Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 86: Suýt cháy nhà
Mùng Một đầu năm.

Nửa đêm tuyết rơi, đến sáng sớm khắp nơi đều bị bao phủ bởi tuyết trắng, trời vừa sáng Từ Sương đã tỉnh dậy, đầu tiên là cùng bà con đến một vài nhà có vai vế lớn trong thôn chúc Tết, tiếp đến là tới nhà các cụ già thân thích thăm hỏi mừng năm mới, chúc Tết hết một vòng liền trở về cho kịp giờ tham gia hình thức đón năm mới.

Tiếng pháo nổ rộn ràng trước cổng thôn báo hiệu cho một năm mới đã đến.

Từ Sương thả sủi cảo vào nồi, vội vàng chuẩn bị bữa sáng, ăn uống xong xuôi thì ra ngoài xúc tuyết.

Đường xá trong thôn quét không kịp, hôm nay người người chạy khắp nơi thăm nhà chúc Tết rất dễ bị trượt.

Vương Anh đã ăn sủi cảo từ sáng sớm, bây giờ lại trở về trạng thái ăn không ngồi rồi.

Từ Sương cũng cảm thấy dạo gần đây rất nhàm chán, hai người tạm dừng chuyện kia, bình thường cũng chỉ đơn thuần là đắp chăn nói chuyện phiếm, nội dung trò chuyện không cụ thể.

Từ Sương thì bêu xấu anh cả cho Vương Anh nghe, Vương Anh thì kể về những loại bệnh lạ cô từng gặp qua và chuyện người nhà ở kiếp trước, thay đổi lại bối cảnh nên nói lộn xà ngầu hết lên. Câu trước với câu sau chẳng ăn khớp nhau, ấy mà Từ Sương cũng vẫn nghe chăm chú.

Lúc này Từ Sương đi dọn tuyết, Vương Anh cũng chả có gì để làm.

Đã không có việc gì làm thì Vương Anh muốn thử sức xem sao, chuẩn bị tạo một bất ngờ cho Từ Sương.

----Cô tự thấy rằng trong khoảng thời gian này, ngày ngày quan sát Từ Sương nấu cơm, cô đã được soi sáng hơn bao giờ hết, kỹ năng tiến bộ vượt bậc.

Vậy nên cô quyết định nấu cho Từ Sương một món ăn, cống hiến chút công sức của mình vào sự nghiệp nội trợ.

Từ Sương không hề hay biết, khi anh vừa bước chân ra khỏi cửa thì Vương Anh liền đi xuống hầm, Vương Anh ở trong hầm lục lọi hết một vòng, cuối cùng cũng quyết định làm món gì.

Cô định nấu cho Từ Sương một nồi cơm trắng, rồi xào một cái cải thảo.

Bữa trưa ăn gà kho, có phải nên kết hợp với một món rau không?

Vương Anh cảm thấy mình sắp xếp như vậy rất ổn, nếu không phải bếp với nồi không dời đi được, thì có tệ cô cũng nấu thêm được một nồi canh.

Nói là làm, Vương Anh xách cải thảo đi vào nhà bếp.

Nửa tiếng sau, Từ Sương đang dọn tuyết bị người ta gọi lại.

“Từ Sương, nhìn kìa, khói bốc nghi ngút bên kia có phải là từ nhà cậu không?!”

Từ Sương quăng dụng cụ trong tay xuống rồi chạy thẳng về nhà, trên đường chạy về vẫn luôn mím chặt môi.

Vừa xảy ra chuyện người ta cũng sang gọi Từ lão thái, Từ lão thái vội vã chạy băng băng qua nhà Vương Anh.

Tới khi vào nhà, Từ Sương đã nhìn thấy khói tản ra tứ phía từ nhà bếp, gấp gáp chạy vào kéo Vương Anh ra, rồi khẩn trưng mở cửa sổ xua khói đi.

Vương Anh túng túng, trên mặt còn dính lọ nồi.

Từ Sương trước tiên kiểm tra người cô một lượt, thấy không có bị thương thì mới thở phào một hơi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh nhớ lúc ra ngoài đã thu dọn đồ đạc trên bếp ngăn nắp hết rồi, cái bếp nhỏ này cũng chỉ nhóm được chút lửa, sao mà bỗng dưng phả ra khói đen được?

Vương Anh không dám ngẩng đầu: “Thì là……nấu cơm nấu hỏng……”

Từ Sương không hiểu: “Nấu cơm thì làm sao có khói đen được?”

Anh vừa chạy vào cũng để ý, rõ ràng không có thứ gì để châm lửa cả.

Vương Anh: “Thì……Chắc là cơm bị khê.”

Từ Sương: ……Dù anh ít học hành thật, nhưng em không cần phải lừa anh, chỉ là cơm khê thôi sao có thể nấu ra khói đen?

Vương Anh không có nói phét, thực sự là trong lúc cô nấu cơm nó bốc ra khói đen mà, nguyên nhân chính xác cô không nói được, chỉ là đang nấu cơm yên lành, cái là tự nhiên nghe mùi khét……

Từ Sương đỡ trán, cuối cùng anh cũng biết tại sao Vương Anh thà bỏ tiền đi tiệm cơm quốc doanh chứ không muốn tự nấu cơm rồi.

Phải có tài năng thiên phú cỡ nào mới nấu cơm thành như vậy đây.

Vương Anh vẫn cho rằng đó là sự cố ngoài ý muốn: “Lần này nấu bị hỏng, lần sau em chắc chắn làm được.”

Từ Sương đẩy cô về phòng: “Em nên chết tâm đi, từ sau về sau em chỉ cần ngồi yên một chỗ đợi cơm dâng tận miệng là được rồi.”

Chuyện thót tim như thế này xảy ra một lần là quá đủ rồi, còn có lần sau nữa chắc anh bị hù cho chết thật luôn.

Từ lão thái vội càng chạy tới, bà cũng bị hù khiếp vía. Nghe Từ Sương kể lại cơ sự, bà hoảng sợ vỗ nhẹ vào tay Vương Anh: “Con bé này, con muốn ăn gì cứ nói Từ Sương, con tự nấu làm gì cho mệt!”

Có trời mới biết lúc bà vừa nghe nói bên đây xảy ra chuyện là tim như muốn rớt ra ngoài!

Sau một hồi khiếp vía kinh hồn, Từ Sương mau chóng đi thu dọn hiện trường, Điền Hữu Phúc - người đến muộn một bước lại tưởng là chậu than nhà ai bốc cháy, dù sau tình huống như thế này mấy năm trước cũng thường gặp.

Sau khi ông ấy đến, Từ Sương báo cáo: “Không sao, do trong nhà hầm canh trên bếp, cháu quên mất, nồi cạn nước mới bị thế này.”

Từ Sương nắm tay Vương Anh sau lưng, thành công gạt sự tình sang một bên.

Điền Hữu Phúc chỉ mong không có ai bị làm sao, thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nhắc nhở Từ Sương cài câu chú ý vấn đề dùng lửa.

Lúc chuẩn bị rời đi, Điền Hữu Phúc quét mắt nhìn sơ qua, bỗng hai mắt sáng lên.

Ông ấy thấy nhà Vương Anh nuôi lợn!

“Con lợn này có phải là con bên nhà Vương Vĩnh Thuận nuôi ngày trước?!”

Điền Hữu Phúc: “Cháu cho nó ăn gì mà to thế kia!”

Vương Anh nhân cơ hội thưa chuyện: “Cháu áp dụng cách nuôi cháu đọc trong sách……Hay như thế này đi, chờ tới đầu xuân rồi, lúc sắp giao lợn bác lại đến xem thử? Cháu cũng muốn biết con lợn này có thể lớn đến mức nào.”

Điền Hữu Phúc liên tục gật đầu: “Được đấy, nếu cháu có thể nuôi vượt 100 cân, đại đội chúng ta sẽ khen thưởng cho cháu danh hiệu Phần tử Tiên tiến.”

Cho dù để cho người bên trại chăn nuôi trực tiếp chăm nom, cũng chưa chắc có thể nuôi mát tay được như vậy.

