Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 91: Nuôi heo tập thể
Điền Hữu Phúc mới dứt lời Vương Vĩnh Thuận đã xìu người ngay lập tức.

Cho tới bây giờ, ông ta không hề ngờ được rằng Điền Hữu Phúc sẽ nói vậy, ông ta oán hận trừng mắt liếc Điền Hữu Phúc một cái.

Ông ta không thể hiểu được vì sao bản thân lại xui xẻo như thế, gặp được người đại đội trưởng như Điền Hữu Phúc!

Vương Vĩnh Thuận run rẩy lấy một xấp tiền từ trong túi ra, người xung quanh nháy mắt sáng lên. Vương Vĩnh Thuận lên núi mà vẫn không quên mang tiền theo có thể thấy đống tiền này chính là máu của ông ta.

Ông ta đưa tiền cho Điền Hữu Phúc, Điền Hữu Phúc nhận lấy rồi chia cho từng nhà bị trộm.

Mọi người vây quanh đều cho nhau một ánh nhìn như đã hiểu rõ điều gì đó.

Vương Vĩnh Thuận đưa ra một xấp tiền như này ít nhất là khoảng bảy tám mươi đồng.

Người này đúng là làm ra vẻ, lúc trước phân nhà đã có thể lấy ra được mười mấy đồng.

Vương Anh dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Vương Vĩnh Thuận, Vương Vĩnh Thuận rụt cổ lại một chút sau đó cảm thấy hợp tình hợp lý.

Ông ta cảm thấy dù Vương Anh không thể bắt ép mình đưa tiền ra được, ai có thể chứng minh đây là tiền của cô? Nhà ông ta có chút của cải là sai à?

Vương Anh cười nhạo một tiếng rồi trở về nhà.

Từ Sương đuổi theo dù không rõ nguyên do.

Mấy người cũng bắt đầu tản đi, chặn Vương Vĩnh Thuận ở bên trong, chân Vương Vĩnh Thuận bị thương nên chỉ có thể nằm ở đó không động đậy.

Không ai thèm nhìn đến vẻ mặt của ông ta, cũng không ai đưa ông ta đến trạm y tế.

Vương Anh mở cửa nhà đi vào, Từ Sương buồn bực nói: “Sao em không hỏi xem ông ta lấy đâu ra số tiền đó?”

Vương Anh nhún vai: “Có cái gì tốt mà hỏi chứ? Ông ta chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu.”

Nhưng…

Vương Anh nhẹ nhàng nói: “Nhất định ông ta sẽ bị lộ, cứ chờ mà xem.”

Quả nhiên, trong chốc lát ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu la của Vương Vĩnh Thuận.

Vương Vĩnh Thuận mang theo bộ dáng đáng thương cách cánh cửa gọi Vương Anh, cầu xin Vương Anh đưa ông ta đi trị liệu.

Vương Anh im lặng không dao động.

Vương Vĩnh Thuận không nhúc nhích được, bị thương ngoài da thịt, bị thương dù nặng nhưng thật ra không có trở ngại gì. Cô không phải là thánh mẫu và Vương Vĩnh Thuận vẫn còn thiếu nguyên chủ và mẹ của nguyên chủ một lời xin lỗi đấy!

Vương Vĩnh Thuận đứng đợi hồi lâu, thấy Vương Anh không ra khỏi cửa thì chửi ầm lên.

Vương Anh vẫn không phản ứng như cũ.

Lát sau Vương Vĩnh Thuận cảm thấy nhiệt độ trên người mình càng lúc càng giảm đi.

Ông ta cuống cuồng, ông ta không thể chết được.

Cũng may Điền Hữu Phúc vẫn còn nhớ ông ta, dẫn người đi qua bảo đưa Vương Vĩnh Thuận đến trạm y tế.

Vương Anh vẫn ở trong nhà không thèm ra chữa trị sơ cứu, người hỗ trợ không vui, muốn Vương Vĩnh Thuận đưa tiền rồi mới đưa đi.

Thay người khác thì Điền Hữu Phúc sẽ không cho nhưng Vương Vĩnh Thuận…

Điền Hữu Phúc: “Mấy người các người tự mình bàn bạc với nhau đi.”

Hai người thanh niên mở miệng nói mỗi người năm đồng mới đồng ý đưa Vương Vĩnh Thuận đi lên trấn.

Vương Vĩnh Thuận không vui, hai bên bàn giá cả cuối cùng lên đến sáu đồng.

Vương Anh nghe âm thanh bên ngoài chỉ cười không nói.

Với tình trạng này thì tiền trong người Vương Vĩnh Thuận cũng không lưu lại được bao lâu.

Vương Vĩnh Thuận bị đưa đến trạm y tế trên trấn, Lý Xuân Quyên bị đánh bầm mấy chỗ, hai vợ chồng chính thức gặp mặt ở trạm y tế.

Đến nỗi Vương Diệu Tông, sau khi tiễn người đi cũng không tin.

Vương Anh trải qua cuộc sống sinh hoạt tuyệt vời, chuyện cả nhà Vương Vĩnh Thuận đã sớm đưa ra giải quyết, cho nên cô không hề nóng nảy.

Nhưng thật ra Điền Hữu Phúc lại xui xẻo cực kỳ, đi công xã làm bản tự kiểm điểm, sau khi về mấy ngày mặt lúc nào cũng đen lại.

Một nhà ba người Vương Vĩnh Thuận nằm ở trạm y tế, chưa tới mười lăm phút đã có được kết quả.

Chuyện này cứ thế mà dừng lại. Cả đại đội bắt đầu cày vụ xuân.

Mà bên Tiền Cúc Hoa chuẩn bị đến ngày phân nhà.

Ngày phân nhà Vương Anh không đi, loại chuyện này nên đóng cửa bảo nhau thì hơn, chuyện này cô không cần thiết phải đi.

Điền Hữu Phúc vẫn đi, rốt cuộc Điền Đại Trụ vẫn là người thân của ông ấy.

Quá trình diễn ra như thế nào Vương Anh không biết, chỉ biết trưa hôm đó Tiền Cúc Hoa mới ra ở cữ tới tìm cô, trên mặt là vẻ nhẹ nhàng chưa từng có.

“Vương Anh, cho cô này, đây là tiền thuốc và tiền khám lúc trước.”

Tiền Cúc Hoa đưa cho Vương Anh một xấp tiền.

Vương Anh cũng không từ chối nhưng khi nhận lấy vẫn đưa lại cho Tiền Cúc Hoa bảy đồng.

“Thực ra thuốc thì có sẵn cho nên không cần nhiều như thế.”

Tiền Cúc Hoa đẩy lại hai lần, Vương Anh vẫn không chịu nhận cuối cùng đành phải cầm tiền về.

Vương Anh: “Phân nhà xong rồi vậy chị chuẩn bị đi làm chỗ nào?”

Tiền Cúc Hoa nghĩ nghĩ: “Tôi nghĩ, có lẽ là làm một cái phòng rộng phía trước cho người ta thuê hoặc là làm giống như em, phá phòng rồi ở chung như thế.”

Tiền Cúc Hoa biết bản thân không làm cho ai thích được cả, vốn nghĩ mình sẽ ở một gian mà thôi nhưng suy nghĩ đến ba cô con gái không có chỗ nếu phá phòng đi lỡ như sau này chị ta không ở nhà thì có gì nguy hiểm phải làm sao?

Tiền Cúc Hoa biết chị ta là người phụ nữ đầu tiên ly hôn ở đại đội, hiện tại trở thành quả phụ, mà quả phụ lại chia làm hai dạng.

Người ta ai cũng nói, trước cửa nhà quả phụ có nhiều thị phi.

Chị ta không muốn đi bước nữa, bản thân mang theo ba đứa con gái cuộc sống sau này cũng chẳng dễ dàng gì.

Cả nhà cùng sống dưới một mái hiên, vẫn có chút không ổn. Nhưng không ở dưới một mái hiên sợ khi ở một mình sẽ gặp chuyện bất trắc.

Vương Anh thấy chị ta do dự cảm thấy cũng vừa lúc.

Cô kéo Tiền Cúc Hoa đến xem heo nhà mình.

Tiền Cúc Hoa không hiểu, Vương Anh nói thẳng ra: “Lúc trước bác trai của tôi nuôi heo bị gầy nhưng khi qua tay tôi nó đã béo lên tận mấy cân đấy.”

Tiền Cúc Hoa giật mình, heo này làm gì mà gầy?

Vương Anh: “Tôi nghĩ, tôi sẽ đề nghị với đại đội trưởng một chút, nhiệm vụ nuôi heo của đại đội chúng ta tôi cảm thấy việc phân chia nuôi heo này không ổn, một số nhà nuôi không đạt tiêu chuẩn, cuối cùng chỉ có mấy nhà nuôi béo mới được làm thịt. Còn không bằng cả tập thể chúng ta cùng nuôi, nuôi đến khi thừa thịt mỡ thì không phải là do tập thể cùng làm ra ư? Như vậy có thể chia nhiều phần hơn không sợ bị thiếu có đúng không?”

Tiền Cúc Hoa cực kỳ kích động, giương đôi mắt lấp lánh nhìn Vương Anh.

Vương Anh cười nói: “Nuôi heo phải có bí quyết, khi ở phòng sách tôi có tìm thấy quyển sách nói về việc nuôi heo, trong đó có nói đút cỏ cho heo thì heo sẽ bị lớn chậm, đút khoai lang đỏ hay rau thì nói sẽ lớn nhanh hơn. Đại đội chúng ta có một mảnh trồng khoai lang đỏ đến lúc đó đào khoai lang đỏ lên làm miến nếu thừa từng nào thì đút cho heo ăn từng đó…”

Lời này của Vương Anh không phải vô căn cứ, hiện tại nuôi heo thật tốt mới được. Chủ yếu là do nhà ai cũng thiếu lương thực, cho nên cho heo ăn không thể nào cho nó ăn lương thực được.

Nhưng chỉ có mảnh đất khoai lang đỏ có lẽ đại đội cũng sẽ đồng ý.

Khoai lang đỏ? Có rất nhiều khoai lang đỏ đó, với lại không phải cho heo ăn khoai lang đỏ trực tiếp cho nên cũng chẳng phải là chuyện gì xấu.

Cuối năm còn có nhiều nhà có miến, có cho cũng chẳng sao.

Tiền Cúc Hoa nắm lấy tay Vương Anh một cách thật chặt: “Chỉ cần đại đội đồng ý, tôi nhất định sẽ nuôi heo thật khỏe.”

Cơ thể này của chị ta đã hỏng nhưng không có nghĩa là không làm được.

Nuôi heo không tốn nhiều sức, bản thân nhàn nhã không ít. Chị ta cảm thấy đúng lúc, chị ta có thể nuôi heo rồi nuôi con gái. Cuộc sống vụn vặt như thế cũng không sợ mệt!

Vương Anh thấy chị ta đã đồng ý liền đưa Tiền Cúc Hoa đến tìm Điền Hữu Phúc.

Điền Hữu Phúc đang nói chuyện với bí thư chi bộ, mặt mày rất vui vẻ.

Vương Anh hạ mắt xuống hỏi là có chuyện tốt gì thế?

Điền Hữu Phúc mặt mày hớn hở: “Đại đội chúng ta năm nay được phân nhiệm vụ nuôi thêm năm con heo, chỉ tiêu xuống dưới là hai con!”

Vương Anh và Tiền Cúc Hoa đứng đối diện nhau trong mắt đều là sự vui mừng.

Nhưng Tiền Cúc Hoa vui mừng là vì khả năng mình được nuôi heo lại lớn hơn vài phần.

Mà Vương Anh nghĩ nhiều đến…

Thịt heo! Sủi cảo nhân thịt heo, bánh bao nhân thịt heo…!

***

Vốn dĩ Điền Hữu Phúc không có ý định tách dê của các xã viên ra để nuôi thả rông, chủ ý của ông ấy là muốn tìm một người chăn đàn dê, nhưng lại lo lắng mỗi việc chăn dê không thôi thì quá nhẹ nhàng rồi, tới chừng tính điểm lao động cho điểm cao hay điểm thấp đều không hợp lý, tính điểm cao thì mọi người ai cũng muốn giành việc, tính điểm thấp thì chẳng có ma nào chịu làm.

Dẫu sao công việc chăn dê tuy không cực nhọc, nhưng cũng tốn kha khá thời gian.

Trước tiên là Vương Anh đề cập đến chuyện con lợn cô nuôi đã đạt được bao nhiêu cân, nhân thể đây cũng đề xuất vấn đề nuôi lợn tập thể, Điền Hữu Phúc vừa nghe đã cảm thấy rất có triển vọng.

Nuôi lợn kết hợp với trồng khoai lang, rau lang cho lợn ăn, phân lợn cũng có thể sử dụng để bón phân cho đất của đại đội……

Nhìn từ góc độ nào thì đề xuất này đều vì tính toán có lợi nhất cho đại đội!

Vương Anh không can thiệp quá nhiều vào ý kiến, Điền Hữu Phúc đã tự mình bổ sung thêm cho hoàn thiện.

“Chốt lại, đại đội chúng ta sẽ thảo luận công khai về việc nuôi lợn, mời bà con giơ tay biểu quyết có đồng ý để Tiền Cúc Hoa đảm nhận hay không, nếu không có vấn đề, thì đại đội sẽ cấp cho Tiền Cúc Hoa một căn nhà cũ bên chân núi để cư trú. Sẵn tiện xây chuồng lợn ở bên đó, chỗ đấy cũng gần hạ lưu suối, thuận tiện cấp nước sinh hoạt và sản xuất.”

Điền Hữu Phúc: “Nhân cuộc họp này, tôi muốn tìm thêm một người chăn dê!”

Điền Cúc Hoa thẳng thắn: “Tôi có thể nhận chăn dê luôn!”

Vương Anh không lên tiếng, mặt Điền Hữu Phúc hiện rõ vẻ không dám tin: “Cúc Hoa, tôi biết cô có trọng trách nặng nề, nhưng cô cũng đâu thể vắt kiệt sức mình như vậy. Nuôi mấy con lợn cũng đủ khiến cô bận tối mắt tối mũi, nếu chăn thêm dê, cô đảm đương nổi không?"

Điền Cúc Hoa cực kỳ tự tin: “Tôi làm được!”

Chăn dê cũng không phải việc khó gì, con gái lớn cho thể giúp cô trông nom, cô hoàn toàn có thể đảm đương được.

Vương Anh cũng không nói gì, cô không phản đối Tiền Cúc Hoa nuôi dê, mà có cách giải quyết khác.

“Đại đội chúng ta không phải còn có hai người được điều xuống sao? Tôi để ý trong thời gian vừa qua hai người họ rất yên phận, tôi thấy thế này, ban ngày chăn dê thì để cô nhóc kia trông coi, thả dê đi ăn xong lại chăn về, vậy sẽ hợp lý hơn là để Tiền Cúc Hoa trông coi một lúc hai việc. Còn nữa không phải đại đội trưởng nói điều người đi nhặt phân sao? Cứ để họ giúp là được rồi. Vừa hay chỗ họ gần đó, cho hai người họ làm trợ thủ cho Cúc Hoa.”

Vương Anh đã cân nhắc việc này rất lâu rồi.

Đầu tiên, Tiền Cúc Hoa nuôi lợn đảm bảo là một người làm không xuể, ý định ban đầu của cô là sắp xếp Trình Thục Phân với Trình Ngọc qua đó.

Trình Ngọc thì khỏi nói, nhưng còn Trình Thục Phân, mặc dù trời đã sang xuân đỡ lạnh hơn, nhưng đối với bà ấy vẫn không phải là chuyện tốt. Bà ấy sống ở nơi tách biệt với người trong đại đội, một khi bắt đầu công việc bốc phân, không thể tránh khỏi việc bà ấy lọt vào tầm mắt của cả đội.

Công việc nhặt phân này thông thường sẽ giao cho cánh đàn ông làm, không chỉ vì họ có sức khoẻ, mà phần lớn là người ta cảm thấy đây là một việc dơ bẩn.

Nhất là khi trong đại đội còn có nhà vệ sinh công cộng, nam nữ chia ra hai bên, để Trình Phục Phân đi qua nhà vệ sinh nam nhặt phân, chắc chắn là bà ấy sẽ bị dè bỉu một cách kinh khủng.

Hơn nữa, Vương Anh không phải là chưa từng thấy qua mấy tên côn đồ không lấy được vợ trong đại đội, ngày thường mấy tên này hễ thấy gì là ăn đâu bạ đó, chẳng có kiêng kị bất cứ thứ gì.

Lỡ mà tình cờ gặp trúng Trình Thục Phân đang bốc phân, có khi là còn thốt ra mấy câu tục tĩu dơ dáy.

Trình Thục Phân có thể gồng mình mà sống, nhưng chưa chắc đã chịu được lời sỉ nhục của bàn dân thiên hạ.

Vương Anh thấy, phải tranh thủ nắm bắt cơ hội này, bố trí đưa Trình Thục Phân sang làm việc ở chuồng nuôi lợn, có lẽ là biện pháp tốt nhất có thể rồi.

Thuyết phục Điền Hữu Phúc cũng rất thuận lợi, Trình Thục Phân dù sao cũng là thành phần xấu, nếu bà ấy ở gần các xã viên quá thì dễ khiến người ta học theo cái xấu. Sắp xếp ở nơi xa xa càng tốt.

Hốt phân lợn cũng tính là có lao động rồi, bà ấy còn phải giúp Tiền Cúc Hoa trồng khoai lang, giúp cho lợn ăn. Tóm lại là có một đống việc cần làm, nghĩ thôi cũng thấy lưng đau tay mỏi. Đảm bảo là đạt đúng tiêu chí của lao động cải tạo.

Còn Trình Ngọc, một ngày con bé chạy lên núi ba bốn lần chẳng lẽ không có ai dòm ngó? Nhưng nếu chăn dê thì dễ bàn rồi, chăn dê ấy à, dê ăn cỏ là được không kén chọn, thích lên núi lúc nào thì đi lúc ấy thôi.

Vương Anh thấy sự bố trí này của cô rất hợp lý, vừa đạt được mục đích, lại giải quyết tốt cục diện bế tắc này.

Điền Hữu Phúc vừa nghe cũng thấy có lý.
Chương kế tiếp