Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 85: Bữa cơm giao thừa
Ăn đến cuối buổi, sủi cảo nhân cá dưa chua ăn hết sạch, còn thừa lại ít sủi cảo nhân thịt trong đáy nồi.

Từ Sương phủi bột mì trên sủi cảo: “Sáng mai đốt pháo cũng phải đến ăn.”

Vương Anh đang đỡ cái bụng no, nghe thế liền dời trọng điểm chú ý: “Đốt pháo?”

Từ Sương: “Cổng thôn vào sáng sớm mùng một đầu năm sẽ treo một tràng pháo, người trong thôn đều gọi nó là đốt pháo.”

Tại nơi thôn làng dựa vào núi này, tuyết trên núi đọng nhiều, không phải cứ thích là được đốt pháo, đặc biệt là sau khi Điền Hữu Phúc quản lý, càng sát sao hơn. Vào mùng một đầu mỗi năm, đại đội sẽ treo một dây pháo lên đốt, thế xem như là cả đại đội cùng đốt pháo để khởi đầu năm mới, nhà khác tuyệt đối không được tự tiện đốt.

Dù sao mọi người đều đâu có nhiều tiền, đến chung vui để lây chút may mắn, đốt pháo ở cổng thôn, thì chính là cho cả thôn rồi! Năm mới mọi người đều phát tài, tỉnh của họ mỗi năm phải tiêu tốn mấy đồng để đi mua.

Từ Sương: “Sáng mai dậy sẽ ăn sủi cảo, buổi trưa ăn gà kho.”

Từ lão thái cơm nước xong đã đem cái nồi sủi cảo chưa hấp để mai ăn đi cất, bánh bao cá dưa chua hấp rồi ăn không hết, Từ lão thái cũng lấy hai cái.

Vương Anh: “Mẹ chúng ta đã lớn tuổi rồi, chắc bà cũng thích ăn ngon, năm sau mình lại lên núi bắt cá, mang về nhiều nhiều làm cá dưa chua.”

Từ Sương gật đầu.

Hai người dọn dẹp đồ đạc, Vương Anh đóng chặt cổng, lúc này mới bày hình chụp của mẹ nguyên chủ ra, ảnh thời này đều là hình nhỏ, kém xa ảnh khổ lớn 5 tấc 7 tấc, sợ là hình chụp chung nhiều lắm chỉ được khổ 2 tấc.

Vương Anh bày ảnh mẹ nguyên chủ lên, lại lặng lẽ bày bức ảnh nguyên chủ chụp chung với mẹ khi còn bé.

Cô đặt cái đầu lợn được chia cho bỏ lên bàn dài, cầm cái đệm tới rồi quỳ xuống.

Trong lòng cầu nguyện cho nguyên chủ, cũng cầu nguyện cho mẹ nguyên chủ, thành tâm quỳ trong chốc lát. Vương Anh đứng dậy, vừa đứng lên, Từ Sương đã đến quỳ xuống.

Từ Sương không nói gì cả, chỉ nhắm mắt lại rồi vái hai lạy.

Tới khi vái xong, dâng hương xong, Vương Anh mới dỡ bức ảnh xuống, lại nhẹ nhàng dọn dẹp trả lại hiện trạng như cũ.

Ở thời này theo lý là không được cho phép làm vậy, bởi vì nó thuộc về mê tín phong kiến, thế nên ban đầu Vương Anh nói cầm đầu lợn về là để làm đồ nhắm, chứ không hề nói là để làm đồ cúng.

Vừa nãy uống chút rượu vàng, lúc Vương Anh khấu đầu mới cảm nhận được men say từ từ bốc lên, đầu cô có chút choáng váng.

Từ Sương vẫn còn tốt chán, ôm lấy Vương Anh giúp cô thay quần áo rửa chân, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, hai người ôm nhau đắp chăn rồi cũng sớm say giấc nồng.

******

Bữa cơm Giao Thừa bên nhà Tiền Cúc Hoa ăn trễ, không phải vì tay nghề của Tiền Cúc Hoa nấu ngon, hay chuẩn bị chu đáo. Mà là chân chị ta chưa khỏi hoàn toàn, xuống giường còn khó khăn.

Gồng mình giết một con gà, Tiền Cúc Hoa nhọc nhằn xử lý con gà, vẫn là con gái lớn được việc, thay mẹ tiếp tục, dặn em gái đi nấu nước sôi để vặt lông gà.

Từ Cúc Hoa dời một cái băng ghế ra ngồi ở một bên gói sủi cảo, sủi cảo không dùng thịt lợn làm nhân, trong nhà hết thịt lợn rồi, chút thịt được chia lúc trước, sớm đã bị mẹ chồng một hai nằng nặc đòi mang đi.

Thế là Tiền Cúc Hoa dứt khoát làm nhân bánh bằng khoai tây với trứng gà, gói một đĩa sủi cảo nhân trứng gà khoai tây.

Tiền Cúc Hoa bây giờ có chút “thà ngọc nát còn hơn làm ngói lành”, dù sao thì cái cuộc sống chó má này không biết đến ngày tháng năm nào mới kết thúc, vậy thì có một ngày là qua một ngày, qua một ngày rồi thì tính tiếp một ngày!

Chị ta bực tức trong lòng bắt con gà trống nhỏ trong nhà làm thịt trước, để lại con gà mái.

Nhưng con gà mái đó chị ta cũng không định giữ lại lâu, định đợi đến mùng 5 thì mổ làm thịt như thường. Hai này nay chị ta cảm thấy mình ăn uống ngon miệng hơn chút, nó phản ánh qua sữa mẹ, mới hai ba ngày, Tiểu nha đầu đã đỡ khóc nháo ê a rồi.

Cách đây mấy ngày, bé con cứ khóc mãi, khóc đến nỗi người yếu ớt không còn sức, trông vậy là sắp trụ không nổi rồi.

Tiền Cúc Hoa không muốn đứa con gái mình dứt ruột sinh ra cứ vậy mà yểu mệnh, vậy nên chị ta phải cố gắng ăn uống đủ chất, bổ sung vào sữa cho con.

Nhổ sạch sẽ lông gà, Tiền Cúc Hoa cho gà vào nồi hầm canh gà, xào một đĩa thịt.

Lấy một cái nồi sứ bỏ nửa con gà vô hầm, thịt gà còn dư lại thì cho Vương Anh cái đùi, còn lại chặt ra từng miếng mang đi xào.

Da gà chiên ráo dầu trong nồi sắt, thêm ít khoai tây với cải thảo xào cùng.

Mùi thơm lừng lan toả khắp nhà.

Nhị nha đầu vui đến nỗi nhảy cẫng lên, mặc dù mới hai ba hôm đây thôi, con bé đã cảm thấy hạnh phúc biết bao khi không có bố ở nhà.

Con bé được ăn trứng gà, hôm nay còn được ăn thịt gà nữa cơ!

Trước đây làm gì có ngày nào được ăn ngon như thế!

Ngày trước có trứng gà, toàn bị Đại Bảo giành mất, đến miếng thịt chưa kịp nấu đã bị bố mang đi cho bà nội, bà nội còn phun nước miếng vào mặt bé, nói thứ con gái lớn lên phải gả đi như bé không xứng ăn thịt gà.

Bây giờ thì tốt rồi, bố đi mất tăm, có thịt gà để ăn rồi!

Tiền Cúc Hoa nghĩ mà chua xót trong lòng, Đại nha đầu còn đỡ hơn tí, ngày trước lúc mẹ chồng chưa quá đáng như bây giờ, con gái lớn được ăn một hai miếng thịt trong dịp gặp mặt lễ tết, còn đứa con gái sau kể từ lúc ra đời đến nay, thật tình là chưa từng ăn được món ngon nào.

Đừng nói là thịt, ngay cả ăn trứng gà thôi cũng hiếm hoi, chỉ tính trên đầu ngón tay.

Tiền Cúc Hoa: “Hai đứa lấy một cái tô tới, bọn con vớt gà ra trước, rồi tới sủi cảo.”

Nhị nha đầu hoan hô một tiếng, chạy như bay.

Lúc Tiền Cúc Hoa đang múc đồ ăn, bỗng có ai đó gõ cửa.

“Cúc Hoa? Cúc Hoa! Mở cửa cho anh!”

Nhị nha đầu nghe thấy tiếng bố đã quýnh quáng cả lên, lật đật cầm chặt thịt gà trên tay.

Con bé rất sợ, sợ bố vào cướp gà đi mất.

Tiền Cúc Hoa vỗ nhẹ một cái vào bàn tay nhem nhuốc của con gái, cao giọng hỏi người ngoài cửa: “Anh đến đây làm gì?”

Điền Đại Trụ: “Cúc Hoa à, anh về ăn Tết đây.”

Tiền Cúc Hoa nhất quyết không mềm lòng: “Đã bảo rồi, anh cứ ở nhà em trai của anh đi, mấy ngày này chúng ta ở riêng, có ăn Tết thì tôi ăn Tết cùng con gái!”

Giọng Điền Đại Trụ mang chút tủi thân: “Cúc Hoa, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu, em cho anh vào thăm Đại nha đầu với Nhị nha đầu, dù sao anh cũng là bố của các con mà.”

Tiền Cúc Hoa cười lạnh, Điền Đại Trụ mà còn biết quay về? Tám chín phần mười là do bà chị dâu xui khiến, không muốn anh ta ăn bữa cơm giao thừa của bên ấy thì có. Lòng dạ đen tối, sợ mẹ chồng thiên vị đưa hết đồ ngon của cháu trai út với cháu đích tôn cho Điền Đại Trụ hưởng ké, mới tống cổ anh ta đến đây.

Buồn cười, Tiền Cúc Hoa này là kẻ nhặt đồng nát à?

“Thôi khỏi, con gái cũng không muốn thấy mặt anh.”

Con gái út vừa sinh còn chưa gặp qua, giờ nói linh ta linh tinh muốn gặp con, nghe mà thấy nực cười?

Tiền Cúc Hoa dứt lời liền ngó lơ Điền Đại Trụ đang đập cửa bên ngoài, lo đi xào đồ ăn, vớt sủi cảo rồi dẫn ba đứa con gái về phòng, ngồi trên giường lò ấm áp ăn sủi cảo, ăn thịt.

Nhị nha đầu vẫn còn sợ sệt, con bé nhai thịt ngấu nghiến, miệng thì cắn một miếng, giữ chắc trong tay, như thể chỉ lơ là một giây thôi là ông bố xông vào cướp thịt gà của bé đi.

Thấy tướng ăn của con gái Tiền Cúc Hoa chẳng những không la rầy, mà còn gắp đồ ăn liên tục cho hai đứa: “Ăn hết thì còn có canh gà đó, uống cho ấm bụng.”

Đại nha đầu trông vẫn còn sầu muộn, nhưng Tiền Cúc Hoa cũng thôi không hỏi.

Mấy hôm trước chị ta đã có gan dằn mặt nhà chồng, thì bây giờ chị ta sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Mẹ con ba người ngồi trong phòng ăn uống say xưa, Điền Đại Trụ bên ngoài đập cửa rầm rầm, đập cửa cả buổi trời, Tiền Cúc Hoa không ra. Điền Đại Trụ vừa lạnh vừa đói, mang một bụng tức trở về nhà em trai.

Đáng thương khi anh ta về đến nhà, chờ đợi anh ta là một bàn đầy chén đĩa trống không.

Mẹ Điền Đại Trụ vừa nghe Tiền Cúc Hoa không chịu mở cửa cho Điền Đại Trụ, liền vỗ đùi bôm bốp chửi đổng lên.

Vợ Điền Nhị Trụ dùng thái độ ôn hoà để nói với anh chồng: “Chị Cúc Hoa cũng nhẫn tâm thật, đêm Giao thừa đến nơi, mà còn làm khó anh cả…...chỉ tại nhà mình ăn vội quá, không kịp giữ lại món gì cho anh cả. Hay là như thế này đi, anh cả vào nhà bếp, trong bếp còn ít cải thảo với đậu phụ, anh nấu canh mà ăn.”

Ý tứ là, ngay cả một chén sủi cảo cũng không nấu dư cho Điền Đại Thụ.

Mẹ Điền Đại Trụ liếc mắt khinh thường: “Được rồi, tuyết lại rơi nữa, mau mau đốt ấm giường lò rồi đi ngủ.”

Nói xong quay người đi luôn, chẳng buồn để tâm đêm nay con trai lớn ăn ở ngủ nghỉ ra sao.

Cả nhà Điền Nhị Trụ nối bước mẹ già giải tán đi ngủ luôn, chỉ còn mỗi Điền Đại Trụ đối mặt với cơm thừa canh cặn, trong nhà bếp còn một miếng đậu khuôn và nửa cái cải thảo.

Điền Đại Trụ bắc nồi lên bếp tự nấu canh, nước mắt rơi lã chã.

Anh ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ……là tại anh ta không có con trai.
Chương kế tiếp