Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 98: Nuông chiều
Cả nhà Vương Vĩnh Thuận gần đây ở đại đội đã như trở thành người bên lề, bởi vì chuyện ăn trộm gà ầm ĩ lên, Vương Diệu Tông hoàn toàn không giống như trước kia nhìn ai cũng ngạo mạn từ trên nhìn xuống.

Trên thực tế, tình cảnh hiện tại của Vương Diệu Tông thuộc kiểu ai thấy cũng muốn nhổ một ngụm nước miếng xoay ngang.

Dấu vết ăn trộm khắc thật sâu vào trên mặt của cậu ta, danh tiếng lập tức truyền đến mấy đại đội xung quanh.

Có Vương Diệu Tông một hơi trộm mười con gà như vậy để so sánh, người của các đại đội khác lại thấy mấy tên du côn của đại đội mình thấy thuận mắt hơn.

Tuy rằng cũng không phải đồ vật gì, dù sao cũng không đến trình độ ra tay độc ác như Vương Diệu Tông.

Điền Hữu Phúc sắp xếp cho Vương Vĩnh Thuận và Vương Diệu Tông đi dọn phân, đúng vào thời gian Lão Cẩu dọn phân cũng chưa kết thúc, vì thế ba người lập tức phối hợp làm.

Nhưng dọn phân với dọn phân cũng không phải giống nhau, Lão Cẩu thuộc về trình độ nhẹ nhàng, cho nên mỗi ngày ở vườn trái cây dọn phân, cây của vườn trái cây cũng không nhiều dọn toàn bộ một lần cũng không mệt bao nhiêu. Lão Cẩu còn có thể cùng người khác nói chuyện tán phét, cũng không có ai xem thường ông ta.

Đổi lại là ba con Vương gia, cuộc sống thì không trôi qua tốt như vậy. Điền Hữu Phúc có công việc lấy phân cây của năm nay tất cả này đều ném đến cho hai người bọn họ.

Lý Xuân Quyên đau lòng con trai, chủ động đề nghị muốn thay con trai lấy phân.

Điền Hữu Phúc vốn cảm thấy chuyện Vương Diệu Tông ăn trộm gà không thể thiếu nguyên nhân từ ba mẹ của cậu ta, lúc này lại càng gai mắt bọn họ.

Đã như vậy vẫn còn che chở, sớm muộn cũng sẽ phạm tội!

Dưới sự tức giận, Điền Hữu Phúc cũng mặc kệ. Dù sao đại đội cần hai người lấy phân, nhà bọn họ ba người tự mình bàn bạc chọn ra ai thì là như vậy.

Lý Xuân Quyên nhanh chóng tiếp nhận gánh nặng của con trai, thay thế Vương Diệu Tông làm việc.

Tháng giêng cày bừa vụ xuân, phân được tích góp của một mùa đông trên đại đội đều đang chờ đào, trong đất cũng cần phân bón lót, thường xuyên qua lại, cuộc sống lãng phí đến tháng ba.

Tháng 3 rảnh rỗi hơn một chút, Lý Xuân Quyên vội vàng không thôi chỉnh đốn bản thân sạch sẽ chuẩn bị đi tìm Vương Linh Linh.

Lý Xuân Quyên thay cho bản thân một bộ quần áo tốt nhất, dùng sức ngửi mùi vị trên tay áo. Mấy ngày gần đây bà ta gánh phân, mùi hương vô cùng nặng, người của đại đội bây giờ đều đi vòng qua bà ta.

“Ba nó à, ông có ngửi thấy trên người tôi còn mùi gì không?”

Vương Vĩnh Thuận không lên tiếng, chính bản thân ông ta cũng đã chết lặng, làm sao có thể ngửi được mùi gì.

Lý Xuân Quyên thấy ông ta không lên tiếng trả lời, cũng lười dây dưa, ngược lại nó đến chuyện khác.

“May mắn trước kia chúng ta không đi tìm Linh Linh, nếu đi tám chín phần đều bị đuổi về. Như bây giờ mới tốt con bé, cũng ra ở riêng, không thể thiếu chỗ dựa của nhà mẹ đẻ.”

Sở dĩ kéo dài đến bây giờ mới đi tìm Vương Linh Linh cũng do lần trước khi Lý Xuân Quyên đến đại đội bên cạnh, người vẫn chưa vào thôn đã nghe thấy Vương Linh Linh ầm ĩ về chuyện ở riêng.

Vương Linh Linh vì ở riêng đã xé rách mặt rất khó coi với người nhà chồng. Lão bà của triệu ra lại càng không nói đạo lý, khi ầm ĩ hai bên đều đánh nhau.

Khi Lý Xuân Quyên đi, chuyện ở riêng của Vương Linh Linh vẫn chưa rõ ràng, Lý Xuân Quyên có hơi do dự, cảm thấy đầu óc của bản thân xoay chuyển lòng vòng, vẫn nên tìm Vương Vĩnh Thuận lấy một cái chú ý, vì thế trở về nhà trước.

Vương Vĩnh Thuận cũng thật sự đưa ra một chủ ý, ông ta nói:

“Bây giờ Linh Linh ở riêng vẫn chưa rõ ràng, chúng ta tùy tiện đi tìm con bé, con bé vẫn chưa nói gì, mẹ chồng của con bé đã đem chuyện này để đuổi chúng ta về. Không bằng đợi đến lúc con bé phân chia rõ ràng, chúng ta lại đi. Đến khi ấy một mình con bé mang theo hai đứa con, nói như thế nào bà cũng là mẹ của nó, giúp nó một tay con bé còn có thể không vì nhà mẹ đẻ mà lo lắng nhiều hơn sao?”

Vương Vĩnh Thuận cũng mới nhận ra sau khi Vương Anh ra ở riêng, nhà ông ta ban đầu thân phận lớn có bao nhiêu thuận lợi.

Đừng nói đến nhiệm vụ lấy phân nuôi heo, lấy chuyện lần này để nói, nếu như Vương Anh có thể đứng lại nói ra mấy câu, chuyện Vương Diệu Tông trộm gà cũng sẽ không ầm ĩ lớn như vậy. Cho dù xách đến Cách Uỷ Hội, thân phận của Vương Anh cũng có thể tìm được vài chỗ tốt, nói không chừng vốn không cần phải chịu sự uất ức này, cũng không cần ông ta phải đi lấy phân.

Nói đi nói lại, vẫn là do nhà ông ta cãi nhau với Vương Anh, cho nên người ngoài mới có thể có thái độ bắt nạt ông ta.

Vương Vĩnh Thuận cảm thấy, Vương Anh dù lôi kéo cũng không về, có thể lôi kéo đến nhà ông ta bây giờ chỉ có Vương Linh Linh.

Vương Linh Linh là vợ của quân nhân, tuy nói rằng con rể kết hôn lần thứ hai, nhưng ở trong quân đội cũng là một lãnh đạo nhỏ.

Lúc này Vương Vĩnh Thuận bắt đầu có chút hối hận, sớm biết thân phận quan trọng như vậy, lúc trước ông ta nên chủ động thúc đẩy Vương Linh Linh kết hôn với Triệu Quân, ngược lại có thể lôi kéo Vương Linh Linh ở lại.

Vương Vĩnh Thuận vào những năm ấy, tuy nói không thân thiết với Vương Linh Linh, nhưng ông ta cũng là nhìn Vương Linh Linh rất chuẩn.

Nha đầu này không có đầu óc!

Giống như mẹ của nó.

Đối phó với kẻ ngu dốt Vương Vĩnh Thuận luôn có biện pháp.

Ông ta không cho Lý Xuân Quyên đến làm rối loạn chuyện ở riêng của Vương Linh Linh, một là vì người nhà của ông ta ít ỏi, đi cũng không làm nên chuyện gì. Mẹ chồng của Vương Linh Linh có thể sinh ra mấy người con trai, ông ta sợ bị đánh. Thứ hai, Vương Vĩnh Thuận biết lần này Vương Linh Linh ra ở riêng phải rơi xuống thế yếu.

Nha đầu chết tiệt đó là một đứa ngu ngốc, lại chỉ dẫn theo hai đứa con, sao có thể đối phó với mẹ chồng và chị em dâu được?

Nhưng đồng thời, Vương Vĩnh Thuận cũng hiểu được ý muốn của Vương Linh Linh cuối cùng vẫn sẽ đạt được.

Vương Linh Linh không trông cậy được, nhưng con rể là người nhất định có thể giải quyết dứt khoát.

Nếu không có con rể lên tiếng, làm sao Vương Linh Linh dám gióng chống khua chiêng ầm ĩ ra ở riêng?

Chỉ là con rể chắc chắn muốn đợi Vương Linh Linh ầm ĩ lớn một trận, bản thân lại xuất hiện giảng hòa, hai bên lùi một bước, xong việc ra ở riêng.

Đều là đàn ông, Vương Vĩnh Thuận không tốn sức lực đã nghĩ được mấu chốt trong đó. Bây giờ nghe nói Vương Linh Linh đã phân rõ chuyện ra ở riêng, Vương Vĩnh Thuận cũng cảm thấy đã đến lúc nhà ông ta ra mặt.

Triệu gia ở riêng, nhưng Triệu lão thái vẫn không từ bỏ ý định, trong tay Vương Linh Linh giữ một ít tiền, Triệu lão thái sẽ không buông tha cho cô ta.

Lúc này nhà ông ta lại ra mặt, Vương Linh Linh dù có lại ngu ngốc cũng sẽ chấp nhận phần lợi ích này.

Vương Vĩnh Thuận dặn dò Lý Xuân Quyên: “Sau khi đến đó đừng nhắc đến chuyện trong nhà, chỉ là giúp con bé một phần sinh hoạt, lôi kéo hai đứa con trai.”

Vương Linh Linh có chút ngang bướng tính tình kỳ quái, ăn mềm không ăn cứng. Vẫn là lừa một trận trước lại để nó giải quyết chuyện của em trai là được.

Vương Vĩnh Thuận cũng không hết hi vọng, bây giờ ông ta trông cậy chính là đưa Vương Diệu Tông trở lại trường học, nhất định phải nắm được trong tay bằng tốt nghiệp Cao Trung. Lại chậm rãi bày mưu tính kế làm sao rửa sạch vết nhơ, để Vương Diệu Tông có thể có một tương lai tốt đẹp.

Lý Xuân Quyên chuẩn bị xong mọi thứ, đang định ra khỏi cửa.

Vương Vĩnh Thuận đột nhiên hỏi: “Vương Diệu Tông đâu?”

Từ lúc không cần lấy phân, Vương Diệu Tông cũng mất đi tư cách đến trường, cậu ta cũng không bắt đầu làm việc, cả ngày ở trong nhà nhàn rỗi. Người cũng từ từ trở nên âm u, ngày thường ở nhà ai cũng không phản ứng lại.

Vương Vĩnh Thuận: “Sao hôm nay không nhìn thấy Diệu Tông?”

Lý Xuân Quyên nhớ đến đứa con của mình lại đau lòng: “Tâm trạng của thằng bé không tốt, tôi cho nó hai đồng tiền, để nó ra ngoài tìm bạn bè giải sầu.”

Từ khi của cải trong nhà ít đi, Vương Vĩnh Thuận cũng không giữ lại hai mươi đồng tiền còn lại trong nhà, mà để trong tay của Lý Xuân Quyên.

Lý Xuân Quyên tiết kiệm keo kiệt, người một nhà mới miễn cưỡng sống qua ngày.

Nhưng đó là con trai đó!

Lý Xuân Quyên có thể thiệt thòi bản thân, cũng không muốn để con trai chịu khổ. Vương Vĩnh Thuận há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Lý Xuân Tuyên không chú ý đến sắc mặt khác thường của người đàn ông, vội vàng ra khỏi cửa rời đi.

Vương Anh từ bệnh viện đi ra, cũng không vội vàng trở về đại đội, mà là đi một chuyến đến quán cơm Quốc Doanh.

Trần Đông nhìn thấy cô thì vui tươi hớn hở chia cho cô chút hạt dưa: “Anh nha đầu đến trong thành là có chuyện gì sao?”

Vương Anh nhận lấy hạt dưa, chỉ ba lô bên cạnh chỗ ngồi của xe đạp ở bên ngoài: “Từ Sương bảo cháu đến đưa cho ngài vài thứ.”

Trần Đông đi đến bên cạnh xe đạp, mở ra mảnh vải đơn ở bên trên, nhìn thấy phía dưới là từng bó rau dại.

“Ôi trời, rất tốt rất tốt, đây là cây Tể ể Thái* và cây hương thung* à?”

(*Cây Tể Thái là một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt lợi tiểu cầm máu.

Hương thung là cây cỏ có chất thơm nên có chữ hương.)

Vương Anh gật đầu: “Bên dưới còn có chút rau xám và bà bà đinh. Vốn còn muốn kiếm chút hoa hòe, nhưng hoa hòe trên núi vẫn chưa nở đẹp thì đã bị người đến hái hết. Còn lại một chút cũng không tiện mang đến tặng.”

Trần Đông vừa nhìn thấy cây hương thung, con trùng tham ăn đã chạy lên não, vội vàng nói: “Đúng lúc, bây giờ cũng không bận, bác sẽ làm cho cháu hương thung xào trứng chim.”

Vương Anh cũng không vạch trần sự thật chuyện ông cũng muốn ăn, cười tủm tỉm nói: “Vâng ạ, sư phụ ngài có thể chuẩn bị cho cháu chút ớt với dầu, cầm thêm một cái bánh bao kẹp trứng chim xào hương thung, lại bỏ thêm một chút ớt dầu...”

Trần Đông nghe cô nói nước miếng sắp chảy ra ngoài: “Được!”

Trần Đông chọn lấy một bó hương thung nhỏ thì đi ra sau bếp, Vương Anh lại ở bên ngoài yên tâm ngồi xuống, tìm một vị trí dựa vào cửa sổ cắn hạt dưa.

Hạt dưa Trần Đông rang mùi hương rất tốt, mùi ngũ vị hương, nhai vào trong miệng đầy mùi thơm.

Vương Anh chậm rãi cắn hạt dưa, không bao lâu thì có một nhân viên phục vụ đến gần.

Đối phương tùy tiện chào hỏi Vương Anh: “Xin chào đồng chí, tôi là Diêu Thuận Quyên.”

Vương Anh cũng thoải mái bắt tay với cô ấy: “Xin chào, tôi tên là Vương Anh.”

Diêu Thuận Quyên lộ ra gương mặt chữ điền, đôi mắt tròn, mặc dù có chút béo, cũng vô cùng phù hợp với thẩm mỹ lúc bấy giờ. Diện mạo và cơ thể như vậy, mới được gọi là có phúc.

Cô ấy nhìn không kém Vương Anh bao nhiêu tuổi, mở miệng vẫn còn có chút đơn thuần tính trẻ con chưa hết.

“Là như vậy, tôi nghe sư phụ Trần Đông nói cô là bác sĩ đúng không? Tôi muốn hỏi một chút cô có thể hỗ trợ tìm một vài dược liệu được không?”

Vương Anh không hiểu: “Bệnh viện trong huyện không phải có dược liệu sao?”

Diêu Thuận Quyên thở dài: “Bệnh viện trong huyện cũng không may mắn gặp được mấy loại này, tôi cũng muốn thử vận may.”

Vương Anh hỏi thăm mới biết được, trong nhà của Diêu Thuận Quyên có một người chị gái, mấy năm trước chị gái khi sinh con xuất huyết nhiều, suýt chút nữa không cứu lại được. Thật vất vả mới cứu được mạng, nhưng cơ thể của người đó cũng trở nên yếu kém vô cùng.

Trong nhà tìm đến rất nhiều người, rốt cuộc cũng tìm được một bác sĩ Trung y tiếng tăm tương đối lợi hại đến khám.

Bác sĩ Trung y cũng không úp mở, vung bút lên viết ra một vài phương thuốc, để lập tức ăn vào.

Trong phương thuốc có mấy dược liệu không dễ tìm, bệnh viện trong huyện cũng không phù hợp toàn bộ. Cho nên trong khoảng thời gian này cả nhà bọn họ đều ảm đạm thê lương.

Hôm nay trùng hợp nhìn thấy Vương Anh đến tặng đồ cho Trần Đông, cho nên Diêu Thuận khuyên mới thử nhắc đến với Vương Anh.

Diêu Thuận Quyên đè thấp giọng nói: “Tôi biết các cô dựa vào núi lớn, trong núi có nhiều thứ, cô có thể tìm những thứ phù hợp với dược liệu này, giá cả dễ bàn.”

Trần Đông loay hoay bên trong, đại đa số người bên trong quán cơm trong lòng đều hiểu rõ.

Nhưng tất cả mọi người sẽ không nói ra, dù sao ai mà chưa từng ở trong chợ đen mua đồ này đồ kia chứ? Trong thành chính là như vậy, các loại đồ ăn đồ uống hoàn toàn khác nhau, luôn muốn kiếm một vài cách khác.

Các cô cũng cùng Trấn Đông đổi vài thứ, Vương Anh vừa đưa đến một sọt rau dại, vừa rồi cũng có người đến sau bếp tìm sư phụ Trần, có lẽ hôm nay trước khi tan làm các cô cũng có thể chia được một nửa.

Vương Anh không có đồng ý lập tức, ngược lại hỏi: “Phương thuốc đâu? Cho tôi xem trước đã.”

Có một vài dược liệu ở trong bản địa không có sẵn, cô cũng không có biện pháp nào. Diêu Thuận Quyên thấy cô không kiên nhẫn, nhanh chóng lấy tờ giấy ở trong túi đưa cho Vương Anh.

Vương Anh: “Nhân sâm núi, thiên ma*dại, đảng sâm...”

(*Thiên ma: một vị thuốc Đông y.)

Rất khó tìm, hơn nữa nhân sâm núi, phía sau còn yêu cầu muốn hình dạng như thế nào.

Vương Anh do dự một chút: “Bây giờ còn thiếu cái gì?”

Diêu Thuận Quyên: “Còn thiếu nhân sâm núi và thiên ma.”

Vương Anh lập tức đồng ý: “Thiên ma tôi có thể tìm được, nhân sâm núi phải xem vận may, hơn nữa nhân sâm núi lại có nhiều yêu cầu như vậy.”

Diêu Thuận Quyên cũng hiểu, trực tiếp đồng ý: “Nhân sâm núi chúng tôi sẽ tùy theo vật phẩm mà tính cho cô.”

Bệnh viện thu mua nhân sâm núi sẽ có một bảng mẫu quy tắc, nhưng vẫn dựa theo từng hồ sơ mà làm. Diêu Thuận Quyên mở miệng thì đã giới hạn năm: “Ít nhất phải hai mươi lăm năm trở lên, tôi sẽ tính cho cô ba trăm đồng, nhiều hơn một năm thì thêm ba mươi.”

Giá cả này vừa được đưa ra, Vương Anh vô cùng hài lòng.

Cầm đến để bệnh viện thu lấy, giá cả còn lâu mới cao như vậy. Cho dù bản thân tự mình tìm người mua, cũng phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, còn không nhất định có thể đạt được giá cả cao như vậy.

“Có thể, tôi sẽ nắm chắc thời gian tìm.”

Vương Anh đã hạ quyết tâm, phần tiền không chính đáng này, cô nhất định phải cầm được đến tay!

Cùng lắm thì đặc biệt tốn thời gian hai ba ngày, đi sâu vào trong núi.

