Thập Niên 80: Đổi Chồng

Chương 172: Phiên ngoại: Sự nghiệp của Đông Mạch
Dùng nhiều năm để phấn đấu, vất vả đánh xuống giang sơn, chứng kiến tập đoàn Tam Mỹ lớn mạnh trong tay con gái, những năm gần đây, tập đoàn Tam Mỹ đang mở rộng thị phần, sản phẩm xuất khẩu sang hàng chục quốc gia ở khu vực trong và ngoài nước, giá cổ phiếu cũng thuận thể tăng lên vài lần.

Năm nay trong bảng xếp hạng Forbes, Thẩm Liệt và Đông Mạch dựa vào số cổ phiếu trong tay, tiến vào top 10, trừ họ còn có cổ phiếu của Giang Xuân Canh cũng tiến vào top 30 cái tên.

Về phần công ty thực phẩm Tam Phúc, tức là do con trai của Giang Thu Thu tiếp quản, hiện tại việc kinh doanh cũng không tệ, mặc dù không đến mức có thể đạt được thành tựu lớn, nhưng vẫn có thể duy trì hoạt động kinh doanh của gia đình.

Đến tận bây giờ, Thẩm Liệt và Đông Mạch cũng không còn nhiều lo lắng nữa, đã 50 tuổi rồi, Thẩm Liệt cảm thấy “cũng đến lúc để về hưu rồi”, có lẽ phải nhường cơ hội lại cho con trẻ.

Cho nên hai năm qua, Thẩm Liệt đưa Đông Mạch đi khắp mọi nơi trên thế giới, nhìn những phong cảnh lúc còn trẻ chưa được nhìn thấy, đi đến sa mạc Kalahari để bắt gặp những bông hoa và những cây thực vật đẹp, đi đến Madagasca để chiêm ngưỡng cây Baobab [1] huyền diệu, đến rừng nhiệt đới Congo để thưởng thức những bông hoa ký sinh đầy màu sắc, lặn xuống làn nước trong vắt và ấm áp của Great Barrier Reef để chiêm ngưỡng rạn san hô đầy màu sắc và những con cá khổng lồ, đi xe đạp leo núi ở vườn quốc gia Blue Mountain, thậm chí đều Nam Cực để gặp những chú chim cánh cụt đáng yêu, vua giải trí để làm bạn.

[1] Bao báp là một chi của 8 loài cây thân gỗ có kích thước từ vừa đến lớn, trước đây được coi là thuộc họ Gạo, hiện nay được coi là thuộc phân họ Gạo, có nguồn gốc từ châu Phi. Vào đầu thế kỷ 21, baobab ở miền nam châu Phi bắt đầu chết nhanh chóng từ một nguyên nhân chưa được xác định

Nhưng nơi chưa từng có ai đi, cả hai người đều đã đi hết.

50 tuổi, hai người bắt đầu định nghĩa cho bản thân về tuổi nghỉ hưu.

50 tuổi đã rất lớn rồi ư? Khi hai mươi tuổi nghe rất lớn, nhưng từng bước một đi đến, họ đều cảm thấy mình còn rất trẻ.

Thời gian đã qua cứ đối xử tốt với họ như vậy, đến cái tuổi này, khoé mắt họ chỉ có vài nếp nhăn khi cười thôi, khi người khác nhìn vào, họ chỉ nghĩ đây là đôi vợ chồng tuổi tứ tuần.

Nhưng ở tuổi năm mươi, họ không còn sự ràng buộc về con cái, không cần bận rộn lo cho sự nghiệp, tất cả đều đã tự do, tự do về tiền bạc, tự do về cơ thể, tự do về sinh hoạt, muốn đi chỗ nào thì đi, cũng chẳng có ai quản lý.

Sau hai năm chơi như vậy, đêm đó hai người đi dạo chơi sông Nile, nhìn điệu múa Sufi đặc sắc, nhìn cảnh đêm rực rỡ ở Cairo, khi gió đêm thổi qua, Thẩm Liệt ôm Đông Mạch vào lòng, nói bên tai cô: “Chúng ta nên đến đâu chơi nữa nhỉ?”

Đông Mạch hơi dựa vào người anh, thoảng nghe thấy tiếng nhạc phía xa, cười nói: “Chúng ta về nhà nhé." Thẩm Liệt: “Được, về nhà thôi."

Khi về nhà, có nghĩa là thực sự về nhà, rời khỏi thế giới sống động.

