Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
CHƯƠNG 18: TIỀN RIÊNG
Khi Tôn Mai nghe được chuyện Tạ lão nhị và Khương Yến
Đường lớn lên giống nhau, quả nhiên rất không vui, bởi vì so sánh ra thì Ta lão
nhị kém Khương Yến Đường, hai người lớn lên trông giống nhau, vậy đứa con của
bà ta là người thua kém hơn. Huống chi Tôn Mai cũng cảm thấy hai đứa hoàn toàn không
giống nhau, hỏi ngược lại: “Giống nhau chỗ nào vậy?” “Bà là mẹ ruột nhìn không thấy giống, nhưng người ngoài
như tôi thì lại nhìn thấy rất rõ, hai người bọn họ đúng là rất giống nhau.”
Nhìn thấy Tôn Mai không vui vẻ, trong lòng bà Trương lại càng dễ chịu, bà ta
mừng thầm, càng tính nói nhiều thêm về ”thanh niên trí thức Khương” để châm
chọc Tôn Mai. Tròng mắt bà Trương vừa đảo, trong chốc lát sáng lên như
phát hiện ra cái gì trùng hợp, vỗ tay một cái” Tôn Mai, tôi phát hiện điều
trùng hợp rồi, thanh niên trí thức Khương và lão ngũ nhà bà bằng tuổi nhau.” “Nói không chừng còn sinh ra cùng tháng.” “Cậu ấy lớn lên còn giống lão nhị nhà bà” Bà Trương âm
thầm nói thêm một câu ở trong lòng: Con dâu út của bà lúc trước còn si mê người
ta. Bà Trương nỗ lực kìm nén nụ cười trên khóe miệng: “Bà nói
xem cậu ta có phải rất có duyên với nhà bà hay không?” Vốn dĩ trong lòng Tôn Mai còn cảm thấy khó chịu thì bỗng
lóe lên một chút, như thể đột nhiên vén ra tấm màn bí mật, họ Khương, bằng tuổi
với lão ngũ, lại còn lớn lên giống hệt Tạ lão nhị… Tiếng tim Tôn Mai đập vang
bình bịch, lập tức trong lòng xuất hiện một suy đoán đáng sợ, người nhà lúc
trước kia hình như cũng họ Khương, sẽ không phải… sẽ không phải chứ.... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Đêm đến, ông Tạ trở về, trên vai vắt cái khăn lông trắng,
ngồi ở trên giường đấm chân, Tôn Mai bộ dạng đầy tâm sự nặng nề ngồi ở đầu
giường, thấy ông Tạ, tiến lại gần thấp giọng nói: “Ông Tạ, hôm nay bà Trương
nói chuyện với tôi, nói rằng thanh niên trí thức Khương và lão nhị nhà ta rất
giống nhau.” “Lão nhị làm sao so được với người có trí thức có văn hóa
như người ta? Thanh niên trí thức Khương còn là con cháu của cán bộ.” Ông Tạ thử nhớ lại: “Đúng là có hơi giống thật, nhưng khi
hai người đứng chung một chỗ thì khẳng định không phải là cùng một loại người.” “Người ta lớn lên trong thành phố, khí chất đương nhiên
không giống với nông thôn rồi.” “Cả ngày bà cứ nghĩ tới những chuyện này làm cái gì?” Tôn Mai tức giận đập vào cánh tay ông một cái, trong lòng
toàn là ghét bỏ, ông già ngu xuẩn này. Sau khi trong lòng được chôn xuống mầm mống nghi hoặc,
trong thân thể Tôn Mai như thể có hàng ngàn con sâu đang bò, hận không thể ngay
lập tức nhìn thấy thanh niên trí thức Khương, nhưng mà Khương Yến Đường lại
cũng ở trong đội ngũ đi tỉnh bên học tập, vừa mới lên đường, đi mất mười ngày
nửa tháng thì mới về. * Xe bò xóc nảy một đường cuối cùng cũng tới được huyện
thành, bọn họ muốn mua vé xe lửa để đi, trên đường cũng không có trì hoãn, trực
tiếp đi tới trạm xe lửa, khi tới ga xe lửa cũng vừa khéo tới giữa trưa. Vào khoảng hai giờ rưỡi chuyến xe lửa của bọn họ mới xuất
phát, bởi vậy nên phải ăn cơm trưa luôn ở ga xe lửa. Ở ga tàu hỏa vừa đông người lại vừa nóng nực, còn có các
loại mùi vị quái lạ, ngoài những người mang trẻ con ra, còn có người mang theo
gà vịt ngỗng, những thanh âm ồn ào, náo nhiệt như trong chợ bán thức ăn vậy. Mắt Tô Hiểu Mạn nhìn qua hai con gà, đang suy nghĩ rằng
có thể mang gà vịt lên xe lửa sao? “Đã lâu lắm rồi không tới ga xe lửa, ga xe lửa chỗ chúng
ta cũng không thay đổi gì mấy…” Người lớn tuổi nhất ở đây là ông Trần lên tiếng
cảm thán. “Ai cũng đói bụng rồi nhỉ, trước khi tôi đi có làm chút
bánh bao bột ngô, có thể ăn vào giữa trưa thay cơm, cho mọi người mấy cái, có
rất nhiều.” Trương Lị Lị móc ra một túi bánh bao từ trong cái túi tùy thân của
mình, số bánh bao cô ta mang theo cũng không nhiều lắm, tổng cộng có 4 cái,
trước khi cô ta xuất phát đã chuẩn bị sẵn. Bốn cái bánh bao, một cái cho bản thân, một cái cho
Khương Yến Đường, còn cho ông Trần một cái, vốn một cái còn lại là để cho Triệu
Thanh Thanh nhưng hiện tại Trương Lị Lị lại thay đổi chủ ý. Cô ta không muốn lấy lòng nữ thanh niên trí thức này nữa. Chỉ cần có quan hệ tốt với Khương Yến Đường và ông Trần
là được. Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh nói: “Cô có mỗi hai ba chiếc
bánh bao này, sao mà đủ chia được?” “Những người khác có mang theo đồ không?” Đường Kiến Cường thành thật nói: “Ở đây tôi có hai quả
trứng luộc, còn có hai ba chiếc bánh làm bằng bột ngô, cũng không đủ ăn.” Thời đại này rất thiếu thốn lương thực, không thể mang
nhiều đồ ăn theo được, dù có mang theo cũng không nguyện ý lấy ra mời những
người khác ăn. Những người bình thường khi ra ngoài đều là ai ăn của
người đó, nhưng mà hiện tại Trương Lị Lị đã chủ động lấy bánh bao ra mời, những
người khác cũng chẳng thể ăn mà không trả tiền, cũng nên lấy ra đồ ăn của mình
rồi mọi người quây quần lại ăn với nhau. “Mạn Mạn, em muốn ăn cái gì?” Tạ Minh Đồ thấp giọng hỏi
Tô Hiểu Mạn, hành lý của hai người do anh giữ hết, vốn dĩ Tô Hiểu Mạn muốn tự
mình đeo và cầm nhưng lại bị Tạ Minh Đồ nhanh tay lấy đồ cô qua tự mình đeo. Tô Hiểu Mạn không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể để
anh bạn nhỏ Tạ Cẩu Tử đeo giúp, cô phát hiện tuy rằng đồng chí Tạ rất gầy,
nhưng mà lại cực kỳ khỏe, mấy thứ hành lý này đối với cô vô cùng nặng nhưng đối
với anh đeo trên lưng như thể là đeo không khí, đi đường còn không thở dốc chút
nào. Hiện tại trên người Tô Hiểu Mạn chỉ mang theo mỗi tiền và
phiếu gạo, những thứ khác đều để Tạ Minh Đồ cầm. Lúc Tạ Minh Đồ hỏi cô, Tô Hiểu Mạn còn đang nghĩ tới hai
con gà vừa mới xuất hiện trong nhà ga kia, dù sao thì thời này có gà cũng là
một chuyện vô cùng thu hút, trước khi xuyên qua thì thịt bò thịt gà thịt dê Tô
Hiểu Mạn đều ăn tới mức chán ngấy, nhưng bây giờ thì lại thèm thịt vô cùng. Cô không chỉ đơn thuần suy nghĩ xem thập niên 70 có được
mang gà vịt lên xe lửa hay không, mà là đang suy nghĩ… Nếu như không được mang
lên xe lửa thì những con gà vịt này sẽ xử lý như thế nào? Nếu mà có thể cho cô được thì tốt quá, đương nhiên là, cô
chỉ đang nằm mơ mà thôi. Gà vịt đều là những tài sản quý giá. Chờ sau này nhất định cô phải nuôi gà nuôi vịt. “Tôi muốn ăn chút đồ ăn mặn… tôi muốn ăn cơm nóng.” Ở
trong hoàn cảnh như bây giờ, Tô Hiểu Mạn cũng không có ham muốn ăn uống quá
lớn, tùy rằng đang đói bụng, nhưng lại chẳng muốn ăn cái gì cả, dĩ nhiên được
ăn cơm là ngon nhất. Ở nhà ga có bán cơm hộp, Tô Hiểu Mạn do dự sờ túi tiền
với phiếu cơm, trước đó cô đòi lại được hai mươi mấy tệ, tuy rằng hiện tại cô
không biết rõ giá cơm là đắt hay rẻ, nhưng với số tiền này hẳn là có thể đủ cho
cô ăn mấy miếng cơm hộp. Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cô quyết định mời Tạ Minh Đồ ăn
cơm hộp, lần trước đối phương mời cô ăn thịt thỏ, giữa hai người có qua phải có
lại, lúc này cô muốn mời anh ăn cơm hộp ở ga tàu hỏa. “Ở bên kia có bán cơm hộp, Tạ Minh Đồ, em…” Đi mua. Tô Hiểu Mạn còn chưa kịp nói ra hai chữ cuối cùng, đã
thấy Tạ Cẩu Tử bên cạnh gật đầu, anh đặt hành lý ở bên chân Tô Hiểu Mạn, nhỏ
giọng nói: “Để anh đi mua, Mạn Mạn chờ ở đây nhé.” Vừa nói dứt câu liền bước nhanh đi luôn. Tô Hiểu Mạn cúi đầu nhìn hành lý dưới chân: “???” Tạ Cẩu Tử, anh có tiền ư? Sự thật đã chứng minh là anh có. Vài phút sau đó, Tạ Minh
Đồ cầm hai phần cơm hộp trở lại, mùi hương cơm chín kèm với thức ăn bay từ
trong chiếc hộp ở lòng ngực anh bay ra, vì vậy những người đi ngang qua anh đều
không nhịn được quay đầu liếc nhìn anh một cái. Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đều ngồi ở trong góc ghế đợi xe
lửa, đây là vị trí mà Tô Hiểu Mạn mới xách theo hành lý chạy tới chiếm được, Tạ
Minh Đồ đưa một phần cơm hộp cho cô. Cơm hộp ở thời đại này là loại bình thường, cơm gạo trắng
bóng, mặt trên để ba loại đồ ăn kèm, thịt hầm, cà chua xào trứng cộng thêm một
chút rau cải thơm xào. Ớt xanh và hành tây cuốn thịt ba chỉ, mùi hương thơm vô
cùng, thịt béo ngậy kích thích ánh mắt người nhìn, trên mặt canh cũng mang theo
bóng dầu. Mà món cà chua xào trứng kia đúng thật là cà chua xào
trứng, trứng gà vàng óng ánh không hề trộn nước vào, màu sắc tươi mới đẹp mắt,
bên cạnh đó là cà chua màu đỏ chua ngọt ngon miệng, chút nước trộn lên cũng có
thể ăn hết được nửa chén cơm. Một phần cơm hộp tốn năm xu còn mất cả phiếu, không tính
đắt lắm, cố cắn răng cũng có thể ăn được một bữa. Màu sắc này vô cùng ngon mắt, cà chua, chua ngọt chẳng
những gợi lên cảm giác thèm ăn, ăn lên cũng rất ngon, có khi còn ngon hơn so
với cơm hộp đời sau, càng lấn áp loại cơm máy bay nào đó chỉ có bề ngoài đẹp
mắt chứ không có hương vị. Tô Hiểu Mạn tiến lại gần, lặng lẽ hỏi Tạ Minh Đồ giá cả,
Tạ Minh Đồ nói cho cô biết. Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm quả nhiên nhóc Tạ Cẩu Tử này trộm
giấu tiền riêng, dưới sự áp bức của Chu Bái Bì* Tôn Mai này mà anh còn có thể
cất giấu tiền riêng, cũng không biết anh có số tiền riêng này từ đâu? *Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa
đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột
người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai
lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường
làm việc). Huống hồ, anh không chỉ có mỗi tiền riêng thôi đâu, anh
còn có “thịt thỏ riêng”. Chắc không tới mức thỏ trên núi đều là vốn riêng của anh
đâu nhỉ. Cái tên sát thỏ này. Tuy rằng Tô Hiểu Mạn không biết Tạ Minh Đồ có bao nhiêu
tiền riêng, nhưng mà, ở trong mắt những người khác thì tên nhóc đáng thương
suốt ngày bị ức hiếp Tạ Minh Đồ này hẳn là không có tiền riêng. Vì thế Tô Hiểu Mạn kéo cánh tay Tạ Minh Đồ: “Tạ Minh Đồ,
nếu như có người hỏi anh cứ nói rằng người bỏ tiền ra mua cơm hộp là tôi nhé.” Tô Hiểu Mạn không thể để lộ ra chỗ tài sản nhỏ này của Tạ
Minh Đồ. Tô Hiểu Mạn có tiền, cô vừa mới đòi được một ít tiền từ
chỗ nhóm thanh niên trí thức, người như cô ăn hai phần cơm hộp cũng không thành
vấn đề. Đương nhiên dưới ánh mắt của những người khác, cô được Tạ
Minh Đồ bỏ tiền ra mời ăn cơm đây mới là
một chuyện rất có vấn đề. “Được, là tiền của Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ gật đầu, đôi mắt
đào hoa xinh đẹp như phát sáng, giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc. Tô Hiểu Mạn nghe anh nói thì bắt đầu cảm thấy không đúng
lắm, có vẻ giống như cô là bề trên, rõ ràng là người ta bỏ tiền ra, cô ăn uống
không mất tiền, lại còn yêu cầu bắt anh nói là cô bỏ tiền ra: “Anh đừng có hiểu
lầm, em chỉ…” “Không có hiểu lầm gì cả, đều là tiền của Mạn Mạn.” Tô Hiểu Mạn: “...” Tuy rằng cảm thấy không thích hợp cho
lắm, nhưng mà xung quanh còn có đám người Triệu Thanh Thanh, cô cũng không tiện
nói mọi chuyện rõ ràng được, Tô Hiểu Mạn đành phải mặt dày đồng ý. “Chờ sau này em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh ăn.” Nghe được lời này của cô, Tạ Minh Đồ đang cầm hộp cơm vô
cùng vui vẻ mà cười một cái. Đôi mắt anh cực kì xinh đẹp, lúc cười rộ lên cong cong
như hai vầng trăng, phía dưới còn có bọng mắt nhìn rất ôn nhu, trong đồng tử là
ảnh phản chiếu của Tô Hiểu Mạn. Tô Hiểu Mạn mím môi, hô hấp của cô như nghẽn lại, trong
nháy mắt, cô đột nhiên có loại ảo giác “Tạ Minh Đồ thật là đẹp trai”. Tô Hiểu Mạn: “...” Tô Hiểu Mạn: Chắc là mắt mình mù rồi. Nhóc Cẩu Tử thối này khi nào mới cạo hết râu đi đây, tiếc
là bây giờ Tô Hiểu Mạn không có mang theo dao, nếu không cô nhất định sẽ đè mặt
anh trên ghế đợi xe lửa, cạo sạch không còn một sợi râu nào trên cằm anh. Chờ tới ngày nào đó trong tay cô có dao, nhất định sẽ
không bỏ qua cho anh. Tô Hiểu Mạn cảm thấy giao lưu với Tạ Minh Đồ thật đúng là
việc khiến cô cảm thấy gian nan, sóng não của cô không bắt được tín hiệu của
đối phương, có khi còn không có cách nào lý giải được ý tứ của đối phương nữa. Theo cảm nhận của cô, Tạ Minh Đồ là người thông minh, rất
có thiên phú nhưng lại là người cực kì quái gở. Đại khái là do suy nghĩ của thiên tài không ai có thể
đoán được, dù sao thì thiên tài, kẻ điên hay kẻ ngốc đều có chút gì đó đặc
biệt, có đôi khi không lý giải rõ được. Cho dù đối phương làm đề toán rất nhanh, Tô Hiểu Mạn vẫn
sẽ cảm thấy ở một phương diện nào đó anh vẫn rất ngớ ngẩn và trì độn. Ở trước mặt cô, giống như một con chó con ngốc nghếch
vậy. Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ngồi sát với nhau để ăn cơm
hộp, người ở thời đại này tương đối thích ăn thịt mỡ, nhưng mà Tô Hiểu Mạn
không quá thích ăn thịt quá mỡ vậy nên cô gắp hết cho Tạ Minh Đồ. “Mạn Mạn??” “Em không thích ăn thịt quá mỡ, anh ăn đi, trứng gà thì
cho em.” “Ừm.” Mùi thơm cơm hộp quá hấp dẫn, Khương Yến Đường, Triệu
Thanh Thanh và mấy người thanh niên trí thức khác cũng quyết định đi mua cơm
hộp để ăn bữa trưa, ngay cả người ngày thường vẫn luôn tiết kiệm như ông Trần
cũng mạnh dạn chi tiền ra nếm thử cơm hộp ở ga tàu hỏa. Vì thế bốn cái bánh bao trên tay Trương Lị Lị cũng chỉ có
một mình cô ta ăn, Khương Yến Đường và ông Trần đều không ăn bánh bao của cô
ta, bốn cái bánh bao, chắc cũng đủ làm bản thân cô ta no bụng rồi. Đường Kiến Cường ăn bánh bột ngô liếc mắt nhìn Trương Lị
Lị, đối phương hỏi qua vài người lại không hề mở miệng hỏi hắn ta một câu. Đương nhiên Đường Kiến Cường cũng không muốn ăn bánh bao. Đường Kiến Cường ăn bánh bột ngô, ánh mắt vẫn luôn hướng
tới đỉnh đầu Tạ Minh Đồ, đối với cảm nhận của người thanh niên như hắn, đầu Tạ
Minh Đồ còn hấp dẫn hắn hơn cả cơm hộp. Nhìn tóc cũng có thể ăn no được. Đường Kiến Cường sờ sờ tóc của chính mình, không ngừng ảo
tưởng rằng nếu bản thân cắt tóc giống Tạ Minh Đồ thì sẽ trông như thế nào. Triệu Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh Trương Lị Lị ăn cơm
hộp, Trương Lị Lị ăn bánh bao một mình, ngửi mùi thơm bay trong không khí, liên
tục nuốt nước bọt, hai mắt đầy oán hận mà nhìn Tô Hiểu Mạn. Tô Hiểu Mạn chú ý tới ánh mắt của Đường Kiến Cường, cô
vốn tưởng rằng Đường Kiến Cường đang nhìn đồ ăn trong hộp cơm của Tạ Minh Đồ
nhưng sau đó lại phát hiện người này vẫn luôn nhìn tóc của Tạ Minh Đồ. Tô Hiểu Mạn: “???” Tóc Tạ Minh Đồ có vấn đề gì à? Tạ Cẩu Tử cũng đâu phải là
người hói đầu đâu, không tới mức khiến cho người khác phải chú ý chứ? Hai giờ rưỡi chiều, xe lửa xuất phát đúng giờ, nhóm người
Tô Hiểu Mạn lên xe lửa, vị trí ngồi liền kề nhau, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ
chọn cùng loại đều là ghế ngồi cứng, chỗ ngồi vừa hẹp vừa nhỏ, kệ hành lý trên
đỉnh đầu nhét đầy đồ đạc, hơn nữa dưới chân bọn họ cũng để đầy đồ. Khoang xe lửa vừa nhỏ vừa bí bách, mỗi một khoang đều mở
hết cả cửa sổ, nghe tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng bên ngoài, gió thu mát
lạnh thổi vào. Hiện tại cũng là buổi chiều rồi, cũng không có ai muốn mở
miệng nói chuyện nữa cả, khoang xe cực kỳ yên tĩnh, Tô Hiểu Mạn cũng không thấy
được bóng dáng con gà con vịt nào trên xe cả, bởi vậy cô vẫn không cách nào xác
định được con vật còn sống có thể mang lên xe lửa hay không? Không bao lâu sau, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, Tô Hiểu
Mạn nghiêng đầu ngủ mất. Ngồi trên ghế ngồi nhỏ hẹp lại cứng như thế, dựa vào lưng
ghế ngủ không thoải mái chút nào, thân thể của cô không tự giác được mà ngã
nghiêng về phía nguồn nhiệt ấm áp mềm mại bên cạnh. Tạ Minh Đồ hơi hơi nghiêng đầu, trên vai là trọng lượng
của một người khác, anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn hy
vọng cô có thể ngồi sát thêm chút nữa. Khương Yến Đường ngồi đối diện thấy Tô Hiểu Mạn dựa vào
vai Tạ Minh Đồ ngủ, tâm tình vô cùng phức tạp, còn thấy hơi bực bội. Gương mặt cô gái trắng nõn, mang theo màu sắc như hoa đào
mùa xuân, con gái mười tám tuổi cho dù không có thoa phấn, cũng đã xinh đẹp hấp
dẫn ánh mắt người khác. Cô còn dựa vào vai một người đàn ông khác. * Buổi sáng ngày hôm sau mới tới nơi, đoàn người xuống xe
hỏi thăm đường, bắt xe vận tải của địa phương cuối cùng cũng tới được công xã
Bạch Thạch. Lúc này không có xe buýt, xe vận tải lại thoải mái, những
phương tiện lui tới ở các con đường nông thôn phần lớn là xe vận tải, lúc nào
cần vận chuyển hàng hóa thì sẽ để hàng hóa ở thùng xe phía sau, lúc nào cần chở
người thì người cũng phải ngồi ở thùng xe phía sau, trên nóc xe là một mảnh bạt
có thể tháo dỡ dễ dàng. Sau khi tới công xã, người của đội sản xuất lái hai chiếc
máy kéo tới đón bọn họ, có hai người tài xế lái xe, một người ba bốn mươi tuổi,
gia đình theo nghề thuốc cổ truyền, lúc cười lên vô cùng hiền hậu, vị này hòa
ái dễ gần, tiếp đãi mọi người cực kì nhiệt tình. Một người khác là một ông chú có tướng mạo hơi khó tính,
lông mày vừa rậm vừa đen, như là một thanh đao, dưới mũi là ria mép, những lúc
xụ mặt, có chút không giận mà uy nghiêm, nhìn có vẻ không dễ gần cho lắm. Người đàn ông hiền hậu kia nhảy xuống xe trước, chủ động
giới thiệu: “Tôi họ Tưởng, tên là Tưởng Trường Giang, gọi tôi là anh Tưởng là
được, người này là bác ba nhà họ Chu, Chu Hạ Cường, cứ gọi là bác ba Chu là
được.” Tô Hiểu Mạn và những người khác cũng giới thiệu vài câu. Vị bác ba Chu kia hình như rất bất mãn với nhóm người bọn
họ, không hề chủ động mở miệng nói lời nào với bọn họ cả, ghét bỏ mà “hừ” một
tiếng, vểnh râu trợn mắt, những người nhát gan chỉ đành im lặng không nói câu
nào. Là người có mắt đều nhìn ra được Chu Hạ Cường đang tỏ
thái độ với bọn họ. “Lên xe lên xe lên xe!! Chở mọi người qua đó, thư ký đã
an bài tốt cả rồi, đi lên đi, mỗi xe ngồi vài người.” Sau khi lên xe, anh Tưởng mới nhiệt tình giải thích tình
huống cho bọn họ. “Mọi người cũng không phải là nhóm đầu tiên tới đây để
học tập, trước đó cũng có vài nhóm người tới đây… Nói là tới để học, nhưng thật
ra lại chẳng có ý học hỏi chút nào, chỉ tới đây coi như cho có mà thôi.” “Trước kia còn có một người, lái máy kéo trong thôn mà
dẫn tới hỏng luôn.” “Làm hỏng rồi mà tính khí còn không tốt, hiện tại bác Chu
không muốn chào đón người bên ngoài tới nữa...” Hóa ra đội sản xuất bọn họ không phải là nhóm đầu tiên
tới đây, đội sản xuất của bọn họ làm rất tốt, tạo thành hình mẫu khiến cho
không ít những đội sản xuất khác cũng tới đây học tập, xã viên tới mấy đợt
liền, khó tránh khỏi những lần xích mích, gây ra chút chuyện, người ở bên này
cũng bắt đầu có những cảm xúc khác. “Lần này tiếp đãi mọi người, năm nay sẽ không để công xã
khác tới đây nữa, việc trong thôn chúng tôi chúng tôi còn chẳng làm xong làm gì
còn có thời gian đi tiếp đón người ngoài nữa.” Biết được chuyện này, Triệu Thanh Thanh âm thầm cảm thán
một câu: “Xem ra chúng ta lần này tới cũng không đúng lúc lắm.”