Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 94: Trò vặt
Mùa đông qua đi, băng dần tan ra, dòng suối bắt đầu chảy róc rách. Đã đến lúc Từ Sương trả phép quay lại đi làm.

Vương Anh nhớ lại lần trước hai người họ cùng đến xem quán ăn quốc doanh đóng cửa, trong lòng có chút bực bội không tả được, luôn cảm thấy thằng cha có con mắt ti hí Tạ Dược Tiến kia không giữ được cái rắm của hắn.

Còn dám đóng cửa quán ăn, gan của tên này cũng to ghê đấy.

Từ Sương đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, chủ yếu là an ủi Vương Anh: “Chúng ta đã thoả thuận từ trước rồi mà, dù sao tôi cũng xin nghỉ phép rồi, chuyện bên tiệm cơm cũng không phải tôi quản, lại không ỷ lại vào tôi.”

Vương Anh ngẫm lại, đúng là thế thật.

Chuyện Từ Sương nghỉ phép cả đại đội đều biết, trước khi rời đi đã có giấy tờ chứng từ, căn bản không thành vấn đề.

“Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Thương đâm trực tiếp dễ tránh, tên bắn lén khó phòng. Trong mùa đông vừa rồi Tạ Dược Tiến đã làm những gì, cả hai người đều không hề hay biết.

Từ Sương: “Em yên tâm.”

Anh không phải kẻ ngốc, Tạ Dược Tiến làm việc dưới tay anh vài năm vẫn thành thật, mãi vẫn chưa có cơ hội ra tay, cũng chưa chạm đến điểm sơ hở nào.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Khi Từ Sương đến quán ăn, anh phát hiện bỗng nhiên tiệm cơm quốc doanh bỗng ngăn nắp náo nhiệt một cách đáng ngạc nhiên.

Bàn ghế trong tiệm được lau sạch sẽ, các loại nước chấm và bánh sao, sủi cảo đã được đặt sẵn ở bếp sau và cửa sổ. Ngay cả những nhân viên phục vụ đều đứng tựa vào quầy lễ tân, biểu hiện không có gì khác ngày trước.

Từ Sương vẫn bình tĩnh, sau khi vào cửa đã thấy hai người Tạ Dược Tiến và người lãnh đạo không thường đến quán đều ở đây.

Tạ Dược Tiến chào hỏi vô cùng tự nhiên: “Anh Từ đến rồi à?”

Khóe miệng lãnh đạo co rúm, thái độ không mấy nhiệt tình.

“Từ Sương tới rồi, đúng lúc, chúng ta nói chuyện một lát, cậu đến rồi thì cũng tham khảo một chút.”

“Tôi thấy tay nghề của Tạ Dược Tiến không tồi, mùa đông năm nay làm rất tốt, muốn đăng ký cho cậu ta làm đầu bếp sơ cấp, cậu đề xuất thử, để Dược Tiến sát hạch một lần, đạt yêu cầu là có thể lên chức rồi.”

Sếp của Từ Sương họ Vạn, tên Vạn Quốc Đống, trông ông ta khá lớn tuổi, có lẽ là gần năm mươi rồi. Ráng thêm vài ba năm nữa, chờ khi ông ta thu xếp cho con trai vào tiệm cơm quốc doanh trong huyện xong, lúc ấy ông ta mới về hưu được, ở nhà an nhàn hưởng thụ tuổi già.

Chính vì vậy mà từ trước đến nay, Vạn Quốc Đống luôn đề cao nguyên tắc “nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện”, đặc biệt là sau khi trong tiệm có Từ Sương, ông ta không hay tới lui thường xuyên nữa.

Chuyện bếp núc Từ Sương quán xuyến đâu ra đó, giúp ông ta đỡ được biết bao nhiêu việc. Vạn Quốc Đống chỉ có mặt khi cấp trên đến kiểm và họp hành.

Từ Sương đảo mắt nhìn Vạn Quốc Đống rồi nhìn sang Tạ Dược Tiến, mùa đông vừa qua đi, quan hệ giữa Tạ Dược Tiến và Vạn Quốc Đống thân thiết thấy rõ. Mới vừa rồi khi anh bước vào cửa, Tạ Dược Tiến không biết đã nói gì mà chọc cười Vạn Quốc Đống.

Và dĩ nhiên, nụ cười của ông ta tắt ngúm ngay khi thấy Từ Sương.

Vẻ mặt của Vạn Quốc Đống thản nhiên: “Chuyện này tôi giao cho cậu, Từ Sương, mọi người đều vì sự nghiệp phấn đấu xây dựng Chủ nghĩa xã hội, không thể cứ ích kỷ giữ khư khư cho mình được.”

