Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 288: Lần đầu chụp ảnh với người nước ngoài

Mấy năm nay Vương Anh xem Trình Ngọc diễn nhiều lần, sớm đã có chút mắt nhìn diễn viên kinh kịch nghiệp dư. Vừa rồi nhìn thấy ba người đó, mặt mày của người đàn ông thì có vẻ tang thương, dáng người của cô gái thì không đủ khí chất, diễn không tới nơi.

Họ cũng không lớn hơn Trình Ngọc bao nhiêu tuổi nhưng rõ ràng đã không đuổi kịp được Trình Ngọc.

Trình Thục Phân nhắc đến Trình Ngọc đã có chút tinh thần: “Đứa trẻ đó gần đây rất bận bịu, con bé nhìn các cô đều đã thi cử lên đại học, bản thân con bé vẫn chưa tìm được chỗ nào. Tôi nói muốn tìm cơ hội cho con bé, xem có thể đưa con bé vào Học viện Kinh kịch được không, ngược lại bản thân con bé lại không vui, nhất định muốn tự mình thi.”

Trình Thục phán không nhịn được bật cười: “Con bé nói lần này con bé sẽ trở lại vị trí Long Vương, muốn cho những đàn anh đàn chị năm đó cười nhạo con bé nhìn thử, cho nên chuẩn bị báo danh tự mình thi... Đứa bé đó cũng không biết học được ở đâu, cái gì mà Long Vương cơ chứ.”

Vương Anh có hơi xấu hổ, học ở chỗ nào ư? Đương nhiên là học theo cô rồi.

Nhưng Trình Ngọc của hiện tại đã thật sự trở về vị trí Long Vương. Những năm này con bé ở nông thôn, ngoài việc chăn cừu lên lớp học chữ, thời gian còn lại toàn bộ đều dùng để học Kinh kịch.

Trình Thục Phân chỉ còn lại một học trò là cô, gần như dồn toàn bộ tâm huyết dùng trên người con bé.

Vương Anh: “Cũng không biết khi nào thì Trình Ngọc thi, đến khi đó tôi sẽ cùng Đào Đào đến cổ vũ một trận.”

Trình Thục Phân cười nói: “Vậy thì có chuyện gì mà không được cơ chứ? Mạch Miêu cũng nói muốn đến đây, đến khi đó tất cả chúng ta cùng nhau đi.”

Đào Đào vừa ăn đồ ăn, vừa lén lút vểnh tai lên nghe người lớn nói chuyện, đúng lúc chêm thêm câu: “Trở về vị trí Long Vương!”

Trình Thục Phân khó có lúc nổi lên chút ý vui đùa, bà xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Đào Đào: “Đúng rồi, cháu nhìn chị Trình Ngọc của cháu đi, chính là nữ Long Vương.”

Đợi đến khi Vương Anh rời khỏi nhà Trình Thục Phân, đêm tối đã bắt đầu lan tràn.

Vương Anh dẫn theo con gái đến tìm Từ Sương, Đào Đào: “Bây giờ bố đang ở trong này làm việc phải không ạ?”

Cô bé nhìn bốn phía xung quanh: “Thật lớn!”

Đúng là như vậy, so với quán cơm ở thị trấn nhỏ, bây giờ Từ Sương làm ở quán cơm này có thể nói là tương đối lớn.

Tổng cộng có hai tầng lầu, tầng một là đại sảnh người đến người đi, tầng hai thì có chỗ ngồi đối diện đường lớn. Địa chỉ lại ở trong vành đai số hai, cách đó không xa thì có biển ở phía sau.

Từ Sương bỏ lại mấy nhà hàng nổi tiếng lâu năm, cuối cùng đến chỗ này làm, tuy rằng nơi này tiếng tăm không lớn lắm, nhưng vị trí lại đẹp, cũng rất có chiêu bài về các món ăn, chỉ là kém hơn so với những nhà hàng gần như đã trở nên nổi danh trong thành phố mà thôi.

Nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, ít nhất Từ Sương đến đây chưa đến mấy hôm, chỉ dựa vào tay nghề vững vàng đã nhanh chóng trở thành nhân tài kiệt xuất ở nơi đây.

Lúc Vương Anh đến, nhân viên phục vụ vừa hỏi tên đã dẫn cô lên lầu: “Sư phó Từ nói, ngài đến thì lên tầng hai ngồi đợi một chút, muốn ăn cái gì thì có thể gọi.”

Nhân viên phục vụ tìm một vị trí có chỗ dựa vào cửa sổ ở tầng hai, Đào Đào vừa ngồi xuống thì vô cùng vui vẻ.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, có người nước ngoài đó!”

Tuy rằng nơi này không bằng những nhà hàng nổi tiếng lớn khác, nhưng nơi đây lại có chỗ tốt khác không thể thay thế, đó là vị trí có thể dựa vào cửa sổ ở tầng hai có thể nhìn thấy biển cách đó không xa. Phong cảnh ngược lại đẹp hơn nhiều so với những nơi khác.

Hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang ngồi ở một chỗ nói cái gì đó, trong đó có một người đàn ông đang khoa tay múa chân, xem ra rất vui vẻ.

Vương Anh thấy con gái của mình kích động ngồi không yên, cô dứt khoát ôm Đào Đào xuống dưới: “Vậy con có muốn đi qua đó chào hỏi với người ta không nào?”

Hiếm khi Đào Đào ngại ngùng, cô bé không dám. Mẹ chỉ từng dạy cô bé cách để nói xin chào và tạm biệt với người nước ngoài mà thôi.

Vương Anh cổ vũ con gái: “Con là trẻ con mà, dù trẻ em nói sai, người khác cũng sẽ không nói gì hết. Hơn nữa Đào Đào là đứa trẻ đáng yêu nhất! Ai cũng đều thích con hết!”

Đào Đào được Vương Anh cổ vũ cố gắng ưỡn ngực nhỏ từng bước một chậm rãi đi đến chỗ ngồi gần đó.

“Ha ha ha ha lâu?”

(Ý bé là hello nha mấy bồ.)

Trái lại hai người nước ngoài đó là lần đầu tiên nhìn thấy một bạn nhỏ bé như vậy lại can đảm đến gần, trên mặt lộ ra ý cười cúi người xuống: “Hello?”

Vương Anh đứng cách con gái một bước chân, nghe thấy hai người nước ngoài dùng tiếng Anh nói về đứa bé ở trước mắt này, trong lời nói đều có đủ loại “Thật đáng yêu quá đi!” “Em muốn có một đứa con gái như vậy!”

Đào Đào mân mê góc áo nhìn về phía mẹ xin sự giúp đỡ.

Nói xin chào xong thì phải nói gì nữa ạ?

Vương Anh thong xong đi lên phía trước, dùng tiếng Anh trôi chảy trò chuyện với hai người nước ngoài ấy.

Đào Đào từ lúc mới bắt đầu thì ngạc nhiên mà sau đó thì vô cùng kiêu ngạo.

Mẹ của mình thật lợi hại!

Vương Anh tán gẫu thêm mấy câu với mấy người đối diện, trong đó có một người nước ngoài trên tay cầm cameras, tỏ vẻ muốn chụp một bức ảnh cho Vương Anh và Đào Đào.

“Chúng tôi muốn... Nhớ, ghi nhớ chuyện này.”

Người nước ngoài dùng giọng địa phương sứt sẹo nói ra.

Vương Anh lại lễ phép từ chối, sau khi có Đào Đào, nhà bọn họ mỗi năm đều đi chụp ảnh, cũng không thiếu cơ hội chụp ảnh chung. Thậm chí Từ Sương còn tỏ vẻ nhà mình nên mua một cái camera thì tốt, tiết kiệm thời gian ra quán chụp ảnh.

Nhưng Vương Anh lại muốn chụp một tấm ảnh cho đối phương và con gái.

