Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 283: Sư gia

Trần Đông hạ quyết tâm, đưa Từ Sương đến thăm người đầu bếp già sống ở Dân Hạng.

Một khu đổ nát, bốn gia đình sống tạm bợ ở đó, trong khu đã sớm xây tầng tầng lớp lớp, phải đi một vòng quanh ngõ nhỏ mới tìm được đúng nơi.

Một ông lão gầy gò đang nằm trên chiếc ghế bập bênh, trên tay bưng một tách trà lớn, vui vẻ uống trà nghe đài.

Trần Đông đặt quà trong tay xuống: “Ồ, lão già có vẻ hào hứng nhỉ, đang nghe gì đấy? Mã Tam Lập à?”

Ông cụ họ Khâu, vừa nhìn thấy Trần Đông liền mừng rỡ: “Là ông đấy à? Mấy năm trước không phải chịu khổ lắm sao? Sao giờ trông nhìn vẫn béo tốt thế hả?”

Nghiêm túc mà nói, hai năm nay Trần Đông bị sự giám sát của Vương Anh, trông có vẻ gầy hơn so với trước nhiều rồi. Nhưng ông Khâu không hề nể mặt: “Béo một chút cũng không sao, tôi cũng nhìn quen rồi. Nếu ông mà gầy đi có khi tôi lại nhìn không quen ấy chứ.”

Trần Đông không thèm so đo tính toán: “Còn không phải sao, vì để ông còn nhận được ra tôi nên mấy năm nay tôi đâu dám giảm béo! Nhìn này, tôi có đem đến cho ông một ít tôm khô thượng hạng, còn cái này nữa, không biết ông đã ăn thử bao giờ chưa, cà ri! Chúng tôi tới bách hóa ngoại quốc mua về đấy!”

Ông Khâu chê món tôm khô, nhưng lại hấp dẫn với cà ri.

Ông vây quanh đống đồ xoa xoa tay: “Mấy đồ này có ý đồ gì đây, sao? Đói nên mới tặng tôi mấy đồ này để tôi nấu cho ăn sao?”

Hai người đã quen biết từ lâu, tính tình ông Khâu kỳ lạ, tay nghề giỏi, nhưng nhiều năm nay lại không chịu đến nhà hàng làm việc, cũng không muốn làm đầu bếp riêng cho ai. Năm đó Trần Đông còn trẻ, điều duy nhất ông yêu thích là được ăn một miếng.

 

Mỗi khi tìm được món gì ngon liền đến tìm ông Khâu, để ông Khâu nấu cho ông một bữa ăn ngon.

Có thể nói, ông Khâu là người khai sáng sự nghiệp ẩm thực của Trần Đông. Nhưng ông Khâu có chết cũng không thừa nhận.

Trần Đông đẩy Từ Sương lên: “Sao lại thế được, tôi từ xa đến, nhất định không phải là để ông nấu cơm cho tôi. Đây là học trò của tôi, muốn nhờ ông dẫn dắt.”

Lời nói súc tích, đôi mắt đục ngầu của ông Khâu quét qua Trần Đông và Từ Sương, ngay lập tức liền hiểu ra ý tứ.

Ông Khâu ném đồ đi: “Cái đồ khốn nhà ông, ông định gài bẫy tôi hay gì? Cầm biến đi, cầm biến đi. Chỉ có mấy đồ hiếm này mà muốn sai khiến tôi hay gì, tôi không làm!”

Trần Đông vuốt mặt: “Sư phụ Khâu, đây là học trò của tôi, nếu ông muốn tôi cũng không định giao cho ông đâu. Chẳng qua là tôi muốn để học trò học được chút kỹ năng từ ông, ông cũng lượng thứ cho tôi, tôi cũng đến tuổi rồi. Nếu mà tôi dẫn dắt được thì tôi đã tự mình dẫn dắt rồi đúng không? Đồ đệ của tôi có thiên phú, nếu không tin ông có thể kiểm tra tay nghề của nó. Ông thấy rồi thì nhất định sẽ hiểu vì sao tôi muốn đưa nó tới đây!”

