Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 14: Tìm được rồi 14
Sơ Điều quá mệt, dọc theo đường đi gần như không như thế nào ngủ ngon, khi đang ở bên ngoài cô không thể không dùng trăm phần trăm tinh thần, chỉ có vào ban ngày tương đối an toàn mới có cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian ngủ mỗi ngày không đủ năm tiếng, đại đa số còn là Tiểu Kính ép cô đi ngủ.

Thời gian dài ngủ không đủ giấc công thêm việc khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, cuối cùng gặp được người mà bản thân ngày nhớ đêm mong, vừa thả hết chuyện trong lòng, bây giờ còn nằm trong lòng người mà cô yên tâm, nên đúng như dự đoán là cô ngủ rất say.

Cô có thể không cần vừa giành giật từng giây nghỉ ngơi còn vừa phải giữ ý thức tỉnh táo bảo trì cảnh giác, trái tim lúc nào cũng như treo lên. Ở bên cạnh hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, hoàn toàn thả lỏng tinh thần và cơ thể, cởi lớp giáp xuống, ngủ bất tỉnh nhân sự tới mức không biết trời đất.

Thế nên chuyện quan trọng gì cũng quên hết.

Trở lại căn cứ thời đã là một giờ rưỡi đêm, Bành thành cấm đi lại lúc mười hai giờ đêm, chẳng qua vì họ đã thông báo trước nên người gác cổng của đội tuần tra vừa ngáp cho vừa họ đi qua.

Đám người Thiệu Cảnh phải về khu một của tổng bộ báo cáo, mà Lạc Dã không có nghĩa vụ này, cho nên Thiệu Cảnh đưa người tới khu chín mới rời đi.

Giờ này đến cả Vi Hào không có nhiệm vụ hay thức khuya cũng đã ngủ say, bọn họ đoán hôm nay hắn sẽ về, nên để cửa cho hắn.

Ngay khi dừng xe Sơ Điều liền tỉnh lại, còn có chút ngơ ngác, sau khi được Lạc Dã nửa ôm nửa nhấc xuống xe, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt mê mang, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy người đàn ông sải bước cô bèn vội vàng kéo vạt áo hắn rồi đi theo vào tứ hợp viện.

Bước chân của thanh niên rất dài, đi cũng rất nhanh, Sơ Điều phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp hắn, sau khi đuổi theo vài bước cô nhỏ giọng kêu hắn: “A Dã…”

Lạc Dã hơi khựng lại, mới thả chậm bước chân.

Vừa rồi sau khi xuống xe, bị gió lạnh thổi một cái hắn như là mới bị thổi tỉnh, đột nhiên tỉnh táo lại.

Hắn đúng là bị ma nhập rồi, cứ thế vô duyên vô cớ dẫn một người con gái lai lịch không rõ về.

Nhìn cô gái nhắm mắt theo đuôi sau lưng mình, hắn có chút đau đầu, nhưng cũng đã dẫn người về rồi, lại không có lý do đuổi về.

Huống chi, sâu trong nội tâm hắn không muốn đuổi cô đi, chỉ là hắn không bằng lòng thừa nhận mà thôi.

Tứ hợp viện cổ ba hàng hai cột vẫn còn không ít phòng trống, chẳng qua những phòng không có ai ở thì tự nhiên không được dọn dẹp, bây giờ đi dọn dẹp thì tối nay cũng khỏi ngủ luôn.

Phòng của Thôi Ngu rất lớn, có thể ở hai người được, nhưng muộn thế này còn gọi người ta dậy sau đó nhét một cô gái lạ mặt cho cô ta, có lẽ cô ta sẽ tức điên mất.

Mẹ Chu tuổi đã lớn, lại thích nhọc lòng cái này nhọc lòng cái kia, cho bà biết, có lẽ bà sẽ không ngủ bận việc cả đêm.

Người còn lại càng không cần suy nghĩ.

Cho nên cân nhắc mãi, Lạc Dã vẫn dẫn người về chỗ mình ở.

Lạc Dã ở một mình trong một tiểu viện, vì vị trí ở hướng đông cho nên gọi là tiểu viện Đông, những người khác ở tại chủ viện. Hai viện độc lập, trung gian cách một bức tường, nối nhau bằng cửa thùy hoa, ngày thường không có việc gì thì những người khác sẽ không quấy rầy hắn.

Cấu tạo của tứ hợp viện giả cổ kiểu Trung Quốc, tường trắng ngói đen, cửa thuỳ hoa, cửa sổ khắc hoa và có hai tầng.

Căn cứ chỉ có bộ phận khu một có điện, vị trí xa xôi như khu chín thì không có, Lạc Dã dẫn người tới phòng xong bèn mặc kệ cô, thuần thục sờ soạng tìm được đèn dầu và que diêm, “Phốc” một tiếng thắp sáng, ánh đèn màu da cam nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.

Tiểu viện Đông có rất nhiều phòng ngủ, Lạc Dã chỉ ở một phòng, ở đây có hai tầng, bình thường hắn chỉ ở tầng dưới, còn tầng trên bỏ trống.

Trong phòng đơn giản, cấu tạo vừa nhìn là hiểu ngay, không gian tầng một rất lớn, phòng dùng bình phong ngăn cách, phía trước phòng ngủ phía sau là nhà tắm. Đồ dùng rất ít, căn phòng trống đến ngay cả sô pha cũng không có, càng không trang trí cái gì, thoạt nhìn không giống là nơi có người ở, quá hiu quạnh.

Mẹ Chu đã từng không ngừng than thở, thậm chí không cần chuẩn bị đệm chăn, hắn cũng có thể nằm xuống đất ngủ.

Lạc Dã tự mình đi vào phòng ngủ tìm quần áo, cũng không để ý tới cô gái đang tò mò nhìn khắp nơi, rồi cầm theo đèn ra cửa.

Trong phòng có nhà tắm riêng, nhưng không có nước, cũng may trong viện có một cái giếng, nước giếng khá sạch sẽ, ngày thường hắn rửa mặt đều là dùng nước giếng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đi đến bên cạnh giếng thả đèn dầu xuống, Lạc Dã xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu lại nhìn về phía cái đuôi nhỏ phía sau, mặt lạnh hỏi: “Tôi đi tắm, cô cũng muốn tắm cùng sao?”

Sơ Điều chớp mắt, muốn nói cũng đâu phải là chưa thấy qua, nhưng thấy thái dương hắn có gân xanh nổi lên, cô bèn đổi cách nói, nói một cách ấm ức: “Em sợ tối mà.”

Mà cái đèn duy nhất đã bị hắn cầm mất.

Lạc Dã từ trên cao nhìn xuống nhìn cô mấy giây, ngay khi Sơ Điều bĩu môi sắp khóc, hắn đột nhiên dời tầm mắt, lấy cái đèn đặt trên giếng nhét vào tay cô, đuổi cô đi với vẻ không kiên nhẫn: “Lấy đi.”

Sơ Điều nhìn đèn trong tay, khịt mũi: “Vậy anh thì sao?”

“Không sao cả, không cần.” Đi lẹ đi.

Hắn âm thầm nói thêm một câu trong lòng.

“Em sợ ở một mình …” Sơ Điều lại nói.

Người thanh niên im lặng, không khí đông lạnh trong chốc lát.

Đôi mắt Sơ Điều ứa nước, vô tội nhìn hắn.

Lạc Dã bực bội cào cào mái tóc mình.

Bực bội vì bản thân hắn động kinh dẫn người phiền phức này về .

Nhưng khi mở miệng lại là thỏa hiệp: “Cô cầm đèn, qua đó ngồi.”

Phía trước là một dãy phòng, dưới phòng có hành lang gấp khúc, Sơ Điều cầm đèn ngoan ngoãn đi đến bậc thang bằng gỗ rồi ngồi xuống, đặt cây đèn ở một bên, ôm đầu gối nhìn hắn không chớp mắt.

Ngày thường không có ai Lạc Dã sẽ tùy ý mặc quần đùi một chút còn được, hiện tại có một cô gái nhìn chằm chằm, dù thế nào thì hắn cũng không thể đứng cạnh giếng tắm rửa một cách thản nhiên nổi.

Căn phòng phía sau Sơ Điều là phòng tắm, trong phòng có thau tắm và bể tắm, khác với phòng tắm hiện đại hóa trong phòng ngủ, phòng tắm này hoàn toàn mô phỏng phòng tắm thời cổ đại.