Hai mươi năm qua, Thẩm Liệt đã từng được vinh danh là “Doanh nhân xuất sắc toàn quốc” và “Doanh nhân xuất sắc của Trung Quốc", anh cũng từng được chọn làm Đại biểu của Đại hội nhân dân ở Lăng Thành, anh có không ít danh hiệu, anh là thành viên của Uỷ ban Quốc gia của Hội nghị Thương nghiệp Chính trị Nhân dân Trung Quốc, là thành viên của Liên đoàn Công nghiệp và Thương mại Trung Quốc, thường xuyên tham dự các cuộc họp cấp cao khác nhau, có thể nói, sự tích luỹ về của cải và danh vọng đã đạt tới đỉnh cao nhất của danh vọng nước nhà.

Đến lúc này, thực sự không còn thiếu thứ gì, từ danh vọng, tiền tài, địa vị, sự tôn trọng, tất cả đều có ở trong tay, thậm chí ngay cả tương lai của con gái cũng có triển vọng, đứa con gái thì tiếp quản tập đoàn Tam Mỹ, trỏ còn giỏi hơn thầy, đứa con trai thì tiến vào giới khoa học và đạt được nhiều thành tựu trong các lĩnh vực liên quan, thậm chí còn được biết đến như một trong những nhà khoa học trẻ xuất sắc nhất thế kỷ hai mươi mốt.

Điều quan trọng là, hôn nhân của con trẻ đều hạnh phúc, không có gì viên mãn hơn.

Cho nên, tiếp theo phải làm gì?

Đông Mạch chọn việc từ thiện.

Xem lại bản thân ba mươi năm qua, đôi khi cô còn tự cảm ơn số mệnh của bản thân, đã sắp xếp gian khó để làm động lực cho bản thân, cũng sắp xếp ánh sáng dẫn lối cho cô, cô may mắn, trùng hợp mà đến được hôm nay, cô đã trở thành nữ doanh nhân được nhiều người biết đến, cô nhìn thấy được vẻ đẹp của thế giới, cũng học được nhiều đạo lý mà trước đây cô chưa bao giờ hiểu.

Cô may mắn, nhưng cũng vừa nghĩ mà sợ.

Dù đã qua ba mươi năm, cô vẫn sẽ nghĩ nếu hồi trước cô bước sai một bước, hoặc là kém may mắn hơn thì cô cũng chẳng phải Đông Mạch của bây giờ.

Hầu như những chuyện cô trải qua đều đến từ những sự tình cờ, cô đã cố gắng rất nhiều để tìm ra những việc không thể tránh khỏi, nếu có một chuyện xảy ra, chắc chắn là do duyên phận.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến chuyện đọc sách.

Con người chỉ có thể đọc sách, mới có kiến thức, mới có thể đi nếm thử nhiều khả năng của thế giới này, mới có thể mở rộng tư tưởng, mới có thể đánh vỡ hoàn cảnh bị trói buộc.

Cô trở về làng, đi đến thôn Đông Quách, rồi đến thôn Tùng Sơn, có người giàu đi lên, nhưng cũng có đứa trẻ ít đọc sách, bé gái đọc sách càng ít hơn, cô lại đi lên núi, đến những khu nghèo khó.

Người nghèo thường sinh nhiều con, có cô bé nhận lại chiếc áo khoác từ chị gái để mặc rồi ôm em trai vào ngực, người em trai đó chảy hai dòng nước mũi màu đen.

Cô gái mười lăm tuổi tốt nghiệp từ trường trung học không thể học thêm được nữa, phải chuẩn bị đi chải nhung, làm chải nhung vài năm để tích góp lễ cưới hỏi của em trai cho cha mẹ, sau đó gả ra ngoài để kiếm tiền lễ hỏi cho nhà mẹ đẻ.

Thời đại đã thay đổi, nhưng Đông Mạch có thể thấy trên khuôn mặt của cô bé non nớt đằng kia là bóng dáng Vương Qua Nguyệt ngày xưa.

Đông Mạch nói với Thẩm Liệt: “Chúng ta cho rằng xã hội đã tiến bộ, thời đại đã thay đổi, thực ra đó là vì chúng ta tự đi, cải biển, ở nông thôn, có rất ít người có thể làm giàu, tinh thần của họ vẫn kẹt lại.”

Dù có một ít người giàu, nhưng thực chất trong đó vẫn là nông dân, muốn sinh con trai để nối dõi tông đường, muốn tiền hồi môn cao, muốn cho con trai nhà để cưới vợ, để con cháu tiếp tục truyền thừa, muốn buôn bán, kiếm tiền, đọc nhiều sách như vậy cũng vô dụng, con gái càng đọc sách càng không dùng được.

Thậm chí còn có nơi nói như vầy: đưa tài sản lại cho con trai, đó là truyền thống, việc phụng dưỡng người già giao cho con gái, đó là tục lệ.

