Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 59: Cưới được dâu tốt
Chương 59: Cưới được dâu tốt

Lần trước Vương Anh dùng cái sọt của mình để lên núi bắt cá, lần này có Từ Sương nên không cần làm thế nữa.

“Sọt nặng lắm với lại mỗi lần vớt cũng không được nhiều lắm.”

Từ Sương tính toán lần này vớt một lần được nhiều con để đưa về dự trữ qua mùa đông vì thế hai cái sọt là không đủ.

Mấy ngày trước anh vào huyện thành bỏ ra mấy đồng mua lưới đánh cá ở Cung Tiêu Xã.

Hai người vượt qua gió lạnh đi lên trên núi, ao cá đã kết một lớp băng mỏng. Từ Sương xoa xoa tay, kéo Vương Anh ra phía sau rồi lấy cái búa phá vỡ lớp băng ấy.

Mùa đông nên nước trong ao trở nên tối om, bên trong như giấu một cây mực đen. Không thể nhìn rõ được bên trong đó, điều này làm Vương Anh thấp thỏm theo.

Quăng lưới đánh cá đi đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy tiếng động nào.

Vương Anh do dự nói: “Có phải là vì mùa đông rồi nên cá đã chạy đi nơi khác không?”

Từ Sương túm một góc của lưới cá: “Anh kéo lên xem thử.”

Kết quả vừa mới kéo một cái, hai tay cầm đều nặng xuống, hai người nhìn nhau trong mắt đều là tia vui sướng.

Quả nhiên khi kéo lưới đánh cá lên đập vào mắt là mười mấy con cá lớn đang mấp máy môi.

Vương Anh nhìn thẳng, trước khi vớt cá chưa nhìn thẳng lúc này dùng lưới đánh cá cô mới khiếp sợ với sự dồi dào của cái ao này.

Có tận mười mấy con cá lớn, con to nhất cũng phải nặng mười mấy cân! Con nhỏ hơn cũng đến bảy tám cân đó! Trách không được vừa nãy khi kéo lên tay phải khuỵu xuống vì nặng, cá lớn như vậy mà đã lâu rồi không có ai bắt.

Từ Sương kéo lên thở hổn hển nhưng vẫn vui mừng nói: “Chọn mấy con to đưa về trước đã.”

Hai cái sọt căng đầy mười mấy con cá to lớn, mấy con cá này có thể giúp bọn họ chống đỡ qua mùa đông này.

Bị nhốt hơn hai tháng ở trong nhà, chỉ khi đến tháng chạp mới được phân thịt heo lần nữa. Cho dù Từ Sương thấy bình thường nhưng vẫn cảm thấy có chỗ bạc đãi với Vương Anh.

Có thịt cá mùa đông sẽ có nhiều thức ăn phong phú hơn, bồi bổ cơ thể khỏe mạnh.

Hai người làm như thế hai đến ba lần, chọn không ít cá nhỏ thả về ao còn mấy cá lớn đưa về nhà.

Phân công hợp tác, một người canh cái ao trên núi, một người cõng sọt cá xuống núi để trong nhà.

Từ Sương có hơi khó xử, để Vương Anh cõng sọt cá chạy tới chạy lui anh cảm thấy đau lòng, cá này nặng, một cái sọt có tận tới sáu bảy con, tổng cộng có tận mấy chục cân phải cố hết sức mới cõng được.

Nhưng nếu để Vương Anh ở một mình trên núi thì anh lại lo lắng trên núi sẽ có dã thú đến.

Bây giờ lá cây đã rụng hết, dã thú trên núi cũng chưa ăn, mặc dù mấy hôm trước đại đội có cử người lên núi đánh heo rừng nhưng ai biết có đánh hết hay không.

Vương Anh vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, em làm được!”

Hiện tại sức của cô kém Từ Sương nhưng cô rất nhanh nhẹn đó.

Nếu có chuyện gì thì dùng tuyệt chiêu leo cấy chạy trốn thôi.

Thấy cô kiên trì như vậy, Từ Sương cũng chỉ có thể đồng ý: “Vậy em cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung.”

Vương Anh gật đầu mạnh mẽ: “Em chắc chắn sẽ không chạy loạn.”

Trái tim của Từ Sương ngứa ngáy, sờ đầu cô: “Được, ngoan.”

Chuyện nên làm cũng đã làm rồi nhưng Vương Anh vẫn không nhịn được đỏ mặt: “Anh mau đi đi.”

Ở đây thêm chút nữa lỡ có người phát hiện thì sao?

Hoàn cảnh xung quanh đây khác với mùa hè, lá cây đã rụng hết không có gì để che chắn. Giờ cả ao cá này tại động tĩnh nhỏ thì tốt nếu có người phát hiện ra dấu vết, nhất định sẽ xảy ra phiền toái.

Từ Sương cõng sọt cá đi xuống núi, Vương Anh chán muốn chết, cô không đi lung tung chỉ nhìn xung quanh chằm chằm, hết ngó trái rồi ngó phải.

Nhìn nhìn đột nhiên Vương Anh phát hiện trên chỗ có hơi cao kia, bởi vì địa hình nhô cao lõm xuống bất thường nên để lộ ra rễ cây của thực vật nào đó.

Vương Anh đi lên, thử bẻ một đoạn ngắn. Ngay lập tức lộ ra tia vui mừng, đó là củ mài núi*!

*Củ mài là một loại thực vật hoang dại mọc ở vùng rừng núi phía Bắc nước ta. Đây là loại thực vật thuộc họ thân leo, thân cây nhẵn hơi góc cạnh, màu đỏ hồng. Lá cây hình tim, mọc so le và thường có cục nhỏ ở góc lá gọi là dái mài.

Cây củ mài có hoa màu vàng, khúc khuỷu mọc thành từng cụm đơn tính. Mỗi cây thường cho một hoặc hai củ. Củ mài hình trụ dài ăn sâu xuống đất, có thể dài tới hàng mét. Vỏ củ có màu nâu xám, thịt màu trắng mềm.

Củ mài thường được thu hoạch vào mùa hè khi lá cây đã lụi hết. Khi mang về, người dùng rửa sạch và chế biến theo ý muốn của mình.

Trong núi phát hiện ra củ mài cũng không hiếm lạ, điều hiếm lạ chính là nó ở nơi này nhưng không có ai nhận ra!

Hai mắt của Vương Anh tỏa sáng, tìm một hòn đá bắt đầu đào lên.

Mặc dù nói đây là cho mình ăn không cần sợ bị cướp mất nhưng Vương Anh vẫn cẩn thận dùng công phu cả đời để đào hoàn chỉnh củ mài ra khỏi đất đá.

Đo thử một cái, có lẽ là cao bằng nửa thân người!

Đúng lúc này Từ Sương về nhà bỏ cá quay lại, vừa lên đã thấy Vương Anh đang đào gì đó.

“Em đang làm gì thế?”

Vương Anh như hiến vật quý, đưa củ mài ra trước mặt anh: “Đang đào củ mài!”

Dinh dưỡng ở bên trong củ mài núi rất phong phú, có tác dụng chữa bệnh dạ dày và người mắc bệnh hen suyễn, tiểu đường. Vương Anh nhìn thấy củ mài đã nhớ tới món canh xương sườn hầm với củ mài, cả người lập tức nóng lên.

Từ Sương nhanh chóng quyết định: “Bắt cá trước đã, lát nữa anh sẽ mang cuốc lên rồi đào sau.”

Nếu chỉ dùng tay thì rất mệt, dù cuốc sẽ làm đứt củ mài nhưng chặt đứt rồi đưa về cũng có thể xử lý được, ví dụ như cắt miếng phơi khô, hoặc ép thành nước, hay là nấu canh củ mài, lấy củ mài làm món chính cũng thích hợp với thời tiết như thế này.

Cứ như thế hai người xoay hai bên, khi về nhà đã có hơn ba mươi con cá lớn.

Từ Sương còn đào được mấy chục cân củ mài núi nữa.

Vương Anh không thể không cảm thán, chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều.

Củ mài trong núi có hình thù không theo quy tắc, trừ hai củ đầu tiên thẳng tắp thì những củ sau đều có đoạn hình kỳ quái, có hai củ giống như con rắn. Nếu nhìn thấy ở xa có lẽ người ta sẽ chạy đi mất.

Nhưng như thế cũng may mắn, nếu không thì làm sao củ mài thô này có thể vào tay cô được chứ? Chắc chắn đã bị người ta đào đi từ sớm rồi!

Vương Anh biết trên đại đội cũng có không ít người bí mật đi lên núi, dựa vào núi lớn, sản vật phong phú với lại nó cũng không phải dành cho một mình nhà cô. Khoảng thời gian trước khi đoàn người lên núi đánh lợn rừng có không ít đi lên để tìm dã thú và vật lạ.

Mặc dù đại đội có chia lương thực nhưng cũng không đủ ăn, mỗi nhà lại nhiều người khó tránh khỏi việc phải tính toán dè sẻn, phải làm sao để không bị đói bụng trước khi đến những ngày ấm áp của mùa xuân.

Về đến nhà Từ Sương bắt đầu xử lý mấy con cá lớn, đem cá đang vùng vẫy bỏ vào lu nước để nuôi, nửa còn lại đợi đến khi tuyết rơi thì phơi lên cuối cùng sẽ mổ ra bôi muối vào bên trong, treo dưới mái hiên để phơi, thời tiết lạnh sẽ lấy vào phơi trong phòng để đốt giường đất, ba mươi con cá này bảo đảm có thể ăn hết mùa đông.

Vương Anh đi xuống hầm đất, xử lý tốt củ mài núi.

Thực ra trong nhà cô không có hầm nhưng trước đó Từ Sương sửa sang lại gian nhà tiện thể làm thêm cái hầm.

Hiện tại dưới hầm có củ cải trắng và cải trắng thêm hai túi lương thực được chia, nửa sọt khoai tây, giờ thêm mấy chục cân củ mài núi, một bao mộc nhĩ và đậu hủ khô.

Dự trữ từng này đồ là quá tốt rồi, nhìn toàn bộ đại đội chắc có rất ít nhà có thể chuẩn bị được nhiều đồ cho mùa đông như thế lắm.

Càng đừng nói đến việc trong phòng cô còn có một bao kẹo và hai bao bánh hạch đào.

Nhà bếp còn có nửa chén mỡ heo thừa lại của mấy ngày trước đãi khách và thịt thỏ. Từ Sương nói cho cô, mùa hè anh có phơi rau khô, đậu que khô, và cả khoai tây rồi nấm… Muối thêm một lu dưa chuột thêm ít dưa nữa.

Vương Anh thấy đã đầy đủ, dù hiện tại hằng ngày sẽ phải ăn ít hơn trước nhưng có thể ăn uống được đã là sự vinh hạnh. Có thể từ mạt thế tới nơi này được gặp gỡ Từ Sương, Vương Anh cảm thấy bản thân đã đủ may mắn.

Giữa trưa Từ Sương hầm bánh cá nướng vào nồi sắt.

Bên trong nồi sắt rắn chắc là mẻ cá mới giết, rải thêm cải trắng và đậu hủ khô sau đó trộn ít bột ngô vào làm bánh.

Vương Anh vừa nhóm lửa vừa nói: “Món đó đã sắp được chưa?”

Mùi hương thơm nức mũi này làm cô ngứa ngáy tay chân quá!

Từ Sương nín cười: “Xong ngay đây.”

Đến trưa Từ lão thái chạy đến đây, mấy hôm trước bà đều ăn ở nhà mình, nghĩ hai đứa trẻ mới cưới cần có không gian và thời gian riêng tư. Kết quả hôm nay Từ Sương tới tìm bà nói trưa nay anh làm bánh cá bảo bà đến sớm chút để ăn.

Từ lão thái thấy buồn bực, bà biết tên nhóc Từ Sương này bề ngoài thì không thích nói chuyện nhưng tâm địa lại đen tối vô cùng, mấy năm trước lén lút giữ lại của cho bản thân nhưng thấy anh làm việc đúng mực nên Từ lão thái cũng không quản.

Nhưng vừa kết hôn đã đi mua cá, chẳng lẽ hai vợ chồng son đã đi vào huyện thành?

Chờ đến khi vào cửa, Từ lão thái ngẩn người ra.

Trong nhà Vương Anh treo đầy những con cá lớn.

Im lặng lủng lẳng giữa không khí, có lẽ phải mấy chục cân!

Thấy bà tới Vương Anh nhanh chóng ra đón: “Mẹ, bọn con sắp nấu xong rồi, trưa nay bọn con nấu cá vào nồi sắt ạ!”

Trong lòng Từ lão thái lo lắng, kéo Vương Anh sang một bên, nơm nớp lo sợ: “Hai đứa các con… Chuyện này là sao?”

Sao tìm được nhiều cá như vậy?

Vương Anh nhanh chóng giải thích bọn họ không trộm cũng không đi cướp chỉ thấy một cái ao có đầy cá trên núi mà thôi.

Lúc này Từ lão thái mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hưng phấn: “Tốt quá rồi! Mùa đông năm nay chúng ta có thể xem là cực kỳ thuận lợi!”

Từ lão thái có sức khỏe tốt, lại ăn nhiều, nhưng đại đội lại ở chỗ đối lập, mùa đông hằng năm lại không thể vào núi nên rất khó để ăn thịt.

Năm nay có nhiều cá và sau này cũng sẽ có cá, có thể thấy được cưới con dâu tốt là do ông trời hiển linh.
Chương kế tiếp