Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 56: Ẩu đả bị thương
Nhà Vương Anh ở ngay bên cạnh, vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nghe tiếng cười nói bên ngoài mà tức giận đến mức hai mắt tối sầm.

Ba người anh của Từ Sương vẫn chưa đi, ba người như cắm rễ chắn ngoài cửa không chịu đi!

Lý Xuân Quyên không nhịn được mà chửi rủa, nhưng anh họ của Từ Sương cũng chả buồn động tay, cứ đứng im như vậy để bà ta chửi.

Chửi rồi lại chửi, Lý Xuân Quyên chửi đến mức không nổi rồi.

Loại mắng chửi khóc lóc om sòm như bà ta cứ phải có người đáp lại mới chịu được.

Bất kể là xấu hổ hay tức giận, miễn là có người đáp lại thì bà ta có thể ngồi chửi bới cả ngày.

Nhưng anh họ của Từ Sương lại chả thèm đả động đến, mục đích của ba người là ngăn bọn họ không cho ra ngoài, có làm cái gì thì cũng mặc kệ.

Lý Xuân Quyên mắng đến phát chán, Vương Vĩnh Thuận cũng dừng lại không dám nói nữa.

Anh họ thứ nhất của Từ Sương gãi gãi đầu: “Lát nữa chúng ta mới ăn à?”

Anh họ thứ hai: “Chắc là bảo người mang đồ ăn đến đi, aida, em muốn ăn ở đám cưới.”

Anh họ thứ ba: “Hai người làm gì mà đã suốt cả ruột lên rồi. Hay là chúng ta cho bọn họ một trận, đánh đến khi không đứng dậy nổi, vậy thì không phải là chúng ta được về rồi sao?”

Vương Vĩnh Thuận vô cùng sợ hãi vội đáp: “Thông gia thông gia, tôi là bác của Vương Anh! Có chuyện gì thì từ từ nói.”

Nếu bọn họ thực sự cho ông một trận thì sao?

Ba người này thoạt nhìn cao lớn cường tráng, bị đánh nhất định sẽ rất đau.

Người anh họ thứ nhất của Từ Sương cười lạnh: “Hai vợ chồng các người cũng thú vị thật đấy, người ta kết hôn mà còn làm loạn, dám làm mấy loại chuyện bẩn thỉu này thì đừng có sợ bị ăn đánh chứ.”

Cưới xin là việc trọng đại, trong làng thường có người hiềm khích, cãi vã, nhưng mà chưa từng thấy ai lợi dụng việc cưới hỏi để đến nhà người khác quậy phá. Nếu mà dám làm thì chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Động tay thì tính là cái gì, mấy hàng xóm ở đại đội khác nổi giận là có thể phá nhà của nhau. Mấy năm trước trong nhà một số người còn có súng, máu dồn lên não là không còn quan tâm bất cứ thứ gì khác.

Trán Vương Vĩnh Thuận đẫm mồ hôi: “Không dám, không dám, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn.”

Anh họ thứ hai của Từ Sương đáp: Có nói cũng vô dụng, hôm nay ba người chúng tôi phụ trách trông chừng hai người.”

Từ Sương không dễ mới kết hôn, thế nên không thể để loại người này phá hỏng bầu không khí được.

Ngày bình thường thì còn bỏ qua được, nhưng hôm nay không phải là ngày đặc biệt sao? Tốt nhất vẫn là nhốt bọn họ không cho ra ngoài còn hơn.

Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên mềm rắn đủ cả nhưng ba người vẫn như cũ không nhúc nhích, cứ đứng ở trước cửa như vậy nói cũng không đi.

Lý Xuân Quyên ủy khuất cực độ: “Vậy thì đống đồ mà con Vương Anh trộm của nhà chúng tôi thì tính như nào? Mấy ngày nay nó đi mua chăn, mua quần áo mới, vậy thì tám mươi đồng của chúng tôi chứ để cho nó tiêu vậy sao?! Tôi không đồng ý, các người chặn cửa thì kệ các người, ngày mai tôi đi tìm người tố cáo!”

Lý Xuân Quyên thật sự rất xót tiền, mấy năm nay bà ta làm gì được cầm nhiều tiền trong tay như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ là một trăm đồng tiền sính lễ của con gái lớn bà ta khi gả đi.

Tám mươi đồng! Trong lòng Lý Xuân Quyên đau nhói.

Một tháng Diệu Tông cũng chỉ tiêu khoảng năm sáu đồng, lúc về thịt một con gà, đổi một ít gạo cũng chỉ mất hai ba đồng. Tám mươi đồng này đủ để Diệu Tông ăn được rất nhiều thứ!

Anh họ Từ Sương khó hiểu nhìn nhau: “Đồ của em dâu tôi đều là do em họ tôi sắm cho, liên quan gì đến mấy người?”

Từ Sương không tiếc tiền tiêu xài hoang phí như vậy, ba người anh họ nhìn thấy đều không nói nên lời. Cái này có chỗ nào giống lấy vợ đâu, lấy tiên nữ cũng chả phải tiêu nhiều như thế.

Nhưng nhìn Từ Sương một mình nhiều năm như vậy mãi mới gặp được một cô gái, mấy người anh họ cũng không nói gì.

“Dì hai của tôi nói rồi, nếu em dâu đồng ý kết hôn thì không lấy của em ấy một xu. Các người tốt nhất là suy nghĩ kỹ trước khi nói, còn nữa, em dâu tôi có tay nghề, mấy người vu oan cho em ấy lấy trộm tiền là không được đâu.”

Dù anh họ Từ Sương cảm thấy Từ Sương cưới vợ tốn rất nhiều tiền, nhưng cũng không hề có ấn tượng xấu với Vương Anh.

Cô gái này học vấn cao, ngoại hình ưa nhìn, còn biết khám bệnh. Hơn nữa em họ còn ở rể, tốn nhiều hơn một chút cũng không đáng là gì, về sau vẫn phải ở căn nhà của cô.

Lúc này lại nghe hai người Lý Xuân Quyên nói Vương Anh trộm tiền, mấy người đều cảm thấy không đáng tin.

Lý Xuân Quyên nhảy dựng lên: “Vậy thì tiền của nhà tôi đi đâu rồi? Nhà chỉ có chúng tôi và đứa con trai Diệu Tông của tôi, người ở gần đây nhất chỉ có Vương Anh, không phải nó thì có thể là ai chứ!”

Anh họ nhức đầu: “Vậy không thể là con trai bà à?”

Lý Xuân Quyên còn chưa kịp nói, Vương Vĩnh Thuận liền ngắt lời: “Không thể nào!”

Con trai ông biết gia cảnh của nhà, nó việc gì phải ăn trộm? Số tiền này cũng là để nó sau này lên thành phố thì dùng đến, nó lấy trộm dùng thì làm sao mà lên thành phố được?

Đứa con trai cũng không phải đồ ngốc, nhất định không làm ra loại chuyện này!

Anh họ cười nhạt: “Ông nói không trộm thì là không trộm à, việc gì ông phải đổ tội cho người khác, ông cũng không tự tìm kĩ lại ở nhà mình đi. Còn con ông đâu? Sao lại không ở nhà?”

Sắc mặt Vương Vĩnh Thuận tối sầm: “Nó học ở thị trấn... Con trai tôi sẽ không ăn cắp. Mỗi tháng tôi đều cho nó năm đồng, nó không thiếu tiền thì trộm cái gì.”

Lý Xuân Quyên cũng hùa theo: “Chính con Vương Anh là người ăn trộm! Ngày mai tôi sẽ đi kiện nó!”

Nói về lực thì ba anh em họ thừa sức nhấc bổng hai người kia lên. Nhưng nói đến chuyện ăn cắp tiền thì ba người họ không liên quan gì, hai vợ chồng một mực cho rằng chính Vương Anh lấy trộm.

“Nhất định là Vương Anh, nếu mà không phải thì tôi liền lấy đầu vất xuống hố tiêu...”

Một người đột nhiên từ bên ngoài chạy vào: “A, Vĩnh Thuận ông vẫn ở nhà à, tôi tìm ông một vòng rồi! Nhanh lên, ông mau lên trấn xem xem. Nghe nói Diệu Tông nhà ông ở trường bị người ta gọi người đánh, còn cướp tiền của nó nữa. Nhưng may mà có một người qua đường dũng cảm lấy lại được tiền cho Diệu Tông nhà ông rồi, người cũng được đưa đến bệnh viện huyện rồi.”

Đầu anh họ chợt lóe: “Nói xem Vương Diệu Tông bị cướp bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông vỗ ngực: “Cũng không ít đâu, may mà anh chàng dũng cảm kia đã đưa những kẻ cướp tiền đến Cục Công an rồi. Nói là số tiền rất lớn, hơn tám mươi đồng! Tôi nói ông này Vĩnh Thuận, ông dù có chiều con thì cũng đừng cho nó nhiều tiền như thế chứ, như vậy không phải dễ bị để mắt tới sao.”

Anh họ, Lý Xuân Quyên, Vương Vĩnh Thuận: ...

Anh họ có tướng tá to con nhất: “A, vừa nãy anh mới nói hơn tám mươi đồng đúng không?”

Anh nhìn Lý Xuân Quyên với vẻ mặt thương hại: “Thật đáng thương, ngày tháng sau này của bà phải sống dưới hố tiêu rồi.”

Lý Xuân Quyên: ...

Thế này cũng coi như không có mắt nhìn người rồi, Vương Vĩnh Thuận vô cùng kinh hãi, ông ta có suy đoán thế nào cũng không hiểu tại sao con trai phải đi ăn trộm tiền, bao nhiêu vốn liếng ông ra đều tiết lộ hết cho con trai, nhưng tuyệt đối không ngờ thằng con dám làm ra chuyện này với ông ta.

Lý Xuân Quyên vừa nghe tin con trai bị thương nằm trong bệnh viện, ngay cả sức để cãi cọ với anh họ Từ Sương cũng không còn, lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc vào huyện thành.

Tiền có hay không là chuyện nhỏ, nhưng mà con trai bị thương là chuyện lớn đó!

Mà lúc này đã qua giờ xe buýt đón khách rồi, đầu óc Lý Xuân Quyên rối như mớ bòng bong không biết phải đi bằng gì, muốn đi kiếm Từ Sương: “Cho tôi mượn xe đạp của Vương Anh!”

Nếu đợi hai vợ chồng họ cuốc bộ lên huyện thành, tới nơi thì trời cũng tối thui như mực luôn rồi.

Anh họ Từ Sương bày ra vẻ mặt không thể tượng tượng nổi, không phải chứ, người phụ nữ này có bệnh không đấy!

“Ban nãy bà còn đổ oan cho em trai em dâu tôi ăn cắp tiền của nhà bà, bây giờ lại đi mượn xe đạp, bà có biết xấu hổ không vậy!”

Huống chi hôm nay còn là ngày kết hôn của người ta, dựa vào cái thái độ chửi bới om sòm vừa rồi của hai vợ chồng nhà này, rốt cuộc là bà ta lấy tự tin ở đâu mà còn đưa mặt mình ra đi mượn xe vậy trời!

Ba người anh họ của Từ Sương coi như được mở mang tầm mắt chiêm ngưỡng cả nhà này là hạng người ra sao.

Lý Xuân Quyên hiển nhiên không cho rằng bà ta sai, nước mắt chảy ướt cổ: “Diệu Tông nhà tôi đã xảy ra chuyện vậy rồi, cô ta hà cớ gì không cho mượn!”

Ba người anh họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể để chuyện này cứ thế mà cho qua.

Người phụ nữ này vừa đến náo động bữa tiệc cưới, bây giờ mà để bà ta đi, thế có phải là quá dễ dãi rồi không?

Vương Vĩnh Thuận vốn đã thu dọn đồ xong xuôi rồi, nhưng lại bị người chặn trong nhà không cho ra.

Người đến báo tin lúc nãy vẫn chưa đi, víu vào cánh cửa ngó trái ngó phải, cao giọng hỏi thay Vương Vĩnh Thuận: “Này này, người anh em làm gì đấy, thằng con của Vương Vĩnh Thuận đang nằm trên viện kia, mấy người sao lại không cho người ta đi?”

Người anh họ vóc dáng lực lưỡng lên tiếng: “Đi cái gì mà đi, hôm nay mà không nói cho rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi cửa. Có muốn đi, cũng là chúng tôi đưa người đi.”

Vương Vĩnh Thuận từ trong cơn bàng hoàng giật mình: “Nói rõ ràng cái gì?”

Anh họ bẻ khớp ngón tay, đếm tỉ mỉ từng việc cho ông ta hay: “Nhà ông hôm nay đến gây náo loạn hôn lễ, khoản nợ này phải tính trước, còn nữa ông vu khống em dâu tôi trộm tiền, chuyện này đâu thể rộng lượng tha thứ được. Ông muốn đi, thì tính hai chuyện này rõ ràng rành mạch cho tôi.”

Vương Vĩnh Thuận thờ ơ: “Bọn bây muốn tính kiểu gì? Tẩn cho tao một trận à?”

Anh họ lắc đầu: “Đánh ông đâu đủ hả giận, bà nữa, hai người viết bản kiểm điểm đưa tôi!”
Chương kế tiếp