Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 97: Chia sẻ bí mật
Tuổi của Trình Ngọc không lớn, bỗng nhiên từ thủ đô đến ngọn núi lớn, lại bị tuyết rơi nhiều phải đóng cửa nguyên một mùa đông, lòng vui chơi đã sớm không nhịn được rồi.

Vương Anh đưa cô bé lên núi, cô bé này giống như một con diều giấy, dồi dào đầy sức sống, tiếng kinh hô trong miệng không ngừng.

"Chị Anh, chị xem chỗ này còn có một cây tể thái* nè!"

(*Tể thái: Tên một loại rau dại, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải lợi tiểu, cầm máu.)

"Em vừa nhìn thấy một con thỏ nhỏ!"

"Oa, đây chính là thứ mà chị nói, tên là cây kim ngân đúng không!"

...

Vương Anh cười tủm tỉm nhìn Trình Ngọc vui vẻ, trong lòng nghĩ, chơi đi chơi đi, lập tức em sẽ buồn phiền rồi.

Trình Ngọc điên cuồng chạy một lúc, Vương Anh cũng luôn luôn chú ý, phát hiện ra dù Trình Ngọc chạy loạn, nhưng người vẫn rất thông minh. Thậm chí cô bé này còn có thể đi lang thang ở giữa mấy cái cây, nhìn giống như một con khỉ nhỏ năng động.

Vương Anh cũng yên tâm không ít, có thể thấy công phu trước kia Trình Ngọc học được không phải động tác võ thuật đẹp, nhưng tự bảo vệ mình và chạy trốn vẫn làm được.

Vương Anh dẫn Trình Ngọc đến mấy chỗ bản thân thường đến, chỉ cho cô bé một vài cây dược liệu thường xuyên nhìn thấy.

"Đây là cỏ long mật, cây cỏ long mật tốt nhất là ba năm trở lên lại hái, chưa đến ba năm dược tính có thể sẽ không tốt như vậy, khi hái phải chú ý, phải nhổ tận gốc, sau khi rửa sạch rễ cây lại treo lên phơi khô.

Vương Anh vừa nói vừa nhìn phản ứng của Trình Ngọc, Trình Ngọc từ nhỏ đã bắt đầu đảm nhiệm lời thoại, đừng nhìn văn hóa không cao, nhưng nhớ đồ vật lại nhanh, chưa đến một lúc đã lặp lại một lần nữa với Vương Anh, phạm sai lầm cũng không cao

Vương Anh sâu sắc cảm thấy bản thân nhặt được báu vật rồi, Trình Ngọc thật sự là tài năng có thể bồi dưỡng.

Sau khi cô nói thêm mấy thứ với Trình Ngọc, lập tức thử đào mấy thứ đó đưa đến một chỗ đất tơi xốp lại không có người nào đến, trồng những cây đó xuống, lại lén tưới một chút linh tuyền.

Vương Anh nói với Trình Ngọc: "Những cây này trước tiên là chuyển đi hai gốc cây, em phân biệt trước đi. Đợi đến khi phân biệt được toàn bộ rồi, chị sẽ dạy em làm sao để chuyển rồi trồng. Chúng ta không cần làm một mảnh lớn, lần này cấy trồng chủ yếu lấy cây ba năm và cây hai năm là chính, khai hoang hai mảnh đất nhỏ là được."

Rất nhiều dược liệu đều chỉ cần là cây ba năm, nói cách khác, Vương Anh cũng không tính bắt đầu làm lại từ đầu, mà là chuẩn bị từ cây năm nay để bắt đầu thử nghiệm trước, ổn định sản lượng của năm sau.

Cây ba năm của năm nay cũng rất tốt có thể giữ lại một chút tự mình ươm giống, đến lúc đó năm sau thì có thể thay thế được.

Trình Ngọc nghe vô cùng nghiêm túc, Vương Anh để vườn thuốc ở nơi cách hồ nước không xa, cũng thuận tiện để Trình Ngọc vào mùa khô dẫn nước vào tưới cây.

Vương Anh dẫn Trình Ngọc đến hồ nước, vừa đi đến, Trình Ngọc đã trợn tròn mắt.

"Chị, chị Anh, thật thật, thật nhiều cá!"

Vương Anh: "Đúng vậy, chị Anh của em đã đem căn cứ bí mật đều nói cho em rồi."

Trình Ngọc ngây người: "Chị Anh chị đã biết từ lâu rồi sao!"

Vương Anh gật đầu, chỉ vào ao cá nói với Trình Ngọc: "Chỗ này là nơi chị tình cờ phát hiện được, mọi người xung quanh cũng không biết. Bên trong chắc là thông đến mạch nước ngầm, cho nên có cá, còn có không ít. Nhưng chắc em cũng hiểu, những con cá này chắc chắn không đủ phân cho tất cả xã viên, ầm ĩ ra còn là một vấn đề."

Trình Ngọc vô cùng thông minh giác ngộ: "Ai em cũng không nói!"

Chị Anh đã đem căn cứ bí mật nói với mình! Cô bé không thể phụ lòng tin tưởng của chị Anh được!

Vương Anh: "Không cần căng thẳng như vậy, ao cá này lỡ như bị người khác phát hiện thì phát hiện thôi, chỉ là nói với em một chút, nếu như bị người khác phát hiện, thì em chạy nhanh một chút, đừng bị người khác nhìn thấy."

Vương Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ luôn giữ lại ao cá, nếu thật sự bị người khác tình cờ phát hiện, vậy cũng rất bình thường. Dù sao trên ao cá này cũng không ghi tên của cô, không phải đồ thuộc sở hữu của cô.

"Em muốn ăn cá thì tự mình bắt, tốt nhất nhân lúc buổi sáng mọi người bắt đầu đi làm việc, hoặc là chạng vạng không có người lên núi lại đến bắt. Sau khi bắt được lúc trở về ăn cũng cẩn thận, vảy cá nhớ gói kỹ rồi chôn."

Nhà Vương Anh ăn cá cũng như vậy, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, trước khi Từ Sương làm cá đều phải thu lại vảy cá thật cẩn thận, đợi đến khi nhàn rỗi lại đi lên núi chôn.

Cuối cùng Trình Ngọc đã hiểu vì sao Vương Anh vào lễ mừng năm mới lại có thể mấy lần tặng cô bé mấy miếng cá chiên, mùi hương của cá chiên ấy mấy ngày trong giấc mơ của cô bé cũng đều là mùi vị ấy!

Giải thích một lần với Trình Ngọc, lúc này Vương Anh mới dẫn Trình Ngọc xuống núi, bắt đầu từ ngày mai Trình Ngọc sẽ lên núi chăn dê, trong quá trình chăn dê trước tiên tăng cường hái những dược liệu đơn giản mà Vương Anh cần nhất, lại tự mình thử cấy trồng mấy cây.

Vương Anh đặc biệt đổ chút linh tuyền vào trong hồ nước, để Trình Ngọc sau khi cấy trồng thì nhớ tưới nước cho cây.

Kể từ đó, trong lòng Vương Anh có nhiều việc hơn. Ban ngày cô khám bệnh cho người ta, xử lý một chút dược liệu, sau đó hai ba ngày một lần lên núi xem vườn thuốc là được.

Mà Trình Ngọc còn rất hăng hái dào dạt tập trung tinh thần trong sự nghiệp của bản thân.

Chăn dê, hái thuốc, bắt cá, mỗi buổi sáng ở trong núi luyện giọng.

Trình Thục Phân không biết có phải được cá mà Trình Ngọc bắt chăm sóc không, theo thời tiết nóng lên, hai má của cô cũng không tái nhợt giống như trước kia, mà lại mang theo chút ửng hồng.

Trình Thục Phân: "Bây giờ mỗi ngày hoạt động nhiều, ăn cũng ngon, tôi cảm thấy cơ thể của mình tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi."

Hai năm trước khi cô bị điều xuống cơ sở dưới để rèn luyện đã từng sống rất không tốt, khi đó tuy ở viện Kinh kịch, nhưng tiền lương không được phát bao nhiêu, ngược lại thường xuyên đói bụng.

Ngược lại bây giờ đến nơi này, tuy rằng mùa đông ăn không đủ no, nhưng chưa bao giờ nửa đêm bị đói tỉnh. Bây giờ có Trình Ngọc mỗi ngày lên núi kiếm ăn, cô cảm thấy cuộc sống tốt hơn nhiều so với khi ở trong thành.

Vương Anh nhìn thấy tinh thần của cô ấy tốt lên, cũng cảm thấy vui mừng.

Sau khi thời tiết ấm lên, Trình Thục Phân đã được Cách Uỷ Hội gọi đến công xã hai lần, lúc mở đại hội là muốn yêu cầu người của mấy đại đội gần đó rời đi, có mấy nhóm người phụ nữ có mặt như xem điện ảnh, kéo con cái cắn hạt dưa di chuyển đến chỗ ghế dài, ngồi hướng về phía ấy giống như nghe kính phương Tây.

Trình Thục Phân bị ép đọc đi đọc lại bản kiểm điểm, không treo biển hành nghề diễu hành vì thái độ nhận sai của cô ấy rất tốt, người khác cũng không làm khó cô ấy nhiều.

Mấy ngày nay Vương Anh sợ Trình Thục Phân không nghĩ thoáng được, nhưng cũng may, Trình Thục Phân đối với cuộc sống hiện tại rất thỏa mãn, có Trình Ngọc hầu hạ dưới gối (ý chỉ con cháu), có Từ lão thái thỉnh thoảng đến đây trao đổi kỹ năng thêu thùa, bên cạnh còn có người bạn như Tiền Cúc Hoa có cuộc sống như vậy có thể cùng kết bạn, cô ấy rất nhanh đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, trong cái khổ vui vẻ trở lại.

Tới giữa tháng ba, Vương Anh cảm thấy thời gian vừa đúng, cô mang theo dược liệu mà bản thân cấy trồng đến trạm thu mua của bệnh viện, đối phương không chút nghi ngờ chất lượng của dược phẩm, thậm chí khen một đám cây thuốc này rõ ràng so với vật phẩm trước kia càng tốt hơn.

Vương Anh lập tức yên tâm, biết kế hoạch vườn thuốc của bản thân chắc chắn có thể thành công rồi.

Chuyện về sự nghiệp ổn định rồi, Vương Anh lập tức có tâm tư suy nghĩ đến cái khác.

Hôm nay cô hỏi bác sĩ Ngô thu mua thuốc: "Bác sĩ Ngô, tôi muốn hỏi một chuyện. Chính là ba năm trước có một lần ở ngoại ô thủ đô công xã xảy ra vụ đất đá trôi từ trên núi, không biết ngài có ấn tượng không?"

Bác sĩ Ngô vừa đề tên thuốc vừa trả lời: "Sao có thể không có ấn tượng chứ, trong huyện chúng ta từng xảy ra chuyện lớn như vậy không nhiều, chuyện lần đó, còn có một lần chuyện người của công xã và người của công xã khác tranh giành nước đánh nhau ầm ĩ lớn, hai lần đều đưa đến đây hơn mười người, ngay cả tôi cũng bị điều xuống tiếp nhận bệnh nhân."

Trong lòng Vương Anh căng thẳng: "Vậy ngài có còn nhớ lần đó có những ai qua đời không?"

Bác sĩ Ngô nhớ lại một chút: "Lần đất đá trôi đó có hai người không thể cứu được, lần đánh nhau tranh giành nước đó là ba người thương nặng không cứu được."

Vương Anh vội vàng hỏi: "Vậy ngài có thể giúp tôi tìm thử bác sĩ phụ trách hai người của lần đất đá trôi đó được không?"

Mặc dù bác sĩ Ngô buồn bực đối với chuyện cô vì sao lại cố chấp với chuyện cũ như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Có lẽ không được, khi đó bệnh viện rối loạn, lúc ấy cũng không có bác sĩ tiếp nhận bệnh nhân một với một, đều là giữ được một người thì tính. Cô nói xem hai người đó cũng không phải có một bác sĩ phụ trách, lung tung lộn xộn, ai có thể chú ý đến chứ."

Vương Anh nghe thấy lời của bác sĩ Ngô, cũng biết bản thân làm khó người khác, nhưng phần sổ nợ này của mẹ nguyên chủ không thể không tính với Vương Vĩnh Thuận, cô truy hỏi đến cùng: "Vậy ngài có thể tìm thử cho tôi phòng bệnh hai người đó ở vào lúc trước được không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là trong đó có một người là mẹ của tôi, khi đó tôi đến có chút chậm, muốn tìm người hỏi một chút xem trước khi mẹ tôi qua đời có để lại lời gì không."

Bác sĩ Ngô không biết Vương Anh lại có đoạn quá khứ như vậy, lúc này vẻ mặt có chút thông cảm: "Có thể tìm là có thể tìm, nhưng không chắc có thể lấy thông tin của người bệnh khác cho cô, còn phải cân nhắc người nhà họ có đồng ý bị làm phiền hay không."

Trước mắt Vương Anh sáng ngời: "Ngài yên tâm, tôi không phải muốn thông tin chi tiết, lúc ấy chắc là đoàn người cùng đến với đại đội của chúng tôi đều lần lượt ở lại, vậy có tám chín phần mười ở chung phòng bệnh cũng là đại đội của chúng tôi, tôi muốn tìm hiểu một chút."

Bác sĩ Ngô suy nghĩ một chút, mới miễn cưỡng đồng ý: "Tôi đi tra hồ sơ nằm viện một chút, nếu đăng kí cho thấy là đại đội các cô, tôi sẽ nói cho cô một ít. Nếu không phải, cô tốt nhất không cần phải truy hỏi nữa, chúng ta cũng có quy chế quy định.”

Vương Anh vội vàng nói cảm ơn, có thể từ bệnh viện tìm được manh mối đột phá đã là chuyện vui bất ngờ rồi. Nếu không phải lúc trước bệnh viện rối loạn, ngay cả Điền Hữu Phúc cũng không nhớ người cùng phòng bệnh là ai, cô trăm triệu lần cũng sẽ không đến bệnh viện làm phiền bác sĩ Ngô.

Không lâu sau, bác sĩ Ngô đi đã quay lại, sắc mặt của ông cũng không thấy thoải mái, thở dài với Vương Anh: "Thật sự là không khéo rồi, trên tờ đăng kí phòng bệnh ngày đó, gian phòng bệnh đó thay đổi bệnh nhân hai lần."

Vương Anh: ???

Sắc mặt của bác sĩ Ngô cứng lại: "Người đầu tiên là sản phụ trong huyện, sau khi đưa đến nhìn thấy đều là người bị thương, người nhà không muốn nên lập tức đổi phòng bệnh, chắc là không phải. Người thứ hai là một đứa trẻ, cũng là người bị đất đá trôi trên núi làm bị thương, đưa đến đây đã hôn mê. Sau cũng bị người trong nhà đổi phòng bệnh. Cuối cùng là người của đại đội các cô."

Vương Anh: "Là ai?"

Bác sĩ Ngô nhớ lại cái tên: "Tên là Cẩu Thặng."

Vương Anh: ...

Điền Cẩu Thẳng, người trên đại đội đều gọi hắn là lão cẩu.
Chương kế tiếp