Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 15: CHỦ Ý

Tô Hiểu Mạn xách theo rổ bánh bao đường đỏ nóng hổi đi ra ngoài, những chiếc bánh bao thơm mềm được bọc bởi nhiều lớp giấy dầu, khiến người bên ngoài không ngửi được mùi thơm của chúng, chỉ khi chạm vào giấy dầu mới cảm nhận được hơi ấm của chúng.

Một tiếng “Leng keng.”, cửa nhà cũ đã được khóa lại.

Tô Hiệu Mạn nhìn ngó xung quanh, xung quanh ngoài tiếng chim rừng hót cùng tiếng nước suối chảy róc rách thì không còn tiếng động nào khác.

Ánh nắng có chút ấm áp, Tô Hiểu Mạn đi dưới bóng cây, khi gió thổi qua, bóng cây rậm rạp trên mặt đất đung đưa theo gió, cô hít sâu một hơi, cô rất thích loại gió mang theo mùi lá cây này, có chút mát mẻ khiến người vô cùng thoải mái.

Cô ấy đi về hướng nhà bác cả, kéo nhánh cây ra, tầm nhìn trước mắt trở lên rõ ràng hơn, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cõng cái sọt to đi ở đằng trước, người phụ nữ đó khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người nhìn hơi nặng nề, lúc đi qua một đoạn đường dốc thì đột nhiên ngã nhào một cái.

“Ai da.” Cái mông ngã ngồi trên mặt đất, “Roạt” một tiếng, chiếc sọt vốn đã cũ bị thủng một lỗ lớn, hai quả bí ngô theo đó lăn ra ngoài.

Chu Yến Tử đau lưng, cơn đau dữ dội ập đến khiến bà ấy cuộn cả người lại, miệng không ngừng kêu đau, mắt nổ đom đóm, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Hiểu Mạn đang đi về phía này.

Tô Hiểu Mạn đặt những thứ mình đang cầm xuống đất rồi từ từ đỡ bà ấy lên.

Trong lòng Chu Yến Tử vô cùng ngạc nhiên, bà ấy là người phụ nữ chanh chua hay đi nói xấu sau lưng người khác, trước đây bà ấy thường xuyên đi nói xấu chuyện của Tô Hiểu Mạn trong thôn, cũng thường xuyên cãi nhau với Liễu Thục Phượng, vốn dĩ bà còn cho rằng Tô Hiểu Mạn thấy bà bị ngã sẽ đi đến chế nhạo bà chứ, không ngờ Tô Hiểu Mạn lại không chút do dự chạy đến đỡ bà.

“Thím Chu, thím có sao không? Có cần đến phòng y tế kiểm tra không?

“Không sao, không vấn đề gì, thím về nhà nghỉ ngơi một chút là khỏe lại, người thì không sao…” Chu Yến Tử nói, đôi mắt lại liếc nhìn sọt bí ngô trên mặt đất.

Mặc dù người không sao nhưng mà sọt lại hỏng rồi, không có cách nào mang mấy quả bí ngô này về.

Tô Hiểu Mạn theo tầm nhìn của bà ấy, giúp bà ấy nhặt từng quả bí ngô lên, đặt trong chiếc sọt bị thủng, lại một lần sắp xếp bí đỏ vào đấy, Chu Yến Tử chịu đựng cơn đau trên người, ôm sọt bí ngô vào ngực.

“Thím Chu, để con đỡ thím về đi, tiện đường đi thăm bác cả con.” Hai người đều đi cùng một hướng, Tô Hiểu Mạn làm việc tốt sẽ làm đến cùng, đi đến đỡ tay bà ấy.

Trước đây thím Chu luôn nhìn Tô Hiểu Mạn với vẻ khó chịu, nhưng bây giờ bà ấy cảm thấy lòng mình vô cùng bối rối, thiện cảm dành cho người trước mặt liên tục tăng cao.

Bà cảm thấy Tô Hiểu Mạn đã thay đổi, trở nên dễ mến hơn, hai người cùng đi về phía trước, không thể nhịn được muốn nói chuyện với cô ấy.

Giọng điệu thím Chu trở nên thân thiện hơn, Tô Hiểu Mạn cũng khẽ cười nói chuyện với bà ấy.

“Hiểu Mạn này, là con cắt tóc cho Tạ lão ngũ à?”

Tô Hiểu Mạn gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”

Thím Chu nhìn cô một cái, bỗng nhiên tiến sát lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải con quyết định cùng Tạ Cẩu Tử yên ổn sinh sống không?”

Tô Hiểu Mạn: “…”

Đại khái là như vậy đi.

Trong tâm trí cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh một con Samoyed trắng như tuyết đang cẩn thận ăn thức ăn, đôi mắt đen láy long lanh nước và chiếc đuôi trắng như tuyết khẽ đung đưa sau lưng.

Hình ảnh đó khiến cô ấy nhịn không được khẽ cười.

Thím Chu nhìn thấy nụ cười này của cô ấy, giống như hiểu được ra gì đó, đôi mắt bà ấy không ngừng lóe sáng.

Tô Hiểu Mạn sững sờ khi nhận ra hình ảnh mình đang nghĩ trong đầu, sau đó cô không nhịn được mà thấy buồn cười, từ nhỏ cô đã luôn ao ước được nuôi những con vật nhỏ nhắn xinh xắn như chó mèo nhưng mà mẹ Tô lại không thích, nên chỉ có thể tự tưởng tượng mình đang nuôi chó mèo...

Tạ Cẩu Tử, Tạ Cẩu Tử, sau khi nghe nhiều, mới khiến cô khi nãy không tự chủ mà liên tưởng như vậy.

Thím Chu vỗ nhẹ tay Tô Hiểu Mạn nói: “Hiểu Mạn, cháu cạo râu cho Tạ lão ngũ đi, nó khẳng định là một đứa bé đẹp trai, hồi nhỏ nó là đứa trẻ vô cùng xinh đẹp.

Nói xong, bà ấy lại như nhớ ra điều gì, cảm thán nói: "Tạ Cẩu Tử là đứa trẻ đáng thương, thằng bé chính là đầu thai nhầm chỗ, thím cũng biết những cô gái nhỏ như các cháu, đều thích người có văn hóa đến từ thành phố như thanh niên trí thức Khương vậy. Nếu Tạ Cẩu Tử được sinh ra ở thành phố, thằng bé cũng sẽ là một người có văn hóa."

“Thím nhớ rõ là việc mười mấy năm trước…” Thím Chu nheo mắt chìm vào hồi ức rồi nói: "Lúc Tạ lão ngũ còn bé, có lớp dạy học bên ngoài thôn, mẹ thằng bé không cho nó đi học, nó liền trốn ở bên cửa lớp nghe giảng, lúc đó thím còn hỏi nó, ‘Cháu đứng chỗ này nghe thấy tiếng đọc sách của họ sao?’, Thằng bé nghe được hết, bên trong đang đọc gì, nó có thể đọc lại không sai chữ nào."

"Thím nghĩ, nếu thằng bé này có thể được đi học, khẳng định sẽ không thua người trong thành phố, nói không chừng còn có văn hóa hơn cả thanh niên trí thức Khương."

“Vậy sao?” trong đầu hiện lên hình ảnh một đứa trẻ đáng thương không được đi học, Tô Hiểu Mạn cảm thấy có chút khó chịu, chú chó Samoyed màu trắng đó còn nức nở, cụp đôi tai đầy lông xuống.

Thím Chu lại nhỏ giọng nói: "Đều là do mấy thứ không sạch sẽ hại, không nên kể những việc kỳ quái, Tạ Cẩu Tử khi còn bé, trên người thằng bé luôn xảy ra chuyện lạ, khiến mọi người đều sợ nó."

"Các cụ ngày xưa đã nói rằng trẻ con thường xuyên hay nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ."

Tô Hiểu Mạn: “???”

Thứ không sạch sẽ?

“Khi đó, cô con dâu của một hộ gia đình họ Kỷ vừa mới mất, họ nói rằng cô ấy ăn nhầm thuốc diệt chuột, trong nhà đang chuẩn bị đám tang, vốn dĩ chuyện này đã xong rồi, nhưng lúc đó Tạ lão ngũ lại nói rằng thằng bé nghe được là cha mẹ chồng nhà đó cho uống thuốc để độc chết, giết chết cô con dâu…”

"Thằng bé khi đó tuổi còn nhỏ, khoảng bốn, năm tuổi gì đó, kể lại câu chuyện có đầu có đuôi."

“Rất nhiều người tin lời nó nói.”

"Khi đó cũng gây ra chút chuyện, nhà mẹ đẻ của cô gái đó nhận lại xác, lấy tiền của nhà họ Kỷ, bởi vì chuyện này còn đòi một khoản tiền lớn, cái chết của con gái không rõ ràng cũng không thèm tìm hiểu, không lâu sau đó, nhà họ Kỷ đến nhà họ Tạ gây rối, nói nhà họ Tạ không biết dạy con, để nó đi nói lung tung vu oan cho nhà họ… Tôn Mai vì vậy đã đánh cho Tạ lão ngũ một trận."

"Không biết có phải lương tâm cắn rứt hay không, mà gia đình kia đã dọn đi nơi khác."

“Tạ lão ngũ cũng càng ngày càng trầm lặng, cúi đầu không thích nói chuyện.”

Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Mạt có chút nặng nề, nói không rõ là cảm giác như thế nào, vừa lúc cô và thím Chu đã đến nơi rồi, hai người chào tạm biệt, thím Chu còn muốn tặng cho cô một quả bí ngô, nhưng cô không lấy.

Ban ngày cổng của các gia đình ở nông thôn luôn mở, Tô Hiểu Mạn bước thẳng vào nhà bác cả, đầu tiên cô ấy gặp được mợ Vương Xảo Tú đang rửa rau ở bên ngoài.

Vương Xảo Tú là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, vừa nhìn thấy Tô Hiểu Mạn, thì nở một nụ cười vui vẻ, nhân tiện cầm một nắm rau, vẩy sạch nước trên đó, "Hiểu Mạn, sao vậy?"

“Mợ, con đến tìm bác cả.”

Quan hệ của Tô Hiểu Mạn và gia đình bác cả rất tốt, lúc bé thường xuyên đến đây chơi, mợ Vương Xảo Tú rất thương cô.

Bác cả con đang nói chuyện với thư ký Lương, hả, sao giờ lại không nghe thấy tiếng gì, đừng nói là đã đi đến phía sau rồi?"

"Mợ, con vào xem thế nào." Tô Hiểu Mạn đưa túi mình mang đến cho Vương Xảo Tú.

"Con đến người không là được rồi, cần gì phải mang theo quà cáp." Vương Xảo Tú lắc đầu, từ chối vài lần.

Tô Hiểu Mạn nhét đồ vào tay Vương Xảo Tú, rồi nhanh chân chạy vào nhà, chỉ còn lại Vương Xảo Tú đang rửa rau, ở phía sau gọi cô ấy mấy lần.

Thư ký Lương quả nhiên đã đi rồi, Tô Hiểu Mạn vừa vào phòng liền nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của bác cả, vừa hút thuốc vừa thở dài.

Bác cả Liễu Triệu Cường thấy Tô Hiểu Mạn đến chơi, khoé miệng gượng cười nói: "Hiểu Mạn đấy à, con đến rồi à, mẹ con nói gần đây con thay đổi rất nhiều."

"Bác, con ở bên ngoài cũng nghe được tiếng thở dài của bác, bác đang lo lắng việc gì à."

Liễu Triệu Cường phun ra một ngụm khói trắng, không khí có chút làm người ta muốn sặc, ông ấy vỗ đùi, tàn thuốc rơi đầy đất, nói: "Việc của người lớn, việc trong đội sản xuất."

Nhớ đến mục đích hôm nay cô đến đây, Tô Hiểu Mạn nói: "Con nghe nói, gần đây bác đang bận túi bụi vì việc của đội sản xuất, các thành viên đều rất biết ơn bác, đội sản xuất của chúng ta nhất định sẽ tạo nên sự khác biệt."

"Lúc đến đây, con nghe mọi người nói rằng đội sản xuất của chúng ta muốn cho các phụ nữ làm thêm nghề phụ, gia tăng sản xuất, chỗ này của chúng ta có cây dâu, thích hợp nuôi tằm, nếu các chị dâu, các thím học được nghề, nuôi tằm có thể kiếm thêm khoản thu nhập khác và kiếm được nhiều công điểm hơn."

"Mua một chiếc máy kéo, sẽ giúp mọi người tiết kiệm được nhiều công sức trên đồng ruộng… Những việc này đều là việc làm tốt."

Liễu Triệu Cường bóp mày cười khổ nói: "Có một số việc không thể thực hiện nhanh như vậy được, chỗ chúng ta không ai có kinh nghiệm nuôi tằm, có ý định là tốt, có nói cũng vậy thôi, nhưng mà bác bây giờ đang rất đau đầu, những người trong thôn đều không muốn làm như vậy."

"Trang trại nuôi lợn, làm ao cá, nuôi tằm. Tất cả đều là việc tốt, nhưng nhỡ nuôi không được, mất công mất sức lại không thu hoạch được gì."

"Mọi người đều không có kinh nghiệm nuôi tằm, chúng ta cũng chưa nuôi bao giờ, nhỡ nuôi chết chúng thì làm sao đây?"

"Cậu đã tính cứ từ từ xem sao."

Liễu Triệu Cường thở dài tắt điếu thuốc trong tay đi, nói: "Bây giờ mọi người đều đến khuyên bác, thư ký Lương cũng đến, nói bác quá vội vàng, nếu vội vàng quá rất dễ làm hỏng việc."

"Không thể quá vội vàng thay đổi, muốn làm thì phải làm từng bước một, điều đáng lo nhất bây giờ chính là bà con trong thôn không tin tưởng bác, vẫn muốn giữ nguyên hiện trạng như bây giờ."

Rất nhiều xã viên tư tưởng còn cổ hủ, mặc dù lúc đầu bị thuyết phục rồi, nhưng mà một khi gặp được khó khăn thì lại muốn lùi bước, lo sợ sự nỗ lực của mình sẽ đổ sông đổ biển, thà duy trì hiện trạng như bây giờ cũng không muốn thay đổi.

“Trước kia bác từng đi tới đội sản xuất của người ta, bên đó có chỗ nghiền bột, mua máy động cơ đốt trong, máy ép dầu, xát gạo,... đỡ đi được nhiều việc”

“Năng lực sản xuất của người ta cao, phụ nữ nuôi tằm, may vá, có ao nuôi cá, còn mua mấy chiếc máy kéo, hợp tác với doanh nghiệp quốc doanh trong huyện,.... Một ngày có thể kiếm được một tệ năm xu!” Khi ông ấy nói câu này, giọng của Liễu Triệu Cường không tự chủ được tăng cao mấy lần.

Nhưng một giây sau lại như quả bóng bay bị kim đâm, nháy mắt xẹp xuống.

“Tiếc là đội sản xuất của chúng ta không có nhiều tiền, thu nhập của mọi người thấp, dù cho bác có nhiều ý tưởng nhưng cũng không làm gì được.”

“Thật vất vả nhờ người tìm được một lượng hạt giống tốt, cũng không ai muốn trồng, bác Tôn, ông Tam đều đến đây mắng bác, không đồng ý trồng, bác nói đây là hạt giống có sản lượng cao, họ không tin.”

……

Liễu Triệu Cường thở dài, nhìn ngón tay đen xì của mình, lại châm một điếu thuốc khác, nói: “Hiểu Mạn, hôm nay con đến đây…”

Liễu Triệu Cường còn chưa nói hết, Tô Hiểu Mạn đã lên tiếng ngắt trước nói: “Bác cả, trước đây con đã nghe người ta nói qua về cách nuôi tằm, con biết nuôi như thế nào.”

“Bác cả, bác đừng lo, bây giờ rất nhiều người không tin lời bác nói, bởi vì bác là người duy nhất nhìn thấy tình hình của đại đội sản xuất tiên tiến, những người khác chưa thấy bao giờ, tất nhiên sẽ không tin, cũng không chịu trồng hạt giống tốt theo như lời mà bác nói.”

“Nhưng mà đội sản xuất của chúng ta có thể cử người đến đó học tập, nếu mọi người không tin chỗ người ta một ngày có thể kiếm được một tệ, vậy thì để cho người trong thôn chúng ta tự mình đi nhìn xem, đến lúc đó mọi người sẽ biết, nếu mọi người gặp nhiều người như vậy, thì sẽ tin thôi.”

“Để cho người trong đội sản xuất của chúng ta cùng đi với thanh niên trí thức.”

“Cây dâu chỗ chúng ta là loại ít lá, có thể chiết cành cây dâu nhiều lá bên đó về trồng… Bác cả, chúng ta có thể tổ chức đội ngũ đi học tập, đi tới đội ngũ sản xuất của người ta học tập kiến thức.”

Liễu Triệu Cường trợn to hai mắt, cả người sững sờ tại chỗ, thành lập một đội ngũ học tập?

Ông chưa bao giờ nghĩ đến đứa cháu gái Tô Hiểu Mạn của mình có thể nói ra những điều như vậy.

“Hiểu Mạn, sao đột nhiên con? Trước kia con rõ ràng đều…”

Tô Hiểu Mạn lập tức bắt lấy cơ hội thể hiện bản thân: “Bác cả, giờ con đã thay đổi rồi, gần đây con đang cố gắng học chữ, đọc sách vở, và tìm hiểu các loại kiến thức, để cho tư tưởng của mình trở nên tích cực hơn, tương lai con muốn tích cực tham gia lao động sản xuất.”

“Bác cả, Bác nhìn xem, con có năng khiếu về nữ công, mặc dù con không thể xuống ruộng làm việc, nhưng mà bác nhìn xem, đây là chiếc váy trước kia con may cho chị dâu, bác nhìn thử hoa thêu trên đó.”

“Con cũng đã đọc qua tri thức liên quan đến chiết cành ở trên sách, bác cả, để con tham gia đội ngũ học tập nhé, đến tìm hiểu kỹ thuật sản xuất tiên tiến của người ta, phụ nữ trong thôn chúng ta cũng nên thay đổi góp sức lao động phù hợp với mình để gia tăng lực lượng sản xuất.”

“Con, con….” Vẻ mặt Liễu Triệu Cường trở nên có chút khó tả, khó mà tin được đứa cháu gái của mình sẽ nói ra những lời này, nhưng ánh mắt không nhịn được rơi xuống chiếc váy nhỏ mà Tô Tiểu Mạt đưa cho.

Phải nói thật thì những đường thêu bên trên thêu rất tốt, từng đường kim mũi chỉ rất đều và gọn gàng, những đường thêu này nhất định là được thêu bởi một cô gái có tay nghề cao và cẩn thận.

Hiểu Mạn nhà họ, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà tài nấu nướng, may vá cũng rất tốt.

Nhưng con bé này trước đây còn vì “thanh niên trí thức Khương” làm loạn cả lên, giờ lại nói với ông muốn dốc toàn lực cho công việc sản xuất và xây dựng.

Liễu Triệu Cường lo lắng đây có phải mặt trời mọc đằng tây không hoặc là do ông đang nằm mơ, nếu không thì thư ký Lương, người trước đây ủng hộ ông nay lại đến khuyên ông từ bỏ, mà đứa cháu ngoại của ông lại “Dã tâm bừng bừng” cổ vũ ông tham gia sản xuất, xây dựng.

Điều này không phải trái ngược nhau sao?

Thành lập một đội ngũ học tập, ý tưởng này cũng có điểm tốt, trên báo cũng không phải chưa từng thấy các đội sản xuất khác làm việc này, trong tỉnh còn động viên, chẳng lẽ con nhóc Tô Hiểu Mạn này là nhìn thấy ý tưởng này trên báo?

“Con và thanh niên trí thức Khương...” Cậu cả Liễu do dự không nói, sự thay đổi của Tô Hiểu Mạn không phải là vì thanh niên trí thức Khương đó chứ. Những thanh niên trí thức xuống nông thôn đó đều là người có tri thức, ông cũng đã nghe qua việc trước đây Tô Hiểu Mạn vì có thể duy trì mối quan hệ tốt với những thanh niên trí thức, mà tìm học các loại sách vở linh tinh gì đó.

Có lẽ do sự ảnh hưởng của những thanh niên trí thức đó, sau khi đọc các bài báo liên quan, những lời con bé nói hôm nay, mặc dù là việc ngoài ý muốn, cũng không coi là việc khác người gì, chỉ là….

Chỉ là trong lòng đứa cháu gái này của ông rốt cuộc đang muốn làm gì?

Tô Hiểu Mạn mở miệng nói: “Cậu cả, con bây giờ đã là người có gia đình rồi, không còn bất cứ quan hệ nào với thanh niên trí thức Khương nữa, mục đích của con bây giờ là khiến cho cuộc sống sau này của con được hạnh phúc hơn và chỉ khi đội sản xuất của chúng ta phát triển về lực lượng sản xuất và trình độ. Thì cuộc sống của mọi người mới được cải thiện, cuộc sống của mỗi thành viên trong thôn mới có thể được hạnh phúc."

 

“Nếu mỗi ngày đội sản xuất của chúng ra có thể kiếm được hơn một tệ một ngày, thì mọi người cần gì phải lo cuộc sống hàng ngày không tốt nữa? Đến lúc đó khẳng định sẽ được ăn no, mặc ấm, nói không chừng thỉnh thoảng còn được ăn thịt nữa.”

Liễu Triệu Cường bị lời nói của đứa cháu làm cho xúc động, trước đây trong lòng ông cũng từng nghĩ như vậy, đúng vậy, nếu sản lượng của đội sản xuất bọn họ tăng lên, cuối năm mỗi gia đình sẽ nhận được nhiều tiền công hơn, sao có thể không có cuộc sống sung túc được chứ?

Chỉ là tư tưởng của những người dân khác trong làng khó có thể thay đổi được, lại không ngờ rằng người đầu tiên thay đổi lại chính là đứa cháu gái Tô Hiểu Mạn này của ông.

Giọng điệu của Tô Tiểu Mãn cực kỳ chân thành, nói: "Bác cả, gần đây con có đọc một số cuốn sách, con đã hiểu ra rằng muốn sống cuộc sống tốt đẹp phải dựa vào đôi tay của chính mình sáng tạo ra."

Đôi mắt có chút vẩn đục của Liễu Triệu Cường hơi lóe lên, ông liên tục hút vài điếu thuốc, cuối cùng thở ra một hơi dài, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Những thất bại trước đó đã làm giảm bớt đi sự nhiệt huyết, xúc động trong ông, "Hiểu Mạn, ý tưởng của con rất hay, bác sẽ suy nghĩ lại lần nữa và thảo luận với những người khác."

Chương kế tiếp