Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
CHƯƠNG 17: XUẤT PHÁT
Hiện tại Tô Hiểu Mạn chủ động đến đòi tiền, còn đòi nợ
công khai ở đây dưới sự chứng kiến của mọi người, cho dù là người không muốn
trả tiền cũng phải đi gom góp tiền trả lại cho cô ấy. “Tô Hiểu Mạn cô thật sự……” “Lâm Trí, cho tớ mượn ít tiền.” Tô Tiểu Mãn đòi lại tiền của mình, đếm kỹ đúng là 22 tệ
36 xu, số tiền này đem đi ra ngoài có thể mua được mấy cân thịt. Triệu Thanh Thanh đang ngồi trên ghế đẩu mỉm cười nhìn cô
ấy đếm tiền. Tô Hiểu Mạn đòi được tiền của mình rồi, cũng không muốn ở
lại chỗ của thanh niên trí thức thêm nữa, vừa định rời đi thì Khương Yến Đường
đột nhiên gọi cô ấy lại. “Tô Hiểu Mạn, lần trước cô hỏi mượn tôi một quyển sách,
nói muốn đọc, bây giờ tôi cho cô mượn, cô còn muốn mượn nữa không?” Tô Hiểu Mạn không ngờ rằng Khương Yến Đường sẽ đột nhiên
nói những lời này với cô, lúc trước Tô Hiểu Mạn quả thực muốn mượn sách của
Khương Yến Đường, nhưng đấy chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích là muốn tiếp cận
Khương Yến Đường. Nhưng mà bây giờ, Tô Hiểu Mạn lắc đầu nói: “Không cần
nữa.” Sau khi lấy được tiền, vì không muốn có thêm phiền phức,
cho nên Tô Hiểu Mạn lập tức rời khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức. “Khương Yến Đường, anh ấy chủ động nói chuyện với Tô Hiểu
Mạn, cô ta vậy mà lại từ chối.” “Không phải chỉ là một quyển sách sao, tại sao đột nhiên
muốn cho cô ta mượn.” “Cô ta thật sự từ bỏ Khương Yến Đường rồi sao?” “Có khi nào là cô ta đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.” "Bây giờ Tô Hiểu Mạn đã không còn giống như trước
đây rồi, người ta giờ đã là người có gia đình, mọi người đừng nói lung tung,
cẩn thận gây ảnh hưởng.” Lâm Bạch Tuấn cười nói chuyện phiếm với các thanh niên
trí thức khác, khi nhắc đến Tô Hiểu Mạn vẫn có chút kinh ngạc, anh là bạn cùng
phòng của Khương Yến Đường, có thể nói là người đã chứng kiến cảnh Tô Hiểu Mạn
đeo bám Khương Yến Đường nhiều nhất, thế mà bây giờ Tô Hiểu Mạn lại coi như
không thấy Khương Yến Đường, sự thay đổi trước sau này, thực sự khiến anh vô
cùng bất ngờ. “Thanh niên trí thức Lâm, thanh niên trí thức Khương, tôi
mang trà nóng đến cho hai người này.” Trên mặt Trương Lị Lị tràn đầy niềm vui
xách theo ấm nước nóng đi vào chỗ ở của thanh niên trí thức. Nghe nói có trà để uống, mấy nam thanh niên trí thức đều
hoan hô một tiếng, đi lấy cốc, cười vui vẻ vây quanh Trương Lị Lị. “Thanh niên trí thức Lâm, anh đi gọi thanh niên trí thức
Khương đến đi.” Ánh mắt của Lâm Bạch Tuấn liếc nhìn Trương Lị Lị, rồi đi
vào phòng gọi Khương Yến Đường, lúc anh đi vào thấy Khương Yến Đường vẫn đang
ngẩn người nhìn quyển sách, “Thanh niên trí thức Khương, ra ngoài uống trà.” Khương Yến Đường lắc đầu, “Tôi không đi.” “Cậu không đi không được.” Lâm Bạch Quân đoán ấm trà này
là đặc biệt mang đến cho người trước mặt này. “Thanh niên trí thức Khương, cậu may thật đấy, không có
đóa hoa đào này, lại có một đóa hoa đào khác, nhưng mà đóa này không đẹp bằng
đóa trước, đóa hoa trước đã lấy chồng mất rồi.” Khương Yến Đường trừng mắt nhìn anh ta một cái, quát:
“Cậu nói lung tung cái gì vậy?!” “Được rồi được rồi, tôi không nói lung tung nữa.” Lâm
Bạch Tuấn lắc đầu rồi xoay người ra ngoài, nhiệm vụ của anh coi như đã hoàn
thành một nửa. Bên ngoài Trương Lị Lị nhìn thấy Khương Yến Đường đi ra,
cô ấy không tự chủ được cười rạng rỡ hơn. Bản thân cô ấy không phát hiện nụ cười trên mặt mình đã
thay đổi, nhưng những người xung quanh cô ấy đều thấy và phát hiện điều này,
bọn họ đều vờ coi như không thấy gì. Đa số nam thanh niên trí thức đều có thái độ chờ xem trò
hay, nữ thanh niên trí thức có thái độ không rõ ràng, đương nhiên, trong số đó
còn có người nắm chặt tay là Hà Lượng. Hà Lượng chính là tên cặn bã đã bỏ rơi Trương Lị Lị trước
khi cô ấy sống lại một lần nữa, kiếp này, Trương Lị Lị đã cắt đứt mối quan hệ
giữa hai người đang trong giai đoạn mập mờ, tên cặn bã Hà Lượng cũng không rõ
đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Trương Lị Lị với
Khương Yến Đường, Hà Lượng mới phát giác ra lý do Trương Lị Lị làm vậy, là do
người đàn bà Trương Lị Lị này đứng núi này trông núi nọ, cô ta thích Khương Yến
Đường. Trương Lị Lị nâng ấm trà rót đầy ly trà, cô ấy nhẹ nhàng
vuốt tóc, hôm nay cô ấy đến đây chủ yếu là để tìm hiểu tin tức. Vừa nghe nói Tô Hiểu Mạn đi vào chỗ ở của thanh niên trí
thức, Trương Lị Lị lo lắng Tô Hiểu Mạn chưa hết hy vọng lại quấn lấy thanh niên
trí thức Khương, cho nên mới lấy lý do mang trà để tới đây xem tình hình. Sau khi nghe tin Tô Hiểu Mạn đến đây để đòi nợ, cả người
Trương Lị Lị mới thả lỏng. Trương Lị Lị cảm thấy bản thân cô ấy được sống lại thêm
một lần nữa chính là muốn cô ấy làm việc tốt thì phải làm đến cùng, không thể
để loại đàn bà như Tô Hiểu Mạn đeo bám thanh niên trí thức Khương được. “Cô ấy lấy tiền xong liền đi luôn?” “Đi rồi, cũng không nói gì cả.” “Thanh niên trí thức Khương lại chủ động nói mấy câu với
cô ấy, tôi thấy thanh niên trí thức Khương cũng có ý tốt, hỏi cô ấy còn muốn
mượn quyển sách trước đây cô ấy hỏi mượn anh ấy không.” “Tô Hiểu Mạn nói không cần.” “Xì, tôi thấy trước đây cô ta cũng không phải thật lòng
muốn mượn sách.” …… Nghe xong lời của các nữ thanh niên trí thức nói, nụ
cười trên mặt của Trương Lị Lị vô cùng vui vẻ, sau đó khi thấy Khương Yến Đường
cùng Lâm Bạch Tuấn đi tới, Trương Lị Lị kiềm chế nụ cười trên mặt, ngập ngừng
hỏi mượn Khương Yến Đường một quyển sách. Trong lòng Trương Lị Lị nghĩ hai năm sau sẽ khôi phục kỳ
thi đại học, cô phải tìm cách để học tập mới được. Khương Yến Đường đồng ý sẽ cho cô ấy mượn sách. Trương Lị Lị mượn được sách thì vô cùng vui vẻ nói:
“Thanh niên trí thức Khương, sau này có vấn đề gì không hiểu, tôi có thể đến
hỏi anh được không?” Thanh niên trí thức Khương lắc đầu, lấy tay chỉ Lâm Bạch
Tuấn nói: “Cô đến tìm thanh niên trí thức Lâm đi, anh ấy rất rảnh.” Khi Lâm Bạch Tuấn nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên, anh
không muốn dính líu tới chuyện giữa những người này đâu, liền nói: “Trương Lị
Lị, trước đây không phải quan hệ của cô cùng thanh niên trí thức Hà rất tốt
sao? Cô có thể đi hỏi anh ta.” Khi nhắc đến tên cặn bã Hà Lượng, sắc mặt của Trương Lị
Lị liền thay đổi. * Sau khi từ chỗ ở thanh niên trí thức đi ra, tâm trạng của
Tô Hiểu Mạn vô cùng vui vẻ, sao có thể không vui cho được, có tiền tâm trạng tự
nhiên vui vẻ rồi, cô bước đi, giẫm trên
những chiếc lá khô xào xạc trở về nhà. Mới đi được vài bước, liền nghe được một tiếng kêu yếu ớt
phát ra sau cái cây lớn. “Mạn Mạn…” Cả người Tô Hiểu Mạn khựng lại, tiếng gọi "Mạn
Mạn" quen thuộc khiến cho da đầu cô tê dại, cô quay đầu nhìn về hướng cây
lớn, quả nhiên thấy một cái đầu đầy lông lá thò ra từ đó. Kiểu tóc quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, vóc dáng quen
thuộc, vẫn là Tạ Minh Đồ quen thuộc đó. Thật không biết làm thế nào mà một người đàn ông to lớn
như vậy lại có thể không nhúc nhích gì mà trốn sau một cái cây. Khi biết Tô Hiểu Mạn muốn đi đến chỗ ở của thanh niên trí
thức, trong lòng Tạ Minh Đồ tự nhiên thấy lo lắng liền không tự giác được mà đi
theo cô ấy đến đây, trốn sau cây lớn gần chỗ ở của thanh niên trí thức. Sau khi nghe thấy Tô Hiểu Mạn là tới đòi nợ, tâm tình vốn
dĩ bồn chồn lập tức bình tĩnh trở lại, Tạ Minh Đồ có chút vui vẻ hái một chiếc
lá. Mà sau khi nghe được thanh niên trí thức Khương gọi tên
cô ấy, chiếc lá cây trên tay liền bị xé tan thành từng mảnh. Sau khi nghe thấy Mạn Mạn từ chối, Tạ Cẩu Tử thở phào nhẹ
nhõm một cái rồi lại ngắt thêm mấy cái lá cây nữa. “Tạ Minh Đồ, sao anh lại ở đây?” “Đợi Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ từ phía sau thân cây đi ra,
trong tay anh ấy cầm một cái giỏ tre, bên trong giống như đựng cái gì đó. Tô Hiểu Mạn theo thói quen ghé đầu nhìn vào trong giỏ,
phát hiện bên trong vậy mà lại là một con thỏ trắng. Tô Hiểu Mạn mở to hai mắt: “!!!” Một con thỏ sống! Một con thỏ trắng nhỏ bé vô cùng đáng yêu. Tạ Minh Đồ đưa giỏ tre trong tay cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu
Mạn ôm giỏ tre, hai mắt nhìn nhau với con thỏ đang run bần bật trong góc giỏ. Con thỏ trắng lông xù xù không động đậy gì rúc ở trong
góc, hai cái tai dài cụp xuống, nhìn ngoan ngoãn mềm mại giống như gấu bông. “Tặng cho Mạn Mạn…” “Tặng cho em á?” Tô Hiểu Mạn chỉ chỉ chính mình, “Sao anh
lại muốn tặng cho em?” Không làm gì sẽ không nhận quà từ người khác. “Mạn Mạn dạy anh đọc sách.” Sắc mặt Tô Hiểu Mạn nháy mắt tối sầm lại: “…” Tạ Cẩu Tử thế mà còn mặt mũi nhắc đến chuyện này, đây
chính là một sai lầm, khiến người bình thường đáng thương như Tô Hiểu Mạn cảm
nhận được cảm giác bị thiên tài đè bẹp. Cô khó khăn lắm mới trấn tĩnh được tâm tình của mình. “…Mạn Mạn?” Thấy vẻ mặt cô có chút không vui, Tạ Minh Đồ
có chút khó hiểu hỏi. Tô Hiểu Mạn ôm giỏ tre vào trong lòng, cô nhìn chằm chằm
vào đôi mắt đỏ hoe của con thỏ, cảm thấy bản thân cần thiết chấp nhận sự “Hiếu
kính” của Tạ Cẩu Tử. Học sinh tiểu học như cô ấy thật không dễ dàng mà. "Tạ Minh Đồ, em muốn ăn thịt thỏ nướng." Tô
Hiểu Mạn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ nhỏ, con thỏ trong tay
cô ấy vô cùng béo tốt, vì vậy cô muốn ăn thịt thỏ nướng. Người của thời đại này, quả thực vô cùng thèm thịt. Ngay cả khi con thỏ trong tay cô rất đáng yêu, cô cũng
chỉ có ý nghĩ muốn ăn nó. Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân mình giống như đang rơi
nước mắt cá sấu, cô ôm con thỏ đang run lẩy bẩy ra khỏi giỏ, nhẹ nhàng vuốt ve
nó trong vòng tay mình. “Con thỏ rất đáng…” Chữ "Yêu" cuối cùng còn chưa kịp nói ra thì
"con thỏ đáng yêu” trong tay cô đã bắt đầu dồn sức, chớp lấy thời cơ dùng
con thỏ nhanh chóng thoát khỏi tay cô, "Vèo" một cái nhảy ra khỏi
vòng tay của Tô Hiểu Mạn. Tốc độ của nó rất nhanh, Tô Hiểu Mạn chỉ nhìn được một
cái bóng trắng xoẹt qua trước mặt mình, trơ mắt nhìn "thịt" trong tay
bay mất. Tô Hiểu Mạn: “…” Món thỏ nướng của tôi!!! Ngay khi Tô Hiểu Mạn định kêu lên thì thấy Tạ Minh Đồ đã
nhảy sang một bên, lúc dừng lại, tay phải chuẩn xác nắm lấy hai cái tai thỏ. —— Con thỏ nhảy đi đã quay về rồi. “Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ cầm con thỏ nhìn cô nói. Trái tim của Tô Hiểu Mạn đập loạn cả lên, vội vàng bảo Tạ
Minh Đồ bỏ con thỏ vào giỏ, tránh để con thỏ nướng trong tay lại chạy mất. Vẫn là đừng rơi nước mắt cá sấu gì đó nữa, nhanh chóng
tìm một nơi để ăn thịt thỏ nướng thôi. Nghe Tô Hiểu Mạn muốn ăn thịt thỏ nướng, tên nhóc Tạ Cẩu
Tử này hình như có vẻ rất có kinh nghiệm, dẫn Tô Hiểu Mạn đến một góc nhỏ hẻo
lánh, nhanh chóng nhóm lửa, dùng dao làm sạch con thỏ. Tô Hiểu Mạn chống tay nâng cằm nhìn anh làm thịt thỏ,
cách xử lý con thỏ này của Tạ Cẩu Tử nhìn qua có vẻ rất quen tay, cũng không
biết bình thường anh ấy đã lén lút ăn bao nhiêu con thỏ rồi. Vừa rồi nhìn động tác bắt con thỏ của anh ấy vô cùng
nhanh nhẹn, như thể anh ấy sinh ra có nhiều thêm sự nhanh nhẹn so với người
bình thường vậy, vèo một cái đã bắt được con thỏ rồi. Lúc anh ấy cầm theo con thỏ trở lại, cô thấy vô cùng
giống một con chó Samoyed đang ngậm con thỏ về cho chủ vậy. Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn không nhịn được cười, cảm thấy
người nào đó thật sự rất giống một con chó to. Tạ Minh Đồ cái người chuyên môn ăn thịt thỏ liền đảm nhận
tất cả công việc, mặc dù không có gia vị gì, chỉ là rắc chút muối lên, nhưng
vẫn khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy món thỏ nướng này chính là món ngon trên đời. Được ăn thịt có thể nói ăn không ngon sao? Thịt thỏ nướng trên lửa rất béo, dầu mỡ chảy chảy ra kêu
xèo xèo, Tạ Minh Đồ lấy dao rạch da thỏ ra, rắc muối lên, mùi thơm nức mũi của
thịt nướng không ngừng lan tỏa trong không khí. Tạ Minh Đồ đưa cho cô chiếc đùi thỏ to nhiều thịt nhất,
Tô Hiểu Mạn vừa thổi chiếc đùi thỏ nướng trong tay vừa tiếc nuối nói: "Nếu
có thể ướp với nước tương, rượu và gia vị rồi rắc thêm hành thái nhỏ thì tốt
rồi.” Tạ Minh Đồ chớp mắt, trong lòng ghi nhớ lời cô ấy nói. Một con thỏ béo nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không
nhỏ, ít nhất Tô Hiểu Mạn ăn xong hai cái đùi thỏ thì không thể ăn thêm được
nữa, phần thịt thỏ còn lại đều bị Tạ Minh Đồ giải quyết hết. Tô Hiểu Mạn ăn đến vô cùng vui vẻ, hai người lén lút cùng
nhau ăn một con thỏ nướng. Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, bây
giờ Tô Hiểu Mạn nhìn Tạ Minh Đồ chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng thuận
mắt. *Ý nói ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng
mềm mỏng hơn. Con người của Tạ Cẩu Tử thật tốt! Hy vọng sau này anh ấy có thể tiếp tục mời cô ăn. Hai người xóa hết dấu vết nướng thỏ ở đó, sau đó cùng
nhau sánh vai trở về nhà họ Tạ. Tô Hiểu Mạn vẫn cảm thấy bản thân không làm gì mà ăn của
người khác thật không tốt lắm, vì vậy sau khi về nhà liền lôi mấy bộ quần áo
của Tạ Minh Đồ ra, giúp anh ấy khâu lại những chỗ bị thủng. Tạ Minh Đồ ôm những bộ quần áo đã vá xong đó, có chút
không nỡ mang ra mặc. Anh phát hiện có một hoa văn trên miếng vá ở sau lưng, Tạ
Minh Đồ tò mò hỏi cô: “Đây là cái gì thế?” Tô Hiểu Mạn không có trả lời, hỏi lại anh: “Đẹp không?” Tạ Minh Đồ khẽ cười, trả lời, “Đẹp.” Tô Hiểu Mạn thêu cho anh hoa văn hình con chó ở sau lưng,
cô cũng không nói cho anh ấy đây là cái gì, chỉ vui vẻ nhìn khuôn mặt của Tạ
Minh Đồ đầy thắc mắc. Có một chút vui sướng khi thành công trêu người khác. Khi nào cái con chó ngốc này mới chịu cạo râu đây…. * Tờ mờ sáng, khi mặt trời còn chưa mọc, nhóm tám người đã
đứng đợi ở cửa thôn, mỗi người đều xách theo một túi lớn, bên trong để rất
nhiều đồ đạc, chuyến đi lên tỉnh lần này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng
mới trở về. Bọn họ muốn tranh thủ trời còn chưa sáng ngồi xe bò của
thôn đi huyện thành. Đội trưởng đội sản xuất Liễu Triệu Cường đã đến đây từ
sớm để tiễn mấy người họ, dặn dò họ rất nhiều việc, cũng nói rất nhiều lời động
viên với bọn họ. Mùa thu có một lớp sương sớm đọng trên mặt cỏ dại, trên
con đường lầy lội có hai chiếc xe bò đã đợi sẵn ở đó, ngoài người đánh xe ra
thì chuyến đi này tổng cộng có tám người, cộng thêm cả hành lý của họ, mỗi
chiếc xe có thể ngồi được bốn người. Liễu Triệu Cường tranh thủ sắp xếp chọn người lên xe, “Ba
thanh niên trí thức ngồi một xe, trước cứ như vậy đi.” Mấy thanh niên trí thức gật đầu đồng ý. Chú Trần người lớn tuổi nhất trong số họ chen vào nói:
“Tôi muốn ngồi với người trong thôn mình!” Chú Trần không thích những thanh niên trí thức này lắm,
cảm thấy lúc bọn họ nói chuyện luôn tỏ vẻ nho nhã, mới đến thôn của họ không
lâu, ông ấy nói tiếng địa phương bọn họ nghe không hiểu, không cách nào nói
chuyện được với nhau, trên đường đi lại rất nhàm chán muốn tìm người nói
chuyện, vì vậy ông không muốn ngồi cùng xe với mấy thanh niên trí thức này. Ông ấy là người của thế hệ trước, dù có nói những lời như
vậy, cũng không ai dám chỉ trích gì ông ấy cả.