Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 289: Dự định mua nhà

Nhân viên phục vụ có chút khó xử, món thịt kho tàu chay này là món ăn mới, mấy ngày gần đây vừa được mang lên menu, ông chủ của nhà hàng đối với sư phó Từ mới đến đặt kỳ vọng rất lớn, muốn đợi có thêm mấy món ăn nữa, khi ấy sẽ làm tăng danh tiếng của nhà hàng bọn họ.

Bây giờ mới qua mấy ngày đã gặp phải chuyện món ăn bị bắt mang xuống rồi?  Hơn nữa anh nói món ăn không hợp khẩu vị thì thôi, nhưng đồ ăn anh lại chưa ăn một miếng đã muốn mang xuống...

Vừa nghe thấy mang đồ ăn xuống, Vương Anh đã không ngồi yên được.

Cô đi lên phía trước, chỉ vào món thịt kho tàu chay ở trên bàn, đầu tiên nói bằng tiếng Trung: “Món ăn này gọi là thịt kho tàu chay, phần thịt béo ở phía trên là dùng bí đao để làm, bộ phận thịt nạc thì dùng nấm đầu khỉ và trứng gà để làm, vỏ của bí đao thì cho thêm nước xì dầu bỏ vào nồi để chiên, sau đó lại hầm cách thủy...”

“Đây là một cách chế biến trong món ăn Trung Quốc, chú trọng nhất là lấy món mặn làm đồ chay, lấy giả làm giả. Nếu ngài không tin có thể tự mình nếm thử, tôi đảm bảo với ngài, món này chắc chắn không phải dùng thịt heo thật để làm.”

Vương Anh nói xong, lại dùng tiếng Anh giải thích thêm một lần cho người nước ngoài cái hiểu cái không.

Nhìn thấy người nước ngoài phía đối diện bán tín bán nghi, Vương Anh đẩy cái đĩa lên trước mặt anh ta: “Đầu bếp làm món ăn Trung Quốc rất thần kỳ, sẽ không dùng bất kỳ cách thức lừa gạt gì để đạt được sự khen ngợi của ngài cả.”

Người nước ngoài dù nghi ngờ cuối cùng vẫn ăn một miếng.

Ăn một miếng, sắc mặt của anh ta ngay lập tức thay đổi.

“Amazing!”

Phần thịt béo vừa vào miệng lập tức tan ra, so với thịt béo thật ít đi một phần béo ngậy, lại nhiều hơn một phần thanh mát. Phần thịt nạc thì càng thần kỳ hơn, mùi thơm của nấm và trứng gà kết hợp với nhau, khi dùng sức cắn thì gần giống như là cắn với miếng thịt thật.

Càng xuất sắc hơn chính là, món ăn này có mùi vị hoàn toàn không rập khuôn trên mùi vị của món thịt kho tàu, mà sáng tạo độc đáo từ một loại nước sốt đỏ sánh đặc, khi ăn vào thì có cảm giác vô cùng thanh mát.

Người nước ngoài mang theo sự áy náy: “Thật sự xin lỗi, tôi còn cho rằng đây thật sự là thịt kho tàu... Nó nhìn qua rất thật!”

Vương Anh cười nói: “Các món ăn Trung Quốc có rất nhiều món ngon và cách làm rất đáng để nếm thử.”

Người nước ngoài nhìn về phía món ăn lấy giả làm giả, ngay cả da heo của thịt ba chỉ khi làm “thịt chay” cũng làm vô cùng thật, anh ta khâm phục nói: “Thật quá thần kỳ!”

Một mối nguy cơ cứ như vậy được làm tan biến, ngay cả ông chủ của nhà hàng vội vàng chạy đến cũng đã muộn.

Nhân nhân viên phục vụ nói vợ của đầu bếp Từ dẫn theo con gái đến đây, lại giúp nhà hàng giải quyết một việc khó khăn, chỉ hơi suy nghĩ một chút, đã lập tức vỗ tay: “Tiền cơm hôm nay tôi bao!”

Từ Sương mới đến đây mấy hôm, ông đã vô cùng hài lòng với Từ Sương.

Nói ít, ít gây chuyện, tay nghề thì tốt.

Người như vậy, có thêm mấy người nữa đến thì sẽ càng khiến ông bớt lo!

Vương Anh dẫn Đào Đào ngồi xuống, món ăn của hai người các cô cũng được mang lên bàn.

Một đĩa thịt heo chua ngọt xào với dứa*, một món canh sườn heo nấu nấm măng đông*.

(*萝咕咾肉: Thịt xào chua ngọt với dứa hay còn gọi là thịt chua ngọt là món ăn truyền thống nổi tiếng ở Quảng Đông, thuộc ẩm thực Quảng Đông, được nấu với dứa và thịt lợn. Thịt lợn chua ngọt dứa là một trong những món ăn Trung Quốc quen thuộc nhất đối với người châu Âu và người Mỹ, và nó thường được tìm thấy trong các nhà hàng ở khu phố Tàu bên ngoài Trung Quốc.

*口蘑冬笋排骨: là món canh được chế biến từ nấm Khẩu Bắc, măng tươi mùa đông, sườn heo và các nguyên liệu khác, là món ăn tự nấu. Nguồn: Baidu)

Thịt heo chua ngọt xào dứa vừa lên bàn, Đào Đào đã không thể nhịn được mà động đũa, mùi vị chua ngọt là thứ các bạn nhỏ yêu thích nhất.

Những miếng thịt cắt thành miếng nhỏ, xem lẫn với những miếng dứa màu vàng kim, cắn vào miếng thịt vàng óng ánh được chiên qua, thớ thịt ở bên trong trong nháy mắt thấm đượm nước sốt chua ngọt.

Đào Đào vui vẻ ăn chung với cơm tẻ.

Vương Anh vẫn chung tình với món canh sườn heo nấu nấm măng đông, mùi vị của nấm Bắc Khẩu và măng vào mùa đông tươi ngon, kết hợp với canh sườn heo được hầm trắng, xương sườn được hầm mềm nhũn, thích hợp để ăn vào lúc thời tiết còn mang theo hơi lạnh.

Hai mẹ con vui vẻ ăn bữa cơm, ăn được một nửa, thì người nước ngoài ở bên cạnh đến gần tạm biệt.

“Cảm ơn, chúc các quý cô xinh đẹp đây có được một bữa tối tuyệt vời.”

Người nước ngoài đi đến tầng một mới đề nghị với nhân viên phục vụ để họ thanh toán hóa đơn cho hai mẹ con Vương Anh.

Nhân viên phục vụ: “... Không cần đâu, chi phí bữa cơm của cô ấy nhà hàng chúng tôi sẽ trả.”

Nhưng người nước ngoài vẫn kiên trì, cuối cùng để lại mười mấy tệ mới vội vàng rời đi.

...

Đợi thật lâu sau đến khi Từ Sương tan làm, Vương anh cũng không nhắc đến chuyện ở nhà, cũng không nhắc đến chuyện nhỏ xảy ra vào buổi chiều, đầu tiên là hỏi tội về việc hôm nay Đào Đào đánh nhau ở nhà trẻ.

“Buổi trưa hôm nay anh đến đưa cơm trưa đã biết rồi phải không? Sao anh không nói với con bé?”

Từ Sương: “Do đứa bé mập mạp kỳ quái đó kéo tóc của Đào Đào trước mà.”

Anh thật sự có biết, nhưng anh cảm thấy đứa bé đó bị đánh cũng không hề oan.

Bé trai kéo tóc của bé gái chỉ vì thích, ở chỗ của anh, kéo tóc thì nên bị đánh!

Vương Anh nheo mắt lại: “Em nói rồi... Em dặn đi dặn lại ngàn vạn lần, lần đầu tiên đến nhà trẻ không được gây chuyện. Sao con bé lại không nhịn được, chắc chắn là do anh nói!”

Từ Sương có một loại ý muốn bảo vệ đặc biệt đối với mái tóc của con gái, luôn khuyến khích Đào Đào, nói ai kéo tóc của con thì phải đánh người đó.

Đào Đào ăn ngon uống ngon, lúc này mới hiểu được vì sao mẹ không trừng phạt cô bé trước, thì ra là muốn đợi bố rồi cùng xử phạt.

Từ Sương bị Vương Anh nói, cuối cùng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng: “Sau này anh sẽ không nói thế nữa.”

Vương Anh lại muốn Đào Đào cũng phải cam đoan, lúc này mới buông tha hai bố con đang sưởi ấm cho nhau thành một đoàn.

“Hôm nay em đến tìm chị Thục Phân, chị ấy tìm mấy căn nhà ở cho chúng ta, có nhà ống cũng có nhà có lẫn thêm sân lớn. Cuối tuần này chúng ta cùng đi xem thử có được không?”

Từ Sương: “Được.”

Tiền mà bố vợ cho bọn họ vẫn do vợ anh cầm, tiền tiết kiệm của anh cũng có chỗ vợ của anh, tuy rằng không mua được căn nhà lớn, nhưng mua một căn nhà nhỏ cũng coi như là nơi dừng chân cho người một nhà bọn họ.

Vương Anh: “Tình hình mỗi căn nhà cũng sẽ không giống nhau, nhà ống thì dễ nói, chỉ là có nhiều công nhân ở trong một tòa nhà, nhà của bọn họ không ai ra ở riêng, con cái kết hôn cũng ở với bố mẹ, thanh niên bọn họ có nhà được phân chia thì cũng để trống, hiếm khi sẽ có hai phòng ngủ một phòng khách, có nhà vệ sinh nhưng sẽ không có nhà bếp.”

Từ Sương không hề suy nghĩ nói: “Vậy thì không ổn.”

Anh làm việc ở nhà hàng, không có nhà bếp riêng tư thì căn bản không thể được.

Vương Anh cũng biết anh sẽ từ chối, nhắc đến chuyện này cũng vì làm nền: “Em đã hỏi tình huống cụ thể rồi, căn nhà có một nhà vệ sinh, có phòng bếp giống như căn nhà chúng ta đang ở hiện tại cũng không dễ tìm. Cho dù có, bình thường nhà người ta cũng sẽ tự mình ở rồi. Họ cũng sẽ không bán ra ngoài.”

“Em thấy hai chúng ta đều chưa ở nơi giáp với bên ngoài, vậy thì mua một căn nhà nhỏ ở vành đai số hai là thích hợp nhất, anh cảm thấy thế nào?”

Từ Sương cũng cảm thấy có sân thì rất tốt hơn, bây giờ ở nhà ống, cảm nhận lớn nhất chính là không có cách âm.

Ban ngày thì dễ nói, buổi tối khi hai vợ chồng đang làm chút chuyện gì đó với nhau đều phải để ý xem con có thể nghe thấy hay không, vậy thật sự quá bất tiện. Còn không bằng có sân nhỏ, căn nhà cũng bền chắc.

Chỉ là...

“Không được ở chung một khu nhà với mấy hộ gia đình khác!”

Sống mấy năm ở khu dân cư lớn ấy, bây giờ Từ Sương cũng không muốn lại sống như vậy nữa.

Vương Anh: “Vậy thì có hai căn nhà khác nhau, một căn thì có hai lối vào, rộng rãi thì có rộng rãi, nhưng nghe nói có chút phiền phức nhỏ... Khu nhà này của bọn họ là của một giáo sư già để lại cho cấp dưới, giáo sư già đó bây giờ đã qua đời rồi, căn nhà đó của ông ấy cũng thuộc quyền của mấy người con trai con gái của ông ấy, trong khu nhà đó vẫn có bảy tám hộ gia đình không chịu chuyển đi.”

Từ Sương nghe thấy vậy thì lập tức nhíu mày lại: “Vậy một căn khác thì sao?”

Vương Anh: “Một căn khác thì có một lối vào, vị trí bị lệch, bên trong thì không có gì hết, nhưng đã để trống hai năm rồi, nếu đến ở thì có thể sửa chữa lại một chút.”

Lần này Vương Anh đi mua nhà ở mới biết, thì ra lúc này sở dĩ mọi người đều không biết mua nhà ở như thế nào, một là vì chỗ làm quản lý việc phân chia nhà ở, một lý do khác là vì nhà ở bây giờ cũng không dễ mua.

Nhiều hộ gia đình lộn xộn lung tung thì không nói, quyền sở hữu cũng rối loạn.

Có nhiều người đến nơi đó ở, quyền tài sản có thể phân chia cho một vài nhà, đừng nói là anh đến mua nhà, cho dù anh đến phá dỡ hoặc rời đi nơi khác cũng phải tốn thời gian rất lớn.

Thuyết phục mỗi người đều khó muốn chết.

Chương kế tiếp