Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 57: Đám cưới hoàn mỹ
Ba người anh họ trưởng thành dưới sự dạy dỗ của mẹ già, cả nhà Tô lão thái đều là người lăn lộn ở bên ngoài, từ nhỏ đã âm thầm dạy dỗ con cái bằng cách tìm việc mà bọn chúng ghét nhất để nghiêm phạt, ba anh em nhà này học hành không đến nơi đến chốn, Tô lão thái thích phạt họ bằng cách viết bản kiểm điểm.

Lúc này mấy người anh họ đã tìm được biện pháp: “Tôi đọc cho hai người viết, viết xong thì lăn dấu vân tay.”

Vương Vĩnh Thuận: “Tao không biết chữ.”

Kỳ thật là ông ta biết chữ, nhưng Vương Vĩnh Thuận không muốn viết. Loại chuyện này có hay ho gì đâu mà nhận sai, dù ông ta trách lầm Vương Anh, nhưng cũng đâu có gây tổn thất gì? Hơn nữa, con trai không ổn, bây giờ vào viện rồi, cũng khiến tâm lí Vương Vĩnh Thuận bị dao động. Ông ta sốt ruột muốn lên bệnh viện thăm con.

Anh họ làm ra vẻ muốn đóng cửa: “Vậy thôi ông khỏi cần đi nữa.”

Người ngoài cửa đang xem một màn náo nhiệt miễn phí, nhịn không được mà nói chen vào: “Cái gì mà vu oan cho Vương Anh trộm tiền chứ, vợ chồng nhà Vĩnh Thuận lại làm chuyện gì nữa vậy?”

Một người trong đám anh họ giải thích nguyên cớ sự việc cho mọi người nghe: “Con trai ông ta tự trộm 80 đồng trong nhà, nhưng lại đi vu oan giá hoạ cho em trai em dâu chúng tôi, mọi người nói xem có quá đáng không? Còn nhân lúc đám cưới đang đón khách khứa mà chạy tới trước cửa nhà người ta làm ầm làm ĩ……”

Người ngoài cửa: “Chao ôi~”

Trước đây trông Vương Vĩnh Thuận cũng không giống kẻ hay đi trục lợi của ai, ngược lại Lý Xuân Quyên mới là người đáng ngờ hơn. Thế mà bây giờ nhìn lại, thì ra hai vợ chồng nhà này đều vớ vẩn như nhau. Quả nhiên là người cùng chăn cùng gối có khác.

Vương Vĩnh Thuận còn đang dùng dằng không muốn viết, Lý Xuân Quyên thì khóc bù lu bù loa muốn xô tường đạp cửa.

“Con trai tôi đã vào viện rồi, các người còn không chịu thả chúng tôi đi! Các người thật vô lương tâm, không sợ ông trời trừng phạt các người sao!”

Thay vì đi ra tìm Vương Anh mượn xe, thì nhân lúc trời còn sớm đứng chờ bên đường xem thử còn xe nào đi ngang đón khách nữa không.

Mặt Vương Vĩnh Thuận đen thui như cái đít nồi, cuối cùng vẫn chấp nhận viết giấy.

Anh họ: “Tôi đọc ông viết, tôi, Vương Vĩnh Thuận, cùng vợ Lý Xuân Quyên, vu oan cho cháu gái ruột ăn cắp tiền, cố ý dựng chuyện, hành vi sai trái, không biết liêm sỉ, vô cùng xin lỗi cháu gái và cháu rể, cam đoan sau này sẽ không tái phạm.”

Vương Vĩnh Thuận cầm bút, từng câu từng chữ chiếu theo đó mà viết xong.

Anh họ cầm bản kiểm điểm, xem qua: “Chỗ này viết thiếu, cái câu ‘không biết liêm sỉ’ này sao không viết vào?”

Vương Vĩnh Thuận: “Mày đừng có hiếp người quá đáng!”

Anh họ giơ tay lên ngoáy tai: “Ông không thêm câu này vào thì khỏi đi nữa.”

Ba anh em họ bị phạt viết bản kiểm điểm nhiều đến nỗi kinh nghiệm đầy mình rồi, trình độ văn hoá của Tô lão thái không có cao siêu gì, mỗi lần bà ấy mắng chửi bọn họ câu gì là bắt ba đứa con trai viết lại y chang đó.

Hôm nay cũng niệm tình cho vợ chồng Vương Vĩnh Thuận nóng ruột muốn đi, nên không yêu cầu ông ta viết quá dài. Vậy mà còn dám lén cắt xén nội dung?

Vương Vĩnh Thuận tức cái lồng ngực, nhưng ông ta không thể làm gì được. Chỉ có thể xé tờ giấy rồi viết lại bản khác.

Ba ông anh họ bấy giờ mới hài lòng: “Được rồi, hai người lăn dấu vân tay lên!”

Vương Vĩnh Thuận đè ngón tay của Lý Xuân Quyên ra lăn dấu: “Được rồi chứ?”

“Được rồi, đi, bọn tôi đưa hai người ra đường.”

Vương Vĩnh Thuận biết là ông ta không mượn được xe đạp rồi, Lý Xuân Quyên cũng đành chấp nhận.

Ba người anh họ đưa người ra đến bên đường, cất bản kiểm điểm vào túi: “Đi thôi, bây giờ chạy về vẫn còn kịp ăn món kết tiệc đấy.”

Cũng may chưa đến nỗi phải ăn món kết tiệc, lúc bọn họ chạy về đến nơi, đồ ăn cũng vừa mới dọn lên chưa lâu.

Từ Sương không làm tiệc linh đình, vài năm gần đây cuộc sống khó khăn thiếu thốn, mấy năm trước thời tiết bất thường, trong đại đội không được mấy nhà kết hôn làm tiệc cưới, chỉ có hai bên thông gia cùng nhau ăn một bữa cơm, phát cho bà con xóm làng mỗi nhà ít kẹo, cùng cúi mình trước tượng của chủ tịch là xong chuyện.

Vậy nên lần này Từ Sương tổ chức tiệc cưới, người mời đến dự khoảng bốn mươi năm mươi người, nhưng thực chất cũng chỉ có hai bàn tiệc lớn.

Món ăn cũng không quá cầu kỳ, bưng lên một nồi thịt lợn rừng om, nấu cùng chút đậu khô, khoai tây viên và miến, tiếp đến là món thịt thỏ xào. Ngoài ra có thêm khoai tây chiên, cải thảo ninh với đậu phụ.

Món ăn không nhiều, nhưng đĩa nào đĩa nấy bưng lên đều đầy óc nóc.

Màn thầu được làm từ hai thứ bột, hấp bánh vừa đủ, cuối cùng là một đĩa sủi cảo.

Một bàn đầy thức ăn, trong đại đội hiếm khi nào thấy dịp xa xỉ như thế này.

Thân thích đến ăn tiệc cũng líu lưỡi: “Thằng nhóc Từ Sương này đúng là giỏi thật.”

Bằng không thì sao có thể bày được hai bàn đồ ăn xa xỉ như này? Xem ra nhà họ Từ vẫn còn của ăn của để.

Thịt lợn xắt lát to, nghe mùi thơm thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi rồi.

Từ lão thái ngồi ở trên cùng, người ngồi bên cạnh là chị cả của bà ấy, hai bà cụ đều mừng rỡ ra mặt.

Từ lão thái chào hỏi mọi người: “Mọi người ăn đi, chúng ta đều quen mặt nhau cả rồi, cứ ăn tự nhiên đi. Anh nha đầu lại đây, mẹ dẫn con đi làm quen với họ hàng.”

Vương Anh theo Từ Sương ngồi vào bàn chính, Từ lão thái giới thiệu với Vương Anh: “Đây là dì cả con, ngày trước có gặp qua rồi, bà ấy sống ở đại đội bên cạnh, trong nhà có ba đứa con trai, đều lớn hơn Từ Sương.”

Tô lão thái hào phóng xua tay: “Con bé này vừa nhìn đã biết ngay là đứa lanh lẹ hiểu chuyện, điểm nào cũng tốt, giỏi giang hơn con dâu nhà dì nhiều.”

Mấy cô con dâu của Từ lão thái đều ngồi đây, nghe thấy vậy thì mặt ai nấy mỗi người một vẻ.

Từ lão thái giới thiệu tiếp: “Đây là con gái út nhà dì ba, tên Tôn Mai. Tuổi ngang ngang con, nhỏ hơn Từ Sương, con gọi em gái họ là được.”

Vương Anh cũng không hỏi vì sao nhà dì ba không đến mà chỉ có một cô em họ, tự nhiên chào hỏi một tiếng: “Chào em họ.”

Sắc mặt Từ Mai không gần gũi gì cho cam, nhân lúc Từ lão thái không để ý thì trừng mắt khinh bỉ: “Chào chị dâu.”

Từ Sương ngồi bên cạnh Vương Anh, đang gắp đồ ăn cho cô, vậy nên cũng không thấy vẻ khinh người của Tôn Mai.

“Đây là con nhà cậu ở bên kia, con gọi một tiếng anh họ là được.”

……

Từ lão thái giới thiệu người ngồi cùng bàn một lượt, thực ra Vương Anh cũng không nhớ hết ai là ai, nhưng vẫn chào hỏi mỗi người dăm ba câu.

Tiếp đến bàn khác thì có nhiều người quen, Điền Hữu Phúc cũng ngồi đó, hôm nay ông ấy dẫn Tiểu Thạch Đầu đến dự tiệc, Tiểu Thạch Đầu vừa thấy Vương Anh đi qua liền dính người đòi ôm.

Lập tức có một vài bác gái lớn tuổi nói đùa: “Anh nha đầu tranh thủ ôm nhiều nhiều vào, nói không chừng sang năm là con được bế em bé đấy.”

Vương Anh cười ngượng ngùng, cô càng mắc cỡ thì mọi người càng trêu chọc cô.

Từ Sương đi qua giải vây cho cô, đưa người trở về bàn chính.

Thức ăn vừa dọn lên chưa bao lâu, ba người anh họ đã trở về rồi.

Từ Sương giới thiệu với Vương Anh: “Đây là anh cả Ngưu, anh hai Ngưu với anh ba Ngưu.”

Tô lão thái không được học hành nhiều, đặt tên sao cho đơn giản mộc mạc là được, đồng thời cũng gửi gắm trong đó ước nguyện chất phác nhất của bà ấy — bà ấy muốn có một con bò.

Nhưng mà có ước cũng vô ích, hiện nay tư nhân không được phép nuôi bò. Bò giờ là tài sản quý giá của đại đội.

Vương Anh chào hỏi ba anh em, ngược lại anh em họ còn thần thần bí bí kéo Từ Sương qua một bên thì thầm chuyện gì đó, một lát sau Từ Sương quay lại, sắc mặt bình thường như chẳng hề có chuyện gì.

Bữa tiệc này khiến ai nấy mặt mày đều hớn hở, thịt lợn rừng được hầm trong thời gian dài, da mềm thịt rục, Trần Đông làm đầu bếp lâu năm, có bí quyết để khử đi hết mùi tanh của thịt rừng, cả nồi thịt toả hương thơm phức.

Mỗi người múc một bát thịt om, lại thêm miếng đồ chay, ăn hai cái màn thầu, đến khi món sủi cảo cuối cùng lên thì còn được vài người ngồi ráng. Gắng gượng ăn thêm vài cái sủi cảo, cuối cùng lúc ra về đều đỡ bụng mà đi.

Tiệc tùng xong rồi, nhưng vẫn chưa hết việc.

Khách khứa người đến người đi phải ra tiễn từng người một, Từ Sương gói một chút đặc sản trên núi cho sư phụ, lại gửi cho sư huynh Lưu Đa một bao lì xì, Lưu Đa ngày hôm qua lái xe đạp đến đây, bây giờ đi về thì chở theo sư thúc về cùng.

Từ lão thái cùng mọi người trò chuyện cả buổi chiều, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mới hoàn thành công việc đón đưa tiễn khách.

Vương Anh có chút thấm mệt, Từ Sương nắm tay cô trở về nhà.

Vào nhà mới biết vợ chồng Vương Vĩnh Thuận ở cách vách vẫn còn ở huyện thành chưa về, xung quanh yên tĩnh đến mức Vương Anh hiếm khi cảm nhận được bầu không khí thoải mái như bây giờ.

Từ Sương: “Tắm gội rồi đi ngủ?”

Vương Anh: “……Ừ.”

Từ Sương bận trước bận sau, đi đun một nồi nước nóng, hai người hiếm có dịp ở chung mà không ai nói câu nào, ai nấy im lặng đi tắm rồi rửa mặt.

Mãi đến khi ngọn đèn dầu được thổi tắt, Vương Anh nằm lùi vào phía trong, mới cảm giác được Từ Sương nhích đến gần cô.

Từ Sương: “Em đã ngủ chưa?”

Vương Anh mở mắt nói dóc: “Ngủ rồi.”

Từ Sương nắm lấy tay Vương Anh, Vương Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả ra bên tai mình.

Giọng của Từ Sương nghe có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng không biết thế nào mà Vương Anh cảm thấy hình như anh đang cười.

“Tôi không tin.”

Vương Anh thầm nghĩ, may mắn thời nay chưa cấp điện, nếu không bật đèn lên, chỉ sợ lúc này cô đã sớm chui vào trong chăn nấp rồi.

Từ Sương không để cô có cơ hội chui vào chăn, bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng men theo cổ tay cô hướng lên, kéo theo đó là từng cơn run rẩy……
Chương kế tiếp