Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 18 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (17)

Phương gia 7 giờ tối.

Phương gia tọa lạc ở tòa nhà Landmark cao cấp nhất thành phố A, cả tòa nhà chỉ có một căn hộ hai tầng lớn.

Phương Càn An theo người cha vẻ mặt lúc nào cũng xám xịt của gã trở về từ thành phố Bắc Kinh, từ bỏ những khu biệt thự khác và trực tiếp sống ở đây.

Theo gã thấy, nơi này cũng không có gì đáng chê, tốt xấu gì tòa nhà cũng là của nhà thiết kế nổi tiếng, nhà cửa trang trí rất tốt, có điều diện tích lớn màu xám đen trắng nhìn không giống nơi người sống, không có hơi người.

Mấy ngày nay, ngôi nhà này, hiếm khi có mùi thức ăn.

"Càn An, làm sao vậy con, cô thấy con không động đũa, là do món ăn hôm nay không hợp với khẩu vị sao?"

Trên bàn ăn vang lên giọng của người phụ nữ hơi nịnh nọt.

Phương Càn An đang nhìn điện thoại di động liền ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn thoáng qua người phụ nữ trẻ tuổi trên bàn ăn.

Ngay cả những đường nét trên khuôn mặt đầy dấu vết giả tạo cũng không che giấu được lượng collagen dồi dào trên khuôn mặt người phụ nữ, Phương Càn An nhìn cô có chút quen mắt, sau đó lơ đãng tra cứu trên mạng. Quả nhiên, cô ta là một ngôi sao nhỏ, và nhìn vào bách khoa toàn thư, cô ta... lớn hơn gã không ít tuổi.

Nhưng một người phụ nữ như vậy lại trở thành bạn gái của cha gã.

Ánh mắt Phương Càn An chuyển đến người đàn ông cao lớn ở đầu kia bàn ăn, rất khó che giấu sự mỉa mai trong mắt.

Nhưng đại khái gã cũng hiểu được sự lựa chọn của phụ nữ—— Tuy trong mắt Phương Càn An, người đàn ông kia chính là một tên lão đầu chết tiệt, nhưng xét về diện mạo thì đối phương lại chiếm ưu thế hơn so với các doanh nhân cùng tuổi giàu có. Hơn nữa Phương gia còn là đại biểu cho tài phú vừa có quyền vừa có thế, cũng không có gì kỳ lạ khi nhiều người như con thiêu thân lao vào lửa bám chặt lấy người đàn ông không buông.

Về phần người phụ nữ xuất hiện trên bàn ăn, cô ta không còn giống như những người phụ nữ trang điểm đậm trước đây, quyến rũ mê hồn, nhìn cô ta vẫn là một người vợ đảm, người mẹ đảm đang...

À, ông già cũng đã đến tuổi ăn không tiêu rồi, chắc đang nghĩ đến chuyện dưỡng già.

Khó trách lại còn mang người này về nhà.

Phương Càn An không nhìn thấy gì, cũng không lên tiếng.

Người phụ nữ quan sát thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng trên bàn ăn, đôi mắt hiện lên một tia căng thẳng. Cô ta rõ ràng hơn bất cứ ai, bữa tối hôm nay đối với mình mà nói rốt cuộc quan trọng như thế nào, lúc này cô ta nhịn không được lại đẩy Phương Càn An.

"Càn An hiện tại vẫn là học sinh mà, dùng não tương đối nhiều, đây đây, ăn chút hải sâm đi con, cái này rất tốt với cơ thể lắm..."

Giọng điệu của người phụ nữ vô cùng từ ái và ôn hòa, giống như cô ta thật sự xem Phương Càn An là con của mình mà đối xử.

Nửa năm ở nhà thiếu niên, người phụ nữ hết lần này đến lần khác dùng giọng điệu “ôn hòa” rót vào tai của Phương Càn An, điều này trực tiếp gây ra tác dụng ngược.

Phương Càn An chỉ cảm thấy trong miệng xuất hiện một mùi tanh, cả người đều bị quấy rầy.

"Đừng đem thứ này đặt trước mặt tôi, ghê tởm."

Gã rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu cực kỳ không khách khí.

Khuôn mặt của người phụ nữ trắng bệch trong nháy mắt.

Cha của gã, Phương tiên sinh, chợt ngẩng đầu thoáng qua, sau đó cho Phương Càn An một cái tát cảnh cáo.

“Phương Càn An, gia giáo của con đi đâu hết rồi hả?”

Kết quả, ngay khi người đàn ông dứt lời, Phương Càn An đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xốc cả bàn lên.

Những phiến đá đắt tiền rơi xuống đất phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, đá nhập khẩu từ Ý với giá cực lớn rơi vãi khắp nơi, bộ đồ ăn bằng sứ đắt tiền trực tiếp bị đập thành từng mảnh, trộn lẫn với những nguyên liệu cao cấp đắt tiền không kém, tất cả biến thành một đống hỗn độn trên mặt đất.

Canh, súp, nước.

Người phụ nữ sợ hãi, la hét lên rồi liền chạy trốn đến chỗ chủ nhân của những món đồ này.

Bảo mẫu và nhân viên bảo vệ vốn đang nghỉ ngơi trong phòng cũng nhanh chóng chạy ra vây quanh, sau đó nhìn cảnh tượng hỗn loạn này hai mắt nhìn nhau.

Mà Phương Càn An sau khi làm xong tất cả liền đứng lên, một cước đá ngã ghế, tiếp theo hai tay gã đút túi nhìn về phía cha mình.

"Gia giáo của tôi đi đâu thì tốt đếch biết, tôi chỉ biết, ừm, người gia giáo, sẽ không làm chuyện như vậy khi vợ mình còn chưa chết đã đem tiểu tam về nhà?" Gã nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía người đàn ông, "... Đúng rồi, hình như ông và mẹ tôi cũng chưa ly hôn. Ông hỏi gia giáo của tôi đi đâu, tôi còn muốn hỏi ông, Phương Thành Khoa, đạo đức liêm sỉ của ông đi đâu? ”

Sau khi nói xong với một nụ cười chế nhạo. Ngay sau đó, liền thấy cha mình đứng lên.

