Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 171: Phiên ngoại: Phòng phát sóng trực tiếp bí mật
Bước sang thế kỷ 21, tập đoàn Tam Mỹ đã phát triển thành một tập đoàn quy mô lớn tích hợp len cashmere gia công, dệt ki-mô-nô với toàn bộ chuỗi ngành công nghiệp.

Tập đoàn Liên Đại Hình, len cashmere Tam Mỹ không chỉ nổi tiếng ở Trung Quốc, mà còn vươn ra ngoài thế giới, xuất khẩu sang hơn hai mươi quốc gia và khu vực như Mĩ, Nhật Bản, Anh.

Sự trỗi dậy của Internet và sự phát triển mạnh mẽ của thương mại điện tử đã tác động đến tập đoàn Tam Mỹ. Trước tình hình đó, Thẩm Liệt đã xem xét lại tình hình và tin rằng tập đoàn của anh cũng phải tăng cường đầu tư vào bán hàng thương mại điện tử và phát triển mô hình bán hàng thương mại điện tử.

Tuy nhiên quá trình này vốn dĩ rất khó khăn và phức tạp. Tập đoàn Tam Mỹ vốn đã quen với các cửa hàng ngoại tuyến, không kịp thích nghi với mô hình bán hàng trực tuyến trong một thời gian, cũng gặp phải một số phản kháng trong tập đoàn.

Đúng lúc này, Thẩm Trữ tốt nghiệp thạc sĩ.

Cô nhóc tốt nghiệp trường đại học 211 ở thủ đô, là đại học ngoại thương. Nhờ ảnh hưởng từ gia đình, cô nhóc có thể nói thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, cũng như một số tiếng Ý và tiếng Nhật.

Thẩm Trũ xuất sắc nhận được nhiều lời mời từ mấy nhà thế giới năm trăm cường, nhưng cô nhóc nghĩ đi nghĩ lại đã từ bỏ mấy lời đề nghị đó.

Khi còn bé, tâm nguyện của Thẩm Trữ cao hơn cả trời. Cô nhóc muốn nhìn thế giới rộng lớn như thế nào, mong có thể rời bỏ đôi cánh của cha mẹ mà đi đến thế giới. Nhưng bây giờ cô nhóc đã tốt nghiệp đại học, đã trưởng thành và có tinh thần trách nhiệm.

Anh trai của cô nhóc Thẩm Giai mười ba tuổi đã vào lớp thanh niên của Học viện Khoa học Trung Quốc. Hiện giờ cậu nhóc đã có hai bằng tiến sĩ từ một trường danh giá ở nước ngoài.

Cậu nhóc từ chối lời mời ở lại của một trường đại học danh tiếng nước ngoài và quay trở lại Học viện Khoa học Trung Quốc để tham gia vào công tác nghiên cứu.

Anh trai là một người quyết tâm cống hiến hết mình cho học thuật. Cậu nhóc không thể và cũng không có ý định kế thừa công việc kinh doanh gia nghiệp của cha mẹ, gánh vác công việc gia đình.

Vì vậy đối với Thẩm Trữ, cô nhóc từ bỏ.

Cô nhóc rời thủ đô nhộn nhịp trở về quê hương.

Đây cũng là thời điểm thuận lợi để bắt kịp, chính phủ Lăng Thành đã nhận ra tầm quan trọng của thương mại điện tử và đã lấy sự phát triển của thương mại điện tử như một phương tiện vận chuyển quan trọng để tăng tốc độ chuyển đổi của các ngành.

Đặc biệt tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, các khu công nghiệp thương mại điện tử và khu công nghiệp hậu cần được xây dựng.

Sau khi Thẩm Trữ về quê, lần đầu tiên ngồi vào bộ phận thương mại điện tử của công ty mình, trong ba tháng, doanh số bản hàng trực tuyển của dòng sản phẩm mà cô nhóc phụ trách đã tăng gấp ba lần.

Thẩm Liệt thấy vậy, vui mừng khôn xiết đã đề bạt con gái mình làm trưởng phòng quản lý thương mại điện tử, cô nhóc sẽ toàn quyền phụ trách.

Thẩm Trữ kinh ngạc: “Cha, con có thể làm được từ vị trí thấp, con không vội.”

Thẩm Liệt vỗ vai Thẩm Trữ: “Thẩm Trữ, chuyện này chỉ có con mới làm được, cũng chỉ có con mới làm tốt được. Cha tin con, đừng khiêm tốn, bất cứ cần hỗ trợ gì cha sẽ cố gắng hết sức để cho con."

Thầm Liệt làm như vậy là có nguyên nhân.

Tập đoàn Tam Mỹ mấy năm nay đã phát triển mạnh mẽ. Các nhà bán buôn và bán lẻ là chuỗi lợi ích và việc tung ra các đợt bán hàng mới nhất định sẽ có tác động đến nhà bán buôn và bán lẻ này.

Dù là quốc gia hay doanh nghiệp, nếu đạt đến đỉnh cao dưới một mô hình, khi mô hình này trở thành một mô hình lạc bầy bị thời đại bỏ rơi trong quá trình phát triển thì quốc gia hay doanh nghiệp đó càng phát triển rực rỡ vì điều này.

Càng khó thoát khỏi thì càng bị cản trở bởi những ràng buộc của nó.

Như người ta nói thành công cũng là thất bại đánh bỏ thất bại, một khi được hưởng lợi từ nó, một ngày nào đó sẽ bị nó hạn chế.

Thẩm Liệt cảm nhận được sâu sắc điều này. Anh biết rằng mình phải thay đổi mạnh mẽ và tàn nhẫn. Nhưng sau nhiều năm, anh vẫn có băn khoăn.

Đẩy ra được đứa con gái không sợ hổ là một bước đột phá lớn.

Thẩm Trữ nghi ngờ nhìn cha mình: “Cha, con cảm thấy cha đang đào hố chôn con.”

Thẩm Liệt nghiêm nghị nói: “Thẩm Trữ, cơ hội của thời đại là hiểm có, chúng ta nhất định phải nắm được. Con vẫn luôn là đứa con gái tốt nhất của cha, trò giỏi hơn thầy.”

Thẩm Trữ: “...”

Thẩm Liệt thấy Thẩm Trữ như vậy, bỏ thêm một mã: “Mẹ con cũng đã hơn bốn mươi rồi. Cha còn muốn dẫn mẹ con đi tham quan nhiều hơn. Ví dụ như lần trước mẹ con còn nói muốn đi Úc xem chuột túi nữa."

Thẩm Trữ: “Nhưng mà, nhưng mà không phải năm trước hai người đã đi đến đó rồi sao?"

Thẩm Liệt: “Thì là vì đã đi xem một lần rồi thích nên mẹ con mới muốn đi xem lần nữa. Gần đây cha bận rộn quả, để mẹ con đi xa một mình không yên tâm. Mà không cho mẹ con đi thi ta cảm thấy tội nghiệp mẹ con."

Thẩm Trữ nói không ra lời, tuy rằng cô nhóc cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Thẩm Liệt không khỏi phân bua: “Thẩm Trữ, coi như con vì mẹ mà làm tốt đi." Thẩm Trữ không có chỗ nào từ chối được, chỉ có thể căng da đầu nhận lời.

Ai biết trong vòng mấy ngày, Thẩm Liệt đã giao công ty cho Giang Xuân Canh. Còn anh dọn dẹp hành lý, dẫn theo Đông Mạch trực tiếp chạy đến Úc.

Sau đó, anh bắt đầu đăng những bức ảnh khác nhau lên tài khoản mạng xã hội của mình, các loại ảnh chụp, có cảnh du lịch đẹp, ảnh hai người nhảy dù, lướt sóng, xem chuột túi, muôn màu muôn vẻ.

Thẩm Trữ nhìn cha mẹ ngày ngày ngọt ngào ân ái vun vén cho tình yêu, ghen tị không ngừng. Nhưng cô nhóc vẫn tràn đầy năng lượng và chăm chỉ làm việc.

Khi một cô gái mới đôi mươi vừa tốt nghiệp thạc sĩ nhận chức, không ai để cô nhóc trong mắt, chỉ coi là một cô gái nhỏ, là một tiểu thư.

Nhưng chỉ ba tháng sau, mọi người đều phải lau mắt mà nhìn cô nhóc. Một năm sau, mọi người kinh ngạc, hai năm sau, mọi người đều khâm phục, năm năm sau, tập đoàn Tam Mỹ đã có sự thay đổi lớn từ trên xuống dưới.

Internet đang thay đổi theo từng ngày, các dạng kinh tế mới đang phát triển nhanh chóng và nền kinh tế phát sóng trực tiếp đã bước vào thời kì phát triển vàng son. Thẩm Trữ đã nắm bắt lấy cơ hội này, truyền thụ cho hơn trăm người, doanh số bán hàng tăng gấp ba lần trong một năm, giá cổ phiếu của tập đoàn Tam Mỹ đạt mức cao kỷ lục.

Để thúc đẩy sự phát triển hơn nữa của ngành công nghiệp sản xuất cashmere Lăng Thành, cô nhóc đã góp phần vào cơ sở dưỡng tạo người nổi tiếng trên Internet Lăng Thành chất lượng cao, đồng thời củng cố đội ngũ những người thực hiện thương mại điện tử ở Lăng Thành. Xây dựng thành phố “dệt cashmere Trung Quốc" để đóng góp sức mình.

Thẩm Trũ cũng nghiễm nhiên tiếp quản vị trí chủ tịch của cha mình Thẩm Liệt và trở thành nữ chủ tịch trẻ nhất của công ty niêm yết trong năm. Đã từng một lần Thẩm Trữ trở thành nhân vật đứng đầu trên mạng.

Trẻ đẹp, có bằng cấp có vị thế, tuổi còn trẻ đã phụ trách và đưa ra thị trường một tập đoàn, năng lực và thủ đoạn vượt trội. Giới truyền thông không hề keo kiệt ca ngợi đủ điều. Ở một diễn đàn còn có quần chúng thảo luận say sưa nhắc tới Thẩm Trữ như nhắc tới minh tinh vậy.

Có một năm Double Eleven, thương mại điện tử tổ chức sự kiện, Thẩm Trữ mang hàng đến tận nơi phát sóng trực tiếp. Nghe nói việc này trong nháy mắt lên hot search, số lượng người xem buổi phát sóng tăng vọt, trở thành chủ đề nóng trên Double Eleven năm đó.

Không ít người cho rằng Thẩm Trữ xuất sắc như vậy, cao siêu ít người hiểu, vẫn luôn độc thân. Nhưng có rất ít người biết, cô nhóc ở tuổi 25 đã gặp người đàn ông yêu thương của đời mình là Lục Nhàn. Lúc bảy tám tuổi Lục Nhàn ra nước ngoài, lớn lên ở đó, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đã quay về Trung Quốc.

Thẩm Trữ đề nghị đứa trẻ sẽ theo họ mẹ: “Dù gì thì gia đình chúng ta cũng có gia nghiệp cần người thừa kế.”