Ba trăm đồng đó, có lẽ là bằng tiền lương một năm của Từ Sương.

Diêu Thuận Quyên để lại địa chỉ trong nhà thì xoay người rời đi, Vương Anh cầm tờ giấy nhỏ cất vào trong túi của bản thân.

Lúc này, Trần Đông cũng làm xong món hương thung xào trứng chim, ông chia ra một nửa bưng lên cho Vương Anh, lại cầm đến hai cái bánh bao khác cho Vương Anh.

Từ giữa bánh bao bẻ ra, mầm hương thung non mềm phối hợp với trứng chim sào vàng óng mùi hương thơm ngát phả vào mũi còn mang theo hương vị đặc biệt.

Vương Anh cầm lấy bánh bao cắn một cái, ngoài ra còn làm thêm một cái bánh bao thêm ớt, ăn vào cũng có một mùi vị đặc biệt. Hai cái bánh bao xuống bụng, một mâm hương thung xào trứng chim ăn hết sạch sẽ. Trần Đông đưa cho Vương Anh một nắm phiếu: “Này, cháu cầm lấy những cái phiếu này đi nhìn thử đang bán cái gì.”

Giữa Từ Sương và Trần Đông tiền là một chuyện, có đôi khi Trần Đông sẽ mang đồ vật cho người trong quán, không lấy tiền, ngược lại sẽ đổi lấy các loại phiếu mua bán.

Bản thân ông giữ lấy phiếu mua bán có thể có hạn mức tiêu tốn, đa số trợ cấp cho Từ Sương.

Vương Anh không từ chối, nhận lấy nhìn, bên trong không chỉ có phiếu vải phiếu lương thực phiếu dầu, còn có phiếu xà phòng.

Vương Anh vô cùng kinh ngạc lại vui mừng, bây giờ đã đến mùa xuân, việc nhà trong gia đình cô sẽ gánh vác một phần cũng không có áp lực gì. Duy nhất có chút khó chịu chính là lúc giặt quần áo phải dùng bồ kết hoặc là bột kiềm.

Cô thật sự không quen dùng, giặt quần áo còn phải đi đến bờ sông để giặt, mỗi lần trở về luôn có cảm giác quần áo không giặt sạch.

Vốn còn muốn tìm cách kiếm được chút xà phòng, thật không ngờ bản thân lại quên mất. Cũng may bây giờ có phiếu xà phòng, cuối cùng cũng có thể giải thoát được bản thân.

Vương anh đi một chuyến đến Cung Tiêu xã* dùng phiếu mua sắm mua ba miếng xà phòng màu vàng đất lại mua một cân dầu và một cân đường.

(*Cung Tiêu xã: xã mua bán hàng hóa.)

Mua xong các thứ tất cả đều nhét vào trong cái sọt ở sau xe đạp, Vương Anh lúc này mới đạp xe đạp trở về đại đội.

Đến đại đội, Vương Anh dựa theo thói quen trước kia đi đến quán cơm Quốc Doanh.

Nhân viên phục vụ của quán cơm Quốc Doanh hiện tại nhìn thấy Vương Anh, đã không còn nhiệt tình như năm ngoái.

Nhưng Vương Anh không cần.

Ngược lại trong quán có một cô gái trẻ tuổi ngồi một mình, cô gái ấy đang cắn hạt dưa, ‘phù phù phù’ nhổ vỏ dưa lên mặt đất.

Nhưng nhân viên bán hàng giống như không nhìn thấy, thái độ vô cùng thân thiết.

“Chị Anh, có khát không?”

Vương Anh ngẩng đầu nhìn, chuyện này không phải tình cờ chứ? Đối phương cũng là chị Anh à?

Lý Anh cắn hạt dưa cũng lâu, thật sự có hơi khát, nhưng cô ta không muốn uống nước, ngược lại thét to với nhân viên bán hàng: “Kêu sư phụ Tạ của mấy người làm cho tôi một bát bí đao thịt viên đi, thật sự vô cùng khát.”
Chương kế tiếp