Lời này là ám chỉ Từ Sương không chỉ dạy Tạ Dược Tiến nấu ăn, hiển nhiên cán cân trong lòng Vạn Quốc Đống đã hoàn toàn nghiêng về Tạ Dược Tiến, chuẩn bị bồi dưỡng Tạ Dược Tiến như trụ cột của quán.

Từ Sương nhìn Tạ Dược Tiến bằng ánh mắt nghiền ngẫm, khiến Tạ Dược Tiến thấy hoang mang trong lòng.

Tạ Dược Tiến: “Sao tự dưng anh Từ lại nhìn tôi như thế?”

Từ Sương lắc đầu: “Nhìn chuyện quái đản mà cậu gây ra đấy.”

Hơn hai tháng, không chỉ kéo Vạn Quốc Đống xuống nước cùng, lại còn xoay người ta theo chóng cả mặt.

Tạ Dược Tiến mất tự nhiên đi qua chỗ khác, đứng cách xa Vạn Quốc Đống một khoảng.

Từ Sương đến đó vẫn chưa chịu thôi: “Lãnh đạo, ông muốn để tôi xin cho Tạ Dược Tiến làm đầu bếp sơ cấp, tôi không làm được. Trước hết, đầu bếp sơ cấp phải trải qua kỳ sát hạch, bản thân tôi lúc mới đầu cũng phải đi lên huyện báo danh rồi mới tiến hành sát hạch thống nhất, sau khi đậu sát hạch mới được tiếp nhận công việc. Tiếp nữa, không có lý do gì để hai đầu bếp cùng phụ trách bếp sau, một là một, hai là hai. Khi Tạ Dược Tiến lấy được giấy chứng nhận rồi, vậy thì tôi hỏi ông, sau này bếp núc là do cậu ta quản lý hay vẫn là tôi phụ trách? Món chính của tiệm sẽ do ai nấu, ai chịu trách nhiệm? Nếu bây giờ Tạ Dược Tiến tự cảm thấy mình có thể gánh vác được trọng trách, vậy được, tôi đây xin chắp hai tay “nhường” lại quyền hành, rường cột của tiệm chúng ta giao cho cậu ta.”

Từ Sương đâu có ngu, cả mùa đông vừa rồi Tạ Dược Tiến đã làm những gì, chẳng cần nhọc công suy nghĩ anh cũng đoán ra được.

Tên này gan lớn, lòng dạ thâm sâu, sau khi kéo Vạn Quốc Đống xuống nước, thì hai người này chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn anh đứng trên bờ khô ráo.

Hoặc là kéo anh xuống nước cùng, hoặc là để Tạ Dược Tiến từng bước thay thế anh trong bếp, một tay che trời, sau khi giành được quyền hành, những công việc bẩn thỉu sẽ “nhường” lại cho Từ Sương, cái nồi ấy tự úp lên đầu anh.

Mấy trò vặt rãnh nào sao có thể qua mắt Từ Sương được.

Cái tính lãnh đạo nóng nảy của Vạn Quốc Đống mấy năm nay không thấy giờ bỗng bùng phát trở lại, chính cái thái độ “ăn mềm không ăn cứng” của Từ Sương khiến ông ta ngứa mắt, tay vỗ mạnh vào bàn quát: “Cậu hăm doạ ai! Muốn đi thì cút đi! Đừng tưởng rằng thiếu cậu thì cái tiệm này không làm ăn được!”

Vốn dĩ cảm nhận của ông ta về Từ Sương rất phức tạp, là người có bản lĩnh, nhưng đáng tiếc tính khí bất kham, trước đây hễ không muốn nghe ông ta nặng lời, Từ Sương sẽ lẳng lặng bỏ đi. Rõ ràng là không đặt ông ta vào trong mắt.

Bây giờ so với Tạ Dược Tiến biết dỗ ngon dỗ ngọt, biết cách làm việc, thì thái độ của Từ Sương càng khiến ông ta khó chịu hơn.

Xét một cách công bằng, có phải ông ta đòi hỏi gì cao xa gì đâu? Chẳng phải chỉ xin một tờ giấy chứng nhận sơ cấp thôi sao!

Quy định hiện hành là cấp bậc và tuổi nghề được tính cùng nhau, chứng chỉ đầu bếp có 8 cấp độ, khác hẳn với công nhân kỹ thuật trong nhà xưởng, cấp sơ cấp của chứng nhận đầu bếp là công nhân bậc ba, lên nữa là bậc hai, bậc một, chuyên viên bậc ba, chuyên viên bậc hai, chuyên viên bậc một, kỹ sư, kỹ sư cao cấp.

Từ Sương hiện tại cũng là công nhân bậc ba, sang năm đủ tuổi nghề là có thể thi lên bậc hai.

Vào lúc then chốt này, Vạn Quốc Đống nói rằng ông muốn xin cấp bậc cho Tạ Dược Tiến, nghe như đánh rắm bên tai vậy. Chỉ có những ai lăn lộn đến công nhân bậc một thì mới có tư cách đánh giá, cấp bậc hiện tại của Từ Sương căn bản là không đủ quyền hạn.

Mà cứ cho làm làm được đi, thì Tạ Dược Tiến cũng không đáp ứng đủ tiêu chuẩn sơ cấp theo yêu cầu của Từ Sương.

Tạ Dược Tiến vừa thấy Từ Sương cúi mặt, thì trong lòng bắt đầu phẫn hận.

Ngay khi Vạn Quốc Đống quát lên, Tạ Dược Tiến liền thấy không ổn, bèn vội vàng giảng hoà: “Anh Từ à, tôi biết trình độ của tôi không tới, anh đừng để trong lòng, năm nay tôi lại rèn luyện thêm, mong anh chỉ bảo cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo, cố gắng lấy được chứng nhận sơ cấp!”

Tạ Dược Tiến không đứng về phía Từ Sương, đó là vì anh ta biết thực lực của bản thân mình ra sao.

Nếu không có Từ Sương, anh ta sẽ không đảm đương nổi công việc kinh doanh trong tiệm.

Nếu không gánh vác nổi, vậy thì thứ qua tay sẽ bớt đi chút ít. Thế chẳng phải đến mùa đông anh ta không kiếm được miếng hời nào sao?

Sắc mặt Từ Sương lạnh tanh, dường như đã quyết tâm muốn vạch rõ giới hạn với hai người họ, nếu Vạn Quốc Đống nói thêm một câu nữa, anh lập tức xin chuyển công tác. - đọc truyện trên app tyt

Ngày trước tiệm cơm bên xã Thắng Lợi rất xem trọng anh, anh chuyển qua đó làm tạm một hai năm, khi nào lấy được chứng nhận bậc hai thì có thể vào huyện làm việc rồi.

Mặt Vạn Quốc Đống đen thui như lọ nồi, mùa đông năm nay ông ta bắt tay với Tạ Dược Tiến đem một lô hàng dự trữ mang đi bán, số tiền thu về khiến ông ta như đang đứng trên đống lửa.

Ai mà ngờ rằng, Từ Sương đã sớm trộn lẫn rau củ tích trữ với đống hàng khô, ông ta chỉ bán được một nửa hàng, thu về có 500 đồng!

Bụng dạ Vương Quốc Đống sôi ùng ục, ông ta chỉ là một tên quản lý quèn trong trấn, nói ra không chiếm được chút lợi lộc nào cũng đúng, dù có là người phụ trách của quán ăn quốc doanh.

Chút lợi đó nhiều lắm cũng lấy được mấy cái phiếu lương thực với phiếu thực phẩm phụ, lâu lâu lấy chút đồ trong tiệm mang về nhà ăn, thêm nữa thì không có.

Còn không là Vạn Quốc Đống phải nín nhịn để đưa con trai vào tiệm quốc doanh ở trấn.

Người trên trấn đông, việc kinh doanh của quán ăn quốc doanh cũng có hạn, ông ta thò tay vào là có người biết liền.

Tiệm ở xã với ở huyện không giống nhau, tiệm bên kia lớn, người nhúng tay chắc chắn nhiều hơn.

Nhưng vào mùa đông vừa rồi, Tạ Dược Tiến đã khiến ông ta mở rộng tầm mắt, nếu con người ta có can đảm thì thế giới phía trước sẽ ngày càng rộng mở.

Tạ Dược Tiến tìm người mang hàng hoá khô của tiệm đi đổi lấy tiền, sau đó lại vì thời tiết bất ổn, lấy lý do điện nước trong tiệm cần bảo dưỡng, thi thoảng năm ba hôm là đóng cửa ngừng kinh doanh.

Mùa Đông rất lạnh, cấp trên sẽ không đến kiểm tra, tiếp đón khách khứa cũng không bao nhiêu, chỉ cần mở cửa mấy ngày trước và sau Tết là được.

Mọi người chỉ nhớ họ mua gì sắm sửa Tết, chứ ai đâu rỗi hơi mà nhớ chuyện tiệm ăn quốc doanh đóng cửa để bảo dưỡng.

Cứ thế duy trì trạng thái lúc đóng lúc mở nguyên cả mùa đông, chuyện trong tiệm dễ dàng trót lọt mà không một ai hay biết.

Về phần chi thu, một nửa nghỉ thì đối chiếu với nửa thời gian còn lại, điền hết vào chỗ trống là xong chuyện.

Cũng không biết Tạ Dược Tiến tìm được người ở đâu, đối phương còn cho họ mấy cái phiếu kỹ nghệ, Tạ Dược Tiến cầm phiếu đó đi đổi thành phiếu lương thực, nhờ đó mà bù vào chỗ trống bị thiếu.

Bằng cách này, cho dù có là có là ông trời cũng không tìm được sơ hở, sổ sách và hiện vật hoàn toàn đồng nhất.

Tạ Dược Tiến còn nói, năm nay chuẩn bị khá đột ngột, đến mùa đông năm sau, hai người họ có thể gom phiếu lương thực sớm hơn, dù sao vào các mùa khác thì phiếu thu về tay cũng không ít, cứ tìm dần dần, rồi giữ phiếu lương thực lại.

Vậy thì đến mùa đông, bọn họ chỉ cần đổi đồ lấy tiền, rồi bù phiếu lương thực vào là xong.

Vạn Quốc Đống gật đầu tán thành, trong bụng còn nghĩ cái vị trí của mình còn tốt chán, trước kia ước ao muốn vào huyện, bây giờ nghĩ lại, tiệm ăn quốc doanh trong huyện chắc là không thể dàn xếp như này được.

Biết bao con mắt nhìn chằm chằm vào, một khi đóng cửa ngừng kinh doanh, bị người ta điều tra ra là toi chuyện.

Hai người họ làm ra chuyện này, thì cũng nhanh chóng đạt được một thoả thuận ngầm giữa hai bên.

Vạn Quốc Đống phải giữ Tạ Dược Tiến ở lại tiệm, tốt nhất là giúp anh ta ngồi lên vị trí quản sự, Tạ Dược Tiến thì giúp Vạn Quốc Đống thu được lợi ích. Hai bên đều có thể đút túi riêng một khoản lớn vào mùa đông mỗi năm.

Vạn Quốc Đống vẫn cảm thấy chưa đủ, ông ta muốn đá Từ Sương đi, thế chẳng phải thuận tiện hơn cho ông ta với Tạ Dược Tiến hay sao?

Nhưng Tạ Dược Tiến thì biết điều hơn.

Anh ta biết rõ quán ăn không thể thiếu Từ Sương được, một là chỉ cần Từ Sương còn ở đây, thì việc kinh doanh của tiệm mới đông khách, lấy việc kinh doanh của ba mùa trước làm cơ sở, đến mùa đông bọn họ mới có nhiều thực phẩm dự trữ.

Hai, là Tạ Dược Tiến biết nếu thực hiện việc này quá trớn, lỡ mà “lật xe”, với năng lực của anh ta thì chỉ còn nước bóc vỏ lạc để nhai qua ngày. Theo ý anh ta, một năm chỉ cần làm một vụ là đủ, thực hiện xong một chuyến, trong hai người họ mỗi người cũng thu được mấy trăm đồng, xấp xỉ tiền lương còng lưng đi làm hai năm.

Mỗi năm làm được một vụ nhưng được cái lâu dài, làm thêm mấy năm nữa thì trong nhà cũng có tiền tích góp rồi.

Vạn Quốc Đống có thể an nhàn tận hưởng tuổi già, còn Tạ Dược Tiến chuẩn bị tiền tích góp là để sau khi đuổi Từ Sương đi, anh ta sẽ phủi sạch liên quan, lên làm công nhân bậc hai.

Đừng hiểu nhầm, Tạ Dược Tiến không phải muốn lên hạng công nhân bậc hai để kiếm thêm tiền lương, mà là chờ tới lúc anh ta lên cấp rồi, anh ta có thể nghĩ ra những cái khác để kiếm tiền.

Trù nghệ của anh ta không giỏi, nhưng anh ta có đầu óc.

Tìm một người biết nấu ăn, nói cái gì mà con đường làm giàu rất gian nan? Khi thời điểm đến, anh ta dám chắc sẽ không làm liều như vậy nữa, giở chút mánh khoé ra, kiếm tiền một cách kín đáo.

Nghĩ vậy, Tạ Dược Tiến nhìn sang Từ Sương bằng ánh mắt thương hại, trước kia anh ta có ý muốn lôi kéo Từ Sương làm chung. Nhưng Từ Sương làm ngơ luôn.

Nghĩ lại, Tạ Dược Tiến cũng hiểu. Dù sao Từ Sương có năng lực, còn anh ta thì không có cái gì cả, cứ cho là anh ta cầu xin Từ Sương đi chăng nữa, chắc gì người ta đã muốn chia cho mình bát súp (*).

(*) nhận được một phần lợi ích.

Không chia là không chia!

Trong bụng Tạ Dược Tiến cảm thấy thật hả hê, hả hê vì anh ta không cần đến Từ Sương mà vẫn có thể tìm được người kết bè cùng, bản chất của con người là sợ hãi mà.

Không phải anh ta không sợ, mà anh ta vì tiền đành “bí quá hoá liều” thôi.
Chương kế tiếp