Những lời Trần Đông nói đều chân thành, mắt ông Khâu như mắt diều hâu nhìn chằm chằm Từ Sương, thấy Từ Sương vẫn bất động tại chỗ, không nhiều lời, cũng không cố nịnh nọt. Ông trầm ngâm một lát: “Vậy thì lấy cà ri này nấu cho tôi một món đi, trong bếp có chân giò hun khói, bột mì, rau cũng có, cậu tự nhìn mà làm. Sư phụ của cậu nói cậu có bản lĩnh, để tôi xem bản lĩnh của cậu tới đâu.”

Từ Sương đồng ý, cầm túi đồ vào bếp. Còn Trần Đông thì tìm một chiếc ghế nhỏ làm tổ ở chỗ này, ngồi giết thời gian với ông Khâu.

Ông Khâu ít nói, nhưng Trần Đông lại nói không ngừng. Đang nói hăng say thì hương thơm trong bếp bay ra.

Ông Khâu cũng có chút hứng thú: “Học trò này của ông vận khí cũng khá tốt đấy.”

Tay thối nhà ông mà cũng nhặt được một học trò như này.

Trần Đông cười chẳng khác gì Phật Di Lặc: “Phải không, hồi nhỏ mẹ tôi cũng đã bói cho tôi, nói số tôi tốt lắm đấy.”

Tay cầm trà của ông Khâu dừng lại, lấy trong túi ra một hạt đậu vàng to bằng ngón tay cái: “Cái này cho ông đấy.”

Khi Trần Đông vẫn còn là một thanh niên, bố mẹ ông đột ngột qua đời, gánh vác gia đình đổ dồn hết lên người một thanh niên trẻ là ông. Lần cuối cùng ông Khâu nấu ăn cho Trần Đông cũng đã mười mấy năm trước, Trần Đông mang theo một cái móng lợn nửa đêm đến gõ cửa, ở đây đến nửa đêm, cuối cùng khóc lóc ăn hết cái móng lợn, sau này cũng không đến tìm ông nữa.

Nhưng vào thời điểm tồi tệ nhất, ông Khâu nhận được hạt đậu vàng từ ông.

Trần Đông kinh ngạc: “Sao ông vẫn chưa dùng tới nó thế? Đồ này bây giờ cũng không đáng tiền nữa, trước đây có thể đổi được một trăm đồng bạc, bây giờ cùng lắm cũng chỉ đổi được hai trăm đồng bạc. Ông cứ cầm lấy đi.”

Thời điểm hỗn độn thì vàng còn có chút giá trị, mấy năm nay đã bình yên hơn, giá trị của vàng cũng chỉ ở mức trung bình.

Ông Khâu ngang ngược ném hạt đậu vàng vào lòng ông: “Ai mà thèm mấy đồ quý hiếm của ông làm gì, ông đây không thiếu tiền.”

Tay nghề của ông Khâu rất tốt, không làm nổi nữa thì có thể bán nghề, tích góp chút tiền dưỡng già. Một năm làm được một phần ba thời gian là khá lắm rồi.

Trần Đông đang định nói gì đấy thì ông Khâu đã kêu ông vào bê thức ăn: “Tôi thấy chắc là xong rồi đấy.”

Trần Đông vào trong bê đồ ăn ra.

Từ Sương làm hai món một canh, món cà ri là do Vương Anh nói với Từ Sương. Trước khi Trần Đông mang cà ri đến làm quà, Từ Sương đã dựa theo cách đã làm của Vương Anh, mặc dù hương vị không giống lắm nhưng cũng không phải khó ăn, chỉ có thể nói là hương vị độc đáo.

Từ Sương làm món cơm gà cà ri, lại dùng bột mì làm bánh Bát Bảo.

Điều đáng chú ý là món bánh Bát Bảo này dùng vô cùng nhiều nguyên liệu, sò điệp, chân giò hun khói, nấm hương, tôm khô, măng, ức gà, đậu phụ, những thứ này được băm nhỏ làm thành nhân, sau đó nhào bột mì để gói nhân, thêm một thìa nước dùng gà, cuối cùng cán mỏng, thêm một thìa mỡ lợn.

