Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 284: Một nhà dần tốt lên

Trần Đông tìm cho Từ Sương một vị trí đầu bếp chính trong một nhà hàng ít danh tiếng hơn, sau đó cứ thứ hai, tư, sáu hàng tuần đến tìm ông Khâu xin chỉ dạy.

Ông Khâu có bản lĩnh thực sự, cũng không giấu nghề, chỉ trong một tháng, Từ Sương cảm thấy bản thân mở mang được rất nhiều điều.

Còn Vương Anh, sau khi báo cáo xong thì mỗi ngày đều chăm chỉ, nghiêm túc học hành. Do năm nay khai giảng vào đầu xuân nên nhiều trường đại học sắp xếp huấn luyện quân sự trong kỳ nghỉ hè.

Vì vậy, Vương Anh cũng chưa cần phải trải qua một tháng huấn luyện cực khổ của quân sự.

Cô đến trường báo cáo, một phòng ký túc xá ở tám người, Vương Anh lấy chăn đệm lót bên trên. Cô cũng có thể về nhà mà không cần ở lại trường, nhưng chỗ ở của trường học cũng không bắt buộc phải trả lại, thỉnh thoảng cô có thể về đây để ngủ trưa cũng được.

Mấy cô gái trong ký túc xá của Vương Anh đều đến từ khắp nơi trên đất nước, từ Hắc Long Giang ở phía bắc đến đảo Hải Nam ở phía nam, cũng có một số thanh niên trí thức từ Tây Bắc trở về, đương nhiên cũng có người dân địa phương.

Dù không cùng quê nhưng cả tám người rất hợp nhau, đều cố gắng đỗ vào trường đại học, các cô cũng bận rộn, dành hết thời gian cho việc học.

Tám cô gái tự giới thiệu bản thân. Vương Anh cũng không hề giấu giếm chuyện mình đã kết hôn và có con.

“Tôi có một cô con gái, chồng thì cũng đang làm việc ở Bắc Kinh, mẹ chồng tôi sống cùng chúng tôi.”

Lập tức có một số lời kinh ngạc thốt ra: “Cô có con gái luôn rồi á? Thật sự nhìn không ra nha!”

Vương Anh chỉ mới ngoài hai mươi, cô có làn da trắng ngần, người cũng rất xinh đẹp, còn biết cách ăn mặc. Nếu không phải mới nhập học, không hiểu tình hình của đối phương, chỉ sợ mấy ngày này đã có người theo đuổi cô ấy chứ.

Vương Anh không hề né tránh điều đó: “Tôi kết hôn rất sớm, đã kết hôn được chín năm rồi đó.”

Lại một tràng cảm thán khác được thốt ra. Mọi người cùng phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.

“Vậy thì cô cũng là một trường hợp hiếm thấy của lớp chúng ra rồi. Lớp chúng ta mang con đến Bắc Kinh để học có cô, còn có một người ở kí túc xá bên cạnh tên La Tiểu Nhu nữa.”

“Vậy sao, tôi muốn đưa con đến Bắc Kinh, nhưng đưa con đến rồi cũng không biết giải quyết thế nào, cũng không biết làm cách nào để đưa con vào nhà trường...”

Vương Anh không phải là người duy nhất trong ký túc xá có con, người mẹ có con kia cũng có chút miễn cưỡng đề cập đến.

Vài người nói chuyện phiếm xong, nhận được thời khóa biểu học kỳ mới.

 

Vương Anh kiểm tra thời gian tan học, biết tối nay không có lớp, cô định quay về nhà.  Vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học, cô đã thấy Từ Sương đang đợi mình ở bên ngoài.

Ngoại hình của Từ Sương cực kỳ xuất sắc, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà Vương Anh mua, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da thật dày. Trông thoải mái lại giản dị, mang theo một chút phong trần.

Vương Anh còn chưa tới gần đã nghe thấy một cô gái trẻ thì thào nói nhỏ.

“Đẹp trai quá, không biết có phải người của học viện chúng ta hay không nhỉ.”

“Không phải lớp các cậu à?”

“Không phải, trông có vẻ như người của khoa dược hoặc khoa giải phẫu thì phải.”

...

Khóe miệng Vương Anh cong lên, Từ Sương nhìn thấy Vương Anh đi ra liền nhìn cô với vẻ mặt mong chờ.

Vương Anh bước nhanh tới trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh đến đón em à?”

Từ Sương gật đầu, quấn khăn quàng cổ cho Vương Anh: “Đúng rồi.”

Vương Anh vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại làm nũng: “Đến đón em thì được, nhưng anh đứng ở đây làm gì cho lạnh cóng người thế?”

Trong lòng Từ Sương đã có tính toán của mình, không chịu lạnh thì làm sao để người khác thấy hai người họ đứng cùng nhau chứ?

Mấy cô gái ở phía sau vừa thảo luận về Từ Sương có chút kinh ngạc, mới khai giảng sao đã hành động nhanh thế!

Lại nhìn Vương Anh và Từ Sương một lượt, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau, đúng là rất xứng đôi.

Lúc này mới xóa bỏ tâm tư, ngược lại ghé vào tai nhau thảo luận về chuyện hai người này đến từ đâu.

