Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 11: Không thấy 11
"Cùng nhau đi tới Giang Ninh có thể mọi người sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần cho tôi xuống ở đây là được."

Điểm đến không giống nhau, Sơ Điều cũng không có ý định để người khác đến Giang Ninh với mình.

"Em muốn một mình đến Giang Ninh?" Tiểu Kính nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu tức giận khó hiểu.

Sơ Điều gật đầu: "Ừ, có thể người đó đang ở Giang Ninh, em muốn đến gặp anh ấy, chúng ta tách ra ở đây là được rồi. Mọi người dựa theo phương pháp mà em nói, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể an toàn đến thủ đô. Cảm ơn chị và mọi người đã giúp đỡ em suốt chặng đường vừa qua."

Họ đều biết người đó mà cô nói là ai.

Nhưng họ không biết gì về tình hình bên trong Giang Ninh, cũng không ai biết người đó có ở đó hay không. Tiểu Kính rất muốn hỏi cô: "Có thể đừng đi tìm anh ta không? Có thể đến thủ đô với họ không? "

Nhưng cô ấy không hỏi ra lời, vì cô ấy đã biết câu trả lời.

Đúng vậy, không thể không đi.

Bởi vì nhờ người đó đã khiến cô trở nên dũng cảm và ngoan cường, đó cũng là chấp niệm giúp cô có thể cố gắng chống đỡ dọc đường. Nếu không phải là hắn, mọi thứ đều là vô nghĩa.

Tiểu Kính rất muốn không quan tâm gì cả gọi người đánh ngất cô ấy rồi mang đi, nhưng nếu không có Sơ Điều, họ không biết đã chết bao nhiêu lần. Cho nên cô ấy không thể không màng ý nguyện của cô mà cưỡng ép cô.

Tiểu Kính bình tĩnh lại, cuối cùng ra quyết định: "Chị đi cùng với em."

Không thể ngăn cô lại nhưng cũng không thể để cô chiến đấu một mình.

"Không thể để hai cô gái hành động một mình được, chú đi sẽ đi cùng hai đứa." Vết thương của ông chú đã hồi phục hoàn toàn, ông cười toe toét nói.

Hai anh em sinh đôi nắm chặt tay nhau, đồng thanh nói: "Bọn em cũng đi."

Bà cụ bước xuống xe, ánh mắt hiền từ nhìn họ như nhìn những đứa trẻ, nói: "Nếu mấy đứa không chê cái thân già này liên lụy thì bà không còn gì để băn khoăn cả."

Những người lính còn lại nhìn nhau, một người trong số họ nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành."

Mấy tháng qua họ đã mất liên lạc với tổng bộ, nói là thi hành nhiệm vụ hộ tống nhưng thực ra họ đã coi những người mà họ cần hộ tống như những đồng đội kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu.

Sơ Điều im lặng nhìn mọi người một lúc, cô đột nhiên mỉm cười. Cô vén tóc lên tai, đôi mắt kiên định, đôi môi cô nhẹ nhàng mở ra: "Cảm ơn mọi người."



Trước tận thế, Giang Ninh là một thành phố lớn, độ phồn hoa không cần nói cũng biết.

Tuy nhiên, sau tận thế nó đã trở thành một thành phố trống rỗng.

Sau khi đám người Sơ Điều đi vào Giang Ninh, họ nhìn thấy một thành phố đổ nát. Họ còn chưa kịp nhìn thấy sự thịnh vượng của nơi này mà giờ đây chỉ nhìn thấy một thành phố đổ nát.

Sau khi hung hiểm thoát khỏi vòng vây của một số biến chủng, bọn họ đi đến Đại học Giang Ninh, nó cũng giống như thành phố này. Ngôi trường mà vô số sinh viên khao khát được vào đây học ngày trước giờ đây cũng bị bao phủ bởi tro bụi, không biết đến khi nào mới có thể hoạt động trở lại. Bốn chữ lớn “Đại học Giang Ninh” giống như một tấm bia sừng sững không đổ, canh gác quá khứ huy hoàng, cũng như canh gác một tương lai tươi sáng.

Tất nhiên là, ở đây không có người mà cô muốn tìm.

Mang một lòng đầy mong chờ đến đây, vẫn là thất vọng mà về rồi.

Ánh mắt Sơ Điều nhất thời có chút trống rỗng, trong lòng như có gì đó chìm xuống đáy lòng.

Rốt cuộc hắn đang ở đâu?

Tiểu Kính không đành lòng nhìn cô như thế này, vỗ vai cô an ủi: "Có thể là anh ta đã đi sơ tán cùng với quân đội ở Giang Ninh rồi. Chắc không khó tìm đâu, chúng ta quay về hỏi tổng bộ thử xem, chắc là sẽ có tin tức đó.”

Mặc dù không khác gì mò kim đáy bể, nhưng chẳng phải cô cũng đến đây với tâm lý như vậy sao?

Sau khi xác nhận ở Giang Ninh không còn ai sống sót, mọi người liền rời đi trước khi mặt trời lặn.

Sơ Điều nhìn lại ngôi trường phía sau lần cuối.

Đây là trường đại học của A Dã, là nơi gần nơi hắn đã từng đi qua nhất trong kiếp trước, cũng là trường đại học lý tưởng của cô.

Nếu không xảy ra tận thế, cô sẽ thi đại học như dự kiến. Sau đó sẽ đăng ký nguyện vọng vào trường này, chỉ cần cô phát huy hết khả năng nhất định có thể trúng tuyển. Vào thời điểm này của năm nay, cô sẽ là sinh viên năm nhất và hắn là đàn anh của cô...

Có lẽ, ở một thế giới song song khác, họ cũng chỉ là những sinh viên đại học bình thường. Có thể có điểm giao nhau, cũng có thể bỏ lỡ nhau vô số lần, không bao giờ có điểm giao nhau.

“Điều Điều.”

Những người khác đã lên xe, Tiểu Kính quay đầu lại gọi cô.

“Đến ngay.” Sơ Điều siết chặt quai cặp, xoay người chạy tới.

Dù có là bỏ lỡ nhau vô số lần hay là những đường thẳng song song, cô cũng sẽ bẻ cong để chúng cắt nhau.

Sơ Điều đương nhiên thất vọng vì không tìm ra manh mối, nhưng cô cũng không bi quan, cô tin rằng chỉ cần có đủ kiên trì, cô sẽ tìm được hắn.

Mặc dù A Dã hiếm khi nói đến những chuyện trong quá khứ của hắn, nhưng Sơ Điều cảm thấy hắn là một người khá nổi bật cho nên hắn sẽ không bao giờ là một người vô danh cho dù ở bất cứ nơi nào.

Hỏi thăm một người vô danh thì khó, nhưng hỏi thăm một dị năng giả thì dễ hơn nhiều.



Ở căn nhà thuộc kiểu tứ hợp viện* tại tòa một khu chín thuộc Cổ Lâu, các tiết mục đang được diễn ra hằng ngày:

Một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, nhanh nhẹn thuần thục dùng một chân giẫm lên lan can hành lang rồi nhảy vào sân, trong miệng còn ngậm một mẩu bánh mì.

Chưa đầy ba giây sau, từ trong phòng có một người phụ nữ trung niên tay cầm cây chổi lông gà đuổi theo, tức giận trừng mắt mắng: "Thằng nhóc thúi này ngày nào cũng ngủ tới khi mặt trời lên tới ngọn cây rồi mới lười biếng bò dậy, còn tưởng bà đây không trị được con à. Hôm nay không quét dọn sân vườn cho sạch sẽ thì không được ăn cơm!"

Chàng trai trẻ như có thâm thù đại hận, hờn dỗi cầm cây chổi lớn, uể oải quét những chiếc lá rụng về một chỗ.

Cánh cửa của căn phòng tầng một ở phía tây đang khép hờ, có thể nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm một quả tạ tập cơ tay. Trong toà nhà đối diện phía đông, một người phụ nữ duyên dáng lười biếng dựa vào lan can nhả khói thuốc như một làn sương mù bồng bềnh, đôi mắt vốn u buồn nhìn thấy thiếu niên tràn đầy sức sống phía dưới cũng mang theo chút ý cười.