Đến khi bánh được hấp chín, lớp vỏ bên ngoài đã căng mọng nước, cảm giác trơn mịn, nhân bên trong cũng vừa vặn, mặn mặn thơm ngon. Một khi bạn cắn vào nhân bánh Bát Bảo liền có thể cảm nhận được độ dai dai của nhân thịt.

Có món này, canh cũng trở nên đơn giản hơn.

Từ Sương nhìn chân giò hun khói chất lượng ở trong bếp, dứt khoát làm món chân giò hun khói hầm bắp cải.

Gia vị cho vào cũng rất ít, chủ yếu đều dựa vào hương vị tươi ngon của chân giò.

Ông Khâu nếm vài miếng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Món bánh Bát Bảo này làm không khó, tuy quá trình khá phức tạp nhưng để tìm ra bí quyết làm món này không khó. Điều đáng ngạc nhiên là món canh mà Từ Sương chọn, người bình thường nhìn thấy chân giò với măng, phản ứng đầu tiên đều nghĩ đến chân giò nấu măng, một là không dễ mắc sai lầm, hai đó là một món ăn kinh điển, cũng đòi hỏi công phu.

Nhưng Từ Sương không chọn chân giò nấu măng mà trực tiếp hầm với bắp cải.

Món ăn càng đơn giản càng đòi hỏi độ chuyên nghiệp của đầu bếp.

Món canh này ngon ngoài mong đợi của ông Khâu.

Đối với món cơm gà cà ri, ông Khâu nếm một miếng rồi lẩm bẩm: “Đây là thứ quỷ quái gì vậy? Hương liệu bỏ vào sao lại nặng thế?”

Từ Sương nãy giờ vẫn im lặng liền lên tiếng: “Bởi vì đây là món ăn truyền thống của các quốc gia phía nam, ở chỗ bọn họ nóng, đồ ăn bao giờ cũng dùng những hương liệu nặng như thế này.”

Ông Khâu: “Nghe ý của cậu, đọc không ít sách rồi nhỉ?”

Từ Sương: “Không phải, là vợ tôi nói.”

Ông Khâu nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở chàng trai trẻ: “Người già không thích lúc nào cũng treo cái từ vợ bên miệng đâu...”

Ông Khâu là một người Bắc Kinh chính cống, rất coi trọng tình hình. Ông ấy cảm thấy người học trò mà Trần Đông thu nhận này cái gì cũng tốt, nhưng có chút nhàm chán.

Sau khi ông Khâu chén một bát cơm lớn liền ợ một cái: “Được rồi, sau này cứ mỗi buổi sáng thứ hai, tư, sáu, nhớ là đừng có đến sớm quá, sau chín giờ là được.”

“Không cần gọi là sư phụ, cứ gọi là sư gia* là được rồi.”

*Sư gia: Là thầy của Sư phụ :))

Trần Đông ở một bên sững người.

Từ Sương trực tiếp gọi: “Sư gia!”

Trần Đông: “Sư phụ, tôi, tôi, tôi...”

Ông Khâu không kiên nhẫn khoát tay: “Mau đem đồ đệ của ông đi đi! Với ông, tôi coi như là không dẫn dắt nổi rồi, đừng để chậm trễ tương lai xán lạn của học trò ông.”

Ông Khâu đuổi Trần Đông và Từ Sương ra khỏi cửa.

Trần Đông còn đang ngẩn người, Ông Khâu nhận ông làm đồ đệ rồi?!

Từ Sương: “Sư phụ, con thì không khi sư diệt tổ, nhưng sư phụ thì thế nào?”

Trần Đông cũng có một sư phụ khác đấy.

Trần Đông tự lẩm bẩm: “Chuyện này con yên tâm đi, sư phụ của ta sớm đã không còn rồi, hơn nữa thầy cũng chỉ là đồ đệ trên danh nghĩa thôi.”

Tình cảm của ông cùng với mấy huynh đệ trước kia cũng rất sâu đậm, nhận thêm một sư phụ cũng chả có vấn đề gì.

Như vậy, cuộc sống của Từ Sương cũng ổn định hơn.

Chương kế tiếp