mặt tương tự.

Họ...

Căn bản không phải là con người.

【Đúng vậy, đây chỉ là giấc mơ đây chỉ là giấc mơ đây chỉ là giấc mơ ——】

[Chỉ cần thức đến khi giấc mơ tỉnh lại là được. 】

[Miễn là không bị phát hiện.]

......

Trong bóng tối từ cánh tay che khuất mà thành, Phương Càn An một mực không ngừng dùng miệng lẩm bẩm không thành tiếng.

Mà bên cạnh đại thiếu gia sắp suy sụp tinh thần, Lý Tú cũng đang không khống chế được mà run rẩy.

Bởi vì cậu vừa rồi run sợ dùng ánh mắt nhìn thoáng qua bục giảng, bóng dáng của Âu Dương không biết từ lúc nào đã biến mất.

Chỉ để lại trong lớp học sắc mặt đờ đẫn, bầu không khí chết chóc nặng nề , "học sinh" ngơ ngác ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Tốt, ít nhất là...

Ít nhất Âu Dương đã không thấy đâu.

Nếu đó là một cơn ác mộng, cửa ải khủng khiếp nhất đã trôi qua.

Lý Tú cố gắng muốn duy trì bình tĩnh, hết lần này tới lần khác, khóe mắt cậu bỗng nhiên hiện lên một bóng ma.

Động tác của thiếu niên nhất thời cứng ngắc.

Thật lâu sau, Lý Tú dồn dập thở dốc, liếc mắt nhìn bên cạnh.

Cậu thấy một đôi chân.

Thi thể đã chết rất lâu, mũi chân đã là một loại màu đỏ tương sắp thối rữa. Một số chất thải có màu đen đã khô từ lâu đã dính vào bắp chân và mắt cá chân.

Những chiếc móng trên đầu ngón chân đã bị rơi ra do giằng co dữ dội, và bây giờ, đôi chân đó đang treo trước bàn học của Phương Càn An.

Lủng lẳng.

Lủng lẳng.

......

Nước mắt của Lý Tú theo phản xạ có điều kiện tự động chảy ra.

Cậu ngơ ngác nhìn bài thi trên mặt bàn của mình, ánh mắt dừng lại ở ngay câu cuối cùng của tài liệu.

【...... Mũi chân của anh ấy gõ nhẹ vào nóc xe hơi —phịch, phịch, phịch]

[ Mũi chân của anh ấy gõ nhẹ nhàng vào nóc xe hơi - phịch, phịch, phịch. 】

 *

Phương Càn An hiển nhiên cũng cảm giác được hai chân kia tồn tại.

Vai gã run rẩy dữ dội.

Môi Lý Tú run rẩy liên tục, phát ra một âm thanh mang theo nức nở.

【"Phương Càn An... Đừng ngẩng đầu lên.”】

Cậu nói.

Chương kế tiếp