Trên bàn đá trong sân, có hai người trẻ tuổi đang chậm rãi đánh cờ.

Thanh niên tóc vàng ném xúc xắc "6", di chuyển một cái máy bay nhỏ bắt đầu cất cánh, nói: "Hôm nay A Dã sẽ trở về đúng không?"

Người thanh niên có vẻ văn nhược hơn cũng không nhanh không chậm tung xúc xắc, chỉ ném ra "1", xúc xắc lại rơi vào tay đối thủ. Người đó đẩy cặp kính trên sống mũi rồi điềm nhiên phân tích: "Ừ, cái nơi đó chưa đầy ba ngày là A Dã đã có thể xử lý gọn gàng rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hôm nay cậu ta sẽ quay về."

Khi tất cả các khu tự trị của Bành thành đều chọn cách đóng cửa thành phố để tránh chiến tranh, chỉ có Cổ Lâu là làm ra lựa chọn khác, chuyển từ phòng ngự sang tấn công, tiến thẳng đến đảo Hoàng Long, hơn nữa họ đã đánh một trận đẹp mắt với lũ biến chủng. Cho đến nay, nó là khu tự trị duy nhất có thể ra vào tự do bên ngoài.

Đương nhiên, Cổ Lâu có thể làm được điều này, hoàn toàn dựa vào một người, người đó chính là Lạc Dã.

Một sát thần Tu La với sức mạnh chiến đấu khủng bố và đáng sợ.

Khi những dị năng giả khác đang bất lực trước những biến chủng đã biến dị, hắn vẫn giống như cũ, chém giết đơn giản như xắt rau gọt dưa.

Một người mạnh như vậy, nhưng lại ở lại Cổ Lâu làm một đội trưởng tuần tra nho nhỏ, không tranh công, không đòi thêm phần thưởng, cho dù dụ dỗ hay cưỡng ép cũng không đi, lãnh đạm đến mức khiến người ta giận sôi máu.

Và lý do khiến một người đàn ông không màng danh lợi lại đồng ý tham gia vào chiến dịch "Quét sạch" của Cổ Lâu là vì hắn khó chịu với những người đến mời mình.

Các chuyên gia phân tích và chỉ huy hiện tại của Cổ Lâu đã đưa ra chiến lược mới “chuyển thủ thành công”, mục đích là quét sạch hang ổ của bọn biến chủng, cắt nước từ đầu nguồn.

Nếu không, dù có phòng thủ đến đâu thì bọn biến chủng vẫn sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở. Với khả năng sinh sản đáng kinh ngạc của chúng, một ngày nào đó chúng sẽ đạt đến mức mà con người không thể chống lại được. Đến lúc đó, căn cứ sẽ trở thành một nhà giam và con người sẽ có không có đủ sức mạnh để chống trả.

Tuy nhiên, sau khi chiến lược này được đưa ra, trở ngại lớn nhất là cần một người lãnh đạo có năng lực vượt trội để dẫn đầu.

Và Thiệu Cảnh, trung đội trưởng của đội chiến đấu khu chín, đầu tiên nghĩ đến chính là Lạc Dã, hắn ta may mắn được chứng kiến sức chiến đấu đáng sợ của Lạc Dã và nghĩ rằng không có ứng cử viên nào phù hợp hơn hắn.

Tuy nhiên, Lạc Dã là người mềm cứng không ăn, dầu muối không tiến, dù có giải thích lợi ích cho hắn nghe, hắn vẫn tỏ vẻ “liên quan gì đến tôi”, những ai đến tận cửa tìm hắn đều không quan tâm, cho dù có nói với bạn hắn cũng vô dụng.

Đồng đội của hắn đều là những người bề ngoài hay cười dễ nói chuyện, nhưng họ cũng giống như hắn, đều là người dầu muối không vào.