Người đàn ông khỏe mạnh với thân hình cường tráng. Mà chiều cao kinh người của Phương Càn An chính là kế thừa từ Phương Thành Khoa.

"Thằng súc sinh... Lại ngứa da nữa à. ”

Sắc mặt Phương Thành Khoa rất khó coi.

“À, người sinh người, súc sinh súc, tôi là thằng súc sinh thì ông không phải là lão súc sinh à ——"

"Ba" một tiếng, tiếng của Phương Càn An bị tiếng vỗ tay của người đàn ông kia trực tiếp cắt đứt.

"Mày cứ phát điên đi, giống hệt người mẹ điên khùng kia."

Hiển nhiên, hành vi của Phương Càn An trực tiếp khiến Phương Thành Khoa mất mặt trước người tình nhỏ, người đàn ông tức giận không ít .

Theo lệnh của ông chủ, Phương Càn An trực tiếp bị người đè trên mặt đất. Đó là nhân viên an ninh mà Phương Thành Khoa đã bỏ ra không ít tiền thuê về. Ngay cả Phương Càn An đánh nhau ở trường học đã được coi là vô địch, nhưng đối mặt với các chuyên gia được huấn luyện bài bản, cuối cùng gã vẫn bại trận.

Khớp gối và khuỷu tay đều là một trận đau đớn, Phương Càn An bị người ấn đầu nửa quỳ trên mặt đất.

Một nhân viên gia đình nhát gan run rẩy đến, đưa cho Phương Thành Khoa một chiếc thắt lưng.

Thắt lưng không nhẹ rất nặng.

Người đàn ông cao lớn quấn thắt lưng lên cổ tay mình một vòng, sau đó nắm một phần còn lại trong lòng bàn tay mình, đầu kia của thắt lưng từ trong tay ông buông xuống, giống như một con mãng xà màu đen hơi lắc lư.

“Lão già chết tiệt, có bản lĩnh liền buông tôi ra, cùng một đấu một.”

Phương Càn An nhìn chằm chằm cha mình, thầm gào thét.

Nhưng giọng nói lại nghẹn trong cổ họng, gã phát hiện ra mình không nói được lời nào.

Kỳ thật hai người phía sau gã cũng không dủng nhiều sức lắm, dù sao, vị trí hiện tại của Phương Càn An cũng là người thừa kế duy nhất của Phương gia, ai cũng không dám hạ độc thủ thật sự.

Nếu như liều mạng giãy dụa, Phương Càn An biết mình vẫn còn có cơ hội thoát khỏi vòng khống chế.

Nhưng trên thực tế, dưới sự khống chế của hai nhân viên an ninh, gã chỉ có thể quỳ xuống không nhúc nhích, trong nháy mắt Phương Thành Khoa lấy thắt lưng ra, gã giống như là trúng phải lời nguyền không thể động đậy được.

Mà Phương Thành Khoa cũng không bỏ qua nỗi sợ hãi thoáng qua trên mặt Phương Càn An, người đàn ông trong nháy mắt cảm thấy an tâm.

Ông giơ cao cánh tay, đem thắt lưng mạnh mẽ hướng trên người Phương Càn An.

Mang theo tiếng gió thổi, thắt lưng nặng nề quất lên người Phương Càn An.

Điều đầu tiên xuất hiện không phải là cảm giác đau đớn do bị đánh mạnh, mà là cảm giác bỏng rát dữ dội cùng cơn đau bắt đầu đốt cháy các dây thần kinh như một ngọn lửa.

Phương Càn An có thể cảm nhận được cánh tay và lưng của mình dần trở nặng nề hơn—— Phương Thành Khoa đánh người rất có kinh nghiệm, chưa bao giờ để lại dấu vết ở nơi dễ thấy.

“Phách——"

"Giống như các sư phụ đã nói, đáng lẽ tao nên cho mày chết trong bệnh viện. Một tên ác quỷ đoản mệnh trời sinh, tao nghĩ mọi biện pháp nuôi mày khôn lớn, quả nhiên chính là nuôi một tang môn tinh, lớn như vậy một chút chuyện tốt cũng không thấy, tất cả đều làm xấu vận thế của cha mày ..."

“Phách”

......

Trong phòng ăn trang trí xa hoa lộng lẫy, tiếng đánh đập nặng nề kéo dài suốt nửa giờ.

Mắt thấy đầu Phương Càn An đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt gã trở nên trắng bệch, nhưng vẫn không kêu lấy một tiếng, sắc mặt Phương Thành Khoa biến đổi khó lường, cuối cùng đành thở hồng hộc buông thắt lưng trong tay xuống.

"Một ngày nào đó mày cũng sẽ ở cùng một chỗ với mẹ mày. Thằng điên..."

Phương Thành Khoa nhìn con trai trên mặt đất, đó là một khuôn mặt giống hệt khuôn mặt của ông, nhưng ông dường như có thể nhìn thấy người phụ nữ kia, người đang nghiêm khắc nói là "vợ" của ông.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Gầy gò giống hệt một bộ xương, quả thực chẳng khác gì quái vật, người phụ nữ ấy chính là như vậy, ngã xuống mặt đất với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt không biết đang nhìn thứ gì.

[ "Phương Thành Khoa, nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta”】

["Tôi biết... nó chắc chắn sẽ quay lại để tìm chúng ta... vù vù vù..."】

【"Là lỗi của chúng ta, Thành Khoa, chúng ta thật sự làm sairồi, sao chúng ta có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy, còn có Tuyết Lâm, chúng ta cũng có lỗi với cô ấy..."】

【"Nhưng tôi có thể làm gì, vù vù... Tuyết Lâm xin lỗi, thật sự xin lỗi... Nhưng Tiểu An à, Tiểu An là con của tôi, tôi không có cách nào...".]

[Thành Khoa, tôi biết, ông cảm thấy tôi điên rồi, nhưng tôi thì không... Hì hì... Tôi tỉnh táo hơn so với bất cứ ai, nhìn kìa, Tuyết Lâm mang theo đứa nhỏ kia, vẫn nhìn chúng ta... ông có thấy không? Cô ấy nói rằng sẽ cho chúng ta sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục...".

【"Trốn không thoát, Thành Khoa”】

["Không ai có thể trốn thoát.”】

......

Bên tai phảng phất lại vang lên tiếng liên tục lải nhải của người vợ trước khi tinh thần suy sụp.

Phương Thành Khoa cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, nhưng rất nhanh, ông ấy lại vì sự hèn nhát bất chợt của mình mà càng trở nên tức giận.

Ông một cước đá Phương Càn An, người đã sớm kiệt sức nằm dưới nền đất, lúc này ông mới quay đầu, nhìn cô tình nhân bé nhỏ của mình.

"Tiểu Mỹ, em thay quần áo trước đi, chúng ta ra ngoài ăn."

Người phụ nữ trải qua sự khiếp sợ vừa rồi, sắc mặt cô ta tái nhợt ngay cả lời nói cũng sắp nói không ra.

"Nhưng, nhưng..."

Cô ta nhìn Phương Càn An, giọng điệu sợ hãi.

"Nghe lời."

Phương Thành Khoa trầm mặt, người phụ nữ trong nháy mắt liền im lặng, sau đó dựa sát vào bên cạnh ông, theo ông rời khỏi nhà.

Nhìn thang máy của người đàn ông đi xuống, số tầng hiện lên là một, lúc này bảo mẫu chăm sóc Phương Càn An mới lo sợ chạy tới bên cạnh gã.

"Tiểu thiếu gia, trời ạ, con thấy thế nào? Tôi nói này, sao con lại như vậy chứ biết tính tình ông Phương không tốt, con đừng chống đối với ông chủ làm gì. con xem vết thương của con này, haizz, con chờ dì đi lấy thuốc cho con…”

Bảo mẫu Tô mặt mày ủ rũ nhìn nam sinh từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, thần sắc sầu khổ lải nhải nói.

"Không cần."

Tuy thân thể gã đau như lửa đốt, nhưng Phương Càn An vẫn nhịn không nghiến răng nghiến lợi, giả vờ bình tĩnh nói.

"Lát nữa con về phòng tự bôi là được rồi, lần trước thuốc còn chưa dùng hết."

Vừa nói, Phương Càn An đã một bên xoay người, đi về phía phòng mình trên lầu hai.

Dì Tô vẻ mặt khó xử, đi theo sau gã hai bước.

Nhưng Phương Càn An cũng không quay đầu lại, gã cố gắng chống đỡ thân thể đi nhanh vào phòng, nặng nề ngã vào cửa.

"Mẹ kiếp, đau chết đi được.."

Vừa đóng cửa, Phương Càn An rốt cuộc không khống chế được biểu tình trên mặt, thần sắc méo mó kêu đau một tiếng, gã ngồi trên mặt đất.

Sau khi Phương Càn An ngửi điều hòa một lúc, gã mới hồi phục được một chút sức lực, khom người đi vào phòng tắm gắn liền với căn phòng, cẩn thận cởi quần áo trước gương.

Là một thiếu niên trẻ, thể hình cơ thể của gã không tồi, khung xương nở nang, đường nét cơ bắp rất rõ .

Tuy nhiên, chính cơ thể được cho là đẹp mắt này, lại chứa đầy những vết bầm tím và sẹo có độ sâu và màu sắc khác nhau. Một số đã bắt đầu chuyển sang màu vàng và sắp phai màu, trong khi một số khác vẫn có màu tím đậm đến kinh ngạc. Còn những vết bầm tím vừa rồi trên gã, chúng nối tiếp nhau vẫn còn đỏ tươi.

Phương Càn An không quá để ý đến vết bầm tím bám trên người mình, gã hơi nghiêng người, nương theo gương cẩn thận quan sát sườn hông của mình một phen, xác định vết sẹo phẫu thuật chừng ba mươi cm trên thắt lưng không có bất kỳ dấu vết bị đánh nào lưu lại, lúc này thần sắc căng thẳng của gã mới trở lại bình thường.

"Lão già súc sinh ——"

Phương Càn An sắc mặt méo mó mắng một câu.

"Đá chỗ nào không đá, dám đá eo của lão tử."

Trước khi đi, một cước kia của Phương Thành Khoa quá đột ngột, Phương Càn An cũng không để ý bảo vệ chỗ kia, cả người thiếu chút nữa bị dọa chết.

Rất may, Phương Thành Khoa không đá được vào vị trí này.

Ngay khi tinh thần được thư giãn, cơn đau dữ dội trở nên khó chịu hơn.

Phương Càn An đang cố gắng chịu đựng, cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của dì Tô.

"Càn An à, buổi tối hôm nay con chưa bỏ gì vào bụng, dì có làm chút đồ ăn khuya cho con này, nếu con đói bụng thì ăn một ít đi."

Biết rõ tính cách của Phương Càn An, sau khi đặt mâm cơm ở cửa xuống, dì Tô liền rời đi.

Mà Phương Càn An sau khi xác định ngoài cửa không có động tĩnh gì khác, gã vội vàng mở cửa, đem khay đựng thức ăn kéo vào trong phòng.

Gã thật sự sắp đói chết rồi——

cho dù trưa hôm nay gã có đi theo đám người hầu cạnh của gã đến căn tin trường học ăn cơm, nhưng cũng không biết như thế nào, đầu bếp chính được xưng là mời từ khách sạn năm sao kia về, hôm nay lại phát điên.

Làm một cái gì đó rất khó ăn.

Hơn nữa buổi sáng còn bị dọa cho sợ tột độ, sau khi Phương Càn An nếm thử một đũa liền bỏ ăn, cứ như vậy mà đói đến bây giờ, dạ dày gã sắp xoắn lại với nhau.

Đầu tiên Phương Càn An bưng canh lên, dì Tô là người miền Nam, canh hầm là gã uống từ nhỏ đến lớn, đặc biệt rất ngon.

Thế nhưng, ngay khi canh gà tươi ngon vừa vào miệng, Phương Càn An liền không thể kiểm soát được phát ra âm thanh nôn mửa

Thật kinh tởm.

Mặc dù hương vị vẫn là hương vị của canh gà, nhưng không hiểu sao Phương Càn An lại có thể nếm được một mùi tanh hôi ghê tởm.

Nó giống như những gì gã đã ăn trong căn tin vào buổi trưa hôm nay.

Trong nháy mắt, Phương Càn An liền mất khẩu vị.

Nếu như là bình thường, Phương Càn An nhất định sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nhất định gã sẽ nghĩ biện pháp để lấy một ít đồ ăn, nhưng hiện tại toàn thân gã chỗ nào cũng đau nhức, không có hứng thú lục lọi đồ ăn nữa.

Thôi bỏ đi, đi ngủ cho rồi.

Phương Càn An nghĩ, sau đó liền nằm trên giường. Thế nhưng sau khi nằm xuống, trên tấm lưng bầm tím của gã lại đau đớn, gã lăn lộn trên giường một hồi lâu nhưng mãi cũng không thể ngủ được, cuối cùng vì muốn dời đi sự chú ý, gã đành phải lấy điện thoại di động ra xem.

Trên phần mềm liên lạc có 1 group chat chập chờn mấy hôm nay. Ban đầu nó là một nhóm chính thức được thành lập đặc biệt trong mỗi lớp học để thuận tiện cho việc liên lạc. Vào các ngày trong tuần, ngoại trừ giáo viên thường dán thông báo trên đó, không ai sẽ nói chuyện trong đó. Nhưng hôm nay, Phương Càn An chỉ nhìn thoáng qua liền phát hiện ra nhóm zombie này hóa ra lại là những xác chết lừa đảo. Nhấp vào và tìm kiếm, có vô số người đang trò chuyện và lướt nhanh trên màn hình, vô số tin nhắn mới hiện ra trước khi đọc xong một câu.

Chuyện này xảy ra khi nào?

Phương Càn An bình tĩnh lại, nhìn kỹ mới phát hiện, hôm nay trong nhóm náo nhiệt như vậy là bởi vì trong trường xảy ra chuyện.

Nói đúng ra, tin tức được chú ý nhất trong trường học là giáo viên tiếng Anh gặp chuyện không may —— Gã trực tiếp nghe một đoạn thoại được gửi trong nhóm lớp.

Nội dung giọng nói mơ hồ không rõ ràng, hơn nữa lời nói đầu không ai đáp lại, thoạt nghe, hoàn toàn giống như một tên điên lẩm bẩm sau khi tinh thần bị suy sụp.

Trong đoạn ghi âm này, thầy Âu Dương trực tiếp thú nhận mình từ khi còn trẻ đã luôn nghĩ cách dâm ô, dụ dỗ trẻ vị thành niên, nghe qua có chút giống như đang sám hối, bởi vì Âu Dương vẫn không ngừng xin lỗi, không ngừng nói "Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa", nhưng nếu thật sự là lương tâm tự nhiên bộc phát... Tại sao giọng nói của hắn ta lại xen kẽ với rất nhiều tiếng rên rỉ đau đớn và khóc?

Dường như để chứng minh tính xác thực của đoạn ghi âm, Âu Dương còn đăng tải rất nhiều ảnh chụp không thể chấp nhận được trong nhóm.

Không biết là cố ý hay vô ý, mỗi bức ảnh ít nhiều đều có vấn đề ánh sáng và mất nét, khuôn mặt nạn nhân bị che khuất dưới ánh sáng và bóng tối mờ ảo méo mó, trong ảnh chỉ có khuôn mặt tự mãn của Âu Dương. Nó rất rõ ràng trong bức ảnh.

Đáng kinh ngạc nhất là những bức ảnh cuối cùng trong tài liệu.

Dựa vào ngày tháng điện tử do các bức ảnh tạo ra tự động, ngày chụp của những bức ảnh này là ngày hôm nay.

Trong bức ảnh, một người đàn ông hốc hác, dị dạng không còn đẹp trai đang đứng trong khung cảnh tối đen, ánh sáng đều dựa vào đèn flash nên trông hắn rất nhợt nhạt, nhưng xung quanh tối đen đến mức không thể nhận ra người đàn ông này. Khuôn mặt vốn đã hoàn toàn biến dạng vì hoảng sợ, đôi mắt hơi nhô ra, như thể giây tiếp theo liền bị rút ra khỏi hốc mắt.

Hắn ta đang cầm một vòng thòng lọng trong tay, tư thế trong bức ảnh, hắn ta đang chúi đầu vào đó.

Phương Càn Án nhanh tay lướt vào phần mềm xem ảnh trên điện thoại, di động của gã nhanh chóng lướt qua những bức ảnh còn lại, để những bức ảnh này được liên kết với nhau, trông nó giống như một bức ảnh động.

Âu Dương ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn người xem bên ngoài bức ảnh.

Sau đó, hắn ta giống như đá cái gì đó khỏi chân của mình.

Dây thừng co lại.

Hắn ta đang dùng tay đào ổ khóa một cách khó khăn, cổ của hắn ta dường như trở nên rất dài, và khuôn mặt của hắn biến thành một màu tím đậm đến kỳ lạ

Miệng hắn mở rất lớn, ngay cả khóe miệng cũng đã nứt ra chảy máu.

Lưỡi của hắn ta bị vắt ra khỏi miệng, khối thịt đỏ tím trông không giống cơ quan nào đó con người, thay vào đó lại giống như một con quái vật ký sinh bò ra khỏi cổ họng Âu Dương.

Âu Dương há to miệng như vậy, cách màn màn hình điện thoại, phát ra cảm giác thê lương, không tiếng động hò hét.

Và rồi...

"Bịch".

Điện thoại di động từ trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Phương Càn An rơi xuống.

Phương Càn An sửng sốt ước chừng hai ba giây, lúc này gã mới phục hồi tinh thần nhặt điện thoại lên. Nhưng khi gã mở nhóm chát lên, ảnh chụp và giọng nói vừa rồi đều đã bị xóa.

Rõ ràng đây là một biện pháp khắc phục hậu quả mà ban giám hiệu nhà trường đã phát hiện ra. Chỉ tiếc hết thảy đều đã muộn, dường như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy những thứ kia.

Tốc độ quét màn hình trong nhóm còn nhanh hơn trước.

Trong tin nhắn riêng của Phương Càn An cũng có không ít người chọc ghẹo, dường như cũng muốn mượn điểm nóng này để nói chuyện cùng với thái tử gia đẹp trai ở trường.

Nhưng, Phương Càn An một chút hứng thú bát quái với người khác cũng không có, một mặt là do gã có chút bị mấy tấm ảnh cuối cùng của Âu Dương dọa sợ, mặt khác, chính là bởi vì gã bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng nay, lúc ở trong tòa nhà tổng hợp, khi Lý Tú nhìn thấy Âu Dương , cả người cậu khó mà che dấu được sự cứng ngắc cùng kháng cự.

Âu Dương chính là kẻ cặn bã…Tùng động tâm với Lý Tú sao?

Tâm tư Phương Càn An lập tức rối loạn.

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bỗng nhiên nắm chặt, nghẹn đến nỗi ngay cả đau đớn trên người mình cũng sắp quên mất.

Mà chờ Phương Càn An phản ứng lại, gã mới phát hiện điện thoại di động của mình đã ở trong cuộc gọi —— gã gọi điện thoại cho Lý Tú.

"Alo? Là ai..."

Đầu dây bên kia, giọng nói của Lý Tú có chút khàn khàn, mang theo một chút tiếng mũi mơ mơ màng màng khi vừa tỉnh ngủ.

Lỗ tai Phương Càn An dán vào điện thoại di động, bất ngờ không kịp nghe người kia thì thầm, mặt gã bỗng nhiên có chút nóng.

"Là tôi, Phương Càn An."

“...... Phương Càn An? Sao cậu có số của tôi... Cậu đang làm gì vậy?”

Trong micro, thanh âm của Lý Tú lập tức tràn ngập đề phòng.

Phương Càn An ho nhẹ một tiếng, vội vàng đem suy nghĩ loạn thất bát nháo của gã đè ép, gã ho nhẹ một tiếng, đem chuyện Âu Dương chuyển cho Lý Tú.

Tuy gã cùng với loại người như Lý Tú không tính là quá quen thuộc, nhưng Phương Càn An lại có trực giác rất mãnh liệt, dạng người chỉ một lòng một dạ có học tập như cậu khẳng định sẽ không phí công tâm đi chú ý tin tức nhỏ trong nhóm.

Quả nhiên, sau khi nghe được cục diện thẳng thắn của Âu Dương cùng với hành vi kinh hãi trong ảnh, thiếu niên ở đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc thật lâu.

"Này, A Tú, cậu còn nghe không? Cái đó...chỉ là tôi nghĩ rằng cậu cũng nên biết về nó.”

Lý Tú không lên tiếng, Phương Càn An không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương.

"Ừm, vậy tôi đã biết rồi."

Cuối cùng, Lý Tú cũng mở miệng. giọng điệu có chút kì quái, nhưng nghe qua vẫn còn rất bình tĩnh.

"Tên cặn bã kia trước đó, chính là, ý của tôi là, sáng hôm nay tôi nhìn thấy hắn ta còn đi tìm cậu——"

Lời của Phương Càn An căn bản còn chưa nói hết, đã bị Lý Tú đột ngột thẳng thắn cắt đứt.

"Chuyện của thầy Âu Dương sẽ có cảnh sát xử lý. Phương Càn An, bên cậu thật sự rất ồn ào, phiền lần sau trước khi gọi điện thoại, hãy trấn an bạn gái cậu một chút đừng để cô ấy khóc nữa. Hôm nay tôi thực sự mệt mỏi, tôi đi ngủ đây.”

"Chờ đã, cái gì rất ồn ào, tôi chỉ có một mình ở đây - A Tú?!”

Phương Càn An kinh ngạc buông di động xuống nhìn thoáng qua màn hình, phía trên quả nhiên đã cho thấy cuộc gọi đã kết thúc.

"Chết tiệt, cậu muốn làm như vậy sao, bạn học Lý Tú?"

Khuôn mặt của kẻ bắt nạt học đường hơi xấu đi.

Gã nhìn xung quanh, chắc chắn rằng căn phòng của mình rất yên tĩnh.

Dù sao cũng là biệt thự cao cấp, xung quanh không thể tồn tại hàng xóm láng giềng. Trong nhà bình thường người rất ít người qua lại, đa phần nhân viên vệ sinh cùng bảo mẫu đều phải trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc, trên cơ bản sẽ không phát ra thanh âm quá lớn, chứ đừng nói chi là hiện tại Phương Càn An ở lầu hai, bọn họ không có sự cho phép thì căn bản không có cách nào đi lên.

Vì vậy, trước khi cúp máy, Lý Tú nói "rất ồn ào" rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tại sao nói gã trấn an bạn gái tốt đừng để cô ấy khóc?

Lý Tú nghe được... Đó có phải là tiếng khóc không?

Một cơn ớn lạnh trong nháy mắt xuyên qua sống lưng Phương Càn An.

Gã run rẩy một cái, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.

Chỉ thiếu một chút, gã đã muốn gọi lại tìm Lý Tú hỏi rõ ràng, nhưng khi đầu ngón tay đều sắp nhấn nút, Phương Càn An lại thốt ra một câu kinh ba chữ cáu kỉnh, sau đó trực tiếp đem điện thoại di động ném trở lại bên gối đầu, gã nặng nề ngã xuống giường.

"Đừng tưởng rằng tôi thật sự bị cậu dọa sợ, đáng giận, cậu tưởng tôi nhát gan đến vậy sao?"

Phương Càn An lẩm bẩm, quyết định coi câu nói cuối cùng của Lý Tú là trò đùa nhàm chán.

Trải qua những điều này, Phương Càn An ngay cả điện thoại di động cũng không có tâm tư nhìn, chỉ định đi ngủ một giấc.

Sau khi tắt đèn, bóng tối bao phủ toàn bộ căn phòng.

Phương Càn An nhắm hai mắt lại, sau đó...

【"hu hu... hu..."】

Gã phát hiện, chính mình dường như thật... thật sự nghe thấy tiếng khóc.

Dường như không có, tiếng khóc nhỏ như tơ tằm.

Hơn nữa, một khi chú ý tới âm thanh kia, nó dường như trở nên càng thêm rõ ràng.

Đó là tiếng khóc của một người con gái.

Hơi thở của Phương Càn An dừng lại, trước khi đầu óc phản ứng lại, thân thể gã đã tự động kéo chăn, sau đó gã mở mắt, nhìn về phía tiếng khóc truyền đến.

Các ngôi sao trong thành phố mờ nhạt.

Xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, ánh sáng chiếu vào phòng là loại ánh sáng thành phố sau khi ô nhiễm sinh ra ánh sáng đặc biệt đỏ thớt.

Mà tiếp theo một tầng hồng quang này, Phương Càn An rõ ràng nhìn thấy được bóng dáng nhàn nhạt ở góc phòng.

Một người con gái.

Cô ta đang cúi đầu và đứng trong một góc tối. Mái tóc đen dài kéo xuống và che mặt cô ta. Chỉ có tiếng khóc không ngừng từ sợi tóc đen nhánh lộn xộn truyền ra.

Mẹ kiếp...

Phương Càn An thản nhiên nhìn bóng dáng kia.

Sau khi xác định đó thật sự không phải ảo giác, gã dùng ngón tay run rẩy ôm lấy chăn, sau đó nín thở, cẩn thận kéo chăn lên đỉnh đầu.

Gã che đầu mình bằng chăn.

Trong bóng tối, tâm trí của gã trống rỗng.

Nhưng mà, cho dù là chăn tơ tằm cao cấp như vậy, vẫn không cách nào ngăn cản tiếng khóc kéo dài không dứt của người con gái.

"Hu hu..."

" Hu hu hu."

......

Thậm chí, tiếng khóc kia, còn càng ngày càng rõ ràng.

【Chờ một chút——】

[Tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng? 】

Trong nỗi sợ hãi, bộ não của một người trở nên chậm chạp.

Phương Càn An cũng phải qua một hồi lâu mới ý thức được, tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Đó là cái bóng, đang đến gần gã.

Gã cũng không biết có phải mình bởi vì sợ hãi dẫn đến mà dẫn đến tuần hoàn máu của gã không được thông suốt hay không.

Nhưng gã quả thật có thể cảm giác được, thời khắc mà tiếng khóc dần dần vang lên, một cơn ớn lạnh thấu xương cũng dọc theo cột sống của gã không ngừng lan xuống.

"Hu hu..."

Thậm chí, cách chăn, Phương Càn An cũng có thể tưởng tượng được, người con gái kia cúi đầu như thế nào, từng bước, lại một bước, chậm rãi đi bộ về phía gã trên giường.

Phương Càn An cảm thấy mình có thể sắp điên rồi.

Sợ hãi tột độ, gã vẫn trùm chăn kín đầu, hai tay buông thõng xuống gối. Gã vẫn nhớ rằng điện thoại di động của mình ở bên cạnh gối. Nếu có điện thoại di động, ít nhất gã ta có thể tìm cách gọi trợ giúp ——

Đầu ngón tay Phương Càn An bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó vừa ướt, vừa lạnh, lại nhớt sệt.

Mỏng, giống như một cành cây nhỏ được bọc trong giấy nhựa ướt.

Động tác của gã lập tức dừng lại.

Trong nháy mắt, Phương Càn An thậm chí cảm thấy mình ngay cả hô hấp cũng đã quên, gã không thể nhúc nhích, cũng không cách nào nhúc nhích, máu chảy đông lại, liên kết thần kinh hoàn toàn đứt gãy.

Toàn thân cao thấp, thứ duy nhất gã có thể cử động đại khái chỉ có nhịp tim.

Tim gã đập thình thịch như bò mộng.

Hết lần này tới lần khác, khóe mắt Phương Càn An hiện lên một đạo ánh sáng.

Đó thực sự là màn hình điện thoại di động khi cảm ứng được ai đó tự động sáng lên ánh sáng phát ra. Mà Phương Càn An, phản xạ có điều kiện, hướng về phía ánh sáng sáng lên mở to mắt.Sau đó, nhìn thấy một khuôn mặt.

Nghiêm túc mà nói, thậm chí không thể gọi là một khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt của cô ta thậm chí không có một lớp da nào hoàn hảo. Da còn có thể bám vào hộp sọ là một loại màu xám tím kỳ quái, trên đó điểm đốm tất cả đều là thi nhang, mà ở rìa da thịt không đồng đều, là xương cốt màu hồng phấn, còn có cơ bắp cùng cân mạc nở rộ bốn phía.

Trong con ngươi của cô ta, có một cái đã bị ép ra khỏi hốc mắt, bị dây thần kinh cùng mạch máu treo lơ lửng ở cằm hơi lắc lư, mà một cái khác nhìn qua cũng đã biến hình nghiêm trọng, không có mắt trắng, hoặc là nói bộ phận vốn là trắng mắt đã bị tơ máu rậm rạp bao trùm biến thành một đoàn ứ đỏ.

Con ngươi phiếm tro bụi, đã không còn ánh sáng gì nữa.

Dưới gò má bị xé rách, có thể thấy rõ răng của cô, mỗi một cái đều đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

["Hu hu... hu..."]

Tiếng khóc đó phát ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng của cô ta không thể khép lại được.

...

Nó hơi nghiêng đầu như vậy, tựa đầu vào mép chăn, nhìn chằm chằm Phương Càn An ở trong chăn.

Mà bàn tay của Phương Càn An đang đè lên lòng bàn tay lạnh lẽo khô khốc đang rỉ máu của cô ta.

*

"A a a a a——"

Phương Càn An phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, sau đó, từ trên giường nhảy lên.

Trong lúc hoảng sợ, gã vẫn liều mạng tránh né chân giường, kết quả không cẩn thận từ trên giường ngã xuống đất, tấm thảm len tuy không làm gã đau nhưng cuối cùng cũng khiến gã tỉnh táo lại.

Đó là một cơn ác mộng.

Phương Càn An ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn một mảnh yên tĩnh trong phòng, rốt cuộc hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần.

Hóa ra vừa rồi gã đã ngủ quên rồi.

Nhưng gã đoán là trước khi đi ngủ gã cứ nghĩ đến việc Lý Tú khóc, cho nên mới có một giấc mơ khủng khiếp như vậy

"Chết tiệt..."

Phương Càn An ở trong lòng thầm mắng một tiếng, có chút xấu hổ.

Lúc đứng dậy, mới phát hiện toàn thân mình từ trên xuống dưới đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Tuy nói là ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại Phương Càn An ít nhiều có chút sợ hãi.

Gã định bật đèn đầu giường lên để mình bình tĩnh lại, nhưng sau khi ấn công tắc, ánh đèn vẫn chưa sáng lên.

Phương Càn An sửng sốt. Thử lại các đèn khác trong phòng và thấy không có phản ứng.

"Đùa cái gì?"

Phương Càn An cảm thấy choáng váng trong một thời gian, gã không bao giờ nghĩ rằng điều gì đó như mất điện sẽ xảy ra ở nơi gã ở.

Thình thịch—

Thình thịch—

Thình thịch—

Ý thức được mất điện, Phương Càn An thật không dễ mới bình tĩnh một chút, dường như nhịp tim lại có chút xu hướng tăng nhanh. Không hiểu sao bất an lại ập tới, Phương Càn An lau mồ hôi lạnh, sau đó liền khoác áo ngủ mở cửa phòng đi về phía cửa ngoài.

Nếu gặp một người giúp việc gia đình thì nên biết đèn pin và những thứ như thế nào ở đâu? Hoặc là gã có thể để cho bọn họ xử lý vấn đề mạch điện...

Vừa nghĩ, Phương Càn An vừa đi xuống lầu.

Lầu một cũng mất điện, không gian rộng lớn bao phủ trong một mảnh hắc ám dày đặc, dường như ngay cả bóng tối cũng có được trọng lượng

Đang nặng trịch đè lên người Phương Càn An dần dần đi vào trong đó.

Phương Càn An nhíu mày bên cầu thang.

Thật kỳ lạ.

Gã nghĩ

Tầng một vẫn là một tầng quen thuộc với gã.

Nếu mất điện, ánh sáng tối hơn cũng là bình thường.

Nhưng... Một loại cảm giác bất an mãnh liệt vẫn chậm rãi hiện ra.

Nghiêng đầu, Phương Càn An bỗng nhiên phát hiện, trong phòng bếp lầu một, dường như có ánh đèn mờ mịt truyền ra.

Gã vội vàng đi về phía phòng bếp, mà chưa đi được mấy bước, gã liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng "rắc rắc" có quy luật, sau đó, Phương Càn An liền nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé đưa lưng về phía gã, đang bận rộn trước quầy.

Người đó một tay cầm chiếc chày đá, tay kia đặt trên một thứ gì đó trông giống như một cái cối.

Khi cánh tay của bà lão di chuyển lên xuống, giọng nói mà Phương Càn An đã nghe trước đó cũng vang lên.

"Dì Tô?"

Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Phương Càn An theo bản năng cho rằng đó chính là dì Tô.

Tuy nhiên, một giây sau, hắn nhận ra rằng dì Tô không hề gầy như vậy.

Người đứng trong phòng bếp, căn bản cũng không phải là một bảo mẫu hoặc là người giúp việc nào của Phương gia —— đó là một bà lão, Phương Càn An cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.

Bà lão kia thân hình gầy gầy, tóc cũng đã hoàn toàn hoa râm.

Khi dùng sức quấy đá, trên tay lộ ra ngoài tay áo đầy những đốm nến, dưới làn da khô quắt, gân xanh giống như giun đất rõ ràng vậy.

Mà đến lúc này, Phương Càn An rốt cuộc cũng có thể thấy rõ những thứ bà lão đang nghiền nát ——

Đó là tro cốt.

Các hộp tro cốt xếp chồng lên nhau bên tay bà lão, trên đó còn được khảm di ảnh màu xám trắng hình bầu dục của người đã khuất.

Bà lão thô bạo mở những chiếc bình đó và đổ thứ bột màu trắng ngà bên trong vào chiếc cối đá đang cầm.

Tro người không phải đều mịn như bột, rất nhiều tro còn là xương cục, bà lão sẽ rất cẩn thận, từng chút từng chút nghiền nát những mảnh xương lớn đó thành bột.

Thân thể Phương Càn An hoàn toàn đóng băng tại chỗ.

Bã lão kia dường như nhận ra động tĩnh phía sau, bà cười tủm tỉm nghiêng đầu, giọng điệu vừa chanh chua vừa khàn, rơi vào trong lỗ tai, giống như là có dây thép đang cào màng nhĩ của người.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, bà ngoại biết con đói. Bà ngoại lập tức có thể nấu cơm xong rồi, ăn cơm thật ngon nha..."

Vừa nói, bà lão vừa xoay người.

Trên thân thể gầy gò khô khốc, có một khuôn mặt ngã xuống.

"Nào, ăn cơm đi."

Bà lão mỉm cười, đôi môi đỏ tươi nhếch lên ở vị trí vốn là trán, lộ ra nướu răng đỏ rực, cùng với cổ họng tối đen như mực.

Bà lão đưa tay ra và nắm lấy một nắm tro.

Sau đó, cánh tay đột nhiên duỗi dài, mắt thấy, muốn đem tro cốt kia trực tiếp nhét vào trong cổ họng Phương Càn An.

 *

“Cào cào cào”

Phương Càn An lại một lần nữa kêu lên kinh hãi, từ trên giường nhảy dựng lên.

Tuy rằng không có rơi xuống giường như trong mộng trước, nhưng cũng bởi vì ký ức quá mức rõ ràng trong mộng nên gã nằm ở bên giường mà nghĩ thật lâu.

Thân thể Phương Càn An cứng ngắc rụt lại trên giường.

Ánh mắt gã đờ đẫn nhìn đồ trang trí quen thuộc trong phòng, kinh hồn bạt vía chờ thật lâu.

Không có nữ quỷ.

Đương nhiên, cũng không có cái gọi là bà lão kỳ quái giã tro cốt.

Phương Càn An nghiêng tai lắng nghe thật lâu, dường như còn có thể nghe được động tĩnh rất nhỏ phát phát ra từ việc nhân viên ở dưới lầu dọn dẹp nhà cửa.

Đã gặp không ít kinh hãi, lúc này gã mới từng chút từng chút thả lỏng thần kinh của mình.

"Ác mộng chồng ác mộng?"

Phương Càn An chỉ cảm thấy toàn thân gã ướt đẫm, nhưng gã lại hoàn toàn không muốn xuống giường thay quần áo.

Đương nhiên, bởi vì ác mộng lưu lại bóng quỷ, gã cũng không dám chui vào trong chăn.

Trong tuyệt vọng, Phương Càn An theo thói quen cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua liền phát hiện, trong nhóm lớp tất cả mọi người còn đang nóng bỏng thảo luận chuyện của Âu Dương.

【Thật sự là ghê tởm, loại cầm thú này đáng chết. 】

【Quả nhiên là chọn tự mình kết liễu à? Có dễ dàng quá không? 】

[Ha ha ha, loại vật này hẳn là nên xuống Vô Gian Địa Ngục chịu đủ tra tấn. 】

[Không có việc gì, cho dù hắn ta có chết, hẳn là cũng không có được bình yên. 】

…..

Phương Càn An nhìn chằm chằm vào những lời nguyền rủa khác nhau không ngừng đập trên màn hình, có chút buồn bã.

Trong lúc thất thần, cũng không biết đầu ngón tay ấn đến cái nút kia, một cái hoảng hốt, Phương Càn An mới phát hiện điện thoại di động của mình tự động gọi điện thoại.

Cũng may đối tượng gọi điện này là một tên hầu nhỏ của Phương Càn An, tên là gì nhở...

Phương Càn An nhìn chằm chằm hai chữ [Lông Vàng] trên danh thiếp, nhưng có thế nào cũng không nhớ ra tên người hầu kia là gì.

"Alo?"

Kết quả chính là sửng sốt như vậy, chờ Phương Càn An lại muốn cúp máy, người đối diện đã kết nối.

"Anh Phương? tổ thảo, Sao đột nhiên anh lại gọi cho em vậy?”

Trong tiếng nói của Hoàng Mao tràn ngập mừng rỡ như điên, nghe được, cậu ấy đối với việc có thể nhận được điện thoại của Phương Càn An quả thực vui sướng điên cuồng.

"A, cũng không có gì..."

Phương Càn An cầm điện thoại di động, kỳ thật cũng không biết mình rốt cuộc nên nói cái gì.

Nói thật ra, gã cũng không biết cuộc điện thoại này của mình đã gọi ra như thế nào.

Hoàng Mao ở đầu dây bên kia dường như không chú ý tới sự trầm mặc của Phương Càn An, còn đang lải nhải nói những lời không có dinh dưỡng.

Phương Càn An sau khi thất thần ngắn ngủi, bỗng nhiên mở miệng nói: "cậu có thể mang lại các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội?"

“......”

Hoàng Mao trong nháy mắt im lặng.

Đoán chừng là bị yêu cầu không đầu không đuôi này làm cho trợn tròn mắt.

Mà lúc này Phương Càn An kỳ thật cũng phản ứng lại —— mình thật sự là bị quỷ làm cho giật mình rồi, lời nói cũng quá kỳ quái.

Gã hít sâu một hơi, thở dài một tiếng.

"Quên đi."

Cậu ấy sẽ cúp máy.

Nhưng ngay trước khi cậu ấy sắp cúp điện thoại, Phương Càn An lại ma xui quỷ khiến, hỏi thêm một câu.

"Này, mày cảm thấy bên tao, ngoại trừ tao ra còn có âm thanh gì khác sao?"

Sau đó, gã nghe câu trả lời của Hoàng Mao.

“........Thực ra tôi vừa rồi chính là muốn nói, Phương thiếu, cô gái bên kia của anh, khóc rất ồn ào đó ”

Chương kế tiếp