Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 291: Tham gia thi đấu trù nghệ

Trình Ngọc kéo tay Vương Anh muốn rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy hôm nay bản thân gặp phải những chuyện này cũng không có cái gì là bất ngờ cả.

Mẹ của cô vẫn còng lưng như vậy vì gia đình vì em trai của cô mà làm lụng vất vả, em trai của cô khi còn nhỏ cũng không chịu thiệt gì, mà lớn lên kết quả trở thành một thứ hèn nhát không có triển vọng. Bố của cô cũng vẫn giống như trước đây, bụng một bồ dao găm.

Có thứ tốt thì đều quang minh chính đại để cho con trai, lúc bình thường thì đều trốn ở phía sau chờ chỗ tốt.

Trong lòng bố của Trình Ngọc tức giận, ra vẻ muốn đi lên phía trước ngăn cản đứa con gái bất hiếu, lại bị một ánh mắt của Từ Sương trừng trở về.

Trơ mắt nhìn con gái rời đi, bố của Trình Ngọc bị những người hàng xóm xung quanh nhìn mà không nén được giận.

Ông ta đá vợ mình một cái: “Còn nhìn cái gì nữa! Mau trở về thôi!”

Về nhà phải bàn bạc xem làm sao để nghe ngóng được tin tức.

Lúc trước nói con gái đi rồi thì sẽ không nhận nó nữa, nhưng vẫn không đành lòng đứa con gái giống như cây lau sậy cái gì cũng không biết làm lại vẫn bướng bỉnh như một con lừa ấy. Không chỉ thế đứa con gái của ông ta bây giờ nhìn như hoa như ngọc, có vẻ đã phát đạt nữa!

...

Ầm ĩ như vậy, Vương Anh cũng giảm đi hứng thú muốn căn nhà, trong lòng không quá vui vẻ.

Sau khi đi xem thử, quả nhiên không thể đồng ý được.

Khu vực này có hai lối vào, tuy rằng lớn, nhưng các hộ gia đình đều có tâm tư riêng. Giá cả cũng cao hơn giá khởi điểm, càng kỳ quái hơn là ý kiến không thống nhất, giữa các nhà còn ngáng chân nhau.

Vương Anh cũng chịu thua, quyền tài sản của khu nhà này là của nhà mấy người, lại còn ngáng chân lẫn nhau, lỡ như cô không mua được đủ, vậy chắc chắn sẽ không mua được!

Trình Ngọc: “Trong đại viện đều như thế, khi em vẫn còn ở đây, mỗi ngày trong viện đều ầm ĩ một trận, không phải vì củ tỏi thì cũng vì củ hành.”

Một nhà Vương Anh lại đến xem một khu nhà khác.

Được, nhìn một cái cũng không nhìn.

Vương Anh: “Nếu mang thêm nhiều tiền nữa thì tốt rồi...”

Quyền sở hữu riêng của căn nhà cũng không phải không có, nhưng không dễ mua. Giá cả chắc chắn cũng cao.

Từ Sương dường như có hơi suy tư.

Người một nhà đi dạo một ngày, không thu hoạch được gì.

Ăn xong bữa tối, Vương Anh mới dặn dò Trình Ngọc: “Sau khi trở về nhà thì em phải nói những chuyện xảy ra trong nhà với cô giáo của em, đừng giấu diếm gì hết.”

Bây giờ tuy rằng Trình Ngọc vẫn gọi Trình Thục Phân là cô giáo, nhưng tất cả mọi người đều biết, cô bé cũng đã sửa lại họ, đương nhiên giống như đã coi Trình Thục phân là mẹ rồi.

Chuyện hai bên va chạm, xử lý không tốt sẽ lần nữa tạo nên khúc mắc thì không được.

Trình Ngọc vung tay nói: “Chị yên tâm đi!”

Cho dù cô không nói, chỉ sợ khi trở về cũng bị người cẩn thận như cô giáo truy hỏi thôi...

Lại qua thêm mấy ngày nữa, khi Vương Anh đang muốn hỏi thăm một chút về vấn đề về hộ khẩu của Trình Ngọc, Từ Sương lại cầm đến tin tức bùng nổ mới.

“Anh nói anh phải đại diện cho nhà hàng các anh đi tham gia một cuộc thi đấu ư?”

Dù như thế nào Vương Anh cũng không ngờ rằng, trận đấu trù nghệ mà Trần Đông nói lại đến nhanh như vậy.

Từ Sương: “Không chỉ trận đấu về trù nghệ, lần này còn phải tạm thời tuyển chọn đoàn đội chuẩn bị để tham gia Quốc yến*.”

(*Quốc yến: tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức.)

Cấp bậc của Từ Sương vẫn không đủ để trực tiếp chịu trách nhiệm cho Quốc yến, nhưng mỗi lần đoàn đối ngoại có việc thì đều sẽ có một đội ngũ nấu ăn riêng.

Nếu lần này Từ Sương lấy được giải thưởng thì nhà hàng hiện tại của anh có thể sẽ dành được suất nấu ăn cho đoàn đối ngoại trong chuyến công tác nước ngoài sắp tới.

Vương Anh mừng rỡ: “Vậy thì thật quá tốt rồi!”

Từ Sương: “Sau khi cuộc thi đấu này kết thúc, nếu thuận lợi, cấp bậc của anh cũng sẽ được tăng lên, nhà hàng cũng sẽ thưởng tiền.”

Lúc này Vương Anh mới hiểu: “Anh thấy tiền trong nhà không đủ để mua nhà à?”

Từ Sương không gật đầu cũng không lắc đầu: “Anh chỉ cảm thấy chúng ta có thể mua một căn nhà lớn hơn nữa.”

Vương Anh rõ ràng rất thích một ngôi nhà ở phía sau biển, một khu nhà có ba lối vào ba lối ra, tiếc rằng người ta đưa giá cả hơn một vạn.

Vương anh ôm lấy Từ Sương: “Không sao hết, em cũng có năng lực kiếm tiền mà.”

Từ Sương đã bắt đầu vội vàng hướng đến tương lai tươi đẹp, cô cũng không thể rớt lại phía sau được.

...

Một đoạn thời gian sau đó, cả hai vợ chồng đều trở nên bận rộn.

“Đây là món cá thác lác.”

“Dùng cá đỏ dạ*, rút xương cắt bằng dao hoa, lớn nhỏ vừa phải, như vậy sau khi cho vào nồi mới có thể tự nhiên cuộn tròn lại thành quả cầu thịt cá có hình dáng tròn như quả vải. Sau đó cho dầu vào nồi rán hai lần, đến khi thịt cá trở thành một quả cầu nhỏ.”

(*大黄: Đại hoàng ngư là cách gọi của người Trung Quốc, để phân biệt với Tiểu hoàng ngư (小黄), cá đù vàng nhỏ. Ở Việt Nam chúng còn được gọi là cá đỏ dạ, cá sóc. Cá đỏ dạ là cá lù đù vàng lớn, là một loài cá trong họ cá lù đù, phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương, eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền Bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền Trung và miền Nam. Nguồn: Wikipedia)

“Pha chế nước sốt, thêm nước sốt dùng thịt cá gói lại...”

Cá thác lác lấy ra khỏi nồi nóng hổi mang theo màu nước tương, Vương Anh bưng bát đợi ở bên cạnh, khi cho vào trong miệng thì trước mắt sáng rực.

Thịt cá chiên bên ngoài thì xốp giòn bên trong thì non mềm, nước sốt lại càng đậm vị chua ngọt.

Cô ở đây ăn, Từ Sương lại bắt đầu bận rộn làm một món khác.

Món bồ câu phù dung xốp*.

Bồ câu rút xương, thịt còn lại băm nhỏ, lại bỏ thêm nấm đầu khỉ, đậu xanh Hà Lan, giăm bông và các nguyên liệu khác rồi băm nhỏ. Kiểm soát độ lửa rồi bỏ thịt bồ câu kết hợp với các thứ khác xào thơm lên. Cuối cùng lại cho thêm cá đã phi lê vào giữa để tạo hình.

Giống như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ nóng hổi.

Vương Anh lấy thìa nhỏ nếm thử một miếng, dựng ngón tay cái lên.

Món ăn này xem như là món ăn hỗn hợp, sử dụng chính là bộ phận thịt bồ câu non mềm và cá phi lê.

Cá phi lê là dùng lát cá được búa đập thịt cho xốp rồi chiên đến một hình thức cố định, miếng thịt cá cháy xém có mùi thơm không ngấy, lại thêm một chút nhụy hoa để tạo hình.

Thịt bồ câu xốp mềm ở trong miệng tỏa ra hương thơm, các loại nguyên liệu kết hợp chung với nhau, thỉnh thoảng sẽ nhai trúng một hạt đậu xanh Hà Lan, giống như tìm được một niềm vui mừng khó có được.

...

Từ Sương cả ngày ở nhà làm thử đồ ăn, Vương Anh và Đào Đào cũng có cuộc sống vui vẻ nhất. Nhưng đồng thời, những người hàng xóm xung quanh cũng trải qua cuộc sống khó khăn nhất.

Những người hàng xóm xung quanh ngửi thấy mùi thơm thì sẽ ra ngoài hỏi thăm, chuyện đó đã trở thành hoạt động cơ bản.

Vương Anh nghĩ, nhà mình cần phải mua một ngôi nhà lớn một chút.

Nếu ở nơi như thế này, sợ rằng mọi người xung quanh đều cảm thấy nhà bọn họ đang quấy nhiễu người dân.

Vì người lớn còn có thể nhịn được, bọn trẻ con lại không thể nhịn được, luôn có đứa trẻ nhà ai đó khóc lóc ầm ĩ đòi ăn, cũng xảy ra chuyện họ bị bố mẹ bọn trẻ trách móc một trận.

Đào Đào liếm nước sốt dính ngoài miệng: “Bố ơi, ngày mai con có thể mang cá viên đến nhà trẻ được không ạ?”

Mấy tháng trôi qua, Đào Đào đã thuận lợi trở thành một phần của nhà trẻ, về phần đứa bé mập mạp kia, chưa đến mấy ngày đã bị đồ ăn mà bố cô bé làm lay động sự kiên trì. Không hề có hình tượng cầm đến những miếng sôcôla có hình thù kỳ quái muốn đổi đồ ăn với Đào Đào.

Với yêu cầu của con gái, đương nhiên Từ Sương sẽ đồng ý.

Người một nhà cứ như vậy trải qua tháng năm hòa thuận vui vẻ, cũng đến thời khắc bắt đầu trận thi đấu.

Cuộc thi đấu này không công khai với bên ngoài, Từ Sương cùng đi với sư phụ Trần Đông.

Sau khi liên tục thi đấu mấy ngày, Từ Sương mang theo chút mệt mỏi, nhưng khó kiềm nén được sự vui vẻ trở về nhà.

“Em đoán thử xem tên của anh đứng thứ mấy?”

Chương kế tiếp