Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 292: Cuộc sống viên mãn

Một bảng hiệu giải thưởng màu vàng rực rỡ, ghi Giải Bạc

Từ Sương đã rất thỏa mãn, dù sao trận thi đấu lần này người đến tham gia đều là những đầu bếp của các nhà hàng nổi tiếng của Bắc Kinh.

Lấy giải thưởng không quan trọng, quan trọng là trong trận thi đấu có thể giao lưu tay nghề và học tập.

Vẫn chưa hết, Từ Sương còn lấy ra mấy tờ tiền mặt mới đẹp.

"Đây là tiền thưởng của lần này, có cả tiền thưởng của cuộc thi đấu và tiền thưởng của nhà hàng, tổng cộng là năm trăm tệ."

Tiền thưởng của trận đấu cũng không nhiều nhưng phía nhà hàng lại cho nhiều!

Ông chủ của Từ Sương mấy năm nay bị mấy nhà hàng lâu năm đó đè cho một cục tức, khó khăn lắm nhà hàng của bản thân mới có một đầu bếp có năng lực có thể đương đầu, ông hận không thể tự mình bỏ tiền túi phát tiền thưởng cho Từ Sương.

Vương Anh thích ý nhận lấy tiền: "Em đang định nói với anh, nghỉ hè năm nay của chúng ta em muốn về nhà cũ một chuyến."

"Khoảng thời gian trước không phải là em nhận được thư của đại đội trưởng đấy sao? Ông ấy nói với em, nói gần đây các Đại đội xung quanh đều đi học về thảo dược. Em mới nghĩ, chỗ đó của chúng ta ngoài có cây kim ngân, còn có mấy loại thảo dược khác cũng thích hợp để gieo trồng, vậy thì mấy giáo sư già của trường học có thể đi cùng với chúng ta một chuyến đến đó quan sát một chút."

Tuy rằng bây giờ mới đến giữa năm, quyết sách thật sự được thêm vào cũng phải đến cuối năm mới đưa xuống dưới, nhưng đối với Vương Anh mà nói, bây giờ bắt đầu làm một vài công tác chuẩn bị trước cũng không có gì phiền phức.

Người sáng suốt đã sớm nhìn ra, chính sách chỉ là vấn đề thời gian.

Lần này về quê, cũng chỉ có Vương Anh và Trình Ngọc, công việc của Từ Sương không thể bỏ được.

À không, còn có Mạch Miêu.

Mạch Miêu đến Bắc Kinh học đã được nửa năm, kiến thức được mở rộng, bây giờ đã rất thoải mái hào phóng. Gặp được Trình Ngọc, Vương Anh không khỏi hỏi thăm về việc xử lý chuyện trong nhà như thế nào.

"Bây giờ em đã thi vào Học viện Kinh kịch thì không nên để những chuyện này làm lỡ bản thân."

Đúng vậy, Trình Ngọc đã vào Học viện Kinh kịch, không chỉ vào được, còn giẫm đạp lên thể diện của mấy sư huynh sư tỷ đồng môn đó mà vào.

Lúc ấy Trình Thục Phân vì tránh bị nghi ngờ cũng không tham dự chấm điểm, nhưng lại ở phía sau sân khấu khóc không thành tiếng.

Tâm huyết cả đời này của bà ấy, toàn bộ đều đặt lên người của Trình Ngọc, cho dù bản thân không còn cơ hội lên sân khấu, đến cuối cùng bà ấy vẫn bảo vệ được một đốm lửa hạt giống nhỏ.

Trình Ngọc: "Bọn họ có từng đến, nhưng như vậy thì có thể làm sao chứ? Cảnh vệ của thầy sẽ ngăn cản bọn họ, bọn họ cũng không dám xông vào. Có đến Học viện Kinh kịch tìm em mấy lần, em cũng không cho phép. Hộ khẩu thì cũng xử lý xong rồi, em đã đi đến chỗ uy bản chuyển hộ khẩu ra ngoài rồi."

Vương Anh nghĩ thử, quả thật như vậy.

Bây giờ Trình Ngọc có Lam Việt và Trình Thục Phân che chở, dù bố mẹ ruột của cô có thật sự muốn đến gây chuyện, nhưng nhà thì không vào được, Học viện Kinh kịch lại có Trình Thục Phân. Bản thân Trình Ngọc cũng có bản lĩnh võ thuật, đương nhiên sẽ không sợ.

Trình Ngọc có chút ngại ngùng: "Cô giáo nói, đợi đến khi ăn Tết sẽ đăng kí sổ hộ khẩu cho em ở đây, để em làm con gái của bà. Đến lúc đó em sẽ đến chỗ anh Sương đặt mấy bàn, mọi người cùng đến nhé. Dẫn theo cả Mạch Tuệ và Mạch Nha nữa."

Gọi cô giáo nhiều năm nhưng ai cũng biết Trình Thục Phân luôn đối xử với cô như con gái của mình.

Có lẽ lần này Lam Việt và Trình Thục Phân sẽ chuẩn bị chính thức bổ sung thêm về phần hình thức.

Vương Anh: "Tốt quá, lần này trở về vừa lúc có thể nói một chút với Mạch Tuệ và Mạch Nha."

Mạch Miêu nhẹ gật đầu, trên mặt mang theo sự say mê nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rời nhà mấy tháng, cô bé đã sớm nhớ đến mẹ và em gái ở nhà rồi.

Một chuyến đi này thu hoạch phong phú, có mấy giáo sư đi với Vương Anh, vốn được Vương Anh dẫn đến, cũng thấy khí hậu bên này không tốt lắm, cho rằng đến đây sẽ uổng công.

Nhưng tiến hành kiểm tra đo lường và tìm kiếm, mấy giáo sư già đều hai mắt tỏa sáng.

"Cấu tạo và tính chất đất đai của nơi này rất tốt!"

"Vậy mà lại có nhân sâm rừng này!"

"Cầm cây kim ngân đến đây trồng thì có hơi phung phí của trời rồi! Đặc biệt phía sau chân núi kia, nên được trồng nhiều loại dược liệu quý hiếm thì hơn."

...

Một đám giáo sư cầm quyển vở ghi chép, tuyên bố nơi đây là nơi sản xuất tốt, nhất định phải được bảo vệ thật tốt, đối với sự thúc đẩy phát triển của ngành Trung y thì ảnh hưởng càng lớn.

Vội vàng chạy qua chạy lại một trận, người nhà của Vương Anh cũng đến đây, chỉ là không thấy bố con Vương Vĩnh Thuận và Vương Diệu Tông.

Ngay cả hai vợ chồng Điền Đại Trụ cũng không đi về phía chỗ mọi người tụ họp.

Vương Anh hiểu rõ, cho dù là bản thân hay là Mạch Miêu đều đã đến được nơi mà những người này không thể đến được.

Điền Hữu Phúc bây giờ đối xử với Vương Anh không chỉ như đang đối xử với một người trẻ đầy triển vọng, thử hỏi, có ai có thể vẫn luôn nhớ đến những người hương thân trong thôn chứ, đặc biệt là một nhà Vương Anh bây giờ từ lâu đã không còn sống trong thôn nữa.

Nhưng cô vẫn sẵn lòng dẫn mấy người giáo sư đến kiểm tra xem xét cấu tạo và tính chất của đất đai trên núi, sẵn lòng giúp mọi người tìm một con đường sống tốt hơn.

Vương Anh ở nhà cũ gần một tuần, không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành công việc để về lại thành phố. Thật sự từ sau khi có con gái, cô chưa từng rời xa con gái một khoảng thời gian dài như vậy.

Mạch Miêu vẫn ở lại nhà đến hết kì nghỉ hè, kỳ thi đại học năm nay, tuy rằng Đại đội bảy chỉ có một người đỗ, nhưng trong các Đại đội xung quanh vẫn nổi trội hơn nhiều.

Mạch Miêu vốn từng bước quản lý thành tích của em gái bây giờ đã có mục tiêu, cô bé muốn cho hai em gái đều được học đại học! Vì thế kỳ nghỉ hè này Mạch Tuệ ở nhà xem như gặp nạn, bị Mạch Miêu nắm tai nhắc đến việc học bù.

Tiền Cúc Hoa: "Nghe lời chị cả của con đi!"

Bây giờ Tiền Cúc Hoa càng ngày càng hài lòng, sau khi Đại đội từ bỏ việc nuôi heo, chị ta cũng không nuôi heo cho Đại đội nữa mà là tự nhà mình nuôi mấy con heo. Ít làm việc, nhưng tiền bạc vì có thu nhập từ cây kim ngân nên cũng không ít.

Vốn tưởng rằng Mạch Miêu đi học đại học sẽ tốn nhiều tiền, không ngờ rằng Mạch Miêu vừa vào đại học đã bắt đầu vừa đi học vừa đi làm, tháng thứ hai đã bắt đầu viết thư bảo nhà không cần gửi tiền cho mình nữa.

Trường học có trợ cấp, cô bé còn có thêm thu nhập. Tiền Cúc Hoa cảm thấy đời này thật đáng giá, con gái lớn biết chăm sóc cô như vậy, còn tốt hơn nhiều so với việc có một trăm đứa con trai.

Mạch Miêu nhẹ giọng nói với Tiền Cúc Hoa: "Đợi thêm hai năm nữa, một nhà chúng ta đều lên thành phố nhé. Thành tích của Mạch Tuệ không được xem là quá tốt cũng không sao, con có nghe nói có Học viện điện ảnh và truyền hình gì đó, cũng giống với Học viện Kinh kịch của Trình Ngọc, cũng là nơi có thể học được bản lĩnh, bây giờ đã trở thành trường đại học. Mạch Tuệ của chúng ta có thể đến đó xem thử xem."

Theo tuổi tác lớn dần, Mạch Tuệ càng ngày càng dễ nhìn, cô bé đó cũng giỏi trang điểm. Trước kia Mạch Miêu luôn lo lắng em gái không lên đại học được, nhưng sau khi thấy qua việc đời, Mạch Miêu cảm thấy, đại học cũng có rất nhiều sự lựa chọn.

Tiền Cúc Hoa vẫn là câu nói đó: "Đều nghe lời của con!"

Bây giờ chị ta đi đến Công xã cũng thẳng lưng, có ai mà không biết chị ta nuôi được một đứa con gái là sinh viên cơ chứ?

Chị ta cũng muốn được mở mang thêm, bản thân từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất đi đến cũng chỉ có thị trấn, việc lớn của đời người đương nhiên là được nghe, thấy được, quen biết nhiều người hơn.

Mạch Miêu cầm lấy tay của mẹ: "Con sẽ để mẹ sống cuộc sống tốt đẹp hơn!"

Lần về quê này, Điền Đại Trụ cũng không nói cái gì nữa, cứ như vậy một hai lần, Mạch Miêu cũng chỉ từng thấy bóng dáng chợt lóe lên của Điền Đại Trụ ở trong thôn mà thôi.

Hối hận hay không hối hận, tất cả đều đã là quá khứ rồi.

Bây giờ Mạch Miêu chỉ có suy nghĩ, làm sao để mẹ và các em gái có cuộc sống tốt hơn.

Cuối năm nay, thời gian mùa đông lạnh lẽo, các loại tin tức giống như tiếng sấm lần lượt vang lên không ngừng.

Đầu tiên là hộ gia đình kiểu mẫu bao thầu trong thôn xuất hiện, tiếp theo là việc cho phép mua bán tư nhân, cuối cùng là tại Bắc Kinh xuất hiện một nhóm thanh niên tí thức quay về thành phố mở một quán bán trà.

Đừng thấy nó là việc làm ăn nhỏ, nhưng một ngày tính ra cũng phải bán được khoảng mấy trăm chén, tổng thu được một khoản kha khá.

Vương Anh mua được nhà ở, như ý lấy được khu nhà có ba lối vào ba lối ra.

Đoàn người Tiền Cúc Hoa đến dịp năm mới thì đến thành phố, trải qua cùng người một nhà Vương Anh, tham sự bữa tiệc nhận người thân của Trình Thục Phân và Lam Việt, chính thức nhận nuôi Trình Ngọc.

Tuy nhiên, hành trình về quê trong dự tính lại bị kéo dài thời gian, chủ yếu do chính sách mới vừa được ban hành, Điền Hữu Phúc thông báo Công xã vẫn chưa có định luận.

Vì thế Vương Anh lại phải đợi một năm mới dẫn theo được mấy người trợ lý của xưởng thuốc và Từ Sương hiếm khi có kỳ nghỉ cùng nhau về nhà.

Lúc ở sau núi kiểm tra xem xét, Vương Anh nhìn thấy mấy cái hồ cá cách đó không xa đã được xây dựng thêm, xúc động nói: "Cuộc sống trôi qua thật nhanh."

Từng cùng Từ Sương ở nơi đây trải qua cuộc sống bắt cá, mọi thứ giống như vẫn như ngày hôm qua.

Từ Sương chạm khẽ rồi nắm lấy tay của cô: "Không nhanh."

Những năm tháng chung sống ấy, anh đều muốn có thể nhấn phím chậm lại, để thời gian hạnh phúc này sẽ luôn dừng lại.

Đào Đào cách đó không xa đuổi theo một con gà rừng, trong miệng đang kêu: "Bố ơi! Mau giúp con bắt con gà với ạ!"

"Con muốn ăn gà rừng hầm nấm!"

Có lẽ câu chuyện xưa luôn sẽ đến lúc phải kết thúc, nhưng vào giây phút này, trong lòng Từ Sương chỉ có một suy nghĩ, cảm ơn em đã đến với cuộc đời của anh.

Hoàn toàn văn

TN Team: Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu quý truyện, hãy để lại bình luận của các bạn về truyện để tui mình có thể cùng nhau chia sẻ, thảo luận nhé!!! Và cuối cùng, đừng quên bấm vào tag TN Team để ủng hộ thêm các truyện khác của nhà nếu hợp gu nghen!! Mãi yêuuuuuu

Chương kế tiếp