Thấy Ông Xã Nhà Tui Đâu Không?

Chương 16: Tìm được rồi 16
Bốn giờ sáng, Lạc Dã đã rất cố gắng duy trì tỉnh táo để tiếp tục ngồi đợi đến bình minh. Nhưng sự thật là, suốt ba ngày hai đêm luôn ở trong trạng thái chiến đấu và đề phòng cao độ, bây giờ, trạng thái tinh thần của hắn rất tệ, thân thể cũng rất mệt mỏi. Hắn đã hết sức cố gắng nhưng dường như cũng không thể chống đỡ hết đêm thứ ba, hắn cũng muốn có một giấc ngủ an ổn.

Lạc Dã nhìn bóng dáng nhỏ bé đã lật người mười bảy lần trên giường. Hắn đưa tay vò tóc mình một cách thô lỗ, cố gắng giữ cho mí mắt không sụp xuống, đứng lên đi đến trước tủ quần áo. Hắn lấy ra một chiếc quần dài và áo sơ mi vải mềm thay vào.

Bây giờ, hắn trông rất “kín đáo”, bảo thủ đến mức cho dù là đàn ông đã tốt nghiệp ban nam đức cũng phải khen một câu.

Trước khi nằm lên giường, Lạc Dã còn lót tay bằng khăn trải giường cẩn thận. Sau đó hắn mới di chuyển cô gái đã xoay ngang chiếm gần như toàn bộ giường sang một bên một cách nhẹ nhàng. Hắn cố hết sức để không tiếp xúc da thịt trực tiếp với cô. Cô gái rất nhẹ, cơ thể gần như không có thịt, gầy trơ xương. Nhưng mà, hắn muốn di chuyển cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể, để vừa không đánh thức vừa không mạo phạm cô, vẫn khá khó khăn và cần kiên nhẫn.

Lạc Dã thật vất vả mới di chuyển được cô sang một bên, thậm chí trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi. Hắn thở phào, còn mệt hơn chống đẩy hai trăm cái bằng một tay.

Hắn nằm trên giường, giữa hai người cách nhau một khoảng cách rất rộng. Về cơ bản, chân tay của họ sẽ không chạm vào nhau, giống như hai thành phố ngăn cách nhau bởi một con sông.

Thật ra, Lạc Dã không phải là người yêu cầu cao về chỗ ngủ, điều kiện như nào cũng được. Dù sao bây giờ hoàn cảnh cũng không cho phép kén chọn nữa rồi. Tuy nhiên, nếu có điều kiện tốt hơn để lựa chọn, hắn cũng không để bản thân chịu khổ.

Giống như mẹ Chu hay cằn nhằn, hắn có thể ngồi ngủ hoặc nằm thẳng xuống đất ngủ, đều không vấn đề gì. Nhưng hắn không có sở thích tự làm khổ mình, nếu đã có giường thì sẽ không khiến mình phải chịu khổ.

Trên giường của Lạc Dã không có chăn, bởi vì hắn rất khó cảm nhận được lạnh hay nóng. Thân thể hắn có thể tự điều tiết để "thích nghi" với hoàn cảnh, để cho hắn không còn e ngại bất kỳ hoàn cảnh khắc nghiệt nào.

Nhưng mà đêm đầu thu hơi lạnh, Sơ Điều cũng không có năng lực "thích nghi với hoàn cảnh" như Lạc Dã. Hơn nữa, cô còn đặc biệt sợ lạnh. Tấm ga trải giường bị cô cuốn đè dưới thân, cơ thể cuộn tròn lại như con tôm nhỏ.

Lạc Dã không để ý nhiều đến cô, nhắm mắt lại.

Năm phút sau, khi sắp đi vào giấc ngủ, hắn cảm giác được tấm ga trải giường dưới thân bị kéo kéo. Mười phút sau, ga trải giường dưới thân hắn bị rút hẳn ra. Mười lăm phút sau, có người vượt qua “con sông” giữa giường ngăn cách hai người. Hai mươi phút sau, một cơ thể mềm mại lăn đến gần hắn. Sau nửa giờ, Lạc Dã hoàn toàn từ bỏ giấc ngủ, mở mắt ra nhìn người đã lăn đến bên cạnh mình, hắn thật sự cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cô gái nhỏ này, bề ngoài có vẻ là một người rất nữ tính, khép nép, nhưng tư thế ngủ của cô lại phóng khoáng khiến người ta khó hiểu.

Hắn ngồi thẳng dậy, muốn đẩy cô gái nhỏ “vượt biên” này về chỗ cũ, chỉ là không ngờ hắn vừa đứng dậy thì đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến, trán hắn nổi cả gân xanh.

Lạc Dã gắng gượng thở dốc một hơi, nhưng cơn đau quá dữ dội khiến hắn không thể cầm cự được, hắn ngã xuống, nhanh chóng hôn mê.

Lạc Dã ngã xuống gây ra tiếng động khá lớn, đánh thức Sơ Điều, người đang nằm tựa vào hắn.

Cô mơ màng mở mắt ra, hơi hơi nâng thân trên lên nhìn sang. Sau khi nhìn thấy Lạc Dã nằm bên cạnh, cô an tâm nằm xuống một lần nữa, rúc vào trong ngực hắn tìm kiếm hơi ấm, ôm lấy thắt lưng hắn, ngủ sâu.



“Thằng nhóc thối! Vẫn còn chưa dậy, ngày nào cũng ngủ nướng!”

Hàng ngày, buổi sáng sớm yên tĩnh trong khoảnh sân nhỏ đều bị phá vỡ bằng tiếng gầm của mẹ Chu.

Lại là một ngày “gà bay chó sủa”.

Vi Hào đứng ở dưới hành lang duỗi thắt lưng, lắc đầu nhìn bóng dáng nhanh chóng nhảy từ trong phòng ra.

Trọng Văn Kiệt dậy sớm đứng ở trong sân, cầm kéo cắt tỉa hoa giấy bên tường viện. Giọt sương trong suốt từ cánh hoa màu hồng lăn lăn rơi xuống, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra màu sắc thần bí, tự thành một thế giới nhỏ.

"Tối hôm qua A Dã đã trở về?" Trong tay Hầu Tuấn còn cầm quả tạ, đi từ trong phòng mình ra, hỏi một câu.

Vi Hào: "Không rõ lắm, tối hôm qua, lúc tôi ngủ A Dã cũng vẫn chưa về. ”

"Nếu trở về rồi, có lẽ lúc này A Dã còn đang ngủ bù. Trước khi ăn cơm trưa chúng ta hẵn đánh thức cậu ấy.” Trọng Văn Kiệt nói như vậy.

Kính coong!

Ngoài cổng có người đang bấm chuông cửa.

Mấy người liếc nhau một cái, cậu thiếu niên Chu Mạt đang quét dọn trong sân nhảy ra trước: "Tôi tới! Tôi đến mở!”

Cậu buông chổi chạy vội tới mở chốt cửa ra, phát hiện người ngoài cửa là trung đội trưởng Thiệu Cảnh của tổ chiến đấu, thì rất kinh ngạc.

"Là anh? Đại ca không về cùng anh à?" Chu Mạt tự nhiên nhận lấy một cái túi xách có quai dài mà Thiệu Cảnh đưa cho, tò mò hỏi.

Thiệu Cảnh bước vào cửa, hôm nay hắn ta đến trả lại đồ, trả lời: "Tối hôm qua Lạc Dã đã trở về rồi, mọi người không biết à?”

"Chắc là anh ấy về quá muộn, khi đó chúng tôi đều ngủ hết rồi, vậy bây giờ đại ca chắc vẫn còn đang ngủ.” Chu Mạt nhìn trong túi thấy một chiếc cặp sách rất nữ tính, gãi gãi đầu, không hiểu: “Đội trưởng Thiệu! Sao anh cho tôi cái cặp này... Anh có ý gì vậy?”

Thiệu Cảnh: "À, đó là của cô tiên nhỏ, tối hôm qua cô ấy để quên trên xe.”

"Cô tiên nhỏ? Ai vậy?" Thậm chí Chu Mạt còn thấy khó hiểu hơn.

Chuyện cô tiên nhỏ này có liên quan gì đến bọn họ à?

Vẻ mặt của Thiệu Cảnh lập tức trở nên vi diệu. Hắn ta nhớ tới cô gái hôm qua gặp, còn cả quan hệ giữa cô và Lạc Dã, cẩn thận nói: "Cô tiên nhỏ chính là cô tiên nhỏ, tôi đoán có lẽ cô ấy là bạn gái của Lạc Dã.”

"Cái gì!"

Mấy người đang ở trong sân đang làm một việc khác nhau đồng thời quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi.

Thôi Ngu ngủ dậy, vừa mới mở cửa sổ ra đã bị giọng nói của mấy người làm cho giật mình. Mẹ Chu đang làm bữa sáng trong bếp cũng vì tiếng hét của họ mà vội vàng cầm cả muôi chảo chạy ra ngoài.

"Sao vậy?"

Đương nhiên, bốn người trong sân đều không rảnh trả lời vì họ còn đang sợ hãi vây quanh Thiệu Cảnh hỏi dồn dập:

"Thiệu Cảnh!”

"Anh vừa nói cái gì?"

"Cô tiên nhỏ là ai?"

"Cô ấy là cái gì của Lạc Dã?"

"Bạn gái là thế quái nào?"

Thiệu Cảnh nhìn biểu hiện của họ, lại nghĩ đến cảm giác của mình tối hôm qua. Hắn ta đột nhiên thấy rất sảng khoái, đồng thời còn có một loại tự hào “Tôi biết bí mật mà mọi người không biết”.

Thiệu Cảnh tỏ ra bí hiểm đi đến bàn cờ trong sân ngồi xuống, vắt chéo chân. Hắn ta nghĩ đến lúc trước mình "năm lần bảy lượt"(*) tới đây đã gặp phải không ít trắc trở do những người này gây ra,bây giờ họ lại có chuyện cầu mình. Trong phút chốc, hắn ta có cảm giác nông nô chuyển mình cất tiếng ca, muốn ra vẻ một chút.

(*)Nguyên tác: 三顾茅庐(Tam cố mao lư - ba lần đến mời), liên quan đến điển tích Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.

"Tôi thấy hơi khát nước, nếu có một tách trà làm dịu cổ họng thì thật tốt." Ngón tay Thiệu Cảnh gõ gõ lên mặt bàn, có ý ám chỉ.

Lúc trước hắn ta tới mấy lần, đừng nói là nước trà, đám người này ngay cả một chén nước sôi cũng không mời.

Bây giờ hắn ta ỷ mình có câu trả lời mà mọi người muốn nghe để bắt bẻ họ đáp ứng nhu cầu của mình: "Mẹ Chu! Khách đến! Đun sôi nước và pha trà!”

Mẹ Chu còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Hả? À, được rồi! Có ngay đây.”

"Trà đang nấu rồi! Anh có thể nói chưa?"

Thiệu Cảnh lại gõ bả vai: "Ai da! Bả vai tôi có chút đau nhức…”

Hầu Tuấn nghe vậy hiểu ý đứng ở phía sau Thiệu Cảnh, bàn tay to đặt lên vai hắn, từ từ xoa bóp với lực vừa phải.

"Còn có cái chân này của tôi..." Thiệu Cảnh “được voi đòi tiên” liếc mắt nhìn Vi Hào bên cạnh.

Vi Hào nhẫn nhục ngồi xổm xuống.

Trọng Văn Kiệt đẩy kính, bình tĩnh nói: "Bây giờ có thể nói chưa?”

Thôi Ngu vừa mới từ trên lầu đi xuống, cô ấy nghe loáng thoáng được nội dung của cuộc trò chuyện, cũng tò mò. Cô ấy dựa vào lan can, ngón tay kẹp một điếu thuốc, hơi híp mắt, muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chu Mạt bám vào cái lưng cường tráng của Hầu Tuấn, nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh thấy làm vậy cũng đủ rồi, ho một tiếng. Hắn ta kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua một lần, bao gồm cả chuyện cô tiên nhỏ đột nhiên xuất hiện ôm lấy Lạc Dã, Lạc Dã không những không đẩy người ra, còn lau nước mắt cho cô gái nhỏ đó, thậm chí còn mang người về. Nếu hắn ta đoán không nhầm, thì bây giờ người vẫn đang ở chỗ Lạc Dã.

"Dù sao tôi cũng chưa từng thấy Lạc Dã vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn với người khác như vậy, vừa dỗ vừa ôm." Thiệu Cảnh lấy làm lạ bổ sung một câu.

Nói thật, mấy người Vi Hào và Lạc Dã quen biết nhau lâu như vậy cũng chưa từng thấy bao giờ.

Trước kia ở trường, người thổ lộ với hắn có thể xếp thành một vòng quanh sân thể dục. Người thích thầm hắn lại càng nhiều hơn, nhưng chưa từng thấy hắn có cảm tình với bạn nữ nào. Từ trước đến giờ, hắn đều từ chối một cách lạnh lùng, tàn nhẫn, chứ đừng nói đến chuyện vừa dỗ vừa ôm. Hắn luôn luôn giữ khoảng cách với người khác phái.

Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được người con gái có thể nói chuyện yêu đương với Lạc Dã, trông sẽ như thế nào. Thật sự có cô gái có thể chịu đựng được tính tình khó chịu như chó của hắn ư? Rốt cuộc là cô gái mạnh mẽ đến mức nào mới có thể trị được cái kiểu tính cách kia của hắn? Quả thật là đáng khen ngợi!

“Lá gan của cô gái kia rất lớn. Á! Mẹ kiếp! Vai tôi!" Thiệu Cảnh vui quá hóa buồn, vừa rồi còn đang hưởng thụ dịch vụ đấm bóp, thế mà một giây sau, cánh tay của hắn ta suýt chút nữa bị Hầu Tuấn bóp nát, trên đùi cũng bị Vi Hào đấm cho mấy phát.

Trọng Văn Kiệt hét về phía phòng bếp: "Mẹ Chu! Chúng ta đi tìm A Dã! Trà cứ để đó! Không cần pha nữa!”

“Con mẹ nó! Mấy người qua cầu rút ván!” Thiệu Cảnh tức giận đến nhe nanh trợn mắt. Mấy người này có được câu trả lời mong muốn, lập tức trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lại còn cố ý trả thù.

Nhưng cuối cùng Thiệu Cảnh vẫn khập khiễng đi theo bọn họ về phía sân sau. Hắn ta cũng muốn biết cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Hắn ta luôn suy nghĩ về việc vì sao cô xuất hiện một mình ở đó, đương nhiên, càng không muốn bỏ qua cơ hội hóng chuyện.

Nói không chừng cô gái này sẽ trở thành mấu chốt để tiếp cận Lạc Dã. Tuy rằng mấy lần làm nhiệm vụ này, Lạc Dã lập công rất lớn. Nhưng hắn vẫn là một người tự do ngoài đội ngũ, thái độ không nhiệt tình, cũng không lười biếng. Nếu không thể có điều kiện gì ràng buộc, họ mãi mãi không thể khống chế được hắn. Đương nhiên, cấp trên của Thiệu Cảnh không muốn nhìn hắn mãi trung lập như vậy, càng không muốn hắn gia nhập vào khu tự trị khác.

Nếu cô gái đó đặc biệt với Lạc Dã, cô ấy có thể trở thành một điểm yếu. Và họ có thể lợi dụng điều đó trong việc kiểm soát hắn.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, hắn không làm anh hùng, sẽ trở thành tội nhân.



App TYT & Euphoria Team

Chương kế tiếp