Đào Đào kích động bỏ bừng mặt, đứng chung một chỗ chụp ảnh cùng với hai người nước ngoài. Đối phương cũng bày tỏ sau khi rửa ảnh sẽ gửi tặng cho cô bé.

Vương Anh lại tán gẫu thêm mấy câu với hai người nước ngoài, lúc này mới dẫn con gái về bàn ăn của mình.

Đào Đào vô cùng vui vẻ, cô bé đếm số trên đầu ngón tay, hôm nay cô bé không chỉ đến nhà trẻ, quen biết thêm nhiều người bạn mới, còn được chụp ảnh chung với người nước ngoài nữa đó!

Vương Anh coi những lời ríu rít của Đào Đào giống như lời tự thuật, gọi một món mặn một món canh.

Đang lúc Đào Đào nói xong mọi chuyện, cũng là lúc đồ ăn sắp được mang lên, Vương Anh lại nghe thấy tiếng động ồn ào ở bàn bên cạnh.

Hai người nước ngoài dùng tiếng Trung sứt sẹo nói chuyện gì đó với nhân viên phục vụ, dùng tay ra hiệu khoa tay múa chân cũng rất nhanh.

Vương Anh kéo nhân viên nhân phục vụ đến hỏi: “Làm sao thế?”

Không phải lúc nãy người nước ngoài đó đang ăn rất ngon miệng hay sao? Sao bỗng nhiên giữa đường lại ầm ĩ như vậy.

Nhân viên phục vụ cũng một lời khó nói hết: “Lúc nãy bọn họ có gọi một suất thịt kho tàu chay*, món ăn này là món mà sư phó Từ mới đưa lên thực đơn, nhưng sau khi mang lên, đối phương lại cảm thấy chúng tôi mang thịt ba chỉ lên để lừa bọn họ... Anh ta nói bản thân là người theo chủ nghĩa ăn chay, không ăn thịt.”

(*红烧肉: Thịt kho tàu chay: Thịt kho tàu chay là món ăn với nguyên liệu chính là cà tím, trứng…, có hình dạng giống như thịt kho, có màu đỏ au, thơm và ngon. Nguồn: Baidu)

Nhân viên phục vụ là người lớn lên ở Bắc Kinh, đối với chuyện ăn chay, chỉ từng nghe qua có sư thầy và sư cô ở xã hội cũ mới ăn chay, cuộc sống hiện tại đều khá giả rồi, nhà ai còn bỏ thịt ăn đồ ăn chay cơ chứ?

Nhân viên phục vụ nói thầm: “Những người nước ngoài đó thật là nhiều chuyện.”

Lúc này Vương Anh mới nhớ ra, thịt kho tàu chay vốn là món ăn mà Từ Sương mới học được gần đây, hai ngày trước còn vô cùng hứng thú làm thử ở nhà.

Cô ló đầu ra nhìn thử, quả nhiên thấy trước mặt hai người ngoại quốc đó có đặt một đĩa món ăn mới giống như món thịt kho tàu.

Nhân viên phục vụ không biết tiếng Anh, sắc mặt đỏ bừng vì bực bội, dùng toàn bộ sức lực để giải thích, nhưng tiếng Trung của hai người nước ngoài đó cũng rất bình thường, con gà thì nói giống như con vịt, hai bên giao tiếp với nhau tương đối không thuận lợi.

Một người nước ngoài ăn chay dùng sức chỉ vào món “thịt kho tàu” trên bàn chưa động đũa một lần nào, vẻ mặt mang theo một chút tức giận.

“Đây, không phải, là, đồ chay!”

Nói một chữ thì ngừng một lần, cho thấy rõ sự tức giận.

Nhân viên phục vụ: “Đây chính là đồ ăn chay mà, đây là thịt kho tàu chay, bên trong không hề dùng mỡ heo.”

Người nước ngoài hoàn toàn không tin, trên đĩa lớn dùng sốt tương đỏ sánh đặc, sao có thể không phải là thịt cơ chứ?

“Không phải, không cần nữa! Mang, mang xuống đi!” 

Chương kế tiếp