Cuối cùng chính nhờ sự kiên trì, bền bỉ, bám riết không tha của trung đội trưởng Thiệu Cảnh, sau vô số lần “đi thăm nhà” đã thành công chọc tức Lạc Dã. Sau khi bị hắn đánh cho một trận nhớ đời thì cuối cùng hắn ta đã mời được “Sát thần”.

Sự thật đã chứng minh rằng cái giá hắn ta phải trả chẳng là gì cả. Dưới sức mạnh hủy diệt của Lạc Dã, hang ổ của bọn biến chủng ở gần Cổ Lâu đều bị hắn phá hủy sạch sẽ, hắn đi trước mở đường, còn những người khác chỉ cần ở phía sau thêm vài nhát dao là được.

Trong vòng chưa đầy nửa tháng, các khó khăn mà Cổ Lâu phải đối mặt đã được giải quyết hơn nửa. Mặt khác, tình hình của những thành phố thực hiện chiến lược đóng cửa cũng không mấy khả quan.

Tổ giám sát lại xác nhận được vị trí của một hang ổ biến chủng khác, những dị năng giả tham gia "Quét sạch" đã khởi hành từ hai ngày trước để thực hiện nhiệm vụ.

Tổ hành động đã bị mắc kẹt trong thành phố đổ nát trong hai ngày, họ đã phải mất rất nhiều thời gian để tìm ra vị trí chính xác của hang ổ. Mặc dù hầu hết biến chủng trong thành phố đã bị Lạc Dã tiêu diệt rồi, nhưng vẫn có những biến chủng mới không ngừng sinh sôi.

Những con non hình như vừa chui ra khỏi bụng mẹ, giáp còn chưa cứng, cơ thể dính đầy chất nhầy ghê tởm, giết nó không khó nhưng giết như nào cũng không kết, thật sự đau đầu.

Lạc Dã vào thành sớm hơn bọn họ, hiện tại không biết tung tích của hắn, nhưng từ việc số lượng biến chủng không tăng vọt nữa thì có thể thấy hắn vẫn đang ở nơi nào đó thu hút hỏa lực, ước chừng hắn đã xuyên vào trong lòng địch. Bọn họ cầu nguyện cho hắn nhanh chóng tìm thấy hang ổ của bọn chúng, giết chết con mẹ và kết thúc trận chiến khó chịu này.

Sau khi vất vả diệt trừ một đợt biến chủng tràn ra, mọi người chỉ có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, trước khi con mẹ sinh ra lứa ấu trùng tiếp theo, họ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, đồng thời đây cũng là lúc yếu ớt nhất của con mẹ. Đây là kinh nghiệm mà họ có được suốt khoảng thời gian vừa qua.

Tuy nhiên, bây giờ họ đang ở trong sào huyệt của bọn biến chủng, bọn họ cũng không dám quá thả lỏng, cùng nhau ngồi lại, lấy lương khô ra để khỏa lấp cơn đói và bổ sung thể lực.

Ánh mặt trời dần dần dời xuống sau những tòa nhà cao tầng và đổ bóng râm, xung quanh im ắng rơi vào khoảng trống ngắn ngủi, trong bầu không khí như vậy, mọi người đều trở nên căng thẳng và tập trung hơn.

Một âm thanh khó nghe từ xa truyền đến gần, âm thanh "bang bang" nhịp nhàng và kỳ lạ hoàn toàn kéo căng dây thần kinh của mọi người, họ vô thức chạm vào vũ khí bên người mình.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, âm thanh kia đang tiến đến gần, như đang nhảy disco trong lòng họ, hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.

Đột nhiên, một thân hình lẳng lặng lướt qua nơi góc phố, trong nháy mắt đã biến mất ở ngã tư, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thứ kia là gì, âm thanh kia cũng dần dần biến mất.

"Vừa rồi ..." Ai đó mấp máy môi, chậm rãi hỏi câu hỏi mà mọi người muốn hỏi: "Cái gì vừa lướt qua vậy?"

Trông không giống một biến chủng mà giống một người phụ nữ đang đi xe đạp hơn...

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chương tiếp theo là gặp nhau rồi, nếu không gặp thì cho mọi người đá mông tôi!

(*)tứ hợp viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp