Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 14: BÁNH BAO

“Quả nhiên tên nhóc này sinh ra có khuôn mặt rất đẹp.”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn tán thưởng một tiếng, đánh giá sắc mặt Tạ Minh Đồ, trước kia cô cho rằng Tạ Minh Đồ là cố ý che dấu bộ dáng thật sự của mình, nhưng hiện tại ngẫm lại thì...

Tên chó con này, hẳn là thẳng nam đi, sống có vẻ tùy tiện, dù là mỹ nam nhưng sống quá tùy tiện thì cũng không có cách nào có thể cứu vớt nổi giá trị nhan sắc.

Tô Hiểu Mạn hỏi ra một vấn đề từ đáy lòng: “Tạ Minh Đồ, có phải anh rất ít khi tắm rửa hay không?”

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu.

“Ngày nào cũng tắm.”

Anh hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Hiểu Mạn một cái, sau đó lại rũ mắt, lông mi tản ra như cánh quạt, mái tóc mới cắt có chút mềm mại, còn có chút xõa tung tự nhiên.

Vẫn cứ ngoan ngoãn như một con chó lớn.

Tô Hiểu Mạn không biết mình có nên tin tưởng câu trả lời của anh hay không, anh luôn miệng nói bản thân ngày nào cũng đều tắm rửa hết, nhưng mà nhìn bộ dạng lại không giống như ngày nào cũng tắm cả, lúc nào trông cũng dơ dơ, cũng không biết chui rúc ở đâu ra mà tạo thành như vậy.

Nhưng mà xác thực thì trên người anh không có bất kỳ mùi vị khó ngửi nào cả.

Cẩn thận ngẫm lại, ngày nào cũng tắm rửa mà còn lôi thôi nhếch nhác tới như vậy, việc này cũng coi như là vấn đề mà rất nhiều phụ huynh của học sinh tiểu học ở hiện đại gặp phải.

“Vậy hiện tại anh đi tắm rửa thêm một lần đi, gội cả đầu nữa, tắm rửa sạch sẽ tóc vụn trên người, nếu không sẽ rất ngứa đó.”

Tạ Minh Đồ đi tắm rửa thêm một lần, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng không còn cái đầu tóc bù xù như bờm sư tử kia nữa, quả thực như biến thành một người khác vậy.

Tóc đen dính chút nước dưới ánh đèn mờ nhạt trông trơn bóng vô cùng, Tô Hiểu Mạn nhìn về phía đỉnh đầu anh vài cái, cô hoàn toàn không dám nhìn nửa gương mặt phía dưới của Tạ Cẩu Tử thêm nữa.

Tô Hiểu Mạn thổn thức rồi, nếu Tạ Minh Đồ mang khăn che mặt, che lại một nửa gương mặt, chỉ nhìn cái trán, lông mày và đôi mắt anh, sẽ có cảm giác một thanh niên đẹp trai lại quen thuộc, nhưng mà một khi tháo khăn che mặt xuống, lộ ra bộ râu khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào kia, sẽ nhất thời biến thành cẩu tử “như hoa”.

Trước kia cô từng nghe qua cái gì mà “bóng dáng sát thủ”, vậy Tạ Cẩu Tử thì gọi là cái gì? Sát thủ nửa mặt trên?

Tô Hiểu Mạn lại không nhịn được mà nhìn cằm của Tạ Cẩu Tử, lập tức xoay người, bả vai hơi run run, mạnh mẽ nhịn lại không để chính mình cười ra tiếng.

Cô muốn biết, lúc nào tên cẩu tử này sẽ không nhịn được nữa mà đi cạo râu.

Chính bản thân anh không cảm thấy khó chịu sao?

Khó hiểu.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy hành vi và thẩm mỹ của Tạ Cẩu Tử khiến người ta khó hiểu, cũng khó có thể đoán ra được, một bên lại lấy kim chỉ ra, giúp chị dâu cả nhà họ Tô may quần áo.

Ánh sáng màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vai phải là một bím tóc dài đen nhánh buông xuống, cô hơi cúi đầu, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã quá mức diễm lệ lại nhiều thêm vài phần dịu dàng hiền huệ của người thời này.

Tạ Minh Đồ ngồi ở trên cái ghế trúc nhỏ, cầm một con dao rỉ sắt múa may trên khúc gỗ nhỏ, tâm tư của anh hoàn toàn không đặt trên việc mình đang làm, bởi vì anh đã nhận ra thỉnh thoảng ánh mắt Tô Hiểu Mạn sẽ ngẫu nhiên đặt trên người mình.

Thân thể không chịu khống chế mà bắt đầu có một loại cảm giác bất an, những cảm xúc nhảy nhót vui mừng, làm anh hoàn toàn không thể tĩnh tâm được.

Anh sờ sờ cằm của mình,

Cô ấy thích tới như vậy sao?

Ban đêm yên tĩnh, lỗ tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ tràn ngập đủ loại thanh âm, tiếng côn trùng kêu vang ngày qua ngày, tiếng mọi người khe khẽ nói nhỏ, những thứ này anh đều không thèm chú ý tới, mà chú ý nghe tiếng kim và chỉ vang lên rất nhỏ.

*

Ngày hôm sau, Tạ Minh Đồ bắt đầu đi làm việc với người trong nhà.

Tuy rằng người thì như vậy, nhưng mà ông Tạ và Tạ lão tam thiếu chút nữa không nhận ra anh là ai.

“Lão ngũ? Là lão ngũ à?”

“Sao lại thay đổi kiểu tóc vậy?”

Tạ lão tam tò mò mà nhìn chằm chằm vào mái tóc Tạ Minh Đồ, mái tóc mới này vừa sạch sẽ lại gọn gàng, vừa thoải mái tươi trẻ lại đẹp, khác một trời một vực với mái tóc rối bời như tổ quạ hàng ngày của lão ngũ.

“Tối hôm qua chú vẫn còn cái bộ dạng kia, đi đâu cắt tóc vậy?”

Tạ Minh Đồ cất giọng nói có chút khàn khàn, trong giọng nói lại mang theo chút mừng thầm không che giấu nổi: “Mạn Mạn cắt.”

Tròng mắt của ông Tạ và Tạ lão tam sắp rơi ra đến nơi rồi, Tô Hiểu Mạn còn biết cắt tóc cho người khác nữa?

Tô Hiểu Mạn thế mà lại để ý tới Tạ Cẩu Tử?

Trên vai ông Tạ và Tạ lão tam khiêng nông cụ, vẻ mặt đỏ hồng hoảng hốt khó có thể tin được, chỉ có Tạ lão ngũ vẫn giữ được vẻ trầm ổn, vẫn cứ như bình thường mà làm việc, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.

Trong thôn khó có chuyện lớn xảy ra, một chút chuyện nhỏ đã có thể khiến mọi người chú ý coi như một tin tức lớn, gặp được Tạ Minh Đồ đã thay đổi bề ngoài, ai trong thôn cũng khiếp sợ không thôi, bàn tán sôi nổi.

“Đây là Tạ lão ngũ hả? Tạ Cẩu Tử?”

“Tạ Minh Đồ?!”

“Nếu không phải bộ râu lôi thôi kia vẫn còn ở trên mặt cậu ta, tôi cũng không nhận ra câu ta nữa.”

Người của đội sản xuất ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, lúc trước Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ, đã khiến bọn họ kinh hãi một lần rồi.

Nhưng mà đối với cặp vợ chồng với cái tổ hợp kỳ lạ như này, giường như có thể khiến bọn họ phải kinh hãi thêm nhiều lần.

Trước kia Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ, trong mắt mọi người, chuyện này tuyệt đối là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng mà hiện tại Tạ Cẩu Tử đã cắt tóc, mọi người vây xem phát hiện ra bãi phân trâu này thế mà rất…

Lại cúi đầu nhìn râu của anh…

Không ít người yên tâm hẳn, tên này vẫn là bãi phân trâu, chẳng qua độ ấm của bãi phân trâu này, có vẻ là bãi phân trâu mới. (Đọc qua thui nhé, đừng tưởng tượng gì hết, đừng tưởng tượng gì hết *.*)

Có người tiến tới trước mặt Tạ Minh Đồ, đề nghị: “Tạ lão ngũ, cậu mau cạo bỏ râu của cậu đi.”

Không cạo.

Anh muốn giữ lại cho Mạn Mạn xem.

Mấy người vây quanh đều nhìn thấy, thấy phản ứng của Tạ Minh Đồ như thế này, mọi người đều cảm thấy an lòng.

“Vẫn là Lão ngũ mà chúng ta biết!”

“Giải tán đi.”

“Mọi người mau bắt đầu làm việc đi thôi!” Tạ Minh Đồ buông cái cuốc trong tay xuống, không nhịn được sờ tóc mình vài lần, bỗng dưng nhớ lại tối hôm qua, cái bàn tay cầm kéo kia, trong lúc lơ đãng lướt qua gương mặt anh, cho tới lúc này, nơi đó đột nhiên nóng bừng lên.

Tạ Minh Đồ thay đổi là một tin tức, mà cùng với đó còn có một tin tức khác nữa.

Có mấy người xã viên vô cùng tò mò đi hỏi người nhà họ Tạ: “Nghe nói tối hôm qua Tô Hiểu Mạn cãi nhau với mẹ chồng à?”

“Tối hôm qua nhà mấy người xảy ra chuyện gì thế?”

……

Ông Tạ xua xua tay: “Không có chuyện gì cả.”

“Không xảy ra chuyện gì hết? Tô Hiểu Mạn không cam tâm tình nguyện gả tới nhà ông, có thể không gây chuyện hả? Tóc Tạ lão ngũ có phải do lúc cô ta tức giận nên cắt lung tung hay không?”

Tạ lão tam chất vấn người kia: “Ông cắt lung tung mà có thể cắt ra cái đầu như thế à?”

Người nọ bị hỏi ngược lại thì nghẹn họng.

“Vậy tối hôm qua nhà ông xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện tốt, tối hôm qua Tô Hiểu Mạn làm món ăn rất ngon, cả nhà đều ăn rất ngon miệng, làm gì có chuyện gì như cãi nhau đâu.”

Có người kinh ngạc: “Trời ạ, Tô Hiểu Mạn còn nấu ăn ư?”

“Đúng vậy, tay nghề nấu ăn của nó rất tốt.”

“Chẳng lẽ cô ta thật sự có ý định ở lại nhà họ Tạ, cả đời sống cùng Tạ lão ngũ?”

*

Tô Hiểu Mạn lấy được chìa khóa nhà cũ, cô tính toán sáng nay đi ra ngoài, là tới căn nhà cũ kia xem xét một lượt, lúc đi ra cửa gặp được chị dâu cả, hai đứa trẻ nhà chị đang chạy trên đường đá đuổi bắt nhau.

Sau khi thấy Tô Hiểu Mạn, bọn nhỏ dừng lại, nhiệt tình mà chào Tô Hiểu Mạn: “Chào thím nhỏ!”

“Chào thím nhỏ!”

Tô Hiểu Mạn cũng cười chào hỏi với hai đứa trẻ, những đứa nhãi ranh này đều rất nhanh nhẹn, miệng khen Tô Hiểu Mạn sắp nở ra hoa luôn: “Thím nhỏ thật là xinh đẹp.” “Thím nhỏ là người đẹp nhất trong thôn mình.” “Thím nhỏ giống hệt như tiên nữ vậy.”

Đại khái chắc là sức mạnh của cái bánh rán nhân hẹ ngày hôm qua đây mà.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, đối với bọn nhỏ này cũng không ngoại lệ.

*Ý nói ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Chị dâu cả vẻ mặt mỉm cười, nói với Tô Hiểu Mạn vài câu, cho cô một túi táo đỏ nhỏ, có khoảng hai mươi quả, bên chỗ chị cũng chẳng có thứ gì tốt, túi táo đỏ này liền dùng như quà cảm ơn đối phương ngày hôm qua đã cho bọn nhỏ bánh rán nhân hẹ.

“Cầm ăn đi, ăn cho ngọt miệng, cũng không có gì nhiều cả.”

“Cảm ơn chị dâu.”

Tâm tình hôm nay khi Tô Hiểu Mạn ra ngoài thoải mái hơn mọi ngày rất nhiều, ngày hôm qua ra vào nhà họ Tạ đều muốn đoạt đồ trên tay cô, cuối cùng hôm nay cũng được cho đồ, đãi ngộ của cô cũng bắt đầu có sự thay đổi.

Sáng nay lúc cô ra ngoài, có lẽ là biết cô thích ăn mật ong, Tạ Minh Đồ lại không biết lấy từ đâu ra cho cô một lọ mật ong vàng óng ánh, để lại trên bàn.

Có lẽ là quà cảm ơn ngày hôm qua Tô Hiểu Mạn đã giúp anh cắt tóc.

Tô Hiểu Mạn không biết Tạ Minh Đồ lấy quả dại, mật ong, còn có con thỏ hoang trong giỏ tre kia ở đâu ra, hiện tại tất cả mọi người ai cũng ăn không đủ no, trên núi có chút quả dại đều bị người ta hái sạch sẽ rồi, nào còn chờ đến lượt người chậm tay, nhưng mà Tạ Minh Đồ lại có thể hái được.

Có thể đoán được cả người anh lúc nào cũng dơ bẩn là từ đâu mà ra.

Tô Hiểu Mạn phỏng đoán anh có nơi cất giấu đồ riêng ở trên núi, cũng không biết anh giấu ở chỗ nào.

Nói không chừng là đào một cái hố chôn đồ muốn cất giấu xuống.

“Thật giống một con chó con.”

Nghĩ tới khả năng này, Tô Hiểu Mạn cười cười lắc đầu.

*

Đi tới căn nhà cũ ở chân núi, Tô Hiểu Mạn lấy chìa khóa mở cửa ra, căn nhà này có một khoảng thời gian không có ai tới, có một lớp bụi mỏng, Tô Hiểu Mạn xua xua tay, cầm lấy cái chổi quét qua loa một chút.

“Khụ khụ.”

Tô Hiểu Mạn phát hiện trong căn nhà cũ này cũng có một số đồ vật cũ mà cô để lại, có phân nửa túi bột mì cùng với gia vị như dầu muối tương dấm gì đó, mỗi thứ đều còn có một chút, còn có một cái nồi cũ rỉ sắt.

Cô đi múc nước, cọ rửa cái nồi sắt hết lần này tới lần khác, có một khoảng thời gian không dùng tới, trong nước vẫn còn phủ một lớp rỉ sắt.

….. Có lẽ như vậy có thể bổ sung sắt cho cơ thể?

Lại rửa thêm một lần nữa, đổ nước vào, đặt lồng hấp lên trên, Tô Hiểu Mạn tính tận dụng số nguyên liệu nấu ăn còn lại, làm vài cái bánh bao nhỏ.”

Vì sao lại làm “Bánh bao nhỏ”?

Đương nhiên là bởi vì quá ít bột mì.

Tô Hiểu Mạn tính toán đợi chút nữa tới nhà bác cả mình, đương nhiên là cần phải mang chút đồ đi, tăng chút cảm tình với nhà bác cả.

Tô Hiểu Mạn tận dụng số mật ong hiện có, đường đỏ, táo đỏ và bột mì, trước tiên là cho nước với đường vào nhào bột, ủ bột chờ cục bột lên men, rửa sạch sẽ táo đỏ rồi lấy khăn lau khô, cô nếm thử một quả táo đỏ, ngọt cực kì, ăn rất ngon.

Chờ bột lên men rồi, cho thêm vụn táo đỏ vào, nặn cục bột rồi chia làm ba phần, để ba cái cục bột đã nhào xong bên nhau, nhào nặn rồi nắm thành từng cục tròn nhỏ, trên đỉnh rắc thêm ít vụn táo đỏ để trang trí.

Lại chờ lên men thêm mười phút nữa, để mấy cục bột vào trong lồng hấp, nấu lửa lớn khoảng mười lăm phút, đã làm xong một mẻ bánh bao đường đỏ.

Bánh bao nhỏ màu đỏ nâu, trên đỉnh nứt ra tự nhiên, giống như một bông hoa đang nở rộ, bánh bao mềm mịn thơm ngọt, tỏa ra hương táo đỏ.

Tô Hiểu Mạn không nhịn xuống được, trực tiếp ăn một cái, bàn tay trắng nõn tách đôi một chiếc bánh bao nhỏ, mũi ngửi được hương táo càng đậm hơn, khi ăn vào miệng vẫn còn hơi nóng, vị ngọt của đường đỏ lập tức tan ra ở trong khoang miệng.

Bánh bao này quá thơm.

Tô Hiểu Mạn làm tổng cộng tám cái bánh bao, trong đó bốn cái mang tới nhà bác mình, chính mình ăn một cái, mang về nhà hai cái, còn một cái cầm về buổi tối đút cho Samoyed ăn.

Chương kế tiếp