Vì vậy cô cho ra kết luận: “Những năm gần đây chúng ta luôn làm từ thiện, gặp được nước nào có gặp khó khăn sẽ quyên tiền, bình thường cũng quyền tiền cho người nghèo để học tập và cũng quyên góp cho người tàn tật, nhưng em thấy vẫn chưa đủ, hiện tại cuối cùng chúng ta có thể buông xuống mọi gánh nặng, làm việc bản thân muốn làm."

Tất nhiên Thẩm Liệt sẽ đồng ý với chuyện này, thật ra nếu Đông Mạch không nói, anh cũng hy vọng trong vài thập niên tiếp theo, khiến xã hội sáng lên, nóng lên, nóng bỏng, làm một vài chuyện trong khả năng, mà theo như lời Đông Mạch, đúng là điều anh muốn làm.

Chuyện này là vì bảo đáp cho xã hội, cũng là vì bản thân.

Năm cấp độ nhu cầu Maslow [2], mức độ thực hiện hoá mà họ đang có, không có gì mang lại họ sự hài lòng hơn việc từ thiện.

[2] Hệ thống nhu cầu của Maslow là một lý thuyết về tâm lý học được đề xuất bởi Abraham Masłow trong bài viết “A Theory of Human Motivation” năm 1943 trong Đánh giá Tâm lý học. Maslow sau đó đã mở rộng ý tưởng bao gồm những quan sát của ông về sự tò mò bẩm sinh của con người.

Nếu cả hai đều không có ý kiến, vậy thì cứ làm thôi.

Có tiền, có thời gian rảnh, có địa vị, có năng lượng, cũng có tâm, chuyện này không thể không làm được, vì vậy trong vài năm tiếp theo, Thẩm Liệt và Đông Mạch lần lượt thành lập hai quỹ, quỹ đầu tiên là Pink Power Foundation, dùng cho việc giúp đỡ phụ nữ và trẻ em trong khu vực nghèo nàn, một quỹ khác là quỹ xoá đói giảm nghèo, giúp những trẻ em nghỉ học sớm vì gia đình nghèo khó.

Chuyện này cũng không dễ làm, thậm chí có thể nói là khó khăn trùng trùng điệp điệp, nhưng càng đi sâu vào làm, Đông Mạch càng ý thức được, chuyện này quan trọng và gấp gáp đến cỡ nào.

Không thể không thừa nhận, ban đầu cô ôm tâm trạng “giúp đỡ người khác" để làm, nhưng khi làm lâu, cô bắt đầu cảm thấy, chuyện cô đang làm này, cũng là chuyện cô nên làm, là chuyện quan trọng hơn cả việc điều hành một doanh nghiệp.

Cô nhớ đến Vương Qua Nguyệt, người đã dùng một cánh tay của mình để lấy tiền hồi môn cho em trai của Vương Qua Nguyệt, sẽ nhớ đến Tạ Hồng Ny, người bị nhà mẹ đẻ hợp lại nói không nên làm ầm ĩ với nhà chồng của Tạ Hồng Ny, cũng nhớ đến Tôn Hồng Hà người đã phải quanh co lòng vòng rời đi để rồi có cuộc sống sinh hoạt mệt nhọc như hôm nay, sẽ nhớ đến những cô gái, người vợ trẻ tuổi khác trong thôn.

Cô ở trong một ngôi làng nghèo khổ chứng kiến một cô bé luôn mở to đôi mắt ngây thơ, ngây thơ đến mức không biết đến sự hiểm ác của thế giới, và những người cha, người mẹ chất phác và bảo thủ nhưng truyền thống.

Cô không nhịn được thấy chạnh lòng, cô biết cô gái nhỏ trước mắt chỉ có hai con đường.

Nếu không có sức mạnh từ bên ngoài duỗi ra để viện trợ, cô bé có thể đi vào quỹ đạo mà người lớn đã từng đi qua của tất cả những cô bé khác, giống hệt như con bò già luôn xoay quanh cái cối xay, và nó sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ.

Chỉ cần tăng thêm chút sức mạnh bên ngoài, lệch khỏi đường ray ban đầu, thì cô bé đã rẽ sang con đường khác rồi.

Cô nghĩ đến bản thân cô năm đó, thậm chí không nhịn được nghĩ nếu năm đó cô kém đi một chút, cô sẽ thành thế nào?

Trở thành người phụ nữ ở nông thôn bận rộn chải nhung, trên tóc dính đầy lông sợi thô, trở thành một người mẹ chồng tính toán chi li rồi đánh nhau với con dâu, hay trở thành một bà bán hàng ăn vặt, trong lúc đẩy hàng nhìn thấy người làm bên trật tự đô thị rồi chạy trốn khắp nơi?

Chương kế tiếp