Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 285: Ngày đầu đến nhà trẻ

Buổi sáng, từ sáng sớm tinh mơ Từ Sương đã dậy làm bữa sáng, trong nồi là mì hoành thánh với thịt màu hồng nhạt, trong bát được bỏ thêm tảo tía, tôm khô, hành thái và cải bẹ, bát canh dễ tiêu hóa, từng sợi mì hoành thánh lớn nhỏ to bằng ngón tay cái mang theo hơi nóng được thả vào trong bát, mùi thơm lập tức bay lên. Khiến Đào Đào tham ăn nằm trên giường nhắm mắt lại bắt đầu rầm rì.

Vương Anh từ trong hệ thống sưởi hơi cởi áo bông nhỏ của Đào Đào ra, phải nói thứ khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất khi đến thủ đô chính là hệ thống sưởi hơi.

Có rất nhiều tòa dân cư cũ không có đường ống để liên kết với hệ thống sưởi hơi, nhưng mấy năm gần đây các khu nhà ngang đã làm sẵn đường ống, các đơn vị và nhà máy lớn đều cung cấp hệ thống sưởi hơi.

Một nhà Vương Anh đến thủ đô, vừa lúc có được một hệ thống sưởi hơi.

Đào Đào ôm chăn, không tình nguyện bị mẹ gọi dậy, tỉnh táo lại thì trở nên hoạt bát hơn.

“Mì hoành thánh!” Cô bé thích nhất là mì hoành thánh đó!

Cô bé giống mẹ, có thể ăn đều sẽ ăn, tay nghề của bố thì rất cao, từ nhỏ đến lớn cô bé đã ăn không ít đồ ngon. Mà gần đây, cô bé thích nhất chính là mì hoành thánh nhỏ.

Quần áo trên người cô bé ngay cả khuy áo, Đào Đào cũng không cài lại đã vội vàng chạy về phía nhà bếp.

“Bố ơi! Con ngửi thấy mùi thơm của mì hoành thánh!”

Từ Sương nghiêng người một cái: “Đúng rồi, mì hoành thánh, còn có bánh bao trứng sữa*.”

(*Nguyên văn: 奶黄包 ( hoặc 奶皇包): Bánh bao trứng sữa, là bánh bao có mùi thơm sữa đậm đà và vị bùi bùi của lòng đỏ trứng, là món ăn vặt truyền thống của địa phương tỉnh Quảng Đông và thuộc món tráng miệng của người Quảng Đông. Nguồn: Baidu.

Đào Đào kích động chảy nước miếng: “A—“

Vốn Từ Sương muốn đút cho con gái ăn nhưng Vương Anh lại đứng ở bên ngoài phòng bếp cười như không cười, anh đành phải thu lại cái thìa trong tay.

“Mau đi rửa mặt đi, sau khi rửa sạch mới được ăn.”

Ngay lập tức Vương Anh vừa lòng gật đầu, lại nói tiếp vẫn do Từ Sương nuông chiều con bé, mỗi lần chỉ cần Đào Đào chạy vào bếp, anh sẽ không quan tâm những việc khác mà đút cho con gái ăn, khiến con bé cái gì cũng không thèm để ý.

“Mau đi đi, mì hoành thánh cũng không chạy mất, nhanh đi rửa mặt đánh răng mới được đến đây ăn.”

Vương anh nhét Đào Đào đang bĩu môi vào nhà vệ sinh, vô cùng tự nhiên đi đến phía sau của Từ Sương.

“A—"

Từ Sương: “...”

Anh cam chịu đút cho Vương Anh một miếng, trong lòng Từ Sương âm thầm nói nhỏ, Vương Anh vẫn luôn nói bản thân anh tạo nên vài thói quen xấu cho Đào Đào, bây giờ nhìn ra vốn là con bé học được từ cô mà thôi.

Mì hoành thánh nóng hổi vào trong miệng, da hoành thánh trơn trượt, nhẹ nhàng dùng răng cắn có thể cắn được nhân thịt tươi mới co giãn, nhân bánh là thịt nguyên chất, mằn mặn ngon miệng, không ngấy một chút nào, mang theo hơi nóng rơi trôi xuống bao dạ dày, nháy mắt lôi kéo khẩu vị.

Vương Anh nghiêng đầu về chỗ cũ, tiếc nuối nói: “Bây giờ không soi ra được chút khuyết điểm nào nữa rồi.”

Từ sau khi Từ Sương theo ông Khâu học kỹ thuật, gần đây giống như được người khác làm phép, vốn đồ ăn anh làm ăn đã rất ngon, bây giờ từng chi tiết đều làm đến hoàn mỹ không thiếu sót gì.

Lời khen ngợi của người khác đối với Từ Sương mà nói rất bình thường, nhưng sự tán thưởng của Vương Anh lại rõ ràng khiến Từ Sương vô cùng vui vẻ.

Bữa sáng có không ít món ăn, vì để Đào Đào hăng hái kết thêm nhiều bạn nhỏ ở trường học mới, Từ Sương còn nghiêm túc làm thêm mì hoành thánh và bánh bao trứng sữa, còn làm thêm bánh chẻo áp chảo và cháo gạo kê.

Từ lão thái lớn tuổi rồi, ngủ ít, mọi người trong nhà chỉ có bà vẫn không thể quen thuộc với cuộc sống Bắc Kinh.

Vương Anh phải đến trường, Từ Sương phải đi làm còn phải học nghệ, Đào Đào cũng phải đến nhà trẻ.

Khi ở thị trấn dù sao vẫn là một khu nhà ở có nhiều người có thể cùng nhau trò chuyện, nhưng bây giờ lại sống trong nhà ngang. Nơi đây xung quanh đều là các trường đại học, Từ lão thái khó tránh thấy trong lòng có chút không quen.

Vương Anh đang chuẩn bị hôm nay nhân lúc buổi sáng không có tiết học sẽ về nhà đưa Từ lão thái đi dạo khắp nơi, nếu không cả nhà cô chỉ có mỗi người già không được thoải mái thì không được.

Nhưng...

Từ sáng sớm Từ lão thái đã ra ngoài, khi trở về mặt cũng tràn đầy ý cười.

“Buổi sáng khi mẹ ra ngoài, đã quen biết được mấy bà ở trong tòa nhà này, mấy bà ấy nhìn thấy quần áo mẹ làm cho Đào Đào đều muốn nhờ mẹ làm quần áo cho cháu trai của mấy bà ấy, đợi lát nữa mẹ ăn cơm xong thì sẽ đi tìm bọn họ để cùng nhau đến xã mua bán xem thử vải vóc!”

Từ lão thái cái gì cũng không biết, nhưng tay nghề của bà lại rất tốt, nhất là từng được Trình Thục Phân chỉ bảo và luyện tập, lại cộng thêm từ trước đến nay Vương Anh vẫn luôn bắt mạch cho bà, cả nhà cũng được ăn ngon, dù đã sáu mươi tuổi nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, không hoa mắt một chút nào.

Quần áo làm cho Đào Đào đều tinh xảo lại đẹp đẽ, trên góc áo lại được thêu mấy đóa hoa đào, trên quần bông cũng có quả đào tròn xoe.

Bây giờ vừa mới chuyển đến nơi này, đã có thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vương Anh và Từ Sương liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã hạ quyết tâm.

“Anh thử hỏi xem sư phụ có thể có thể tìm cho chúng ta một máy may được không, một góc của ban công phòng khách ấy, chúng ta có thể dọn ra một góc cho mẹ.”

Đào Đào vung vẩy cái thìa nhỏ, vui vẻ học theo: “Dọn ra!”

Ăn xong bữa sáng, một nhà mấy người bọn họ mặc quần áo, Từ Sương đeo cặp sách của Vương Anh, mỗi tay một người, chuẩn bị đưa một lớn một nhỏ đến trường học, còn Từ lão thái thì hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang mà chuẩn bị đi ra ngoài cửa để tụ họp với những người bạn mới.

Đào Đào đang vào độ tuổi tràn đầy sự hiếu kỳ, khi đi trên đường thật sự giống như mười vạn câu hỏi vì sao đang đi.

“Mẹ ơi, những bạn nhỏ ở nhà trẻ đều lớn giống như con phải không ạ?”

“Mấy bạn đều chưa từng đến nông thôn đúng không ạ?”

“Có phải các bạn rất đáng thương không, cũng chưa từng được bắt cá và bắt châu chấu.”

“Bố làm bánh bao trứng sữa cho con thì con có thể mang đến trường rồi mới ăn được không ạ?”

...

Mọi người nói nuôi con có thể so với nuôi mười mấy con vịt, quả nhiên sau khi có con, dù là người ăn nói vụng về cũng bị ép buộc phải nói nhiều hơn.

Dọc theo đường đi Từ Dương “ừ ừ ờ ờ”, Đào Đào nói cái gì anh cũng đều có thể trả lời hai câu.

Cứ như vậy cho đến khi đến nhà trẻ, giao Đào Đào cho thầy cô ở nhà trẻ.

Cô giáo ở nhà trẻ họ Lý, nhìn qua có vẻ là một cô gái thân thiện.

Đào Đào lại không sợ người lạ, sau khi giới thiệu cũng rất tự nhiên kéo tay của cô giáo vẫy tay chào bố mẹ ra hiệu: “Bye bye~~”

Trực tiếp khiến Từ Sương và Vương Anh ở bên ngoài không còn lời gì để nói.

Có lẽ cô Lý cũng rất ít khi gặp được một đứa trẻ vào ngày đầu tiên đến trường lại không khóc không ồn ào như vậy, tấm tắc lấy làm lạ, rất nhiều cũng theo đứa trẻ nói với cặp bố mẹ đã đưa đứa trẻ đến trường: “Hai người yên tâm, con của hai người ở đây chúng tôi chắc chắn sẽ cẩn thận một trăm phần trăm.”

Vương Anh: “Vất vả cho cô rồi, tôi là sinh viên năm nhất của trường đang đi học, học về y, nếu đứa trẻ thật sự có chuyện gì cô có thể trực tiếp gọi điện thoại đến trường học để thông báo cho tôi biết.”

Từ Sương cũng để lại số điện thoại của quán cơm.

Ngược lại cô Lý cũng không thấy kì lạ gì, những đứa trẻ đến trường học ở nơi đây hầu như có gia đình là công nhân viên chức, bình thường đều sẽ để lại số điện thoại của chỗ làm của bố mẹ, để phòng ngừa lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng có thể bất cứ lúc nào đến tìm họ.

Nhưng một người mẹ như Vương Anh lại là một sinh viên vẫn đang đến trường, điều này khiến cô ấy tương đối ngạc nhiên.

Nhóm người lớn vẫn đang chào hỏi nhau, Đào Đào lại không chờ được.

Tròng mắt của cô bé xoay tròn, quan sát cách trang trí của nhà trẻ.

So với nhà trẻ ở quê, thiết bị nhà trẻ ở nơi đây càng đầy đủ hơn, có bàn đu dây, cầu trượt, còn có đám trẻ con đang vây quanh chơi bóng cao su nhỏ.

Đào Đào nóng lòng muốn thử, trước kia cô bé vẫn chưa từng được chơi bóng cao su nhỏ đó.

Cô Lý nói xong chuyện chính với hai vợ chồng Vương Anh, lại ghi vào sổ nơi ở và số điện thoại của gia đình, lúc này mọi người mới cẩn thận rời đi.

Chương kế tiếp