Vương Anh và Từ Sương nắm tay nhau về nhà, hai người nói về chuyện trong gia đình.

“Mẹ nói Đào Đào cũng nên đi nhà trẻ rồi. Anh tìm sư phụ hỏi xem, xem Đào Đào nhà chúng ta có liên hệ tìm được nhà trẻ nào gần đây không.”

“Hôm nay Trình Ngọc gọi điện thoại đến đơn vị của anh, nói cuối tuần đến tìm em, đưa em và Đào Đào đi Tử Cấm Thành chơi.”

“Đào Đào nói muốn ăn bánh bao kẹp thịt, anh mua một ít thịt, buổi tối ăn bánh bao kẹp thịt với mì lạnh.”

Vương Anh: “Vậy em mua một ít nước ngọt.”

Bánh bao kẹp thịt, mì lạnh, nước ngọt, kiếp trước Vương Anh vẫn luôn bận rộn không có thời gian ăn cơm, thích đi ăn bộ ba món này.

Từ Sương: “Mua ba chai đi, nếu mà mua cả lốc thì Đào Đào nhất định đòi ăn mãi, loại đồ uống này uống ít thì tốt hơn.”

Vương Anh nghĩ cũng đúng, Đào Đào đều dựa vào sự dạy dỗ của Từ Sương, nhưng về mặt ăn uống thì lại hoàn theo ý Vương Anh.

Bây giờ đồ yêu thích là coca cola.

Vương Anh sợ con bé uống nhiều sẽ không cao lên được, đương nhiên không dám để nhiều ở nhà.

Thịt mua về được tẩm ướp kỹ, đem băm nhỏ với ít bì lợn, thêm ít tiêu, lấy bánh nướng trong nồi ra, cho nhân thịt vào, lại làm thêm bát mì lạnh, vui vẻ uống một ngụm nước ngọt.

Đào Đào học theo dáng ngồi kinh điển, giả bộ như người lớn: “Thoải mái!”

Từ lão thái bị cháu gái chọc cười, gắp miếng thịt nhét vào miệng cô bé: “Lại học ở đâu rồi!”

Một đứa trẻ ở độ tuổi này luôn học hỏi từ người lớn, người lớn nói cái gì con bé liền học theo.

Cái câu thoải mái này học được từ một ông già ở tầng dưới.

Vương Anh: “Thoải mái tận hưởng nốt đi, mẹ sắp đưa con đi nhà trẻ rồi đấy.”

Đào Đào chớp chớp đôi mắt to, trong lòng phản đối.

Cô bé không sợ đi học đâu nhé!

Nhưng Vương Anh lại sợ con bé không thích ứng được. Từ Sương là bố nên cũng lo lắng theo. Chỉ có Từ lão thái nhìn rõ bản chất, coi thường: “Các con đánh giá thấp con gái của hai đứa rồi đấy.”

Một đứa trẻ mới đi nhà trẻ được mấy ngày đã xưng vương xưng bá, đến đây rồi thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trần Đông cũng đã suy nghĩ về việc học của Đào Đào, bây giờ Đào Đào đã bốn tuổi, đến đây cũng vừa lúc phải đi mẫu giáo. Trường mẫu giáo trực thuộc Đại học của Vương Anh mấy năm gần đây vì thiếu giáo viên nên căn bản không tuyển đủ người. Vương Anh đang học đại học, chồng cũng có một công việc ổn định, nhà trẻ cũng không đưa ra yêu cầu quá mức thì có thể để Đào Đào nhập học rồi.

Khó khăn duy nhất là bọn trẻ phải xếp lớp.

Từ Sương cảm thấy lo lắng, quyết định đưa đón con gái một tuần.

“Lỡ mà có người đánh Đào Đào thì sao? Hoặc là có người coi thường Đào Đào nhà chúng ta, nghĩ Đào Đào chúng ta là người nhà quê lên thì làm sao?”

Nghe Từ Sương nói vậy Vương Anh cũng có chút lo lắng: “Chúng ta chia nhau ra đưa đón con đi học đi, buổi sáng anh đưa đi, buổi tối em đón con. Học kỳ này em chỉ có một tiết học buổi tối, vào thứ năm, thứ năm em cố gắng phi nhanh đến đón, chắc là vẫn kịp đó.”

Hai bố mẹ đang thảo luận xem nên đưa đón con đi học thế nào.

Đào Đào lại hồn nhiên không biết, ngây ngô nói: “Sao các bạn lại cười con vì con từ quê lên ạ?”

Đào Đào nghĩ rõ ràng ở quê rất tốt mà. Lúc mà cô bé ở thành phố, bố mẹ nói không được ra ngoài chơi, không được làm cái này cái kia. Nhưng ở thôn, cô bé đi đâu cũng được! Có thể trèo cây, có thể bắt thỏ, còn được vào chuồng lợn ngắm lợn nữa.

Đào Đào nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra kết luận.

“Ồ, thì ra là các bạn không biết ở quê vui như thế nào, vậy ngày mai con sẽ giới thiệu nhiều thứ cho các bạn biết.”

Hành trình đến trường của Đào Đào được sắp xếp như thế.

Chương kế tiếp