Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 10: Không thấy 10
Nhiệm vụ giải cứu tiếp theo coi như đã thành công, nhưng ở giữa vẫn còn xuất hiện một chút nhạc đệm.

Mọi người rõ ràng cảm thấy rằng họ ngày càng trở nên vất vả hơn trong trận chiến, nhưng sức mạnh của những biến chủng đó đột nhiên tăng lên. Ban đầu còn nhờ sự giúp đỡ của Sơ Điều nên thành thạo, nhưng dần dần họ trở nên mệt mỏi.

Bởi vì không biết sức mạnh của biến chủng đã được tăng lên, một số người trở nên khinh địch dẫn tới bị thương nặng. Mà Sơ Điều vì cứu một chàng trai trẻ lỗ mãng mà bị thương ở cánh tay, nhưng cũng may là không là hữu kinh vô hiểm. Trước khi hoàng hôn buông xuống, mọi người nhanh chóng tiêu diệt các biến chủng trong thị trấn cổ và giải cứu những người sống sót bị mắc kẹt.

Mọi người cần phải trở lại căn cứ ngay trong đêm. Trong thùng xe được điều khiển vững vàng, các bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay Sơ Điều. Vết thương rất sâu, bắt buộc phải khâu lại để cầm máu. Trong suốt quá trình sát khuẩn đến khi băng bó vết thương, cô đau tới mức không dám nhìn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Chàng trai trẻ được cô cứu đang ngồi một bên run rẩy khóc.

Cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn ở độ tuổi không biết trời cao đất dày, không biết quan sát mà chỉ biết đánh và đánh. Cậu ta luôn cảm thấy bản thân rất mạnh, nhưng lần này cậu ta suýt thì mất mạng. Nhìn Sơ Điều bị thương vì mình mới nghĩ mà sợ, cảm thấy rất áy náy.

Sơ Điều không có thời gian để quan tâm đến cậu ta, khi vết thương đã được khâu lại và băng bó, không còn đau như lúc nãy nữa nên cô mới có thời gian an ủi cậu ta.

Bố mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, từ đó cô sống với cậu mợ. Cậu thì luôn bận rộn với công việc của mình, mợ thì lại không thích cô, chỉ có người em họ nhỏ hơn vài tuổi của cô là có mối quan hệ tốt với cô.

Sau khi đi học trung học, cô đã chuyển đến ở ký túc xá của trường. Chỉ có Tết Âm Lịch mỗi năm hoặc kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có cơ hội gặp nhau. Không tính đời trước thì cũng đã một năm rồi cô chưa gặp họ.

Sau tận thế, cô cũng không thể liên lạc với gia đình cậu. Kiếp trước sau khi mọi chuyện dần ổn định hơn, cô đã từng quay lại để tìm họ, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Thực ra thì tạm thời chưa có tin tức gì cũng xem như là một chuyện tốt.

Khi nhìn thấy chàng trai trẻ này, cô không khỏi nhớ tới nhóc em họ của mình, tuổi tác xêm xêm nhau, cũng là một người hiếu chiến, vì vậy lúc đó cô mới cứu cậu ta.

Cũng không biết gia đình cậu hiện đang ở đâu, sống có tốt hay không.

Cô nghĩ rằng nếu suốt chặng đường này cô không tìm thấy A Dã, trước tiên cô sẽ đi theo Tiểu Kính đến thủ đô để xác nhận sự an toàn của gia đình cậu. Sau đó mới tiếp tục đi tìm A Dã, vô luận như thế nào, cô cũng phải tìm được hắn.



Sau một tháng ở lại căn cứ Bình Xương, vết thương của ông chú đã phục hồi rất tốt, đám người Sơ Điều đã sẵn sàng để nói lời tạm biệt.

Họ lái chiếc xe mà họ đã đi khi đến đây ra khỏi căn cứ, Diêu Thiên Khung và những người khác đã đợi ở cửa từ sớm. Họ tới để tiễn đưa, đồng thời cũng là lần cuối cùng cố gắng níu giữ đám người Sơ Điều.

Sơ Điều xuống xe và đi tới trước mặt họ, cô biết rằng ngày này là không thể tránh khỏi.

"Cô phải đi rồi à?" Diêu Thiên Khung hỏi cô, ánh mắt nóng bỏng và phức tạp.

Sơ Điều thản nhiên nhìn lại: "Mấy ngày qua đã làm phiền mọi người rồi, tôi rất biết ơn vì điều này."

Mới ngày đầu tiếp xúc với cô, có thể sẽ bị lừa bởi vẻ ngoài dịu dàng và thuần khiết của cô, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài, thì sẽ phát hiện ra người tưởng chừng dễ gần này thực ra lại có sự trầm ổn khác hẳn với độ tuổi và sự xa lánh, thờ ơ khiến người ta khó tiếp cận.

Diêu Thiên Khung nãy giờ cứ ngập ngừng mãi, có vẻ muốn nói rồi lại thôi, một lát sau, anh ấy nói: "Nếu cô muốn ở lại..."

"Xin lỗi, tôi cần phải đi tìm người yêu của mình." Trước khi anh ấy kịp nói hết câu, cô đã từ chối thẳng thừng.

Sau khi nghe thấy, Diêu Thiên Khung choáng váng một lúc, cố gắng tiêu hóa lời cô nói, có nghĩa là: Cô ấy đã có người yêu, vậy là phần tình cảm đơn phương này của anh ấy chưa kịp nói ra đã bị bóp chết từ trong trứng.

Anh ấy rũ đầu, có một chút thất vọng và không cam lòng: "Vì sao?"

Cuộc sống yên ổn trong tầm tay, và đi lang thang mà không biết đích đến và kết quả, phải là người quan trọng như thế nào mới khiến cô có thể vượt lên trên tất cả mà đến bên người đó.

Sơ Điều hơi cong cong mắt, trên mặt lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành, nói: "Bởi vì anh ấy là lý do để tôi muốn sống tốt trong thế giới tận thế này."



Nhóm người rời khỏi căn cứ.

Diêu Thiên Khung nhìn chiếc xe biến mất ở cuối con đường mà không nói gì.

Phó đội trưởng đi tới, bối rối nhìn anh ấy: "Thủ trưởng ra lệnh cho chúng ta nhất định phải giữ cô ấy lại."

Giá trị của Sơ Điều đối với căn cứ từ lâu đã không thể đo lường được, thủ trưởng của căn cứ vốn không có ý định để cô đi.

Diêu Thiên Khung nhìn vào khoảng không với một nụ cười cay đắng: "Tôi giữ chân cô ấy sao."

"Anh có thể dùng phương pháp khác để giữ chân cô ấy." Phó đội trưởng nói.

"Chúng ta không thể giữ một người mà người đó nhất quyết muốn đi."Diêu Thiên Khung sắc mặt trầm xuống.

"Anh không thể giữ cô ấy hay anh không muốn ép buộc cô ấy?" Phó đội trưởng bám riết không tha.

Diêu Thiên Khung cười lạnh: "Sơn Tước thà chết cũng không muốn ở trong lồng, đừng coi thường cô ấy."

Diêu Thiên Khung biết rất rõ, cô gái tuy trông yếu đuối và nhu nhược nhưng thực sự mềm dẻo hơn bất kỳ ai khác. Cô không phải là một người nhỏ bé, dễ dàng để cho người ta đe dọa.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu có một ngày như vậy, bọn họ không những không giữ được người mà còn có thể mất nhiều hơn được.

Đừng nhìn cô ấy nhỏ con như vậy, nhưng dường như trong tim cô cất giấu cả một vũ trụ rộng lớn.

Vì người trong lòng mà không do dự, cho dù gặp ngàn vạn nguy hiểm và khó khăn cũng không chùn bước, ai cũng không thể ngăn cản chấp niệm duy nhất trong lòng cô.

Trong thời tận thế này, có một người ngự trị trong trái tim cô.

Mặc dù không biết người cô yêu sâu đậm đó là ai, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy ghen tị.



Ngắn ngủn hơn một tháng, tốc độ biến dị cùng với tốc độ sinh sôi nảy nở không thể giải thích được của đám biến chủng đã khiến các căn cứ nhân loại trở tay không kịp, các trận chiến phòng thủ liên tục bị đánh bại, khổ không kể hết.

Những người hoạt động ngoài khu vực an toàn bị thương vong nặng nề, rất khó khăn để đi cứu viện.

Hiện giờ tỷ lệ sinh sản của các biến chủng đã đạt đến điểm bất thường, những chỉ số này đã gây ra rất nhiều rắc rối lớn cho nhân loại.

Ngoài ra, sau khi biến chủng trở nên mạnh mẽ, một lớp giáp dày đã được sinh ra, khiến cơ thể của bọn chúng cứng rắn như sắt.

Những vũ khí mà nhân loại từng tự hào đã dần yếu đi, trước đây đạn có thể dễ dàng xuyên qua da thịt chúng, nhưng bây giờ thậm chí khó có thể xuyên thủng lớp giáp đó.

Đối mặt với thủy triều biến chủng dần dần không có khả năng chống cự lại, vô số căn cứ buộc phải đóng cửa, một số nhà nghiên cứu thực hiện nghiên cứu thực nghiệm về các biến chủng cũng lần lượt đưa ra kết luận:

Tốc độ biến dị của các biến chủng không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Các gen “cảm nhiễm” trong cơ thể chúng biến dị liên tục, tích tụ những thay đổi về số lượng đã gây ra những thay đổi về thể chất. Loại hiện tượng biến dị này được gọi là “dị biến hóa”, cũng có người gọi là “tiến hóa”.

Tuy nhiên, cho dù đó là biến dị hay tiến hóa thì đây cũng là một đả kích mang tính hủy diệt đối với nhân loại.

Một số chuyên gia đưa ra dự đoán, nếu con người không tìm ra biện pháp đối phó hiệu quả hoặc các loại vũ khí mới có thể chống lại các biến chủng trong vòng ba tháng, con người sẽ bị lũ biến chủng cai trị hoặc thậm chí là diệt vong.

Sơ Điều đã sớm đoán trước tình huống này. Nhờ kinh nghiệm của kiếp trước giúp cô dễ dàng sinh tồn trong tình trạng nguy hiểm và khắc nghiệt. Trước những biến chủng tàn bạo thích giết người, cô dựa vào sự tỉnh táo và trực giác nhạy bén của bản thân mang theo đội ngũ Hổ Khẩu chạy trốn, không có ngoại lệ.

Cho dù trong đội không có dị năng giả, súng và đạn đã cạn kiệt, nhưng trong tình huống này lại không hề xuất hiện thương vong.

Sau khi rời khỏi căn cứ Bình Xương, họ đi mãi không hề dừng lại ngoại trừ việc thu thập vật tư. Tuy nhiên, dưới tiền đề là phải đảm bảo an toàn, tiến độ của họ vẫn rất chậm và thường xuyên gặp phải chướng ngại.

Kế hoạch tìm người của Sơ Điều cũng bởi vậy phải tạm gác lại, chỉ có thể tận dụng mọi thứ mà tìm hiểu tin tức. Nhưng không có ngoại lệ, đừng nói đến tin tức của hắn, trên đường đi bọn họ thậm chí còn chưa gặp được ai, cũng không thấy bất kỳ căn cứ nào.

Mùa hè vẫn chưa qua đi, Sơ Điều nằm phía sau xe mơ màng thiếp đi. Cô sợ nóng và lạnh cho nên vào thời điểm chuyển giao giữa mùa thu và mùa hè cô rất dễ mệt mỏi hay ngủ gật.

Bà cụ ngồi ở ghế phụ lái, Tiểu Nguyệt chen giữa bảng điều khiển trung tâm và băng ghế sau, mấy người trong xe không nói tiếng nào, yên lặng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Sơ Điều.

"Í, đã đến Giang Ninh rồi."

Tiểu Nguyệt chú ý thấy biển báo giao thông rồi nhỏ giọng nói một câu.

Mặc dù cô bé không biết đường, nhưng vẫn biết nhìn biển báo giao thông, chưa kể, Giang Ning là một cố đô, chưa đi qua thì cũng đã nghe qua.

Tiểu Nguyệt lẩm bẩm cố gắng không phát ra âm thanh, trong xe lại trở về yên tĩnh như cũ. Mà Sơ Điều đang nằm phía sau mơ màng sắp ngủ, lại nhạy cảm bắt hai chữ mà mình để ý, cô sửng sốt một chút, sau đó đột ngột ngồi dậy, cơn buồn ngủ liền bị cuốn đi.

Vài người phía trước giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, đồng thời trong lòng thấp thỏm, cho rằng lại gặp nguy hiểm nên mới khiến cô đột nhiên bừng tỉnh như vậy.

Sơ Điều tìm thấy một ký ức mơ hồ trong đầu, nhịp tim đập hơi nhanh. Cô liếm đôi môi khô ráo của mình, nhìn Tiểu Nguyệt, giọng nói có chút khô khốc: “Vừa rồi em nói đã đến đâu rồi?”

Tiểu Nguyệt nghĩ rằng cô bé đã gây ồn đến cô, cô bé vội vàng che miệng xin lỗi: "Xin lỗi, em làm ảnh hưởng đến chị rồi."

"Không." Sơ Điều lắc đầu, vội vàng nói: "Có phải mới nãy em vừa nhắc đến Giang Ninh đúng không?"

Tiểu Nguyệt khẽ mở miệng, đây là lần đầu tiên cô bé lo lắng như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Biển báo giao thông nhắc nhở phía trước là cố đô Giang Ninh".

Vừa hay dòng chữ màu xanh lá cây xuất hiện một lần nữa, Sơ Điều xác định được phía trước là Giang Ninh.

Nếu cô nhớ không nhầm, A Dã từng học đại học ở Giang Ninh, trước tận thế hắn vẫn còn ở trường, nói không chừng có lẽ bây giờ hắn vẫn đang ở đó.

Nhịp tim của Sơ Điều đập ngày càng nhanh, tìm kiếm bấy lâu nay không có kết quả và nỗi nhớ dày vò từng ngày chẳng khác nào nung cô trên đống lửa, dằn vặt vô cùng. Mong muốn được bay đến bên hắn, ôm hắn thật chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể quen thuộc và hơi thở của hắn, cô sẽ không còn phải suy nghĩ và lo lắng về những chuyện khác nữa khi ở trong vòng tay an toàn của hắn.

Trong thời gian này, cô buộc mình phải trưởng thành, cô một mình đảm đương và không ai hiểu được nỗi lo lắng trong lòng của cô.

Cô tự kiếm con đường của mình, hoàn toàn đi chệch quỹ đạo của kiếp trước, kiếp này thật sự có thể gặp lại anh giữa biển người mênh mông sao?

Nhưng nếu để cô lại đi theo kiếp trước, đợi một năm sau mới gặp được hắn, đó không phải là điều cô mong muốn.

Bây giờ cuối cùng cũng có một chút tin tức về hắn, cho nên cô vô cùng phấn khích.

“Dừng xe!” Thấy sắp qua ngã tư, Sơ Điều nghĩ cũng không nghĩ liền vội vàng kêu dừng lại.

Người lái xe sợ hãi vì giọng điệu vội vàng của cô, vội đạp phanh gấp.

Hai chiếc xe đi sau cũng phải dừng gấp.

Theo kế hoạch ban đầu của Sơ Điều, bọn họ phải cố gắng tránh thành phố càng xa càng tốt, đi theo con đường không dễ bị tấn công bởi lính bắn tỉa và dễ dàng trốn thoát. Trừ khi bọn họ cần tiếp viện, nếu không sẽ không vào thành phố.

Nhưng cô tạm thời thay đổi quyết định và đến Giang Ninh, một nơi mà họ có thể gặp nguy hiểm và họ hoàn toàn không biết tình hình bên trong. Quyết định đột ngột này thực sự trái ngược với những hành động trước đây của cô ấy.

Về tình về lý thì Tiểu Kính không thể để cô ấy đi.

Nhưng Sơ Điều đã nhảy xuống xe với cặp sách trên lưng, một cơn gió thoảng qua làm rối mái tóc dài của cô, khuôn mặt trắng sứ tỏ vẻ kiên định và không gì lay chuyển được.

Giờ phút này, cô trong mắt Tiểu Kính trở nên rất xa cách và không chân thật.

Tác giả có lời muốn nói:

Điều Điều đã đến Giang Ninh rồi, anh Lạc anh có muốn vợ hay không!

Cả hai đều đã đến Giang Ninh, ngày gặp mặt còn xa không?



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp