Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 295 Ngoại truyện 3: Bữa tiệc cuối cùng

Năm 1985.

Vương Anh vừa mới làm xong bài tập chuyên ngành, ngược ánh mặt trời to lớn trở về nhà.

Khu nhà Tứ hợp viện nhỏ với phong cách cổ kính cách trường học không xa, Vương Anh tránh ánh nắng khắp nơi bước vào cửa.

Phía trước sân có một nhóm bà lão đang ngồi nói chuyện, Từ lão thái đang giẫm lên máy khâu, còn có thể dành thời gian nói nói cười cười với người khác.

Nhìn thấy con dâu về nhà, Từ lão thái đã nói: “Trong tủ lạnh có món tôm chanh* mà bố Đào Đào bảo đồ đệ mang đến đây đấy, dưa hấu thì vừa mới bỏ vào, có lẽ vẫn chưa đủ lạnh đâu.”

(*柠檬虾: Tôm chanh là món ăn có tôm trắng và chanh là nguyên liệu chính. Nguồn: Baidu)

Vương Anh trả lời một tiếng, mở cửa tủ lạnh, quả nhiên, trong tủ có một cái chậu nho nhỏ đựng món tôm chanh thanh mát, dưa hấu tạm thời không thể ăn, nhưng lại có một lon Coca.

Đầu tiên cô nếm thử một miếng tôm, chua chua cay cay, quả nhiên thanh mát không ngấy.

Cô bưng luôn lon Coca và món tôm chanh ra ngoài, Vương Anh ngồi một chỗ ở chỗ hướng ra cửa thứ hai, gió mát lạnh xuyên qua phòng, khiến cô cảm thấy dù không có điều hòa cũng không phải không nhịn được.

Cô vui vẻ thoải mái ngồi đến chập tối, chân trời được tô điểm những ráng mây.

Đào Đào vừa mới tan học lập tức trở về nhà.

Cô bé thấy mẹ ăn rất vui vẻ, lao lên trước há miệng lớn: “A~~”

Vương Anh đút cho cô bé hai miếng.

Đứa bé ăn xong bắt đầu xoi mói: “Rất chua, lần này chanh bố chọn không ngon.”

Vương Anh khẽ nhéo cái mũi của cô bé: “Ăn phần của con đi.”

Cũng không biết làm sao, con bé Đào Đào ấy, có lẽ ăn quá ngon, trình độ kén ăn lại còn hơn cả Vương Anh.

Đào Đào bỏ cặp sách xuống, hoạt bát đến trước mặt mẹ như hiến vật quý: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta ăn cái gì ạ?”

Vương Anh: “Buổi tối chúng ta sẽ đến nhà hàng, chị Trình Ngọc và chị Mạch Miêu của con mời chúng ăn cơm.”

Đào Đào giơ hai tay lên bắt đầu hoan hô: “Tốt quá, tốt quá đi! Con muốn bố làm món thịt Bảo tháp* cho con!”

(*宝塔肉: Thịt Bảo tháp là món ăn rất khó chế biến tại nhà, cái khó chính là đòi hỏi kỹ năng dùng dao cao siêu để thái thịt mỏng và liên tục. Nguyên liệu sản xuất là thịt ba rọi vuông và quả mận khô. Tạo hình khi làm xong giống như cái tháp. Nguồn: Baidu.)

Thịt bảo tháp làm vừa tốn thời gian vừa tốn sức, còn là một món ăn của Quốc yến, bây giờ Từ Sương tự mình mở nhà hàng, cũng dẫn đồ đệ đến, đã rất ít khi tự mình bắt tay làm.

Nhưng những buổi tụ họp gặp mặt người thân bạn bè, Từ Sương vẫn sẽ thỏa mãn một chút mong muốn của con gái.

Vương Anh thúc giục Đào Đào thay quần áo, bản thân cũng thay một bộ váy màu xanh nhạt.

Lại nói tiếp bây giờ cô cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn nhìn giống như khi hai mươi tuổi, một nhà ba người đi trên đường, thậm chí người khác còn cho rằng anh trai và chị dâu dẫn theo em gái.

Từ lão thái tan làm, từ trong sân đi qua đây.

Mấy năm này thay đổi hoàn cảnh chung quanh, Từ lão thái từ lúc mới bắt đầu cũng giúp mấy người hàng xóm làm mấy bộ quần áo cho bọn trẻ con, bây giờ đã bắt đầu trở thành nhận đơn làm quần áo. Dẫn dắt một nhóm người nội trợ ở xung quanh cùng giúp cắt quần áo, bà còn chỉ dẫn người ta may vá, có máy khâu, lại thường xuyên qua lại, trước sân nhà cũng coi như một phân xưởng quy mô nhỏ.

Từ lão thái có công việc, bây giờ cũng là bà lão trẻ trung xinh đẹp, mặc một bộ áo váy cổ đứng có cài cúc, gương mặt rất có sức sống.

Cả gia đình ra khỏi nhà, khóa cửa trước sân, đi về phía nhà hàng.

Nhà hàng mà Từ Sương mở, vẫn lấy địa chỉ cũ của nhà hàng mà bản thân anh làm việc.

Khi đó kinh doanh của nhà nước chuyển thành kinh doanh tư nhân, Từ Sương là một đầu bếp lớn như vậy, ngược lại không cần lo lắng chỗ làm, có rất nhiều nhà hàng muốn mời anh đến.

Năm 1978, sau khi Từ Sương từng tham dự Quốc yến một lần, vài năm này lại được không ít giải thưởng, dần dần cũng có hai lần đảm đương trách nhiệm chính thức tiếp đãi Quốc yến của khách nước ngoài, bây giờ giá trị con người của anh đã không còn như lúc ban đầu.

Vì thế vào cái năm kinh doanh của nhà nước chuyển thành kinh doanh tư nhân ấy, Từ Sương đã chiếm được phần lớn cổ phần, nắm lấy quyền kinh doanh của nhà hàng của riêng mình.

Bây giờ chi nhánh thứ hai của nhà hàng cũng bắt đầu mở rộng.

Mấy người Vương Anh đến nhà hàng, không cần nhân viên phục vụ dẫn đường cũng đã đi đến ghế lô ở tầng hai.

Một nhà Mạch Miêu, một nhà Trình Ngọc đã đến từ lâu.

Bữa tiệc lần này là chúc mừng bộ phim truyền hình đầu tiên của Mạch Tuệ được phát sóng.

Bây giờ Tiền Mạch Tuệ đã tốt nghiệp, vào năm tư đại học đã diễn bộ phim này, đảm nhiệm vai nữ chính.

Vương Anh đến chỗ ghế lô, sắc mặt Mạch Tuệ đỏ hồng nghe người lớn nói chuyện.

“Chị Anh đến rồi, mau ngồi đi! Vừa nãy ở dưới tầng có người còn hỏi xin chữ ký của Mạch Tuệ đó.”

Vương Anh ngồi xuống, Đào Đào cũng đi một bước nhảy ba bước chạy đến trước mặt Mạch Tuệ, hai con mắt như ngôi sao sáng: “Chị Mạch Tuệ ơi, em cũng muốn!”

Cô bé đã xem qua bộ phim mà chị Mạch Tuệ diễn rồi đó, bên trong bộ phim chị Mạch Tuệ mặc chiếc váy đỏ rất là đẹp luôn.

Mạch Tuệ có hơi không quen, thời điểm mà cô ấy diễn phim này cũng không biết sẽ nổi như vậy, bây giờ lại có người muốn xin chữ ký của cô ấy, chuyện này thật sự quá...

Vương Anh: “Không tệ không tệ, vậy chúng ta nên chúc mừng thật tốt cho Đại minh tinh của chúng ta thôi.”

Mặt mày của Tiền Cúc Hoa rất dễ chịu: “Không thành vấn đề, chút nữa để Mạch Tuệ chụp hình chung với mọi người.”

Nhà hàng này của Từ Sương có một máy chụp ảnh, có một vài khách hàng sau khi đến đây sẽ muốn chụp ảnh bên cửa sổ, trong nhà hàng cũng sẽ có nhân viên phục vụ có thể giúp chụp ảnh, một tấm ảnh thì tính hai tệ, cũng coi như là kiếm chút tiền.

Tiền Cúc Hoa đến trong thành cũng được bốn năm năm rồi, khi vừa mới đến, bà cảm thấy như đang gây thêm quá nhiều phiền toái cho Vương Anh, xấu hổ không muốn gây thêm phiền phức cho đối phương, bà dứt khoát bày sạp bán trứng luộc nước trà trên đường.

Trứng luộc nước trà có không ít người mua, Tiền Cúc Hoa nhìn thử cảm thấy có triển vọng, dứt khoát làm bán thêm đồ kho.

Món kho này là do tự bà làm, tuy rằng không thể so với tay nghề của Từ Sương nhưng cũng không tệ.

Đặc biệt là bà nuôi heo nhiều năm, biết đâu là thịt heo ngon, khi mua đều là mua thịt ngon, món kho bán ra bên ngoài, đến năm thứ hai thì đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với việc Mạch Miêu đi làm cô giáo.

Sau đó Từ Sương lại chỉ dẫn cho bà thêm một chút nguyên liệu để kho, hương vị lại càng ngon hơn, năm ngoái đã bắt đầu mở một quán làm đồ kho.

Trình Ngọc lấy đũa: “Sớm biết như vậy, em cũng muốn đi học diễn phim một chút rồi!”

So với sự thuận lợi của Mạch Tuệ, cô ấy học Kinh kịch hai năm nay tuy rằng không có gập ghềnh gì nhưng dù sao môi trường xung quanh cũng không có con đường thênh thang giống như Mạch Tuệ.

Trình Thục Phân: “Miệng con thì nói như thế, thế sao lần trước gọi con đi diễn phim con lại không đồng ý chứ?”

Trình Ngọc kinh ngạc, than thở nói: “Bộ phim đó viết không hay, con không muốn đi.”

Lam Việt ở bên cạnh nhìn hai mẹ con cãi nhau, dỗ dành nói: “Vậy đợi bố giới thiệu cho con mấy người quen nhé? Thật ra bố có quen biết mấy người lãnh đạo, con nhà bọn họ cũng muốn đi đóng phim.”

Trình Ngọc vội vàng xua tay: “Thôi thôi, nếu thích hợp có thể tìm Mạch Tuệ thử xem, con vẫn không quen ánh đèn lớn như vậy.”

Vương Anh: “Trình Ngọc muốn quay phim cũng được, nhưng phải chọn kịch bản hay chút, có thể quay nhiều cảnh đánh nhau.”

Trình Ngọc lập tức có tinh thần: “Vẫn là chị Anh hiểu em!”

Cái kiểu diễn khóc khóc buồn buồn không cần dùng sức mạnh ấy, nếu có thể nhẹ nhàng thoải mái đánh một trận mồ hôi đầm đìa, vậy cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý!

Người mấy nhà bọn họ tụ tập chung một chỗ, một chút cũng không có không khí xa lạ, cùng nhau nói tình hình gần đây của bản thân.

Từ Sương cũng đúng lúc đi vào: “Mọi người có muốn ăn cái gì nữa không, bây giờ tôi sẽ đi làm.”

Một bàn đồ ăn này anh sắp xếp đồ đệ làm hơn nửa, món còn lại đều là do anh tự mình làm.

Đào Đào giơ tay lên: “Bố ơi, con muốn ăn thịt Bảo tháp!”

Từ Sương không cần suy nghĩ trực tiếp đồng ý: “Được.”

Trình Ngọc: “Anh Sương, em muốn ăn món gà thần tiên*!”

(*神仙: Gà thần tiên là món ăn truyền thống nổi tiếng ở thành phố Nghi Xương, tỉnh Hồ Bắc. Nguyên liệu là những con gà béo và mềm, sau khi giết mổ và rửa sạch, cả con gà được ướp trong thố cát với nhiều loại gia vị khác nhau, sau đó là các loại hương liệu như nước dùng, gia vị, đường phèn vào đun sôi rồi hạ lửa nhỏ cho đến khi gà chín tái thì cho ra đĩa. Màu sắc tươi sáng và êm dịu, hương vị ban đầu.)

Từ Sương: “Chấp nhận.”

Thịt Bảo tháp tầng tầng lớp lớp, chất thịt nhẵn nhụi, béo mà không ngấy. Càng nhìn càng thấy vui tai vui mắt, Đào Đào đặc biệt biết ăn, cầm lấy bánh lá sen ăn chung với thịt heo cải chua*, kẹp thịt Bảo tháp ở bên trong, lại để rau chua khô ở phía trên, từ từ cắn một miếng, trong miệng la hét kêu ăn ngon.

(*梅菜: Cải chua là một loại cải lương khô ngâm chua của người Hakka đến từ Huệ Châu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Chiết Giang, Trung Quốc. Dưa chua bao gồm cả đầu của nhiều loại cải cách và cải cách khác nhau của Trung Quốc.

*扣肉: Khâu nhục là món thịt kho có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. Khâu nhục được du nhập vào Việt Nam qua sự biến tấu của người dân tộc Tày, Nùng, Ngái, qua thời gian giờ đã trở thành món ăn đặc sản nổi tiếng của huyện Tiên Yên, Quảng Ninh và Lạng Sơn, được dùng trong những dịp gia đình có chuyện vui như lễ Tết, cưới hỏi. Nguồn: Wikipedia.)

Gà thần tiên là một loại gà hấp, thịt gà hấp xong có mùi thơm phả vào mũi.

Trình Ngọc vừa ăn vừa cảm thán: “Tay nghề của anh Sương thật tuyệt vời, em ở nơi khác thì không được ăn thịt gà ngon như vậy.”

Lam Việt cũng không nhịn được động đũa nhiều thêm mấy cái.

Ăn xong bữa cơm, chủ và khách đều vui vẻ.

Tiễn bước mọi người, người một nhà Vương Anh lắc lư trở về nhà.

Ánh trăng màu bạc phủ kín trên mặt đất.

Từ lão thái được Đào Đào đỡ đi ở phía trước, Vương Anh và Từ Sương thì đi ở phía sau cùng.

Bỗng nhiên Từ Sương nhắc về quá khứ.

“Em có còn nhớ năm em tặng đèn pin cho anh không?”

Một năm ấy, Vương Anh tặng cho anh một cái đèn pin, trong khi hai người ở trong sơn động u tối, bốn phía vô cùng tối tăm, chỉ thấy một đoạn đường bằng phẳng ở phía trước.

Vương Anh cười nói: “Em nhớ chứ.”

Có một số chuyện rất lâu trước kia cô đã không nhớ nữa nhưng những chi tiết khi yêu nhau, cô vẫn nhớ rất rõ ràng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây thôi, chuyện xưa cũng đến lúc dừng rồi. Lúc trước tôi từng nói muốn viết phiên ngoại về chuyện xưa của Lam Việt và Trình Thục Phân, sau đó lại suy nghĩ về số chữ một chút, quyết định sẽ viết ở một quyển truyện khác, số từ sẽ nhiều hơn một chút, trả phí chương cũng không thích hợp lắm. Đến lúc đó tôi sẽ trả luôn một lần cho mọi người.

===

TN Team: Truyện đến đây là kết thúc rồi, hẹn gặp lại mọi người ở các truyện khác của team nhé!!! Mãi iuuuuuuuuuu!!