Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 60: Lạnh lòng con gái lớn
Cá hầm trong nồi sắt đã chín, Từ Sương đưa nồi ra đặt lên bà, ba người một nhà vây quanh nồi sắt. Cuối cùng cá ướp lạnh không thể ăn vì mùi tanh quá nồng. Dù sao người dân thiếu mà bếp thì được nhóm lửa, bảo đảm được cái nồi luôn đun sôi. Ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, khung cảnh ấm áp vô cùng.

Vương Anh gắp một miếng cá to, thịt cá tươi mềm, ăn không bị ngán nước, xương cá đã được lấy ra hết. Canh cá nấu với đậu hủ khô cực kỳ ngon miệng, mùi vị có thể sánh ngang với thịt.

Thêm miếng bánh ngô ở bên nồi, Vương Anh ăn đến mức phải nheo đôi mắt lại.

Từ lão thái cũng khen không ngớt miệng: “Cá này ngon thật! So với bố con làm thì con làm ngon hơn!”

Ai bảo bọn họ ở nơi này không có điều kiện nuôi cá chứ, vì thế sẽ ít được ăn cá, tay nghề của bố Từ Sương rất tốt nhưng khi chế biến cá thì chỉ được xem là tạm ổn.

Vương Anh ăn hai chén đã no căng bụng: “Con không ăn được nữa.”

Con cá lớn trong nồi được ăn cùng với bảy tám chén cơm giờ chỉ còn lại nước canh. Ba người đều đã ăn no.

Ăn cơm xong, Từ Sương đi rửa chén, Vương Anh kéo ghế dài ra ngoài ngồi xuống nói chuyện phiếm với Từ lão thái.

Trò chuyện được một lúc thì tuyết bắt đầu rơi.

Tuyết càng rơi càng lớn chốc lát sau đã có một mảng trắng xóa trên nền sân trước nhà.

Từ lão thái lải nhải: “Tuyết lành báo hiệu năm nay bội thu sang năm nhất định là năm tốt đại vượng.”

Bên nhà Vương Anh thì náo nhiệt ấm cúng còn bên nhà Vương Vĩnh Thuận thì không được may mắn như vậy, Vương Diệu Tông bị thương không nặng nhưng trên mặt có vết thương rất dọa người.

Cậu ta sợ mất mặt nên không muốn về trường học, ăn vạ ở bệnh viện mấy ngày sau đó Vương Vĩnh Thuận thấy tuyết rơi nhanh chóng quyết định xuất viện về nhà.

Còn hai người đánh Vương Diệu Tông kia đã chạy trốn, mấy hôm nay Vương Vĩnh Thuận chạy tới đội dân binh, rồi tìm công an hỏi nhưng vẫn không có kết quả gì.

Khi có ai hỏi Vương Vĩnh Thuận cũng chỉ nói là có người đánh chứ không dám nói cụ thể. Hành vi của Vương Diệu Tông nói trắng ra là đầu cơ trục lợi nếu bị tra ra sẽ liên lụy nghiêm trọng, có lẽ còn tưởng cậu ta tàng trữ đồ vật có vấn đề.

Nghĩ đến hai con người đó chắc có cơ khủng để dựa vào. Bây giờ cậu ta không trong sạch, nếu giống chiêng khua mỏ chọc thủng âm mưu của họ thì sẽ có hậu quả khó mà lường trước được. Mà hai tên này chỉ trốn một đoạn thời gian sau đó mọi chuyện sẽ yên bình trở lại.

Vương Vĩnh Thuận chỉ còn lại tám mươi đồng, Vương Diệu Tông ở bệnh viện đã tốn mất mười đồng. Mỗi ngày vừa mở mắt đã thấy lòng đau như cắt.

Đồ ăn ở huyện thành đều đắt đỏ, ông ta cũng không có phiếu gạo, đành trộm đổi phiếu bên ngoài bệnh viện, nói thực đồ rất đắt.

Vừa thấy tuyết rơi Vương Vĩnh Thuận đã nhanh chóng cho Vương Diệu Tông xuất viện.

Vương Diệu Tông không tình nguyện đi ra viện, ba người về nhà. Mới đi được nửa đường tuyết rơi càng dày hơn, gió rét thổi qua lạnh run người, ngay cả lời nói cũng không thể phát ra nhanh được.

Chờ đến khi tới trên trấn cả ba đã bị đông lạnh đến mức không nói được.

Vương Vĩnh Thuận lắp bắp nói: “Đến, đến nhà Bình Bình đi, uống miếng nước rồi đi tiếp.”

Thời tiết lạnh lẽo, ông ta và Lý Xuân Quyên cũng không mang theo quần áo, trên người chỉ mặc bộ đồ mỏng manh. Lạnh run cầm cập không nói, dạ dày trống rỗng đi cũng không vững.

Vương Bình Bình đã gả đi hơn một năm, gả cho nhà họ Lý ở trên trấn.

Ba người sủi tay đi đến nhà họ Lý.

Nhà họ Lý là bà con xa của Lý Xuân Quyên, cũng có thể nói là quen thân nên Lý Xuân Quyên mới gả cho gái lớn đến trân trấn này.

Vì chuyện này mà Lý Xuân Quyên còn đắc ý hồi lâu, đi đâu khoe khoang bản thân mình có năng lực.

Nhưng khoe được hơn một năm thì bỗng dưng im lặng.

Không vì nguyên nhân gì khác, mà bởi vì Vương Bình Bình đã gả được một năm nhưng bụng vẫn chưa có tin gì.

Lý Xuân Quyên nghĩ mãi không thông, bản thân bà ta đã sinh ba đứa con, đều gặp nước là có. Ra ở cữ là hoài thai, mặc dù hai đứa đầu là con gái khiến cho bà ta bị đả kích rất lớn nhưng khi có thai mới không bị ai nói cái gì.

Ở nông thôn chỉ cần có thể sinh thì trừ những người xui xẻo ra còn lại đều có thể sinh ra con trai.

Vương Bình Bình lại không như thế, cô ta gả đến nhà họ Lý được hơn một năm nhưng vẫn không có gì, vì thế đã đưa cô ta đi khám.

Đặc biệt là khi bà mẹ chồng đưa Vương Bình Bình lên trạm y tế khám, sau đó báo cho nhà họ Vương một tin tức.

— Vương Bình Bình không thể có con.

Tin tức này vừa truyền tới Lý Xuân Quyên trợn tròn mắt lên.

Bà ta trăm triệu lần không thể ngờ được con gái của bà ta lại không thể đẻ con!

Cũng may nhà họ Lý chỉ truyền tin này cho nhà bà ta chứ không đi nói chuyện này ra bên ngoài.

Lý Xuân Quyên sợ nhà họ Lý ép buộc Vương Bình Bình phải ly hôn, đứa con gái không thể sinh về nhà ai cũng chẳng muốn. Chẳng lẽ giờ đưa nó về để nó ăn không ngồi rồi?

Trước kia khi hai nhà ở chung, Vương Bình Bình luôn đưa đồ ăn cho em trai ở trên trấn, thỉnh thoảng còn gọi cậu ta vào ăn cơm. Ngày lễ tết đi về không khi nào là về tay không cả.

Sau khi có tin không sinh được, đừng nói là Lý Xuân Quyên không dám gọi tới cửa ngay cả Vương Bình Bình cũng phải thu liễm rất nhiều.

Tính toán cũng đã ba bốn tháng chưa thấy mặt nhau rồi.

Lúc này cả ba người đều sắp đông cứng nên mới muốn đến cửa xin miếng nước uống.

Nhà họ Lý ở trên trấn không chia nhà ở, vẫn ở chung trong tiểu viện Kiến Quốc của nhà mình trước đây.

Lý Xuân Quyên gõ cửa gọi Vương Bình Bình, rất nhanh Vương Bình Bình đã đi ra.

Vương Bình Bình đã cắt tóc ngắn, trên người mặc bộ quần áo cũ, trên đầu còn quấn khăn lông: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Con đang quét dọn nhà cửa.”

Cô ta nơm nớp lo sợ nhìn vào trong nhà một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ chồng của con cũng ở nhà… Mẹ, không phải con nói mẹ nhưng có gì mẹ cứ nhờ người chuyển lời tới cho con là được chứ đừng tới tìm con.”

Lý Xuân Quyên: “Mẹ đến đây là để xin miếng nước, lạnh như này mà, với lại bố mẹ và em trai con vừa mới đi huyện thành về…”

Vương Bình Bình không hỏi vì sao bố mẹ đi huyện thành, cô ta mới nghe là uống nước đã nhanh chóng đi vào trong múc một gáo nước trong lu, mặt nước xuất hiện gợn sóng bất quy tắc.

Mẹ chồng cô ta ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Là ai thế?”

Vương Bình Bình giả bộ như không có việc gì: “Không có ai cả, chỉ là người đi qua đường xin uống miếng nước.”

Dứt lời liền chạy ra ngoài cửa, đưa gáo cho Lý Xuân Quyên, thúc giục: “Mẹ, mau uống đi.”

Trong lòng Lý Xuân Quyên hụt hẫng, nha đầu này có ý gì? Coi nhà mẹ đẻ như người ăn xin đi xin cơm?

Sắc mặt của Vương Vĩnh Thuận cũng rất khó coi, ông ta tưởng sẽ được vào nhà nghỉ chân một lát nhưng không ngờ phải đứng bên ngoài mà uống nước giữa thời tiết lạnh chết người này.

Gió đông gào thét qua từng kẽ da khiến nó run lên, ông ta có thể cảm nhận được lỗ tai của mình đã bị đông cứng. Lúc này vào nhà đốt lửa sưởi ấm thì bọn họ mới có thể vượt qua được đường núi đầy tuyết kia.

Nhưng đứa con gái lớn này lại không hề nói đến việc cho bọn họ vào nhà, mẹ chồng hỏi cũng không nói thật.

“Ý của con là gì? Con làm như bố đưa em trai tới xin cơm không bằng. Chúng ta là bố mẹ của con đó, mà cũng không được vào cửa nhà sao?”

Vương Bình Bình im lặng không nói bộ dáng này lọt vào mắt của Vương Vĩnh Thuận chính là cam chịu.

Nhớ đến hai cô con gái của mình, đứa con gái lớn không biết cố gắng ngay cả con cũng không sinh được, cho nên không thể trông cậy vào nó, hiện tại uống miếng nước cũng phải nhìn sắc mặt người ta. Đứa con gái nhỏ thì hư hỏng hết phần, làm mẹ kế không nói ngay cả lễ hỏi cầm đi hết không thèm đưa về nhà cho bố mẹ.

Lý Xuân Quyên cầm cái gáo hình hồ lô uống một hơi xong đưa cho Vương Bình Bình: “Mày đợi đó! Sau này em trai mày phát đạt thì mày đừng hòng mà dán mặt vào.”

Vương Bình Bình nhìn ba người đi xa, trong lòng khổ sở muôn phần.

Nhưng cô ta có thể có cách gì đây?

Nếu cô ta có thể sinh được thì nhất định sẽ đưa nhà mẹ đẻ vào phòng sưởi ấm một chút, chồng cô ta gần đây được nhà xưởng phát chút miến, cô ta sẽ đưa một ít về cho nhà mẹ đẻ để họ bồi bổ em trai thật khỏe mạnh.

Trước kia cô ta cũng làm như thế, đưa em trai Vương Diệu Tông về nhà ăn cơm, làm một nồi thịt heo hấp miến, cho em trai ăn no sau đó nó có tiền đồ thì có thể chống lưng cho chồng nhà cô ta.

Nhưng giờ không được, Vương Bình Bình cực kỳ chua xót, cô ta không thể sinh con, em trai có chống lưng cũng vô dụng.

Trở lại bên trong, mẹ chồng Lý không vui: “Chỗ nhỏ kia có nước uống sao cô không cho bọn họ uống? Nước đun củi không cần tiền sao?”

Vương Bình Bình vâng vâng dạ dạ đồng ý, mẹ chồng Lý lại bắt bẻ: “Nhanh chóng đi quét nhà đi! Còn có mái ngói trên phòng trên nhân lúc tuyết chưa rơi đầy thì lo mà quét cho hết.”

Vẻ mặt Vương Bình Bình nhẫn nhục chịu đựng, mẹ chồng Lý dựa vào lưng ghế thích thú cực kỳ.

Vương Bình Bình có cô em chồng tên là Lý Anh đang cắn hạt dưa nói: “Giờ chị dâu thật hiền tuệ đâu có giống như khi mới gả vào nhà chứ.”

Mẹ chồng Lý khinh thường: “Cô ta dám! Cho rằng vẫn là trước kia à?”

Lúc Vương Bình Bình mới vào cửa cả người đều kiêu căng ngạo mạn, còn khuyến khích con trai của bà ta phân gia, nói là anh em nhà nó có ba đứa ở chung như vậy sẽ không được tự nhiên.

Không được tự nhiên cái rắm!

Bản thân cô ta còn muốn dính hào quang của mẹ đẻ hả?! Đừng tưởng bà ta không biết Vương Bình Bình hay chu cấp cho đứa em trai của nhà mẹ đẻ cô ta!

Muốn ăn hôi chứ gì!

Còn có cả Lý Xuân Quyên kia nữa, hai đứa con gái đều muốn gả cao, một lòng một dạ dùng nó để nâng đỡ em trai.

Lý bà tử nhớ đến những việc này nghĩ, nếu cô ta là con gái của bà ta, hiếu thuận với nhà mẹ đẻ như vậy mới là hiểu chuyện nhưng nếu con dâu dán mình lên nhà mẹ đẻ vậy thì không được.

Lý Anh cắn hạt dưa hăng say, cô ta là đứa con út, bên trên có ba người anh trai, vì thế cho dù là trọng nam khinh nữ thì Lý bà tử cũng không trách móc cô ta quá nặng nề.
Chương kế tiếp