Vương Anh khiêm tốn đáp: “Nhờ phương pháp đúng đắn trong sách mách bảo ạ, nếu con lợn này có thể nuôi đạt năng suất cao, cháu sẽ báo cáo chi tiết cho bác.”

Điền Hữu Phúc rất hài lòng, may mà Vương Anh nhận làm thầy lang rồi, chứ không với tính giác ngộ này, kiểu gì ông cũng kéo Vương Anh đi đảm nhận công việc nữ chủ nhiệm hoặc cán bộ ở bộ phận nhỏ khác.

Chuyện Vương Anh nấu cơm cứ thế cho qua, đừng nói là Từ Sương, ngay cả Từ lão thái cũng không cho Vương Anh vào bếp nữa.

“Em chỉ việc ngồi một chỗ chờ ăn thôi!”

“Con đừng bận tâm, tay nghề của thằng út nhà mình tốt, cứ để nó nấu!”

Vương Anh đã bị tước đi quyền nấu ăn, ngay cả quyền trợ thủ chạy vặt cũng dẹp luôn……

Cô cảm thấy thật cô đơn.

Nhưng sự cô đơn này cũng không kéo dài được bao lâu.

Bởi vì tuyết bắt đầu tan chậm lại.

Nhắc mới nhớ, mùa đông ở thôn làng gần núi đại khái là như thế, qua năm mới khoảng chừng nửa tháng là tuyết không rơi nữa, mà sẽ bắt đầu tan dần, thời gian tuyết tan không phải chỉ trong một sớm một chiều. Mà là lặp đi lặp lại, từ ngày này qua ngày khác, mất khoảng nửa tháng mới tan hết, lúc ấy mọi người có thể ra khỏi đại đội.

Hễ cứ đến dịp này, là thời điểm mà lượng người bị té ngã cao nhất.

Kỹ thuật chuyên môn của Vương Anh đã được kiểm chứng sau khi trải qua chuyện Tiền Cúc Hoa khó sinh, ngay lập tức đã nhận được sự công nhận của bà con.

Hầu như ngày nào cũng có người đến tìm cô.

Không phải trượt té thì là vấp ngã, ở đâu cũng dễ bị trượt chân, có người bị ngã gãy tay, gãy chân, dập mông, còn có vài người ngã sấp mặt ……

Cuộc sống của Vương Anh bận rộn trông thấy.

Ca nhẹ thì xử lý nhanh gọn, nhưng trước mắt, Vương Anh đang gặp phải một vấn đề nan giải.

Thuốc than cô chuẩn bị không đủ, có người bị té bình thường thì thôi, đây là té rách cả da, nhiều chỗ trên mặt đất tuyết tan nhanh thành bùn nhão, ai bị rách da đều phải đề phòng bị nhiễm trùng.

Thuốc viên chống viêm chuẩn bị từ trước cũng không đủ dùng.

Vương Anh suy nghĩ một lát, trước tiên đi lên đại đội một chuyến, rồi vào huyện thành mua thuốc.

Đáng ra cô nên đến trạm y tế xin, nhưng với tình tình này của đại đội họ, đi lên trấn bên cạnh sẽ thuận tiện hơn là đi xã nhà mình, địa thế của cả thị xã đều dựa sát núi, đến xã không những phải lội qua đường xá lầy lội, mà còn lội qua đường của đại đội khác.

Vương Anh không muốn tự làm khổ mình.

Cô xin Điền Hữu Phúc cấp một bức thư giới thiệu, cầm thư giới thiệu đó lên bệnh viện huyện thành kê thuốc cũng như nhau thôi.

Từ Sương cũng muốn đi cùng cô.

Vương Anh: “Không cần đâu, em chỉ đi mua thuốc rồi về.”

Với lại, đường trơn, cô cũng không lái xe đạp đi.

Nhưng Từ Sương lại nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt đầy thâm ý.

Chăm chú nhìn nhau chừng mười giây, Vương Anh liền hiểu ra ý anh.

Thôi được rồi, vậy thì cùng đi.

Vương Anh với Từ Sương nắm tay nhau nhanh chóng chạy đi bắt chuyến xe sớm.
Chương kế tiếp