Lục Nhàn đút tay vào túi quần đồng ý, nhưng tỏ ra tiếc nuối: “Thật ra anh rất thích họ Tiêu này, bởi vì anh thích Tiêu Phong trong Thiên Long Bát Bộ. Anh muốn con anh họ Tiêu nhưng em thích con gái là người thừa kế thì lấy họ Thẩm vậy.”

Thẩm Trữ hừ nhẹ một tiếng: “Nói thế thì anh muốn tìm một cô gái họ Tiêu ý gì?”

Lục Nhàn giật mình, vội vàng dỗ dành: “Họ Thẩm cũng tốt, họ Thẩm cũng hay mà. Họ Thẩm là họ tốt nhất trên thế giới này! Tiêu Phong là ai anh cũng không nhớ nữa."

Đối với cuộc hôn nhân của con gái, Thẩm Liệt và Đông Mạch đặc biệt hài lòng. Có lẽ là vì môi trường lớn lên của họ. Lục Nhàn tôn trọng phụ nữ và coi trọng gia đình, tính cách phóng khoáng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Lục Nhàn như vậy vừa lúc bổ sung cho Thẩm Trữ.

Có thể có con rể như vậy, bọn họ rất mãn nguyện.

So với Thẩm Trữ, Thẩm Giai lạo chậm chạp chưa kết hôn. Nhưng Thẩm Liệt và Đông Mạch cũng không thực sự quan tâm đến điều đó, đều tùy cậu nhóc.

Sau khi Thẩm Giai tốt nghiệp tiến sĩ từ Mỹ về, say mê với nghiên cứu. Ở lĩnh vực chuyên nghiệp đã phát biểu một số bài có ảnh hưởng lớn và đã có những bước đột phá. Cậu nhóc được biết đến là một nhà nghiên cứu triển vọng nhất.

Trong một cuộc hội nghị trên diễn đàn học thuật quốc tế, Thẩm Giai đã trở nên nổi tiếng. Mọi người vô cùng ngạc nhiên về kết quả nghiên cứu của học giả trẻ tuổi này, cũng như vẻ ngoài điển trai và khí chất lịch lãm của cậu nhóc.

Có người đăng ảnh chụp sườn mặt cậu nhóc lên mạng, làm cả Internet sửng sốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Giai được hâm mộ cuồng nhiệt. Có người thu thập học thuật mà cậu nhóc đã học qua, coi cậu nhóc là nam thần.

“Rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình nhưng cậu ấy lại muốn dựa vào tài năng.”

Một người con trai trẻ tuổi đẹp trai mà tài năng như vậy làm sao có thể không có người ngưỡng mộ được.

Đối với sự nổi tiếng của con trai mình trên mạng, Thẩm Liệt chỉ nhẹ nhàng bình luận một câu: “Thằng bé vẫn nên học hành nghiên cứu tốt đi thôi.”

Đông Mạch đồng tình: “Danh tiếng mê người. Thẩm Giai dốc lòng vì học thuật, tương lai chắc chắn sẽ đạt được, cũng không thể bị Internet làm hoa mắt được.”

May mắn thay, trong xương cốt của Thẩm Giai đối với sự ồn ào trên mạng không thèm để ý.

Hơn nữa không lâu sau, có phóng viên bí mật chat tới Học viện Khoa học Trung Quốc phỏng vấn cậu nhóc lại bắt gặp hình ảnh Thẩm Giai đang mặc quần đùi chạy ra siêu thị mua đồ.

Hãy tưởng tượng người con trai đẹp trai và tài năng tay trái cầm một túi hành tây, tay phải xách theo một cuộn giấy vệ sinh.

Có người nói hình ảnh thật cay mắt, nhưng cũng có người nói nam thần chính là nam thần, dù cầm một cuộn giấy vệ sinh cũng có thể đẹp như vậy.

Nhưng cũng may, từ đó sự nhiệt tình về Thẩm Giai cũng giảm đi rất nhiều.

Có vẻ như hình ảnh cầm cuộn giấy vệ sinh kia đã làm bớt đi một số người hâm mộ.

Vốn dĩ chuyện này tưởng sẽ kết thúc ở đây thì không ai ngờ tới năm ấy sinh nhật Đông Mạch, Thẩm Giai hiếm khi xin nghỉ phép để trở về Lăng Thành, vừa đúng lúc Thẩm Trữ phát sóng trực tiếp.

Vốn dĩ Thẩm Trữ rất ít khi phát sóng trực tiếp, cô nhóc cũng hiếm khi phát sóng trực tiếp ở nhà, nhưng ngày hôm đó, để thêm ít nhiệt cho lễ hội thương mại điện tử tiếp theo, cô nhóc đã tham gia một gameshow. Gameshow đó có một đoạn, cô nhóc thuận tay phát trực tiếp luôn.

Giữa buổi phát sóng trực tiếp, Thẩm Giai đột nhiên đi tới: “Sao cái kệ sách nhỏ mà em dùng lúc nhỏ không thấy đâu vậy?”

Thẩm Trữ vội nháy mắt ra hiệu với Thẩm Giai, mình đang phát sóng trực tiếp, đang phát sóng trực tiếp đẩy.

Nhưng Thẩm Giai có thể hiểu không, ngoại trừ xem luận văn học thuật còn lại cậu nhóc rất ít khi lên mạng. Bản thân cậu nhóc đã từng ở trên thảm đỏ cũng không rõ.

Cho nên cậu tiếp tục hỏi: “Đó là lúc học sơ trung mẹ mua cho em, vẫn giữ trong phòng sách ấy.”

Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp đã có người bắt đầu điên cuồng spam.

“A a a đây là ai, tôi thấy ai đây!”

“Thẩm Giai!”

“Thẩm Giai!” + 1

“Thẩm Giai!” +1

“Thẩm Giai!” +999

Thẩm Trữ không có cách nào, đành phải cầm một quyển sách ngăn lại, sau đó nói với Thẩm Giai: “Chị đang phát sóng trực tiếp, lát sẽ nói về kệ sách của em."

Thẩm Giai nhướng mày, nghi ngờ nhìn Thẩm Trữ, lúc sau mới nhìn trang thiết bị này, cậu nhóc mới chợt hiểu ra.

Điều này hơi xa lạ với cậu nhóc, vừa rồi không kịp phản ứng lại.

Thẩm Giai hiểu ra nhanh chóng rời đi.

Nhưng phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ. Một chủ đề trên hot search đã nhanh chóng tăng vọt “ Thẩm Giai có ở buổi phát sóng trực tiếp của Thẩm Trữ Tam Mỹ".

Lúc này mọi người đều bị sốc.

Trước giờ chưa ai liên hệ hai người này cùng nhau. Dù sao hai người chẳng có gì liên quan đến nhau. Một người dốc lòng vì học thuật, lôi thôi lếch thếch thiên tài học giả, luôn cho người ta tưởng tượng là “một người nghèo dốc lòng vì học thuật". Một người lại là đại tiểu thư tập đoàn Tam Mỹ, một người kế nhiệm trẻ tuổi, một nữ cường nhân trên thương trường, và là doanh nhân trẻ tuổi nhất trong danh sách tài phú của Trung Quốc.

Hai người như vậy sao có thể có gì liên quan đến nhau, rõ ràng không cùng một thế giới!

Nhưng bây giờ điều kỳ diệu đã xảy ra, quả thật thực tế còn chấn động hơn nữa. Hai người hình như rất có quan hệ với nhau!

Mọi người suy đoán một lượt, chẳng bao lâu ai đó đã phát hiện ra, hai người đều họ Thẩm, tên đều là mộc tự biên. Hơn nữa mọi người tìm kiếm, quê hương của Thẩm Giai là Lăng Thành, cũng là vị trí của tập đoàn Tam Mỹ hiện nay.

Một tư liệu khác cho thấy, Thầm Giai thật ra có gia cảnh giàu có, khi mười một tuổi đã cùng người nhà đi du lịch vòng quanh thế giới.

Lúc cậu nhóc mười một tuổi là đang thời đại nào nhỉ, vào những năm 90 đã đi du lịch rồi sao?

Tất cả tư liệu đều có chung một sự kiện, Thầm Giai và Thẩm Trữ cùng thế hệ, là chủ sở hữu tập đoàn Tam Mỹ.

Cho nên bọn họ là anh em hoặc chị em sao?

Cư dân mạng vô cùng thích thú và sốc trước sự thật được tiết lộ.

## A a a a Thẩm Giai quá đẹp trai!!!

##Tời ạ, cứu mạng, trên đời sao lại có người như vậy, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, chỉ số IQ cao nữa, có thể trong nháy mắt hạ gục ta rồi!

Cũng có người tập trung vào chuyện giả sách..

##Cho anh ấy một giá sách, cho anh ấy một giá sách, anh ấy muốn giá sách!!!

##Cầu một giá sách, cầu một giá sách và kiểu dáng

#Mau mau đặt giả sách đi!

#Không không không, chúng tôi muốn Thẩm Giai, hãy đặt Thẩm Giai lên kệ!

##Cầu xin Thẩm Giai phát sóng trực tiếp đi, chúng tôi muốn Thẩm Giai

Tất nhiên cũng có một số người bình tĩnh cảm khái.

#Thẩm Giai trong lòng ta: Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc mà một hai phải dựa vào tài năng mới chịu.

Thẩm Giai trong thực tế: Rõ ràng có thể dựa vào gia thế mà một hai phải dựa vào tài năng.

Trên hot search lượt tìm kiếm kéo dài cả ngày. Phòng phát sóng trực tiếp của Tập đoàn Tam Mỹ đã tăng gấp đôi, lượt thích vượt quả trăm triệu. Các cư dân mạng điên cuồng spam muốn nâng Thẩm Giai lên giả.

Hôm nay là sinh nhật của Đông Mạch. Bạn bè thân thích đều tụ họp đông đủ. Bành Thiên Minh cũng tới, Mạnh Lỗi Đông cũng đến, hai vợ chồng Hồ Kim Phượng, Giang Xuân Canh, Giang Thu Thu cũng đến.

Con gái của Bành Thiên Minh bây giờ cũng đảm nhận vị trí giám đốc kinh doanh trong công ty, cô ấy đã làm rất tốt. Con trai Mạnh Lỗi Đông đi quanh năm quay về tưởng rằng sẽ tiếp nhận công ty của cha, nhưng không phải. Mạnh Lỗi Đông rất thất vọng nhưng không có cách nào, đành tống con trai tại thủ đô, dự định sẽ thuê một người quản lý chuyên nghiệp trong tương lai hoặc dứt khoát chuyển nhượng công ty ra ngoài còn bản thân bắt đầu dưỡng lão.

Mãn Mãn đã tốt nghiệp tiến sĩ kỹ thuật dệt may. Sau khi tốt nghiệp đã gia nhập công ty, trở thành trưởng nhóm đội nghiên cứu phát minh.

Truong bữa tiệc, Đông Mạch còn thấy được Đới Hướng Hồng và Lâm Phú Cường. Lâm Phủ Cường là con trai của Đới Hướng Hồng và Lâm Vinh Dương, sau khi tốt nghiệp đại học cũng về quê nhà, vốn tưởng rằng anh ấy sẽ dựa vào quan hệ của Đới Hướng Hồng mà vào bệnh viện. Nhưng ai ngờ đúng lúc bệnh viện cải cách, anh ấy không được biên chế, cuối cùng đến tập đoàn Tam Mỹ trở thành một nhân viên kinh doanh, sau đó trở thành người điều hành chương trình phát sóng trực tiếp. Không có tài năng nổi trội gì nhưng thành thật, làm việc cũng ổn định, Thẩm Trữ cũng rất nể trọng.

Lộ Khuê Quân cũng tới, 50 tuổi mới ra tù, ông ấy bắt đầu từ một buôn bán nhỏ như con lăn kim làm lên, nỗ lực kiếm tiền trả nợ. Ông ấy từng thiếu nợ 400 vạn, từ những năm 90 đến thế kỷ 21, trả lần lượt, trả trước ba lần, bốn hay năm lần đều có. Dù sao thì cuối cùng cũng trả đủ, những người nhận được tiền rất xúc động khi nhắc đến.

Rốt cuộc thời đó, nhiều người bị lừa tiền và nghĩ sẽ không lấy lại được nữa. Khi lấy lại được tiền thì còn xót xa hơn nhiều, nghĩ tại cũng thấy mãn nguyện rồi.

Lộ Khuê Quân trả nợ xong, chạy đến trước mộ Ngưu Kim Liễu khóc một trận, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Nhiều năm như vậy, bây giờ đã trở thành đại lý máy chải sợi thô và máy dệt lớn nhất ở Lăng Thành, cũng coi như là công thành danh toại. Nhưng mấy năm nay tuổi lớn, đã lui về đứng sau, để con trai tiếp quản công ty.

Trong bữa tiệc sinh nhật, bạn bè thân thích đều tới, tất nhiên còn có cả những người làm trong ngành công nghiệp cashmere. Mọi người ăn uống tản gẫu với nhau vô cùng sôi nổi trong bữa tiệc. Trong lúc trò chuyện còn nhắc tới chủ đề nóng hổi gần đây, là chuyện Thẩm Giai lên hot search.

Mọi người nói đùa rằng Thẩm Giai nổi tiếng qua, nên phát sóng trực tiếp xem.

Bây giờ ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp ở Lăng Thành đang bùng nổ, có mấy vạn người làm chủ được.

Thẩm Giai bất đắc dĩ mỉm cười, không nói lời nào. Cậu nhóc cảm thấy mình không phải tư liệu để phát sóng trực tiếp.

Thẩm Trữ lại nói: “Hiện giờ cư dân mạng đều xôn xao muốn đưa Thẩm Giai lên kệ. Mặc dù là một gian thương, tôi cũng muốn đưa em ấy ra đấu giá. Đáng tiếc là chúng tôi không thể tương tàn, không thể làm kiểu này. Nhưng tôi nghĩ, Thẩm Giai có thể làm người mẫu, chụp một vài bức ảnh đăng lên.”

Đề nghị như vậy của cô nhóc đều được mọi người tán đồng, ngay cả Đông Mạch cũng cười nói: “Thẩm Giai, nhiệm vụ này đành giao cho con rồi.”

Thật ra Thẩm Giai không quan tâm đến điều này, cái gì nổi tiếng, hot search cậu nhóc cũng không để ý, cũng chưa chắc thích nhưng cũng không bài xích. Bây giờ mẹ cậu đã nói thế, cậu nhóc cũng cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, bản thân có thể làm người mẫu được.

Điều duy nhất cậu nhóc quan tâm là: “Ba ngày sau em có một hội nghị học thuật phải tham gia, sẽ không bị trì hoãn chứ?”

Thẩm Trữ: “Đương nhiên không rồi!”

Thẩm Giai gật đầu: “Được."

Vì thế... ba ngày sau, bức ảnh Thẩm Giai mặc một bộ đồ cashmere và áo khoác cashmere xuất hiện trên cửa hàng hàng đầu của Tam Mỹ.

Tiêu đề là “Dịch vụ tư nhân của thiếu gia thiên tài”.

Tuy rằng tiêu đề đơn giản và dễ hiểu như vậy nhưng cũng đủ để làm một kíp nổ cho đám fan điên cuồng mê luyến anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, lạnh lùng, thông minh, năng lực phi thườngk, khí chất phi thường, giàu có, quyền quý và tài năng Thẩm Giai này.

Trong một đêm, quần áo mà Thẩm Giai mặc đều bị cướp đoạt điên cuồng, sau đó các quần áo khác của tập đokàn Tam Mỹ cũng bị cướp điên cuồng, sau đó, các trang phục khác của tập đoàn Tam Mỹ cũng bị đoạt điên cuồng, lại sau đó, các món đồ nhãn hiệu sở hữu của hàng cũng bị cướp đoạt điênm cuồng, lại lại sau đó các sản phẩm cashmere khác của cửa hàng cũng bị cướp đoạt điên cuồng!

Nghe nói có hai khách hàng còn tranh nhau chiếc áo khoác trên người ma nơ canh!

Cuối cùng chủ tiệm không có cách nào, đành cởi một chiếc trên người minh ra tặng!

Cũng có người nó họ sẽ mua sợi cashmere, mua cashmere để tự làm!

Mà lúc này, người nổi tiếng Thẩm Giai vẫn đang ở phòng thí nghiệm, tập trung nhìn thí nghiệm trong tay, tỉ mỉ như tượng.

Trợ lý nhỏ cẩn thận đứng bên cạnh, lén lút ngắm góc nghiêng của cậu.

Những cư dân mạng mê muội anh ấy không biết rằng mỗi ngày cô ấy đều có thể nhìn thấy anh.

Gặp trực tiếp mới thấy đẹp trai hơn vạn lần so với trên mạng!

Khi biết tin Phong Việt Hàm từ Thụy Sĩ về, Tô Ngạn Quân vừa cho Thẩm Trữ đi học tiết đàn dương cầm.

Thật ra Thẩm Trữ không thể nói là rất yêu thích đàn dương cầm, nhưng vì Tô Ngạn Quân thấy tính khí cô bé không quá ổn, khi đánh đàn dương cầm có thể nung đúc lại tính khí, Thẩm Trữ cũng chỉ có thể đi theo để luyện, sau khi học xong, đôi khi cô bé cũng đánh được vài bản nhạc nhỏ, cô bé say mê trong đó, chính cô bé cũng hiểu được khi bản thân đánh đàn dương cầm thì nó cũng là một loại hưởng thụ.

Tô Ngạn Quân vẫn dạy cô bé.

Khi hết khoá dương cầm, Tô Ngạn Quân nghe con gái nhắc đến tin tức trở về của Phong Việt Hàm, nhưng cũng không có cảm giác gì lớn, vẫn đi ra ngoài tưới hoa như ngày thường.

Hôm nay hội chợ thương mại về cashmere sắp được mở ra ở Lăng Thành, Thẩm Liệt và Đông Mạch bề bộn nhiều việc, bà ấy cũng giúp đỡ một số việc. Nhưng vì nguyên nhân cơ thể, con gái không muốn bà ấy quá mệt mỏi, nên hằng ngày bà ấy chỉ tưới hoa, chạy

một vài bước, giúp đỡ giáo dục con cái.

Sau khi về nhà được vài ngày, Phong Việt Hàm đã đến nhà mấy lần, bà ấy đều chỉ lờ đi.

Khi còn trẻ thực sự là có yêu, yêu đến tê tâm liệt phế, nhưng cũng bởi vì vậy mà bị thương, hơn ba mươi năm qua đi, biết rằng lúc ấy đã hiểu lầm, cũng do sự cố chấp của bà ấy đã tạo thành tất cả, rốt cuộc bà ấy cũng buông xuống.

Khi trong nội tâm bà ấy đã hoàn toàn buông ra, cảm thấy bản thân có thể bình thường trở lại, tất cả những vết thương và không cam lòng mà bà ấy đã từng đi qua đều bị vuốt lên, mọi người vẫn có thể làm bạn như cũ, còn có một đứa con chung, như vậy là đủ rồi.

Nhưng hiển nhiên Phong Việt Hàm không nghĩ vậy, ông ấy vẫn còn hy vọng, ông ấy vẫn đến nhà để cùng ăn cơm, đôi khi lúc ánh mắt đụng phải nhau, ánh mắt của ông ấy nồng cháy đến mức doạ người.

Tô Ngạn Quân có thể nhẹ nhàng tránh đi việc này.

Bà ấy nghĩ, bản thân đã lớn tuổi rồi, cơ thể cũng chẳng còn tốt nữa, bà ấy không thể chịu thêm sự giày vò, để năm tháng êm đềm trôi qua, an phận sống trên đời và rồi hưởng thụ quãng đời còn lại.

Tất cả mọi chuyện đã thay đổi vào buổi chiều mùa thu hôm đó, lúc đó Tô Ngạn Quân lái xe từ thẩm mỹ viện về, xe bị hỏng, bà ấy xuống xe, gọi điện thoại cho người lái xe kéo, bản thân định gọi một chiếc xe về.

Nhưng hôm nay là ngày hội chợ thương mại về cashmere bắt đầu, người bán hàng kéo đến từ bốn phương tám hưởng, lại thêm con mưa thu mấy ngày nay chẳng thèm ngót, nên bà ấy phải đứng dưới gốc cây ngô đồng rất lâu mà không gọi được xe.

Gần đây con gái quá bận, đặc biệt là Thẩm Liệt, có lẽ ban ngày cũng không có giấc ngủ ngon, bà ấy cũng không muốn làm phiền các con, nên suy nghĩ đến việc gọi cho Hồ Kim Phượng, để bà phải người lái xe trong nhà đến đón.

Ai mà ngờ lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi đến: “Hôm nay có thời gian, nên tôi tự nướng bánh mỳ, đang nghĩ đến chuyện đưa qua cho bà với các cháu nếm thử, bà thấy có được không?"

Là điện thoại của Phong Việt Hàm.

Sau khi Tô Ngạn Quân do dự, mới nói tình hình của mình ra, Phong Việt Hàm nghe xong, lập tức hỏi kỹ càng địa chỉ, sau đó mới nói: “bà chờ một chút nhé, tôi ở cách đó rất gần, tôi sẽ đến ngay!”

Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, gió lạnh thổi qua, Tô Ngạn Quân nhẹ nhàng khép cái khăn choàng lên trên người lại, bà ấy mỉm môi, nhìn lá cây ngô đồng bị giọt mưa đập vào rồi rơi xuống, cuối cùng khiến cả con đường trở nên ướt hết, dính vào mặt đất.

Rất nhanh sau đó, lốp xe đi qua mặt đất đầy lá rụng và ẩm ướt, sau khi bắn toé lên giọt nước mới dừng lại.

Phong Việt Hàm bước xuống xe.

Ông vừa nhìn thấy bà, lập tức nhíu mày: “Sao lại mặc ít thể này?"

Nói xong ông cởi thẳng áo khoác của ông xuống, phủ thêm lên cho Tô Ngạn Quân.

Tổ Ngạn Quân: “Không cần, tôi không thấy lạnh.”

Nhưng Phong Việt Hàm vẫn không nói gì.

Tô Ngạn Quân không muốn tiếp tục từ chối ông trêkn đường, nên cứ khoác thêm, sau khi khoác thêm, bà lên ghế phó lái ngồi.

Xe bật không khí ấm áp, Tô Ngạn Quân lập tức thấy thoải mái hơn, bà bỏ ảom khoác của Phong Việt Hàm xuống.

Phong Việt Hàm: “Mấy hôm nay tôi vẫn luôn bận rộn, công ty dệt cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, máy móc được mua sắm đang trên đường đến, có thể nhanh chóng đầu tư, hiện tại mới hơi thoải mái ra một chút, đến lúc đó tôi sẽ tham gia hội chợ thương mại với Thẩm Liệt và Đông Mạch.”

Tô Ngạn Quân: “Chuyện đó rất tốt."

Cần gạt nước nhẹ nhàng trượt trên cửa sổ thuỷ tinh, gạt bỏ làn mưa bụi quanh của kính, xe chậm rãi chạy, những chiếc lá vàng ống của cây ngô đồng bay xuống.

Mùa thu đang tàn đi bên ngoài cửa sổ, hơi thở ấm áp đang quanh quẩn bên trong cửa sổ.

Phong Việt Hàm: “Thật ra vốn dĩ tôi đã nghĩ, cử chết đi ở nước ngoài, không trở về nước.”

Tô Ngạn Quân thản nhiên nói: “Nói chết làm gì, đó là điềm xấu đấy.”

Phong Việt Hàm cười khổ, quay đầu liếc Tô Ngạn Quân bên cạnh.

Tô Ngạn Quân lại nói: “Trở về cũng tốt, ông nhìn hiện tại quốc gia chúng ta mở cải cách, hoàn toàn khác hồi chúng ta còn trẻ, trở về sẽ có nhiều cơ hội để phát triển, làm thật tốt, coi như ra sức vì đất nước."

Bà vừa nói ra sức vì đất nước, lại khiến Phong Việt Hàm nhớ đến khoảng thời gian còn trẻ, thở dài: “Khi chúng ta còn trẻ, thực sự chúng ta đã rất nhiệt tình vì đất nước.”

Tô Ngạn Quân cũng nhớ lại, cười nói: “Hiện tại cũng không muộn, ông nhìn hai đứa Thẩm Liệt với Đông Mạch đi, nhiều sự nhiệt tình đến vậy, chúng ta cũng học tập chúng nó, nếu không phải do cơ thể tôi không tốt, tôi cũng muốn đến công ty của chúng để làm chút chuyện."

Phong Việt Hàm nắm tay lái, nhìn về con đường phía trước: “Vậy bà dứt khoát đến công ty tôi đi, hiện tại tôi cũng đang cần người."

Tô Ngạn Quân thuận miệng nói: “Cứ quên đi.”

Phong Việt Hàm: “Vì sao lại phải quên đi?”

Tô Quân Hàm nghe thấy vậy, biết chắc rằng ông đang nghiêm túc: “Vì không thích hợp.”

Phong Việt Hàm: “Vì sao không thích hợp?”

Truong khoảng thời gian này, trong lúc vô tình, bà đã vạch một dải phân cách giữa hai người, mà ông cũng ngay ngắn đứng ở chỗ bên kia dải phân cách, nhưng hiện tại, khi ông nói như vậy lại khiến bà cảm thấy không đúng.

Phong Việt Hàm đột nhiên dùng xe lại bên đường.

Ông quay đầu lại, nghiêm túc nhìn về phía Tô Ngạn Quân: “Ngạn Quân, chúng ta đã lớn tuổi rồi, lớn đến mức không xứng để được hưởng thụ tình yêu, nên phải qua loa nửa đời còn lại ư?"

Giọng của ông trầm xuống như bất lực, Tô Ngạn Quân hơi nghiêng đầu qua, tránh đi ánh mắt của ông.

Nhưng Phong Việt Hàm không muốn để bà được tránh né.

Hơn ba mươi năm cách biệt, ông đi xa xứ, ông đi từng bước một, chịu đựng nỗi cô đơn, những năm qua không thể không gặp những người nhiệt tinh theo đuổi ông, chỉ cần ông gật đầu, ít nhất đã có một gia đình, đã từng có một lần thiếu chút nữa đã bước tiếp nhưng ông lại phát hiện mình không thể.

Bất kỳ lúc nào, với bất cứ một người phụ nữ nào, ông cũng không nhịn được so sánh người đó với Tôn Ngạn Quân, việc này không hề công bằng với người khác, đối với bản thân ông cũng chẳng công bằng.

Hôm nay gặp lại Tô Ngạn Quân, bà vẫn độc thân, con gái vẫn ở đó, tất cả những chuyện từng xảy ra chỉ bởi vì họ ngây thơ và nhu nhược mà tạo nên hiểu nhầm, như vậy, còn lý do gì để không đến với nhau?

Ông biết Tôn Ngạn Quân đang trốn tránh, bà cần thời gian để điều chỉnh, dù sao đã nhiều năm như vậy, nên ông cho bà chút thời gian, nhưng đến khi tuổi không còn nhỏ nữa, thì không còn nhiều thời gian để lãng phí.

Đặc biệt là vào hôm nay, mưa thu không ngớt, ngô đồng lay động, càng khiến người ta nhớ đến những ngày tháng chẳng thể nào quên.

Đã từng là hơi ấm ông khao khát khi ở bên cạnh, cố gắng ở gần bà để hấp thu chất dinh dưỡng dường như là bản năng của ông.

Ông nhìn Tô Ngạn Quân ngồi bên cạnh, bất lực cười nói: “Ngạn Quân, bà đang băn khoăn điều gì?”

Tô Ngạn Quân thở dài: “Chỉ là tôi không biết nên đối mặt thế nào, ba mươi năm, tôi đã quên đi một số việc trong quá khứ, cũng chẳng còn lại cảm giác ban đầu.”

Phong Việt Hàm cụp mắt xuống: “Vậy sao?"

Tô Ngạn Quân: “Bây giờ tôi cũng đã nghĩ rõ ràng, trải qua cuộc sống sinh hoạt mà tôi muốn, bình tĩnh không màng danh lợi, đánh đàn rồi làm vườn, đôi khi giúp con cái một số chuyện, tôi không muốn đánh vỡ sự bình tĩnh này, ông cứ coi như tôi đang ích kỉ đi.”

Phong Việt Hàm yên lặng thật lâu, không nói gì, cuối cùng mới nổ máy.

Trong làn mưa bụi mông lung, trên đường phố chẳng có mấy người, lá khô rơi rụng khắp đường cái, ô tô lỗi thời, phát ra tiếng vang nhỏ.

Tô Ngạn Quân trầm mặc, nghiêng đầu nhìn làn mưa bụik ngoài cửa sổ, trong lòng lại nổi lên nỗi niềm khó tả.

Ba mươi năm qua, trong lòng không có chút hối hận nào ư, cũng không phải, chẳng qua chính bà cũng không biết nên làm thế nào để bukớc qua một bước đó, để tìm lại cảm giác ngày xưa.

Xe đã đến của biệt thự, rồi dừng lại, Phong Việt Hàm cầm một chiếc ô đưa cho Tô Ngạn Quân, Tô Ngạn Quân do dự một chút, mới nhận, mở cửma ra để xuống xe.

Đúng lúc này, Phong Việt Hàm nói: “Ngạn Quân, bà còn nhớ cái này không?"

Tô Ngạn Quân quay đầu lại.

Lúc nhìn thoáng qua, động tác của bà lập tức dừng lại.

Trong tay Phong Việt Hàm, là một đôi bao tay sợi len.

Đôi bao tay sợi len đó vừa nhìn đã thấy cũ lắm rồi, màu đã phai, phần lông bên chỗ ngón tay đã bị mài bớt, nhưng thật ra cũng được bảo quản khá tốt, được cất gọn gàng trong một túi nhựa trong suốt.

Sao bà có thể quên, ba mươi năm trước, Phong Việt Hàm mới đến nông thôn ở, bị đông cứng rồi khiến tay bị thương, bà nghĩ cách lấy len sợi, thức đêm dệt cho ông, vì dệt cái này, còn bị kim chọc hai cái vào đầu ngón tay của bà.

Phong Việt Hàm cầm đôi khăn tay đó, cười nói: “Năm ấy tôi viết cho bà một bức thư, bà đáp lại rằng chúng ta không thể gặp nhau nữa, tôi đã ném đôi găng tay này đi, tôi cũng muốn quên đi quá khứ để bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Nhưng đến tối tôi lại thấy hối hận, hơn nửa đêm tự mình chạy ra ngoài bãi rác, để nhặt nó về."

Ông nhưởng mắt, nhìn về phía bà, trầm giọng nói: “Bây giờ, bà đối với tôi, trong lòng chẳng hề có chút gợn sóng, tất cả đều đã quên rồi sao, thực sự chỉ muốn cho nhau khoẻ mạnh thôi sao? Bà nói cho tôi biết đi!”

Lời nói của ông rơi vào lòng bà, khiến ngực bà đau đớn, trong mắt Tô Ngạn Quân hiện lên ảnh nước.

Giọng nói của Phong Việt Hàm đã hơi nghẹn ngào: “Chúng ta còn trẻ, thực sự vẫn còn trẻ, chúng ta vì bản thân vì nhu nhược và hèn nhát mà bỏ lỡ nhau ba mươi năm, tại sao lại không thể quý trọng những năm sau đó? Bà nói đi tại sao?"

Nước mắt của Tô Ngạn Quân rơi xuống: “Việt Hàm —"

Nghe thấy tiếng, Phong Việt Hàm đưa tay ra, cầm chặt tay bà, nhẹ nhàng kéo ra và ôm chặt lấy bà vào lòng.

Đã từng có những lúc, đôi mắt của bà sáng ngời, da thịt non mềm, bà thắt mái tóc đen dài, cô cười khéo léo, đứng ở trước đầu hẻm Bắc Kinh cũ gọi tên ông.

Ông ôm lấy bà thật chặt: “Tô Ngạn Quân, Tô Ngạn Quân, năm đó những chuyện bà đã từng nói, sao bà có thể quên!”

Tô Ngạn Quân chui vào ngực ông, nghẹn ngào khóc lên.

Ba mươi năm xa cách, bỏ lỡ rất nhiều, rồi gặp lại, những đường nét ngang khoé mắt, sóng gió vất vả trên tóc mai, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ở thời đại tốt đẹp này, họ có đầy đủ thời gian để bù đắp đầy đủ những năm tháng đã mất trong quá khứ.

Tất cả đều không quá muộn.

Chương kế tiếp