Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 77: Vận mệnh
Tiền Cúc Hoa nhìn đứa con gái mình mới sinh, đứa bé bị sinh non, sinh ra vừa nhỏ lại vừa gầy, so với những đứa bé bình thường nhỏ hơn rất nhiều. Tiền Cúc Hoa bế con gái lên, bắt đầu cho con gái nhỏ bú sữa.

Bà đỡ chờ sau khi đứa bé ăn xong sữa, kiểm tra lại một lần nữa, xác định sẽ không có vấn đề gì xảy ra sau này, mới cùng Tiền Cúc Hoa nói về đứa bé bị sinh non phải chăm sóc tỉ mỉ, rồi mới rời đi.

Đại nha đầu chạy tới nhà bếp đem cơm, trứng gà cho mẹ.

Tiền Cúc Hoa ăn trứng gà, nhìn hai đứa con gái run rẩy, liền bảo cả hai cùng lên giường đất.

“Quá lạnh rồi, giường đất cũng đủ chỗ, hai con lên giường nằm cùng với em gái đi.”

Tiền Cúc Hoa không hỏi chồng đi đâu, cô ta chống tay đứng dậy, tìm chiếc áo bông nhỏ đã chuẩn bị cho con trai ở trong rương, đại nha đầu thấy vậy vội vàng đứng lên đỡ cô ta. Tiền Cúc Hoa cũng không di chuyển nhiều, cô lấy kim và chỉ rồi ngồi lại trên giường.

Cô ta xé áo bông thành năm sáu mảnh, hủy đi mấy cái đường may lúc trước, sau nửa buổi chiều may lại, cuối cùng cũng làm ra được một chiếc áo khoác bông mỏng.

Tiền Cúc Hoa đem áo bông đưa cho con gái lớn: “Mặc vào đi, ngày mai đi trả khăn quàng cổ cho người ta.”

Đại nha đầu ngơ ra một chút, mặt đỏ lên, mấy biến cố liên tiếp xảy ra, khiến cho con bé quên mất việc đem khăn quàng cổ trả lại chị Vương Anh!

Tiền Cúc Hoa vẫn đang hủy đi chiếc áo bông, chiếc áo bông mà cô ta chuẩn bị cho con trai khá dày, nên vẫn còn rất nhiều bông còn thừa trong áo, đủ cho hai cô con gái còn lại mặc.

Nhị nha đầu mặc vào áo bông, ánh mắt đều tràn ngập sự chờ mong, Tiền Cúc Hoa nhìn thoáng qua liền nói: “Còn tốt, nhưng tay áo lại có chút ngắn.”

Đại nha đầu hoang mang rối loạn nói: “Không ngắn đâu!”

Tiền Cúc Hoa: “Lúc con không làm gì thì cho tay vào bên trong áo là được, mẹ còn phải làm cho cả em gái con, không kịp sửa lại cho con.”

Nhị nha đầu ngây người, con bé vốn dĩ rất hâm mộ chị gái có thể mặc áo khoác bông, nhưng cũng không nghĩ đến việc mình cũng có giống chị gái, không cần thiết mặc quá dày như vậy, nên con bé không nói gì, con bé không tưởng tượng được, áo bông tốt như vậy, lại có phần của con bé!

Ba mẹ con đều ở trên giường đất, không khí vừa ấm áp, Điền Đại Trụ đã trở lại.

Điền Đại Trụ bước vào phòng, thấy Tiền Cúc Hoa đã tỉnh, anh ta ấp úng nói: “Vừa lúc em tỉnh, lấy cho anh hai đồng tiền đi.”

Tiền Cúc Hoa nhíu mày: “Lấy tiền để làm gì?”

Cô ta nghĩ rằng tối hôm qua còn chưa đưa tiền cho ai đó, những nghĩ lại thì không phải như vậy, bà đỡ chắc là cho rồi, nếu không hành động cũng sẽ không nhanh nhẹn như vậy.

Bà mụ chắc cũng cho rồi. Bà nội Điền lại là người thân, không cho thì không thích hợp.

Tiền Cúc Hoa: “Tiền này để cho Vương Anh sao?”

Tính đi tính lại, cũng chỉ có Vương Anh là đi trước không lấy tiền thôi.

Tiền Cúc Hoa nghĩ đến việc này cũng không hợp lý, người ta không cần, cô ta cũng không thể không cho. Nếu không phải nhờ Vương Anh, tối hôm qua cô chưa chắc có thể còn sống ngồi ở đây.

Tuy rằng ngày hôm qua rất đau, nhưng cô ta vẫn có ý thức, cũng biết trong quá trình sinh sản, vẫn luôn là Vương Anh chủ động, bà nội Điền chẳng qua chỉ giúp một chút thôi.

“Hai đồng tiền không đủ đâu, người ta vất vả từ nửa đêm, chờ em đẻ được mới đi về, để em đi đưa cho cô ấy, cũng đưa thêm mấy quả trứng gà nữa.”

Tính cách của Tiền Cúc Hoa không được người ta yêu quý nhưng cô cũng là người hiểu chuyện, chẳng muốn thiếu nợ ai bao giờ. Lúc trước cô tạo cho Vương Anh không ít rắc rối, người ta vẫn không so đo hiềm khích trước đây là đến giúp đỡ, đến bà nội Điền cũng phải hứa trả một đồng tiền mới đến, Vương Anh chưa nói hai lời đã tới rồi.

Tiền Cúc Hoa nghĩ trong lòng, bây giờ trong nhà có mười mấy đồng, vậy đưa cho Vương Anh năm đồng đi.

Đại Trụ chần chờ một chút, một lúc mới nói: “Mẹ anh nói không trả công cho Vương Anh. Nói rằng cô ấy chỉ đỡ được đứa con gái, vốn dĩ sinh con gái thì không cần đưa.”

Tiền Cúc Hoa: “Người ta đỡ được đứa con gái, nhưng làm gì có nhà ai đỡ được con gái thì không trả tiền chứ? Chính anh gọi bà đỡ đến, anh cũng không đưa công người ta sao?”

Vương Anh còn cứu cô ta một mạng nữa, chỉ cần điều này thôi, tiền công cũng đã phải cao rồi.

Tiền Cúc Hoa đột nhiên phản ứng lại: “Tiền không phải đưa cho Vương Anh, vậy anh đưa cho ai?”

Điền Đại Trụ bị vợ hỏi, khoé miệng mấp máy, cuối cùng vẫn thừa nhận: “Đưa cho Nhị Trụ và Đại Bảo.”

Tiền Cúc Hoa vừa kinh vừa giận: “Anh hỏi mẹ anh một chút, xem tấm lòng bà có phải ngâm trong nước bẩn không! Em còn chưa xuống giường, bà liền sai anh về nhà đòi tiền! Em trai anh thì đòi tiền làm gì! Cháu anh đẩy em chuyện này còn chưa tính xong đâu! Em dựa vào gì phải đưa tiền cho bà chứ!”

Điền Đại Trụ nhìn vợ đang tức giận, thình lình nói một câu: “Em sinh con gái.”

Trong nháy mắt Tiền Cúc Hoa thân mình lạnh tanh: “Em sinh con gái thì làm sao chứ?”

Điền Đại Trụ: “Em sinh con gái, về sau chúng ta đều để Đại Bảo gánh vác… Cúc Hoa, mặc dù Đại Bảo đẩy em, em cũng bỏ qua đi. Ai kêu… Ai kêu mệnh của chúng ta không tốt.”

Tiền Cúc Hoa trong lòng đã lạnh thấu: “Cho nên ý của anh là, bảo em không những không truy cứu chuyện Đại Bảo đẩy em. Lại còn phải đưa lại hai đồng tiền đúng không?”

Điền Đại Trụ ngồi trên ngạch cửa, đầu cúi xuống, nếu có thể, anh ta thật sự muốn cả đời đều như vậy. Ngồi trên ngạch của đem đầu của mình thấp hèn mà cúi xuống, sau này cũng không cần ngẩng lên nữa.

Tiền Cúc Hoa không hé răng, cô ta ôm đứa con gái nhỏ mềm mại, bản thân cảm thấy con đường phía trước còn xa vời mà lại không có chỗ nào để dựa vào.

Sau một lúc lâu, Tiền Cúc Hoa mới đúng dậy, lấy từ trong tương một cái túi tiền nhỏ, đưa ra hai đồng tiền.

Điền Đại Trụ nhìn thấy tiền, lập tức đứng dậy đi đưa tiền cho em trai và cháu.

Tiền Cúc Hoa chua xót nói: “Từ lúc anh bước vào nhà đến giờ, anh đều không nhìn con gái nhỏ của chúng ta một cái nào. Điền Đại Trụ, sao anh không nói sớm với em một chút anh là người như vậy, chỉ cần sớm một chút, em cũng không đồng ý gả cho anh, chịu tội ở cái nhà này.”

Điền Đại Trụ trơ mắt nhìn vợ bước đi tập tễnh trở về trên giường đất, nằm xuống ngủ.

Anh ta biết vợ đang trách anh ta không làm được gì, nhưng có thể làm gì sao, ai kêu anh ta không có con trai chứ!

Điền Đạo Trụ đi rồi, Đại nha đầu và Nhị nha đầu nhìn mẹ đang nằm nghiêng khóc thút thít, trong lòng cũng trầm xuống, đại nha đầu nước mắt cũng rơi trên mặt.

Rõ ràng là người một nhà, nhưng hai đứa nhỏ đều biết, hiện tại dường như chỉ có bốn người bọn họ trôi nổi trên tấm ván gỗ thôi. Mà người vốn dĩ mang theo mái chèo là cha thì đã rời đi rồi, chính họ cũng không biết con đường phía trước như thế nào.

Ở ngày cuối cùng của năm cũ Vương Anh cùng Từ Sương chuẩn bị một bữa tiệc lớn, thịt lợn còn lại trong nhà đều bị lấy ra để làm sủi cảo, sủi cảo nhân thịt lợn và cải trắng, thơm ngào ngạt, một đám sủi cảo được gói như bao tiều nhỏ, chấm vào giấm ăn, hương vị thực sự thơm ngon.

Họ đã ăn món thịt lợn hầm vào bữa trưa rồi, nên buổi tối liền quyết định làm một con cá, Từ Sương đem một nửa số ớt cay có thể tìm được trong nhà cho vào, làm một nồi cá hầm cay, vị cay đặc biệt là người ta ngon miệng.

Ngoài ra còn có một đĩa củ cải cắt nhỏ ướp lạnh, một đĩa cá viên, canh phù dung làm từ củ mài, còn cho thêm một chút kỷ tử tươi ngon.

Từ Sương vẫn còn tiếc nuối: “Năm nay quên không chuẩn bị một chút đồ biển, nếu lấy một ít rong biển về, hầm canh xương uống cũng rất ngon.”

Vương Anh bận rộn với đũa của mình, cô đối với đồ ăn bữa tối nay thực sự vừa lòng.

Hương vị cay của cá khiến cô không dừng được, suýt xoa, cảm giác như đang nuốt lửa vậy. Không thể không cảm thán lúc trước bố chồng làm đầu bếp chuyên món cay Tứ Xuyên, Từ Sương cho ớt cay cũng thật tàn nhẫn.

“Không sao hết, sang năm chúng ta làm một cái thực đơn, chuẩn bị từ mùa hè là được rồi.”

Dạo này Vương Anh thích nhất là những món rau khô mà Từ Sương làm, chẳng hạn như khoai tây khô, ăn rất giòn, cũng ngon miệng nữa, hầm cùng thịt, khoai tây hút nước hầm canh, hương vị lại càng thêm tuyệt vời.

Còn có đậu que khô nữa, đậu que khô ngâm nước, rồi hầm cùng xương sườn thực sự rất ngon! Hương vị đậu que tươi có khi còn thua nó!

Hai người ăn thêm một chút, ăn cơm xong rồi, Vương Anh lại ăn thêm một bao khoai sọ ngào đường mà Từ Sương làm, cô thật sự rất nhớ đồ ngọt, thèm không chịu được. Từ Sương mới nhanh chóng dùng đường trắng làm cho cô món ngọt này.

Vương Anh mang theo khoai sọ ngào được đi tìm Trình Thục Phân.

Khi cô ấy đến, Trình Thục Phân đã chuẩn bị đi ngủ rồi, thấy người đến là Vương Anh bà ấy nhanh chóng mở cửa cho cô vào nhà.

Trình Ngọc không biết từ đâu chạy vào, vẻ mặt lo lắng: “Chị Anh, chị không có việc gì chứ? Em nghe nói tối qua chị đã đi đỡ đẻ cho người ta đúng không?”

Vương Anh cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao em lại biết vậy?”

Hiện tại tuyết rơi rất dày, Trình Ngọc và Trình Thục Phân vẫn luôn không ra khỏi nhà, thân phận của họ có chút xấu hổ, đi chỗ nào cũng không phù hợp.

Trình Ngọc dừng một chút, Trình Thục Phân nói con bé: “Đứa bé này không biết nghĩ cái gì, thường xuyên chạy ra ngoài.”

Trình Ngọc: “Con không phải như thế… Không phải là con ra ngoài nhìn xem có thể bắt được con thỏ nào không sao?”

Nói đến đây Trình Ngọc liền xách một con thỏ đã chết lại: “Nhìn xem, chị Anh, đây là do em bắt được đó.”

Vương Anh líu lưỡi, một có thỏ hoang vừa to vừa béo như vậy, trong thời điểm mưa tuyết to như vậy ở trên núi, Trình Ngọc làm thế nào mà được vậy!
Chương kế tiếp