Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 286: Bạn nhỏ mới không dễ bắt nạt

Cô Lý cong thắt lưng vẻ mặt dịu dàng nói: “Bạn nhỏ Đào Đào, cô giáo mang con đi cất cặp sách trước, sau đó sẽ giới thiệu con cho mọi người có được không nào?”

Đào Đào ngoan ngoãn trả lời, đi theo cô Lý đến lớp học của trường mẫu giáo.

Mới vừa bước vào lớp học, cô Lý đã vỗ vỗ tay: “Xin chào các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta có thêm một người bạn mới đến. Nào, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh bạn Vương Mạn Đào, bạn học Đào Đào.”

Một đám trẻ con vỗ tay bốp bốp.

Cô Lý đang muốn cổ vũ sự hăng hái cho Đào Đào, dù sao không phải mỗi đứa trẻ đều có thể phản ứng lại kiểu trường hợp như vậy, có những đứa trẻ sợ người lạ, cuối cùng vẫn phải dựa vào cô giáo đi ra giới thiệu.

Nhưng không đợi cô ấy nói cái gì, đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Đào Đào: “Xin chào mọi người, tớ tên là Đào Đào, tên đầy đủ là Vương Mạn Đào.”

“Tớ mới từ huyện Nam Triệu chuyển đến đây, bố của tớ là đầu bếp, mẹ của tớ là bác sĩ, tớ còn có bà nội nữa.”

“Bà nội của tớ làm quần áo rất đẹp, các cậu có nhìn thấy quả đào trên quần áo của tớ không? Đều là do bà nội thêu cho tớ đó!”

“Hôm nay bố của tớ còn làm mì hoành thánh và bánh bao trứng sữa cho tớ nữa, mì hoành thánh trơn trượt bóng loáng, ăn rất ngon.”

“Đúng rồi, tớ còn có một người bác trai, nhà bác trai có một em trai, em trai tên là Đậu Đậu, tên đầy đủ là Từ Tư Tề.”

“Bác gái của tớ tặng cho nhà của tớ rất nhiều thịt cừu ăn rất ngon, bố của tớ làm cho tớ món lẩu bò cạp cừu* nữa...”

(*Nguyên văn: 羊蝎子: Lẩu bò cạp cừu là phần xương sống của con cừu, vì hình dạng của nó giống con bọ cạp nên thường được gọi là bọ cạp cừu. Bọ cạp cừu thường được dùng để nấu lẩu nước trong, rất ngon. Bọ cạp cừu ít chất béo, ít cholesterol, giàu đạm, giàu canxi. Dễ hấp thu, có tác dụng tư âm bổ thận, làm đẹp và cường dương. Nguồn: Baidu)

Cô Lý vẫn mang theo ý cười nhìn Đào Đào, đã quen nhìn thấy nhóm bảo bối nhỏ thẹn thùng, đột nhiên đến một đứa trẻ nói chuyện lưu loát như vậy lại còn đáng yêu thoải mái, cô cũng rất vui vẻ.

Nhưng...

“Tớ còn có chị Trình Ngọc và chị Mạch Miêu, chị Trình Ngọc sẽ dẫn tớ đi bắt thỏ, con thỏ hoang mập mạp, bố sẽ làm thành món thịt thỏ sấy, thịt thỏ ăn rất ngon! Nhưng mẹ tớ nói, bây giờ thịt thỏ không dễ bắt giống như trước kia, có lẽ do chúng tớ bắt quá nhiều cho nên thỏ sinh thỏ con cũng không kịp cho chúng tớ ăn.”

Bạn nhỏ Vương Mạn Đào, thành công tự giới thiệu bản thân. Sắp trở thành một buổi diễn thuyết cỡ lớn.

Mắt thấy tiếng chuông vào lớp sắp vang lên, cuối cùng cô Lý cũng không nhịn được nữa cắt ngang Đào Đào đang nói không ngừng.

“Đào Đào, tốt lắm tốt lắm, cô tin rằng tất cả mọi người đều đã biết con rồi, bây giờ chúng ta về chỗ ngồi của mình trước, sau này có cơ hội chúng ta lại tiếp tục chia sẻ có được không?”

Đào Đào nghe lời gật đầu, khẽ liếm môi.

Uầy, nếu mẹ không nói, nói các bạn nhỏ này đều chưa từng đến nông thôn, cô bé cũng sẽ không nói nhiều như vậy đâu.

Đào Đào vừa mới ngồi xuống thì có một bàn tay nhỏ béo mập từ phía sau cô vươn ra.

“Này, vừa rồi cậu nói đều là sự thật à?”

Đào Đào cau mày nhìn về phía đứa bé mập mạp đang nói chuyện.

Người này là ai? Sao lại không lễ phép như thế.

Mẹ từng nói, sau khi biết tên của người khác thì không thể gọi là này, vậy là không lễ phép.

Đứa bé mập mạp thấy bé gái này không phản ứng lại mình, còn có chút tức giận, đứa bé mập mạp ấy lại ngang ngược gọi một tiếng này.

“Tớ hỏi cậu đó, đồ bé gái quê mùa mới đến.”

Đào Đào xoay mặt lại tức giận nói: “Cậu mới là bé gái quê mùa.”

Vẻ mặt của đứa trẻ mập mạp khinh thường: “Bà ngoại của tớ nói, những người đến từ nông thôn đều gọi là người quê mùa, cậu đến từ nông thôn, vậy cậu chính là bé gái quê mùa, tớ ở trong thành phố, tớ không phải.”

Đào Đào: “Mẹ của tớ nói, trong thành phố cũng có đồ xấu xa không biết phải trái, nếu tình cờ gặp phải đồ xấu xa ấy thì phải đánh.”

Đứa bé mập mạp vui vẻ: “Cậu còn muốn đánh tớ à?”

Đào Đào: “Hôm nay là ngày đầu tiên tớ đến trường, mẹ tớ không cho tớ đánh người khác.”

Thật tức giận, cô bé còn phải nhịn một ngày.

Đứa bé mập mạp nhìn bím tóc của Đào Đào, nhịn không được đưa tay kéo một cái.

Đào Đào: !!!

Đợi đến khi cô Lý xoay mặt lại lần nữa, đã thấy được hai viên thịt tròn đánh nhau thành một đoàn.

Đào đào ăn rất khỏe, tuy rằng không mập nhưng vẫn khỏe mạnh, sức lực cũng lớn. Đứa bé mập mạp thì vừa béo vừa chắc nịch, hai đứa trẻ khi đánh nhau tôi đến cậu đi kêu gào linh tinh.

Mấy đứa trẻ nhát gan ở bên cạnh trực tiếp bị dọa khóc.

Cô Lý chạy nhanh đến kéo bọn trẻ ra.

Đứa bé mập mạp bị Đào Đào cắn một ngụm trên cánh tay, lúc này thì khóc lớn tố cáo: “Cậu ấy cắn con!”

Đào Đào lại không khóc, hừ một tiếng, ghét bỏ nói: “Ai cho cậu kéo tóc của tớ chứ!”

Cô bé rất thích bím tóc bảo bối nhỏ của bé, mỗi ngày cô bé đều để mẹ chải tóc cho cô bé, lúc trước cô còn có con bướm nhỏ bản thân rất thích.

Bị đứa bé mập mạp này kéo lấy, con bướm nhỏ của cô bé cũng rơi ra mất rồi.

Cô Lý dở khóc dở cười, khuyên ngăn hai đứa trẻ, lại chuyển vị trí ngồi, chuẩn bị chiều nay khi tan học sẽ nói chuyện với bố mẹ của hai bên. Trẻ con đánh nhau, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, dù sao cũng phải thông báo một tiếng cho người lớn.

Đào Đào lại không cho là đúng, dùng công phu nhân lúc tan học lấy bánh bao trứng sữa trong cặp sách ra.

Mùi sữa ngọt ngào vào miệng, cuối cùng Đào Đào cũng vui vẻ lại.

Ừm, suýt chút nữa cô bé đã không thích nhà trẻ này rồi.

Bánh bao trứng sữa bởi vì vẫn luôn được đặt ở trong hộp đựng cơm, Từ Sương lại sợ hộp đựng cơm không giữ ấm được, thậm chí còn bỏ thêm một tầng nước ấm ở phía dưới. Cho nên khi mùi sữa ngọt ngào tỏa ra, vài ánh mắt của những đứa trẻ xung quanh đều thẳng tắp về phía cô bé.

Đào Đào vô cùng hào phóng chia mấy cái cho các bạn, bánh ngọt có mùi hương ngọt ngào, không bao lâu bên cạnh Đào Đào đã bị bọn trẻ vây quanh.

Đứa bé mập mạp từ xa đã ngửi được mùi thơm, con sâu thèm ăn bắt đầu rục rịch.  Nhưng hết lần này đến lần khác Đào Đào đều chia cho người khác, lại không chia cho cậu ta.

Đứa bé mập mạp vô cùng tủi thân, nghĩ thầm đợi đến khi tan học, cậu ta sẽ để bà nội làm cho cậu ta.

Nhưng cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Nửa buổi sáng Đào Đào ăn bánh bao trứng sữa thì không tính, lúc giữa trưa nhân lúc đến thời gian ăn cơm trưa, cô Lý mang một hộp đựng cơm đi vào.

“Đào Đào, bố của con mang cơm đến cho con này.”

Ngày đầu tiên đến trường, Từ Sương vẫn lo lắng như cũ, đúng lúc hôm nay anh đến chỗ thầy Khâu luyện tập, tiện tay làm đồ ăn cho ngày hôm nay đóng gói thêm một phần, nhân lúc giữa trưa thì mang đến đây.

Cô Lý đau đầu không thôi, cô chưa từng gặp qua đứa trẻ nào được nuông chiều như vậy.

Lúc đến nhà trẻ thì được cả bố mẹ đưa đón thì không nói, buổi trưa còn phải mang cơm đến.

Hai mắt Đào Đào tỏa sáng. Đồ ăn của nhà trẻ tuy rằng làm cũng khá ngon, nhưng đối với một đứa trẻ kén chọn như cô bé vẫn cảm thấy đồ ăn của bố làm ngon hơn một chút.

Hôm nay Từ Sương làm mấy món ăn là thịt bò hành lá*, sườn sữa Nam Bộ* hầm và cơm lạp xưởng thập cẩm.

(*Nguyên văn: 葱香牛肉: Thịt bò hành lá là món ăn có nguyên liệu chính là thịt bò, ớt xanh và hành lá.

*南乳排骨: Sườn sữa Nam Bộ có nguyên liệu chính là sườn heo sữa. Nguồn: Baidu.)

Nấy món ăn thơm ngào ngạt trong hộp đựng cơm, trong nháy mắt khi mở hộp đựng cơm mở ra, ngay cả cô Lý cũng phải nuốt một ngụm nước miếng.

Trong nháy mắt mùi thơm nổ tung, những đứa trẻ vô tư đang trật tự yên ổn ăn cơm lại không duy trì được tiếp.

Có cô bé đến gần hâm mộ muốn đổi đồ ăn với Đào Đào, còn có đứa trẻ cầm sôcôla trong nhà cho Đào Đào, cũng có đứa trẻ làm rơi bát cơm của bản thân...

Mùi hương của thịt bò hành lá phả vào mũi, thịt bò trơn mềm. Sườn sữa Nam Bộ thì được hầm mềm nhũn, những bạn nhỏ có răng sữa cũng có thể cắn được, ngay cả cơm rang cũng thơm ngào ngạt.

Đào Đào đối với vẻ mặt đen xì của đứa bé mập mạp ở bên cạnh hừ một tiếng.

Nhìn cái gì? Không có phần của cậu đâu!

Đào Đào chia đồ ăn cho các bạn nhỏ ở xung quanh, chưa đến một ngày, đã quen thuộc gần hết tất cả các bạn nhỏ.

Đứa bé mập mạp tức giận nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bụng nhỏ lại không chịu thua kém kêu ùng ục mấy tiếng.

Đào Đào cũng không quan tâm, cô bé không chỉ chia đồ ăn cho các bạn, còn nếm thử các loại sô cô la, thậm chí có một bạn nhỏ còn hứa nói ngày mai sẽ mang xúc xích đỏ* đến cho cô bé.

(*红肠: Xúc xích đỏ là một loại xúc xích có nguồn gốc từ Litva, được chế biến bằng thịt heo, tinh bột, tỏi và các nguyên liệu khác. Nó được đặt tên cho màu đỏ rực của nó. Hương vị êm dịu và thơm ngon, thân khô, bề mặt vỏ có các nếp nhăn đều và có mùi khói. Có thể bắt nguồn từ món xúc xích Skilandis, cũng tương tự như món xúc xích Ba Lan "xứ sở" láng giềng. Nguồn Wikipedia – Baidu.)

Đào Đào từng ăn qua lạp xưởng mà bố làm, nhưng vẫn chưa từng được nếm qua xúc xích đỏ.

Bạn nhỏ nói bản thân sẽ mang xúc xích đỏ đến thần bí nói: “Là mua được từ cửa hàng Hữu Nghị, ăn rất ngon đó!”

Đào Đào đồng ý một tiếng: “Vậy ngày mai tớ cũng sẽ mang cho cậu.”

Tóm lại, ngoại trừ đứa bé mập mạp đó, Đào Đào đều hứa sẽ mang đến một giỏ đồ ngon.

Chương kế tiếp