Lạc Dã lấy chân móc cái thùng gỗ dùng để đổ nước tắm bên cạnh giếng, múc đầy hai thùng nước, hai tay cầm hai cái, gân xanh nổi lên, đường cong cơ bắp hiện rõ, tràn đầy sức mạnh.

Hắn đi ngang qua người Sơ Điều, đá văng cửa gỗ trong phòng tắm, đi đến sau bình phong.

Sơ Điều nhìn quần áo treo trên khúc gỗ cạnh giếng, đứng dậy chạy tới ôm lấy rồi nhét vào lòng Lạc Dã khi hắn đi ra ngoài: “Em lấy giúp anh rồi nè.”

Lạc Dã sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại trở lại như thường xoay người đi vào.

Cửa phòng tắm không đóng chặt, có thể mượn ánh đèn yếu ớt xuyên qua bình phong.

Sau bình phong truyền đến tiếng nước, Sơ Điều ngồi ở trên bậc thang gãi gãi cổ, phồng mặt nhìn bốn phía từ sân tới nóc nhà treo một hình mặt trăng khuyết.

Hóa ra quá khứ hắn là người như này.

Lúc này hắn hẳn là còn có rất nhiều bạn, tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng so với lúc gặp hắn sau này thì dịu dàng hơn rất nhiều.

Không đúng, hắn vẫn luôn là người dịu dàng.

Chẳng qua sau này không biết hắn đã trải qua cái gì mà không hề tin tưởng bất kỳ ai, lạnh lùng quái gở, hung ác tàn nhẫn, giống như một con sói hung ác cô độc, âm thầm một mình, đi một mình, giấu hết tất cả dịu dàng, vô cùng lạnh lùng.

Cô muốn thay đổi trải nghiệm khiến hắn trở nên không tốt, ngăn chặn hắn giẫm lên vết xe đổ tiềm tàng nguy hiểm, bảo hộ sự dịu dàng của hắn, làm bạn với hắn, lại lần nữa phá hồ băng, mang mùa xuân trở lại.

Kiếp này, đổi lại cô đến bảo vệ hắn.

Tiếng nước trong phòng ngừng lại, Sơ Điều quay đầu lại, một lát sau người đàn ông cầm khăn lông hơi cúi đầu lau tóc đi ra từ sau bình phong, tóc nửa ướt dính vào trán, đôi mắt nhìn xuống trông hơi lười nhác, không biết có phải bị dính nước hay không mà mặt mày cũng nhu hòa hơn một chút.

Áo phông trắng quần đùi, trên chân đi dép lê, rõ ràng dáng vẻ trông rất tùy ý thậm chí ngẫu hứng, Sơ Điều lại nhìn rất si mê.

Ông xã đẹp trai quá.

Ông xã đẹp trai nhất trên đời.

Sơ Điều ôm mặt, tầm mắt lưu luyến trên khuôn mặt và nơi được quần áo che đậy của người đàn ông.

Ánh mắt có thể nói rất trần trụi trắng trợn táo bạo không thèm che giấu.

Lạc Dã khẽ dừng lại, sau đó lại đi ra với sắc mặt như bình thường, khi xuống cầu thang vạt áo bị nhẹ nhàng kéo lấy.

Hắn cúi đầu, nhìn cô gái ngồi ở bậc thang.

“Em cũng muốn tắm rửa.” Sơ Điều nói ra yêu cầu của mình.

Ánh mắt hắn tối sầm, không nói gì quay trở về phòng tắm, cầm thùng nước gánh hai xô nước đi vào, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Đủ chưa?”

Sơ Điều có chút buồn rầu, hai xô nước thì đủ để con trai tắm rồi, còn gội được đầu, nhưng đối với con gái thì hiển nhiên là không đủ.

Lạc Dã nghĩ cũng biết không đủ, hắn mang cái thùng gỗ lâu không dùng tới ở sau bình phong ra, đầu tiên là rửa sạch, sau đó đổ nước vào, rồi lại múc thêm bốn xô nước, đổ đầy thùng tắm, còn hai thùng thừa thì để lại bên ngoài.

Sơ Điều đứng ở một bên nhìn người đàn ông bận trước bận sau múc nước, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Ừm, A Dã tốt nhất.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lá rụng: Miệng chê nhưng thân thể lại thành thật boy.

Đột nhiên phát hiện Lạc Dã cùng và “Lá rụng” cùng âm tiết ha ha ha.



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp