Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 78: Suy nghĩ của Trình Ngọc
Trình Ngọc đắc ý nói: “Em tước mấy cái xiên tre, thấy có cái gì nhúc nhích thì đâm qua đó.”

Vương Anh không thể không cảm thán, như vậy cũng rất giỏi.

Trình Thục Phân quở trách nói: “Con bé này chỉ có lá gan lớn thôi, mèo mù gặp được chuột chết một lần, liền cảm thấy bản thân mình có thể bắt, liên tiếp chạy đi thử.”

Vương Anh: “Bắt thì cũng được thôi, nhưng không thể đi vào trong núi nữa, cái thời tiết này đường trên núi cũng không rõ được, lạc đến chỗ nào đó thì làm sao?”

Trình Thục Phân: “Cũng đừng đi ra bên ngoài, làm mọi người nhìn thấy.”

Vương Anh biết Trình Thục Phân sợ Trình Ngọc chạy ra bên ngoài liên lụy đến bản thân, nói: “Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ cần con bé không cần làm mọi người chú ý là được rồi, nếu bị người khác nhìn thấy thì đi chỗ khác thôi. Hai người như vậy, con bé đi ra ngoài bắt con thỏ gì đó, dù người ta thấy cũng không nói gì đâu.”

Rốt cuộc thì lương thực mà Điền Hữu Phúc đem đến cũng hữu hạn, hai người Trình Ngọc vẫn luôn không nghĩ ra biện pháp gì, người khác cũng sẽ nghĩ có phải Vương Anh lén cho hai người họ ăn cái gì ngon không.

Hơn nữa, dù là người lớn, nếu luôn bị nhốt ở trong nhà cũng sẽ xảy ra chuyện, còn Trình Ngọc mới chỉ là đứa trẻ, làm sao có thể cả ngày trong nhà chứ.

Nghe Vương Anh giải thích như vậy, Trình Thục Phân cũng yên tâm, lá gan của Trình Ngọc lớn, lại có chút võ công, bình thường khi cô bé chạy ra ngoài cũng không cần lo lắng an nguy, chỉ sợ rằng sẽ liên lụy đến Vương Anh thôi, sẽ khiến người ta nói cô không biết quản lý người.

Trình Ngọc đem con thỏ đưa cho Vương Anh: “Tặng cho chị đó!”

Lúc trước khi ăn cá mà Vương Anh mang đến, cô bé đã nghĩ phải để cho chị Anh được ăn thịt! Không nghĩ tới ngày này sẽ tới nhanh như vậy!

Vương Anh không biết nên khóc hay nên cười: “Chị không thiếu cái này đâu… Hai người giữ lại mà ăn.”

Trình Ngọc vẫn không từ bỏ: “Chị cứ nhận đi, em còn có thể bắt thêm mà!”

Cũng may nơi ở của bọn họ gần với núi, nên chỉ trong một buổi trưa Trình Ngọc đã nhìn thấy được hai con thỏ, chỉ là tính chính xác còn phải luyện tập thêm nhiều lần nữa.

Vương Anh thấy không có cách nào lay chuyển được, vì vậy đã nhận lấy nó, dù sao ở nơi này Trình Thục Phân và Trình Ngọc cũng không có gia vị, chắn hẳn cũng sẽ khó làm, cô định mang con thỏ về, nhờ Từ Sương nấu, sau đó cô lại đưa qua đây.

Lực chú ý của Trình Ngọc rất tốt, tuy rằng đã đổi dược đề tài trong chốc lát, nhưng cô bé vẫn hỏi lại một cách kiên nhẫn: “Chị Anh, tối hôm qua chị đi đỡ đẻ có thuận lợi không?”

Vương Anh: “Cũng rất thuận lợi.”

Trình Ngọc hỏi thêm: “Đứa bé được sinh ra là một em gái hay là em trai vậy chị?”

Vương Anh: “Sinh một bé gái.”

Trình Ngọc vui mừng hoan hô một tiếng.

Vương Anh rất khó hiểu: “Người ta sinh ra một bé gái tại sao em lại vui vẻ vậy chứ?”

Trên mặt Trình Ngọc mang theo hả giận cười tươi: “Em chỉ cần nhìn thấy người khác muốn có con trai, mấy người cực kỳ cực kỳ muốn ấy, cuối cùng sinh ra con gái, em liền cảm thấy rất vui vẻ.”

Vương Anh nhíu lông mày: “Tại sao lại như vậy?”

Trình Ngọc lý lẽ hùng hồn nói: “Bởi vì mấy người đó đều là mấy kẻ nói dối thôi, mọi người đã nói phụ nữ cũng có thể gánh nửa cái bầu trời, nhưng mỗi người trong họ đều muốn có con trai. Em thật sự muốn hỏi họ muốn có con trai để làm gì, hình như cũng không được gì mà. Phải cho tiền con trai này, phải cưới vợ cho con trai, lại còn phải suy nghĩ cho công việc của trai, cuối cùng lại còn trông con của con trai nữa.”

“Đã vất vả cả đời người rồi, hình như bọn họ cũng không được hưởng phúc mà. Vậy mà bọn họ đều cảm thấy cuộc đời mình hoàn chỉnh không thiếu cái gì. Lại còn cảm thấy mình lợi hại nữa chứ.”

“Thôi đi, giống như em mới được gọi là lợi hại, giống như sự phụ em thế này mới gọi là biết tranh đua chứ.”

“Những người này bản thân họ không có lợi hại cũng không tranh đua được, vậy nên ảo tưởng rằng nếu có con trai, con trai sẽ có thể thay họ nỗ lực. làm sao có thể như vậy cơ chứ.”

“Em luyện võ, từ khi còn rất nhỏ đã phải bắt đầu từ lúc năm giờ sáng rồi đó, một lần luyện như vậy chính là cả một ngày. Bọn họ coi con trai họ thành bảo vật gì đó, sao có thể để con trai họ chịu khổ như vậy chứ, nếu không khổ làm sao có thể thành tài. Cho nên cứ như vậy chuyền từ thế hệ này sang thế hệ sau.”

“Vậy nên, những người này không được như ý mới tốt chứ!”

Vương Anh nhìn về phía cô bé tùy ý, nói: “Em nói rất đúng đó, nhưng có rất nhiều thời điểm, hoàn cảnh cũng là một nhân tố tác động đấy.”

“Em biết hiện tại đất nước rất nhiều người đều đi trồng trọt đúng không? Mà trồng trọt thì lại cần có lao động, mà lao động lại chính là mấy gia đình ở nông thôn. Nếu không có lao động thì việc tích lũy tài sản rất khó khăn. Mà em cũng không thể không thừa nhận, ở trong mắt đa số mọi người, đàn ông ở phương diện lao động này lại càng cần thiết hơn chút.”

“Cho nên mới hình thành lý do người dân ở nông thôn muốn sinh con trai đó.”

“Lấy đại đội của chúng ta ra làm ví dụ, bởi vì đại đội trưởng của chúng ta là một người tương đối công bằng, cho nên trong đại đội nhiều nhất là những lời đàm tiếu và xích mích nhỏ. Nhưng nếu đổi thành một người không công bằng như vậy nữa, quyền lực cũng không quản đến địa phương, sẽ có người sử dụng nắm đấm để phân cao thấp.”

“Ở thời buổi này vẫn chưa có trật tự, chỉ có mạnh yếu, nếu như nhà em không đạt được một trình độ nào đó, vậy sẽ gặp phải một số việc phiền phức.”

“Mặc dù hành vi như vậy chắc chắn là sai, nhưng con người lại không thể lựa chọn được hoàn cảnh. Vậy nên ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng sẽ xuất hiện một số việc không công bằng.”

“Ví dụ như gia đình mà chị đến đỡ đẻ hôm qua, bọn họ cũng muốn có con trai, nhưng là để không còn bị nhà anh em bắt nạt nữa, thoát khỏi thân phận ở dưới đáy hoàn cảnh này.”

Sau khi Vương Anh nói xong, liền thấy Trình Ngọc im lặng.

Một lát sau, Trình Ngọc lại mở miệng, điều khác biệt đó chính là, cô gái nhỏ chỉ mới mười ba tuổi hai mắt sáng quắc.

“Em không đồng ý!”

“Chị Anh, em hiểu hoàn cảnh mà chị nói. Đúng vậy, con người không thể quyết định mình sinh ra ở hoàn cảnh nào cho nên chúng ta đành phải chấp nhận những thứ không thể thay đổi này.”

“Nhưng những thứ này có thực sự cần được chấp nhận không?”

“Bây giờ đã là xã hội mới rồi, đã phải chịu đựng sự không công bằng, chẳng lẽ lại không có cách nào giải quyết được nó sao?”

“Chị nói cái nhà sinh con gái hôm qua bị nhà anh em ức hiếp, nhưng vấn đề này rất khó để giải quyết sao? Chị không cần nói em cũng biết, người làm chủ nhà bọn họ chắc chắn là người vô cùng mềm yếu lại còn sợ phiền phức. Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới có thể tin rằng, chỉ cần bản thân sinh ra một đứa con trai, người khác sẽ liếc mắt coi trọng hắn.”

“Sao có thể như thế được? Kẻ yếu sinh ra kẻ yếu, hắn vẫn sẽ là một kẻ yếu thôi. Cái mà hắn chờ đợi, không phải không bị người khác ức hiếp nữa, mà là để chính hắn không bị mọi người khinh thường thôi.”

“Chị Anh, chị cũng nói đại đội trưởng của các chị là người rất tốt. Ở dưới sự quản lý của người như vậy, sẽ không có ai dùng nắm đấm chèn ép nhà ai.”

“Vậy thì còn phải sợ cái gì nữa? Chỉ là mấy lời nói linh tinh thôi, nói cũng sẽ không mất miếng thịt nào.”

“Cho dù là dùng đến vũ lực đi chăng nữa, em cũng không tin người nhà họ đứng chắn cửa bên ngoài, cầm một con dao phay, còn ai dám tiến lên nữa chứ?”

“Chẳng qua chỉ có những người quyết tâm bảo vệ người nhà không đủ mạnh, lại xem mặt mũi bản thân mình quan trọng thôi. Cũng chỉ có kẻ hèn nhát ích kỉ yếu đuối mới nghĩ như vậy.”

Trên mặt Vương Anh tràn đầy sự kinh ngạc, cô nghĩ rằng Trình Ngọc tuổi còn nhỏ đã nghĩ được như thể.

Chuyện trong nhà Điền Đại Trụ, ngay cả bản thân cô cũng lưỡng lự, sẽ dao động cảm thấy có phải nếu Tiền Cúc Hoa sinh ra một đứa con trai sẽ tốt hơn hay không.

Những lời Trình Ngọc nói dù đơn giản nhưng lại trực tiếp, chỉ ra vấn đề trung tâm.

Vấn đề nhà Điền Đại Trụ, đều nằm trên người Điền Đại Trụ cả.

Trình Ngọc vẫn còn lẩm bẩm: “Người như vậy không cần trách bản thân không có con trai, nếu hắn đã muốn có con trai, tại sao lại không chịu làm việc để bản thân giàu lên? Không sợ con trai sinh ra sẽ phải chịu khổ sao? Nói thẳng ra vẫn là không làm được thôi. Người như vậy, dù có con trai cũng sẽ không có nỗ lực đâu, sẽ chỉ khiến cho vợ và con gái vất vả mà nuôi con trai thôi.”

Vương Anh thở dài, quay sang Trình Thục Phân nói: “Trình Ngọc rất thông minh, bà không cần trì hoãn, để con bé đọc thêm nhiều sách một chút.”

Sự ngây thơ của Trình Ngọc là loại ngây thơ không gây cho người ta cảm xúc khó chịu, cô bé sẽ đặt một mục tiêu rõ ràng và hiếm khi dao động, nếu cô bé đã tìm thấy chính kiến của mình. Nếu người khác nói ý kiến gì thì cô bé cũng có thể hiểu theo cách của mình và vẫn sẽ kiên định với quan điểm của mình.

Năng lực như vậy, rất nhiều người trưởng thành cũng không thể có được.

Trình Thục Phân cũng hoảng sợ trước sự trưởng thành sớm của Trình Ngọc, cau mày.

Bà ấy cảm thấy suy nghĩ của Trình Ngọc không giống những người khác, nhưng lại không biết khác ở đâu.

Vương Anh vừa bảo để Trình Ngọc đọc thêm nhiều sách, Trình Ngọc đã có chút hối hận.

Ai bảo cô bé lắm miệng!

Bây giờ thì tốt rồi, sau này còn phải đọc sách nữa!

Cô bé thật sự rất ghét đọc sách đó!

===

Editor: #gocnanni Đã có tag TN Team gòi hen!!! Mọi người ấn vào tag để ủng hộ và tìm đọc các truyện khác do nhà làm nhoaaaaa!! Mãi yêu!!!
Chương kế tiếp