Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 15: Tìm được rồi 15


“Cầm đèn vào đi.”

Sơ Điều trông mong nhìn hắn, không động đậy.

Lạc Dã ngẩng đầu xoa xoa thái dương, lại thỏa hiệp một lần nữa, nói: “Tôi không đi, ở bên ngoài chờ cô.”

Sau khi được hắn hứa hẹn Sơ Điều mới cầm đèn đi vào trong, đặt đèn dầu ở nơi sạch sẽ rồi nhìn về phía sau bình phong, đồ dùng để tắm rửa đều rất đầy đủ, bên cạnh giá còn để một cái khăn lông sạch sẽ cùng áo tắm dài.

Cô ngồi xổm xuống, xõa tóc ra, dùng gáo múc nước từ trong thùng, dội nước xuôi theo cái ót, sau khi tẩm ướt thì bắt đầu lấy dầu gội, chậm rãi gội đầu.

Dùng tới gần hai xô nước mới gội đầu sạch sẽ, không có mũ chụp, cô dùng khăn lông bọc lấy tóc, sau đó cởi quần áo ướt ra rồi nhìn quanh bốn phía, cô tìm được một cái sọt quần áo để quần áo bẩn ở trong góc bình phong, cô đỏ mặt để quần áo của mình chung với quần áo của Lạc Dã vừa cởi ra.

Đêm đầu thu có hơi lạnh, nhưng nước giếng lại khá ấm áp, Sơ Điều dùng ít nước vỗ vỗ thân mình, lại múc nước dội từ cổ xuống, khi gió thổi qua vẫn bị lạnh đến phát run, cô nhanh chóng tạo bọt rồi rửa sạch sẽ, run run rẩy rẩy lấy cái áo tắm dài trên giá.

Lúc nãy cô mới nhớ là cô không có quần áo để thay.

Áo tắm dài hơi lớn, khi Sơ Điều mặc vào vạt áo còn sắp phết đất, hơn nữa dù có điều chỉnh đai lưng như thế nào thì cổ áo cũng mở rất lớn, cô thử đi thử lại vài lần cũng không cột chắc được, cuối cùng đành phải từ bỏ.

“A Dã…”

Âm thanh mềm mại truyền đến từ phía sau, người đàn ông đứng ở trên bậc thang đang đưa lưng về phía phòng tắm hơi quay đầu lại, trên mặt có chút không kiên nhẫn… tiếng nước đã ngừng từ lâu nhưng cô gái nhỏ kia lại chậm chạp mãi không ra, chỉ mặc quần áo thôi mà cũng phiền toái như vậy.

Cô gái nhỏ cầm đèn dầu trong tay, dò đầu ra khỏi bình phong, cái chân trắng nõn làm ướt mặt đất, giày vớ đã bị cô cởi để ở trước tấm bình phong.

“Em xong rồi.” Cô lại rụt rè nói.

Tóc ướt tán loạn xõa trên vai, đôi mắt vừa vô tội vừa đáng thương, vạt áo trước ngực mở lớn, phong cảnh như ẩn như hiện, trắng đến mức lóa mắt.

Nhịp hô hấp của Lạc Dã hơi hơi khựng lại, đột nhiên dời tầm mắt, thanh âm của hắn hơi khàn khàn: “Mặc quần áo cho đàng hoàng vào.”

Sơ Điều ấm ức nói: “Em không có quần áo để thay, áo tắm dài này quá lớn.”

Không muốn mặc lại quần áo bẩn đâu.

Lạc Dã đau đầu xoa xoa giữa mày, rốt cuộc thì hắn đã mang về yêu tinh phiền phức gì thế này.

Lại qua một lần ảo não, tay hắn cầm vạt áo, cởi cái áo phông trắng chữ T xuống.

Áo phông chữ T vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể trên người hắn, chiều dài vừa vặn có thể che khuất đùi của Sơ Điều, lại phủ thêm một lớp áo tắm dài bên ngoài là tốt hơn rồi.

Người đàn ông cầm đèn đi ở phía trước, Sơ Điều vội vội vàng vàng tròng giày vớ vào rồi đuổi theo, khi đi trên đường vì áo tắm quá dài mà có mấy lần suýt thì bị vướng ngã, trước khi bị té thì đã được người đàn ông kia kéo cánh tay vớt lên.

“Đi đứng cẩn thận.” Người đàn ông nhíu mày lại, không giấu giếm vẻ không kiên nhẫn nhưng trong ngữ khí lại không nghiêm khắc là bao.

Sơ Điều trở tay ôm lấy cánh tay hắn, tựa vào hắn để đứng vững.

“Cô…” Lạc Dã hơi dừng lại: “Buông tay.”

Sơ Điều lại càng ôm chặt hơn nữa, phần mềm mại của cô dán vào cánh tay tinh tráng hữu lực của hắn.

Lạc Dã lắc lắc cánh tay, không ném ra được, ngữ khí trầm xuống: “Buông ra.”

“A Dã, em sợ…”

Giọng nói mềm mại kia mang theo âm rung, vừa yêu kiều vừa khiếp đảm, giống như Lạc Dã bị người đóng đinh tại chỗ, cánh tay đang nâng lên cũng không hất ra nổi nữa.

Hai người giằng co một lát, hắn có một trăm phương pháp có thể tách người kia ra nhưng cuối cùng lại mặc kệ cho cô ôm cánh tay mình, nửa kéo nửa ôm mang về phòng.

Sau khi vào nhà, người đàn ông thô lỗ kéo người tới mép giường: “Qua đó ngồi đi.”

Lúc này Sơ Điều nghe lời mà buông tay, ngồi ở mép giường, tay đặt ở trên đùi, muốn ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu ngoan.

À, chỉ chỉ ngoan ngoãn part time mà thôi.

Lạc Dã xuỳ một tiếng, xoay người đổ một cốc nước từ máy lọc ra uống.

Sơ Điều chuyên chú nhìn, khi hắn nuốt yết hầu sẽ lăn lộn, thân trên ở trần, lưng dày rộng, eo thon mông vểnh, đường cong cơ bụng gọn gàng sắc nét, nhân ngư tuyến từ nhạt dần dần đậm lên…

Màu da hắn thiên về sắc trắng, gương mặt càng xuất sắc hơn, dáng người không phải là loại cơ bắp to vật, gầy nhưng rắn chắc thon dài, vai ngực eo lưng đều có một ít vết sẹo đan xen nhàn nhạt, làm cho bề ngoài lãnh đạm của hắn thêm phần sắc bén góc cạnh, cả người đều đang tản ra hormone chết người.

Người đàn ông này giống như tên của hắn, cuồng dã trương dương muốn chết, làm cho người mê muội tham luyến, điên cuồng mà tưởng tượng cảnh lên giường với hắn.

Ít nhất hiện tại Sơ Điều là chân thật mà nhớ hắn, đủ loại phương diện.

Trong tưởng tượng của cô, sau khi tìm được hắn, bọn họ nên liều chết triền miên ba ngày ba đêm, chỉ có hoạt động va chạm tứ chi cực hạn như vậy mới có thể an ủi sự trống vắng, hãi hùng và đau đớn hồi lâu của linh hồn cô.

Nhưng hiển nhiên, tình huống hiện tại là kết quả không tính tốt nhất nhưng cũng không tính là xấu nhất trong dự kiến của cô.

Cho nên cô chỉ có thể ngẫm lại, tưởng tượng thấy hắn cởi bỏ quần áo, leo lên bờ vai hắn, trầm luân ở trong dục vọng của hắn.

Ánh mắt sáng quắc kia rất khó để người ta bỏ qua, Lạc Dã quay đầu lại nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi ở mép giường, nhíu mày, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không biết xưng hô như thế nào.

Hắn còn không biết cả tên cô, đúng thật là hoang đường.

Nhưng ngược lại, cô gái nhỏ liếm liếm môi, chủ động nói: “Em muốn uống nước.”

Lạc Dã uống xong nước, rũ mắt thuận miệng trả lời: “Tự qua đây lấy.”

Sơ Điều đi tới, tự nhiên mà cầm cái ly dùng một lần mà Lạc Dã vừa uống xong, hắn còn đang chuẩn bị ném vào thùng rác, cô khom lưng múc nước, sau đó uống vào chỗ vừa nãy hắn uống qua.

Tay Lạc Dã cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng có chút thâm thúy phức tạp.

Sơ Điều uống nước từng chút một, hơi nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của hắn, tựa như không biết chính mình đã làm sai cái gì, khó hiểu nhìn lại: “Làm sao vậy?”

Động tác của cô tự nhiên đến nỗi như đây là việc đương nhiên, thậm chí trên mặt cô còn không nhìn ra một tia ngụy trang và cố tình khiêu khích nào.

Vừa ngây thơ vừa dâm dục, cái sự ngây thơ này nên chết đi là vừa.

“Không có gì.” Người đàn ông khẽ thở dài.

Mặc kệ cô có cố tình hay không đều không sao cả.

Sau khi uống nước xong, hai người cùng lâm vào yên tĩnh.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn không có sofa.

Sơ Điều ngồi ở mép giường, Lạc Dã thân cao chân dài ngồi ở trên cái ghế duy nhất trong phòng, hai người không tiếng động mặt đối mặt.

Lúc về vốn dĩ đã rất muộn, lại còn cứ như vậy thì trời cũng sắp sáng rồi.

Sơ Điều nhịn không được ngáp một cái, bò lên trên giường, lăn vào bên trong nằm nghiêng, sau đó chân thành mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện giường, vỗ vỗ bên cạnh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt nói: “A Dã, nên đi ngủ rồi.”

Cô thật sự không có một chút cảnh giác gì về vấn đề nam nữ sao? Hay là cảm thấy hắn sẽ không làm gì cô?

Lạc Dã rất muốn hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Dù sao thì cô luôn luôn có đủ loại lời nói khiến hắn cạn lời.

Lạc Dã ôm cánh tay ngồi trên ghế không nhúc nhích, thanh âm vững vàng trầm tĩnh: “Cô ngủ của cô đi.”

Sơ Điều thấy hắn không tới, xoa xoa mắt, cơn buồn ngủ lại tập kích, cuối cùng cô cũng không thắng nổi buồn ngủ, mí mắt trầm trầm, giọng nói mềm nhẹ hàm hồ mà nói: “Ngủ ngon, A Dã.”

Câu ngủ ngon vừa dịu dàng vừa nũng nịu, giống như đã nói qua vô số lần.

Lồng ngực Lạc Dã nổi lên sự khác thường vi diệu, nhưng hắn chỉ cho rằng đã sử dụng dị năng quá nhiều khiến cho thân thể bị tiêu hao quá mức nên tim mới đập nhanh, cũng không để sự khác thường đường đột ấy vào trong lòng.

Trong phòng thực yên tĩnh, không khác gì bình thường, nhưng trên giường nhiều ra một cái bọc nhỏ cùng nhịp hô hấp lạ làm cái buổi đêm cực kỳ bình thường này trở nên không hề bình thường.

Bấc đèn dầu dưới đất cạnh mép giường cháy lập lòe, cô gái nhỏ ngủ say trên giường hơi hơi mở miệng hô hấp, giơ tay gãi gãi cổ, hơi hơi trở mình.

Ở trên giường của một người đàn ông xa lạ mà lại có thể ngủ không hề phòng bị đến vậy, Lạc Dã không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.

Nếu như gặp người khác thì chỉ sợ đã sớm bị ăn đến mức xương cốt không còn.

Cũng không biết là một cô gái nhỏ vô tư đến vậy lớn lên như thế nào.

Có thể nhìn ra, hoàn cảnh của cô cũng không tính là quá gian khổ, ít nhất là từ trong miệng Thiệu Cảnh biết được, khi cô mới xuất hiện là đang một mình cưỡi xe chạy loạn ở trong thành phố.

Lá gan lớn như vậy, ở trước mặt hắn lại là bộ dạng sợ này sợ kia, yêu kiều mềm mại yếu đuối gió thổi qua liền ngã.

Nếu không phải cách cô xuất hiện quá “Không đơn giản”, cái thân thể nho nhỏ cùng bộ dạng ngây thơ bẩm sinh này đúng thực là dễ làm người sinh ra ý muốn bảo vệ, cũng cực dễ dàng thu được sự tin tưởng của người khác.

Tuy Lạc Dã còn không biết thứ cảm xúc không tên của mình với cô là từ đâu đến nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức không phòng bị gì với một người không rõ lai lịch, bị thứ cảm xúc không tên kia chi phối đến mức mất đi chính mình, dễ dàng tin tưởng vào đôi ba câu của cô, hắn vẫn luôn giữ lại vài phần nghi ngờ với cô.

Tuy rằng cô rất đặc biệt, nhưng hắn sẽ không trở thành những kẻ bị dục vọng thao túng, trở thành động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đầu óc mụ mị toàn sắc dục, hơn nữa, hắn không có hứng thú với trẻ em vị thành niên.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lạc Dã: Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên.

TTZZ: Tin tưởng mị, cậu sẽ thấy đau ở trên mặt vào một tương lai không xa.

Hiện tại mị đã lập vài cái flag tự cho là lý trí, đều sẽ trở thành hiện trường bất đắc dĩ phải tự vả mặt sau này.



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp