Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 294 Ngoại truyện 2: Hướng đến tương lai

Mạch Miêu nhìn thấy ánh mắt không quá tán thành của mẹ, cô giải thích: “Bây giờ không giống như xã hội cũ nữa, Học viện Điện ảnh cũng là nơi đàng hoàng, nếu thi vào trường văn hóa thì cũng phải nghiêm túc đọc sách.”

Lời này năm ngoái khi cô trở về đã từng nói qua chút suy nghĩ của mình với em gái, nhưng các cô đều chưa có cách chính xác để thuyết phục Tiền Cúc Hoa.

Đến bây giờ, mắt thấy chỉ còn một tháng nữa đã đến kỳ thi Đại học, nếu không nói nữa thì sẽ muộn mất.

Tiền Cúc Hoa do dự hết lần này đến lần khác: “Vậy thì có thể làm được cái gì? Có phải khi ra trường sẽ coi như không có bằng tốt nghiệp đúng không?”

Người của thế hệ trước, suy nghĩ vẫn dừng ở trường Đại học, quốc gia bố trí công việc, dù cho thế nào đi nữa cũng sẽ đạt được kết quả như ý như vậy mới là Vương đạo*.

(*Vương đạo: cái gọi là đạo làm vua thực chất là việc con người giải quyết mọi vấn đề trong một giai đoạn lịch sử nhất định thì đều phải tuân theo những điều kiện nhân văn và chuẩn mực đạo đức lúc bấy giờ, thái độ và hành vi không vi phạm hệ thống chính trị và pháp luật đương thời. Nguồn: baidu)

Nếu Mạch Tuệ đến Học viện Điện ảnh gì đó, khi ra trường không có được một công ăn việc làm ổn định thì làm sao đây.

Mạch Miêu thấy vậy, đành phải xuất ra đòn sát thủ: “Trước khi con về đã hỏi qua chị Anh rồi, chị ấy nói Mạch Tuệ rất thích hợp, đến khi ấy nếu không thể diễn phim, thì có thể học tập thêm để trở thành cô giáo ở lại trường dạy cũng được.”

Vừa nói ra lời này, lập trường của Tiền Cúc Hoa lập tức thay đổi.

Trước kia những lời Vương Anh từng khuyên bà, bà đều bằng lòng nghe. Bây giờ Vương Anh nói Học viện Điện ảnh không tồi, vậy Tiền Cúc Hoa lập tức cảm thấy đây cũng là một cơ hội.

“Nếu là như vậy, vậy ngôi trường đó phải báo danh như thế nào? Chúng ta phải tìm ai đây?”

Lúc này Mạch Miêu mới nói ra mục đích chính lần này bản thân trở về nhà: “Năm sau, một nhà chúng ta sẽ lên Bắc Kinh. Chị Anh nói, sư phụ của anh Từ Sương có quen biết với một cô giáo ở Học viện Điện ảnh, có thể chỉ dẫn một chút cho Mạch Tuệ của chúng ta, đến khi đó Mạch Tuệ có thể trực tiếp ở Bắc Kinh học chuyên ngành ấy, sau này lại trở về thi lớp văn hóa cũng được.”

Tiền Cúc Hoa nghe vậy thì vui mừng: “Như vậy là tốt rồi, mẹ và Mạch Nha không đi có được không? Chúng ta đi thì có thể giúp được cái gì cơ chứ, hơn nữa trong nhà vẫn còn phải cho heo ăn với đi học nữa mà.”

Mạch Miêu kéo tay của mẹ, vẻ mặt dịu dàng nói: “Không được, mẹ cũng đi đi.”

Tiền Cúc Hoa: “Mẹ đi... Mẹ đi cũng không giúp cho các con được cái gì hết!”

Đại khái bố mẹ làm việc đều có trạng thái tâm lý như vậy, họ mong ngóng đứa con có thể bay cao bay xa hơn, rồi lại tự ti bản thân không thể theo kịp bước chân của bọn trẻ, chỉ có thể ở lại quê hương đợi các con trở về.

Mạch Miêu: “Không phải như vậy đâu, mẹ à, bây giờ ở Bắc Kinh đã từ bỏ các hạn chế, năm nay anh Từ Sương cũng quyết định muốn mở một nhà hàng rồi, chị Vương Anh nói, mẹ đến đó có thể làm nhân viên phục vụ cũng được, nếu như mẹ không làm được, chúng ta lại đi tìm công việc khác cũng không sao hết.”

Mạch Miêu không muốn để mẹ của mình ở lại nông thôn, bây giờ Bắc Kinh thay đổi mỗi ngày, nếu bây giờ mẹ của cô không đi ra ngoài kia, chẳng lẽ đợi đến khi cô kết hôn sinh con, mẹ mới đi một chuyến đến rồi cảm thán một lần thành phố thay đổi quá lớn, sau đó vẫn luôn ở lại quê hương sống qua ngày hay sao?

Tiền Cúc Hoa bị lời Mạch Miêu nói có chút cảm động, nhưng nghĩ đến những điều xa hơn như vậy, bà lại lùi lại một bước lớn.

Mạch Nha vẫn luôn ăn cơm, xen mồm nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy lời chị nói rất tốt, chúng ta đi cũng tốt, bớt cho người già nào đó đến cửa nhà chúng ta đứng nữa.”

Mạch Miêu nhăn hàng lông mày: “Ông ta đến cửa nhà chúng ta đứng à?”

Lúc này Mạch Nha mới biết bản thân nói sai, im lặng cúi đầu nhìn chằm chằm hạt gạo trong bát.

Tiền Cúc Hoa thở dài, giải thích: “Chuyện ấy, đứa con trai của Điền Đại Trụ đó, sau lần ầm ĩ kia, bố ruột của người ta tìm đến cửa, nhất định muốn đổi lại con trai con gái. Ầm ĩ lớn một trận, cảnh sát cũng phải đến đây. Cuối cùng vẫn là để Điền Đại Trụ trả con trai cho nhà người ta, lại đón con gái ruột của góa phụ Dư về. Năm ngoái Điền Đại Trụ đã ly hôn với góa phụ Dư, con gái cũng không cần nữa.”

“Ông ta ly hôn rồi thì thường xuyên đợi đến lúc em gái của con tan học thì chặn con bé lại, mẹ từng mắng ông ta hai lần, ông ta không chặn nữa. Biến thành mỗi ngày đều đến đứng ở cửa nhà, thỉnh thoảng còn muốn cướp lấy việc tát nước trong nhà của mẹ nữa... Mẹ vẫn luôn không đồng ý, nhưng người này vẫn không nói lời nào, im lặng đến lại im lặng rời đi.”

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, Tiền Mạch Miêu cảm thấy tức giận không kiềm chế được.

“Ông ta làm như vậy là có ý gì? Ông ta cố ý nghe theo sự chỉ điểm của người trên thôn à?”

Lúc trước ầm ĩ lớn như vậy, ba chị em Mạch Miêu đã nói rõ từ lâu là sẽ không nhận ông ta. Bây giờ lại tính toán chuyện gì đó, ông ta ly hôn rồi, trở thành một người trắng tay nên quay đầu muốn vào nhà này ở à?

Mạch Miêu khẽ động suy nghĩ, kéo Mạch Tuệ hỏi: “Người trên thôn có phải đều nói chuyện gì đó không?”

Nếu không phản ứng của Tiền Cúc Hoa khi nghe cô nói muốn đưa mọi người lên thủ đô sẽ không phải chỉ có như thế, mà nên trực tiếp xua tay từ chối.

Mạch Tuệ cắn răng một cái: “Có thể nói gì chứ, rốt cuộc ông ta cũng là bố ruột của chúng ta, người trong thôn thấy ông ta không vợ không con, con người cũng hiền lành, còn cười làm lành cong lưng uốn gối với chúng ta, người đến khuyên mẹ của chúng ta đều thành mấy nhóm.”

Dù sao Điền Đại Trụ vẫn là người của nhà họ Điền, bây giờ ông ta cái gì cũng không có, không quan tâm nhìn về mặt tình nghĩa hương khói, thực sự xuất phát từ việc cân nhắc thử, người trong thôn cũng cảm thấy không bằng Tiền Cúc Hoa ở cùng với Điền Đại Trụ.

Bọn họ khuyên Tiền Cúc Hoa, đều nói cái gì mà “Vợ chồng cũ vẫn tốt hơn*”, “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng*”.

*浪子回头金不换: lãng tử quay đầu quý hơn vàng: là một câu tục ngữ, chỉ người đi sai đường biết quay đầu đi theo con đường đúng đắn thì cực kỳ đáng quý.)

Tiền Mạch Miêu không nén được tức giận: “Ông ta ngay cả con gái của góa phụ Dư cũng không cần, cái gì mà lãng tử quay đầu cơ chứ!”

Nếu thật sự là lãng tử quay đầu, vậy ông ta nên nhìn đứa con gái ở trước mặt ông ta, mà không phải ba người các cô.

Tiền Cúc Hoa có thể chửi mắng Đại hội Đại biểu nhân dân toàn quốc không phân phải trái, nhưng tư tưởng lúc bây giờ lại không như vậy, đều cảm thấy làm vợ chồng trẻ bầu bạn bên nhau nửa đời người, có ba đứa con gái không chịu thua kém, nhìn như thế nào Điền Đại Trụ cũng đều không phải là một người tốt, nhưng cũng đáng thương không ít.

Tiền Cúc Hoa cũng không thể mắng chửi tất cả bà con có quan niệm như vậy một trận được.

Trên thực tế, thậm chí Tiền Cúc Hoa cũng bị lay động đã có suy nghĩ quay về nhà mẹ đẻ.

Nhưng sau khi trở về, công việc của bà ở nhà máy dược phẩm chắc chắn không thể tiếp tục làm nữa, nhà máy do thôn làng mở ra vốn chỉ tuyển người ở chính thôn làng đó. Hơn nữa, cho dù về nhà mẹ đẻ, cũng cách nơi này cũng không bao xa, đến khi ấy Điền Đại Trụ đến đó, người bên nhà mẹ của bà bên đó chẳng lẽ sẽ không nghĩ như vậy ư?

Tiền Mạch Miêu lập tức hạ quyết tâm, cô hỏi Tiền Cúc Hoa: “Mẹ à, sau khi ăn Tết xong, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh!  Mẹ yên tâm, chúng ta đến nơi ấy chắc chắn có thể sống tốt mà!”

Vả lại cho dù không nói đến những người bạn của cô ở bên đó, chỉ riêng tiền lương mà cô đi làm và tiền dạy thêm, cô cũng có thể chống đỡ cuộc sống của cả nhà.

Bây giờ Điền Đại Trụ như vậy, cũng khó giải quyết, ông ta cái gì cũng không nói, một mực giả vờ thê thảm như vậy, nếu Tiền Cúc Hoa ở lại quê, sợ rằng cho dù không bị lay động, cuối cùng cũng khó tránh khỏi không chống đỡ được.

Tiền Cúc Hoa được con gái khuyên đi khuyên lại, cuối cùng cũng có đủ dũng khí: “Vậy thì đi thôi, mẹ cũng chưa lớn tuổi, trong thành phố không cho phép nuôi heo, nhưng mẹ có thể làm vài việc buôn bán nhỏ. Mẹ nghe người ta nói bây giờ trong thị trấn có người bán trứng luộc nước trà ở cửa trường học cũng kiếm được không ít tiền. Đến khi đó mẹ cũng sẽ đi bán trứng luộc nước trà.”

Ba đứa con gái, cũng không thể để tất cả gánh nặng của hai đứa nhỏ đặt lên trên người của đứa lớn được, từ nhỏ Mạch Miêu đã là một người biết quan tâm chăm sóc cho bà, bà cũng đau lòng cho con gái chứ.

Người một nhà đưa ra quyết định, năm sau đã vội vàng chuẩn bị. Nhưng khi nói với bên ngoài vẫn là bảo Tiền Cúc Hoa đi chung với Mạch Tuệ đến Học viện Điện ảnh.

Mạch Miêu thấy Điền Đại Trụ ở trong đám người, nhã nhặn nói: “Chỉ là đi cùng Mạch Tuệ đến tham gia cuộc thi mà thôi.”

Điền Đại Trụ ở phía sau đám người nhẹ nhõm thở một hơi.

Điền Hữu Phúc biết rõ mọi chuyện lại lắc đầu.

Lúc trước thấy Điền Đại Trụ là một người thành thật, nhưng bây giờ xem ra người thành thật này lại chơi trò lừa gạt, thật sự khiến trong lòng người khác càng hoang mang.

Vốn nếu ông ta không đi làm phiền mấy mẹ con nhà người ta, đợi đến khi ông ta về già, Mạch Miêu và Mạch Tuệ sẽ nhớ đến lúc nhỏ rồi sẽ cấp tiền dưỡng lão cho ông ta cũng không phải không thể.

Nhưng ông ta lại tự cho mình là đúng, đá góa phụ Dư và đứa con gái khác đi, đến nịnh bợ Tiền Cúc Hoa, thành công khiến mấy đứa con gái đều chán ghét muốn cách xa ông ta một chút.

Bây giờ Tiền Cúc Hoa cũng đã đi rồi, Mạch Tuệ có chị Anh giúp đỡ, cuộc sống của gia đình nhà người ta cũng càng ngày càng tốt lên. Về sau ông ta còn muốn giúp đỡ chuyện gì đó, cách xa vạn dặm, ai sẽ phản ứng lại ông ta cơ chứ.

Cây mía cũng không phải có hai đầu ngọt, sớm biết sẽ như vậy, năm đó cần gì phải cắt đứt mọi chuyện quyết tuyệt như vậy chứ.

Trước kia thì không quan tâm, bây giờ lại ảo tưởng muốn dùng nước miếng của người trong thôn ép người nhà bọn họ đi vào khuôn khổ. Đừng nói Mạch Miêu học ở đại học, ngay cả Tiền Cúc Hoa tính tình nóng nảy cũng không thể đồng ý.

Mạch Miêu đặt xong vé xe, mấy mẹ con nhìn về phía cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ dần lùi về sau.

Trong mắt Mạch Tuệ đều là hướng đến tương lai: “Nếu như em có cánh thì tốt rồi, em có thể xem mọi cảnh vật trong nước rồi.”

Nhiều năm sau, Mạch Tuệ đã trở thành một ngôi sao nữ nổi tiếng, cầm được các giải thưởng lớn của phim điện ảnh và truyền hình. Cô ấy của lúc này vẫn luôn nhớ rõ câu nói mà bản thân từng nói khi ngồi trên xe lửa.

Cô ấy đã được chắp thêm đôi cánh, mỗi lần bay đều có thể bay đến nơi mà bản thân muốn đến.

===

TN Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ thêm các truyện khác của nhà nhé!!

Chương kế tiếp